• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 264

Nhóm dịch: Hồng Mai


Khi đổi sang quyển tấu khác thì là của Lại bộ nội dung đề cập tới những biến động lớn về vấn đề nhân sự trong triều đình. Trong đó cách chức Kim Ngô Vệ đại tướng quân Thôi Khánh Công vì tham lập công, liều lĩnh mà gây ra đại bại ở Thục Trung. Việc cách chức này đồng nhĩa với việc Thôi Khánh Công mất đi tước vị Kỳ Duyên quốc công, chức quan Trấn quân đại tướng quân, và trở thành một thứ dân bình thường.


Mà Vi Ngạc cũng vì hành quân không quan sát tình hình dẫn đến thất bại nên cũng bị trách tội. Cắt hai chức quan là Khai phủ nghi đồng tam ti và thái tử thiếu bảo. Điều đi làm Hán Trung tiết độ sứ. Nhưng giữa lại chức quan binh thư thượng thư, đồng thời vẫn được giữ tư cách Trung thư môn hạ bình chương sự


Ngoài hai bản tấu trên những bản tấu còn lại thì đều nói về vấn đề trợ cấp tiền tử tuất cho gia đình của những tướng sĩ đã chết trận ở Thục Trung. Mấy bản tấu này Thôi Viên đã để đó hai ngày rồi, thật ra do tình trạng sức khỏe kém nên ông ta không còn đủ sức lực để xem kĩ được, mà nguyên nhân quan trọng hơn cả là bởi vì các tấu chương đều không nói đến sự thay đổi về quan chức của Trương Hoán. Đấy cũng là một trong ba đại biến về nhân sự mà nội các thông qua. Tuy nhiên ở đây chỉ mới có hai bản tấu về nhân sự mà thôi.


Thôi Viên dĩ nhiên thừa hiểu rằng trong các quyết nghị này chắc chắn có sự can thiệp của Bùi Tuấn. Thật ra Thôi Viên không muốn cho Trương Hoán thay đổi chức vị, cũng không muốn cho hắn đảm nhiệm chức lớn trong triều đình. Mà ngược lại, ông ta còn muốn xem xét, lợi dụng việc Trương Hoán thừa dịp Thục Trung bị loạn mà chiếm lấy Lũng Hữu mà quy trách nhiệm cho hắn. Ông ta không muốn Trương Hoán gây dựng được ảnh hưởng lâu bền trên đất Lũng Hữu. Nhưng Bùi Tuấn thì lại muốn Trương Hoán lấy Lũng Hữu làm căn cơ, giao cho hắn nhiều quyền lực hơn nữa, để rồi đưa ảnh hưởng kia mở rộng tới Trường An và cho tới cả nước.


Đây chính là điểm mấu chốt trong mấu thuẫn giữa hai người Thôi Viên và Bùi Tuấn. Cái này cũng không phải hoàn toàn do Trương Hoán là con rể của Bùi Tuấn, bởi vì sớm muộn gì Trương Hoán cũng sẽ cưới con gái của Thôi Viên. Không đơn giản như thế, chuyện này và việc Trương Hoán là con rể của ai thật ra không có chút quan hệ nào, mà lí do chính là do thân phận đích thực của Trương Hoán khiến cho Thôi - Bùi nhị vị tướng quốc phải mâu thuẫn ra mặt. Điểm mâu thuẫn của bọn họ chính là đi theo con đường mà quân vương nắm quyền lực tối cao hay thế gia nắm giữ quyền lực đó.


Dĩ nhiên để giải quyết được cái tầng sâu của mâu thuẫn này đích thực chỉ có một phương pháp xử lý đó chính là xem ai tong hai người có thể nắm đại quyền trong triều đình. Nếu Thôi Viên nắm giữ đại quyền ông ta sẽ thi hành quan điểm thế gia triều chính (mà thực chất là tướng quyền), còn nếu Bùi Tuấn nắm trong tay đại quyền ông ta sẽ khôi phục lại hoàng quyền của nhà họ Lý (hoàng quyền)


Thôi Viên sai người thị thiếp mang cây bút qua cho ông ta, đối với phương án điều chỉnh thuế khóa ở Thục Trung của Hộ bộ ông ta chỉ phê chuần đúng một chữ. Còn các bản tấu về nhân sự ông ta đều gạt qua một bên, ông ta muốn cùng Bùi Tuấn nói chuyện vui vẻ một chút.


Bùi Tuấn lúc này đã không còn đứng chờ ở ngoài cửa nữa, mà ngồi đang ngồi đợi trong khách đường Thôi gia. Ông ta được trưởng tôn của Thôi gia là Thôi Diệu hoan nghênh, đón tiếp, mời vào trong phủ. Thôi Diệu mặc dù chưa quá tám tuổi, nhưng trong khá già dặn, chững chạc, tiến thối tự nhiên không hề có chút thất kính. Cậu bé chỉ là hàng vãn bỗi, không dám ngồi ngang hàng với Bùi Tuấn mà đứng ở bên cạnh hầu chuyện.


Bùi Tuấn tiện tay đem một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật làm từ đàn hương đặt lên bàn. Ông ta ở nắp hộp, bên trong có một củ sâm già tựa như hình người,. Bùi Tuấn chỉ vào nó mỉm cười nói “ Đây là một củ nhân sâm vạn năm mà Bột Hải quốc đã tiến phụng. Tổ phụ ngươi quanh năm mệt nhọc đang cần những loại đại đại bổ vật như thế này. Phụ thân ngươi không có ở trong phủ, ngươi hãy thay hắn nhận đi vậy”


Thôi Diệu làm lễ đón nhận vật trân quý. Sắc mặt cậu bé nhất thời nghiêm nghị, vội vàng lùi về phía sau một bước, cúi mình thật sâu thi lễ, nói lời cảm ơn “ Tướng quốc có ý tốt, Tiểu Thôi vô cùng cảm kích, vãn bối nhất định sẽ báo cáo lại với phụ thân, xin hẹn ngày khác tới phủ tướng quốc tạ ơn”


“ Chỉ có một chút tâm ý thôi mà, không cần quan trọng thế đâu” Bùi Tuấn nâng chung trà lên uống một hớp, ông ta có chút thích thú, hiếu kì đánh giá nhận xét về đứa cháu bảo bối của Thôi Viên. Ông ta sớm nghe nói Tiểu Thôi là cậu bé có khí chất của một vị tướng quốc. Hôm nay gặp mặt quả là danh bất hư truyền.


“ Thân thể của tổ phụ ngươi gần đây thế nào rồi? Có tốt hơn chút nào không”


“ Đa tạ Bùi tướng quốc quan tâm, mấy hôm nay tổ phụ tinh thần đã có chút tốt hơn, chẳng qua là đi đứng không được dễ dàng cho lắm, người vẫn chưa thể xuống giường đi lại được”


“ Thân thể khá hơn được một chút là tốt lắm rồi”


Bùi Tuấn nghe thanh âm của câu bé tuy còn non nớt, nhưng nói năng đâu ra đấy, lại hết sức thong dong trấn tĩnh. Trong lòng ông ta có chút tán thưởng cậu bé, suy nghĩ một chút ông ta lại hỏi “ Vậy phụ thân của ngươi đâu, mấy ngày nay vốn có gặp gỡ ở bên ngoài mà, sao khi về nhà thì khó gặp mặt quá. Chẳng phải cha ngươi là kẻ chưa được hiếu thảo lắm sao”


“ Bùi tướng quốc nói như vậy vãn bối thật có chỗ không đồng ý cho lắm” Cái eo lưng của Thôi Diệu từ từ thẳng lên. Nó khẽ đẩy cái hộp gỗ đàn hường vừa nhận về phía Bùi Tuấn. Bằng giọng cương nghị mà vạn lượng hoàng kim cũng không thể mê hoặc, cậu bé hắng giọng phản bác “ Hiếu cũng có phân ra làm đại hiếu, tiểu hiếu. Bưng trà dâng nước, túc trực bên giường phụng dưỡng cố nhiên là hiếu, nhưng theo vãn bối đó chỉ là tiểu hiếu mà thôi”


“ Vậy đại hiếu là ở chỗ nào” Bùi Tuấn cười lại hỏi.


“ Vâng thừa chí cha, ánh mắt cao hơn cửu thiên, ý chí vượt xa ngoài vạn dặm, làm nên đại sự nghiệp, được đại thành tựu, đây mới chính là đại hiếu. Cha của vãn bối tuy chỉ là một chức quan nhỏ nhưng mỗi suy nghĩ mỗi việc làm đều nghĩ tới thanh danh của tổ phụ. Vãn bối cho rằng đây chính là đại hiếu. Ngài là tướng quốc của quốc gia, đương nhiên lấy việc minh xét thiên hạ làm nhiệm vụ cao cả, sao lại lấy những suy nhĩ của bọn phàm phu tục tử, lại đi lấy tiểu hiếu để đánh giá con người”


Bùi Tuấn kinh hãi, ông ta nhìn Thôi Diệu chăm chú, đôi mắt như dán vào người cậu bé. Một lúc lâu ông ta mới vỗ án thở dài nói “ Thôi tướng có đứa cháu như thế này, cũng đủ cảm thấy an ủi cả cuộc đời rồi”


Lúc này đại quản gia, trên trán đầy mô hôi chạy tới, vội vàng thi lễ nói “ Bùi tướng quốc, tướng quốc chúng tôi có lời mời”


Bùi Tuấn đứng dậy, ông ta lấy ra từ trong lòng ngực một tấm ngọc bội đưa cho Thôi Diệu cười nói “ Khối ngọc bội này ta đã đem theo bên mình nhiều năm, buổi nói chuyện với Tiểu Thôi hôm nay khiến ta học hỏi được rất nhiều, cháu hãy nhận nó đi”


“Đa tạ Bùi tướng quốc”


Bùi Tuấn ngửa đầu cười to và bước đi, ông ta theo đại quản gia vào bên trong nội thất của Thôi Viên, trong phòng đã thu thập xong, ánh sáng sáng ngời. Ấm áp như xuân, mùi thơm nhàn nhạt của một cỗ đàn hương tràn ngập trong phòng, thay thế cái mùi thuốc nồng đậm lúc ban đầu.


Bùi Tuấn đi vào bên trong phòng, không đợi ông ta cất tiếng, Thôi Viên đã cất tiếng cười nói “ Bùi tướng quốc đến chơi vào lúc này, chẳng lẽ ta không đứng lên chào sao”


Bùi Tuấn cũng cười nói “ Thôi tướng quốc có cháu ngoan mà không thể đứng dậy là sao”


“Là tôn nhi thay ta tiếp đón ngài sao?” Trong lời nói của ông ta không hề bộc lộ chút gì kinh ngạc, thậm chí còn có một chút tự ngạo. Đương nhiên cháu của ông ta nên chắc chắn có chút kiêu ngạo, nhất là tư chất. Vô luận người khác khen cậu bé thế nào, Thôi Viên cũng không hề cho là quá..


Bùi Tuấn ngồi xuống một chiếc đôn thêu đã được chuẩn bị trước đó, ông ta cười nói “ Lệnh tôn nói, Thôi tướng quốc bệnh tình có biến chuyển tốt đẹp, đây chính là phúc của Đại Đường chúng ta”


“Thằng cháu ngốc kia, bệnh tình của ta chuyển biến tốt bao giờ chứ” Thôi Viên cười khổ một tiếng nói “ Chẳng qua là gần đây tinh thần có tốt hơn chút ít, hơn nữa còn phải cảm tạ Bùi tướng quốc kịp thời đem tấu chương tới nữa. Ai!Bận rộn hơn nửa đời người, đột nhiên lại được rảnh rỗi đúng là nhất thời không thể quen với nó được”


“Thôi huynh là hữu tướng của một nước, là trụ cột của Đại Đường ta. Hiện tại quốc sự đang bề bộn, một mình tiểu đệ áp lực thật sự rất lớn, hi vọng Thôi huynh có thể hồi phục khỏe mạnh sớm một chút”


Hai người, anh một câu, tôi một câu. Hai bên đều có ý thăm dò đối phương. Thôi Viên đã bắt xuất hiện ý muốn rút lui, nhưng điều kiện rút lui tiên quyết của ông ta là địa vị hữu tướng vẫn phải nằm trong tay Thôi gia. Nhưng thế cục phía trước chưa rõ ràng, ông ta tuyệt đối sẽ không nói “thoái” dù chỉ là nửa chữ.


Mà Bùi Tuấn cũng rất chú ý quan sát bệnh tình của Thôi Viên, ông ta thậm chí so sánh với Thôi Viên, bản thân cũng thấu triệt được nhiều điều. Ông ta biết việc Thôi Viên đứng lên đi lại rất khó khăn, thì cái tước vị tướng quốc kia không thể không nhường cho người khác được. Cái này không giống như kiểu ngựa nhớ chuồng,vấn đề chỗ đứng chỗ ngồi. Mà là ông ta sẽ không để cho một người nào nắm quyền hành của mình trong một thời gian dài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom