• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (4 Viewers)

  • Chương 265

Nhóm dịch: Hồng Mai


Dĩ nhiên, tước vị hữu tướng liên quan tới cả kết cấu quyền lực trong triều đình. Cái này không phải chỉ một lần đến thăm bệnh tình mà có thể giải quyết. Điều này có liên quan đến việc chỉnh hợp cán cân quyền lực trong triều đình một lần nữa. Nếu như Thôi Viên là một vị hữu tướng máu lạnh, ông ta tất nhiên sẽ để Thôi Ngụ tiếp nhận tước vị hữu tướng lúc trước. Đầu tiên ông ta sẽ quét sạch hết những chướng ngại vật, trừ bỏ đi tất cả những gì được cho là có thể uy hiếp đến lợi ích của quan viên Thôi gia, số đó bao gồm cả Bùi Tuấn, Sở Hành Thủy, thậm chí Vi Ngạc


Đáng tiếc ông ta không làm được điều đó. Một cuộc chiến ở Thục Trung đã lặng lẽ thay đổi lực lượng của Thôi – Bùi, hai gia tộc đối lập. Chỉ tính nguyên binh lực của hai nhà ở Quan Trung thì: Trong lúc quan trọng nhất, tất yếu Bùi Tuấn nắm giữ lấy Đồng Quan. Nếu không được ông ta đồng ý Thôi gia quân ở Sơn Đông không thể nào tiến vào được Đồng Quan, mà Trương Hoán vừa chiếm lĩnh Lũng Hữu, quân Sơn Đông lại càng không cách nào mượn đường được. Như vậy thực lực của Bùi Tuấn ở Quan Trung dường như có phần nhỉnh hơn Thôi Viên.


Không chỉ có binh lực, mà cơ quan cao nhất của triều đình nơi đưa ra các quyết sách chính là nội các. Kể từ sau khi Lý Miễn vào nội các, thì quyền lực trong nội


các vốn đang thăng bằng giữa hai nhà Thôi _ Bùi. Thì bây giờ đã xuất hiện khuynh hướng nghiêng về Bùi Tuấn. Tình hình triều đình lặng lẽ xảy ra sự biến hóa như thế, Bùi Tuấn làm sao có thể cam tâm làm vị tướng quốc “ dưới cơ” được. Mà hiện tại Thôi Viện đang bị bệnh. Đây chính là cơ hội rất lớn để Bùi Tuấn cướp lấy tước vị Hữu tướng từ tay Thôi gia.


Thôi Viên vô cùng hiểu rõ những toan tính của Bùi Tuấn, ông ta bước đầu tiên sẽ là để người khác cất tiếng yêu cầu, nài nỉ ông ta đảm nhận tước vị hữu tướng. Làm như không quan tâm đến sự việc xảy ra, mà tuân theo lệ cũ thi hành. Đây chỉ là một tình huống mà ông ta bày ra để cho người trong thiên hạ tin tưởng rằng bên trong nôi bộ triều đình vẫn đoàn kết thuận hòa, và tả tướng Bùi Tuấn không hề có dã tâm cớp lấy tước vị hữu tướng. Mà bước thứ hai chính là hôm nay tới thăm bệnh tình, mà nói trắng ra chính là một cách dò xét, quan sát xem liệu Thôi Viên có chịu chủ động thoái vị hay không. Nếu Thôi Viên không chịu ông ta sẽ lập tức tất yếu phải thực hiện bước thứ ba,.


Thôi Viên trong lòng cũng cười lạnh, ông ta cũng muốn nhìn một chút xem Bùi Tuấn sẽ đi nước cờ thứ ba như thế nào?”


Nghĩ tới đây Thôi Viên lấy ra mấy quyển tấu chương đưa cho Bùi Tuấn nói “ Mấy bản tấu này ta đã phê rồi, phương án điều chỉnh thuế phú ở Thục Trung rất tốt, có thể khiến cho họ Chu kia trở thành kẻ có tài nhưng vô đạo. Mà Thôi Khánh Công tham công liều lĩnh đưa đến hậu quả binh bại, hắn lại là Nam chinh đại nguyên soái, nên phảu chịu trách nhiệm chủ yếu. Vi Ngạc gánh trách nhiệm một chút cũng là công bằng. Bất quá Bùi tướng hình như còn quên mất một người”


“Tướng quốc nói rất đúng, người đó là Trương Hoán” Bùi Tuấn cười nhạt nói “ Bản tấu này là giữa buổi đại triều phải đọc ba lần để thông qua. Trương Hoán chỉ là một chúc quan ti nhỏ mà thôi, nên không thể đánh đồng hắn với hai người kia được, cho nên không đặt cùng ở đây, mà được ghi lại ở một bản tấu khác.


“ Chức quan tiểu ti” Thôi Viên cười lạnh một tiếng nói “ Theo quy định trong triều đình từ năm Khánh Trị thứ hai, phàm từ quan tam phẩm tiến lên quan viên nhậm - miễn tất cả đều phải được ba lần đọc.thông qua trên triều đình. Trương Hoán vô luận cũng là Hà Tây tiết độ sứ hay là Vô địch đại tướng quân cũng là hàm quan tam phẩm. Vậy cớ sao lại không thể ở giữa đại triều ba lần độc thông qua. Có lẽ lão phu bệnh lâu, không biết đại triều quy củ có sự thay đổi, xin Bùi tướng quốc dậy cho nghe”


Bùi Tuấn cười ha ha một tiếng vội vàng giải thích “ Thôi tướng không cần nổi nóng, ta là nói Thôi Khánh Công và Vi Ngạc là bị miễn chức, Trương Hoán là thăng chức, đặt ở cùng nhau e rằng không ổn. Cũng không phải nói hắn ta không được tuyên đọc ba lần trong buổi đại triều


Thôi Viên cũng không có dừng lại ở đây, ông ta vẫn truy hỏi tận cùng, không tha, nói tiếp: “ Nếu nói đến thăng chức, ta có một lời không thể không nói. Trong lúc Thục Trung chiến sự gấp rút nhưng Trương Hoán lại đem quân đánh chiếm Lũng Hữu, tất nhiên trở thành người đứng đầu vùng đất ấy. Chẳng lẽ đấy không phải là vương thổ hay sao. Việc hắn ngang nhiên cướp đoạt địa bàn của Vi gia mà không có lí do chính đáng, ta chưa thèm nói tới, mà hành động này của hắn quả thật ảnh hưởng tới tinh thần của tướng sĩ Thục Trung. Việc bị đánh bại ở Thục Trung ta nghĩ hắn cũng có phần trách nhiệm, mong Bùi tướng quốc hiểu điểm này.”


Bùi Tuấn nụ cười nhẹ, ông ta cũng phản kích lại, nói “ Ảnh hưởng tới tinh thần của tướng sĩ Thục Trung thì có lẽ là có khả năng, nhưng khi Chu phỉ tiến công Hán Trung, Trường An tràn ngập nguy cơ, thì hắn đã đem quân từ Lũng Hữu tới Thục Trung, bức lui Chu phỉ. Việc làm này phải là có công lớn với xã tắc. Ưu khuyết điểm đó thì có khả năng bù đắp, nhưng ta cho là việc hắn ở Hà Tây đánh bại Đại Tư Mã Trọng Anh của dân tộc Thổ Phiên, gìn giữ bảo vệ đất đai có công, tất nhiên phải thụ phong” Bùi Tuấn ngồi trên chiếc xe ngựa chạy như bay trên đường phố Trường An, trong xe ánh sáng đen kịt. Bùi Tuấn nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường êm, không ngừng cười lạnh.


Lần dò xét hôm nay rốt cuộc đã giúp cho Bùi Tuấn nhìn thấu được giới hạn của Thôi Viên. Thôi Viên không hề có ý tứ sẽ nhượng lại tước vị hữu tướng kia. điều này đã thể hiện rõ quan điểm của Thôi Viên tuyệt đối không để hữu tướng rơi vào tay mình., mà là để Thôi gia tiếp tục nắm giữ địa vị ấy.


Bùi Tuấn hừ lạnh một tiếng. Thực lực cao sẽ có quền quyết định mọi việc lớn nhỏ. Hiện tai thực lực đối lập của hai bên đã có sự biến chuyển. Mà Thôi Viên ông ta lại không biết tiến thối. Chẳng lẽ ông ta lại muốn giẫm vào vết chân của Trương Phá Thiên hay sao.


“ Quay đầu lại, đi về Vĩnh Gia phường” Bùi Tuấn hạ thấp giọng ra lệnh, lúc này ông ta cần nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của Trương Hoán.


Đêm ngày mồng một tháng giêng ở thành Trường An, trời lạnh đến run người. Trên được cái quan vắng lặng, khó có thể tìm thấy một bóng dáng con người đi trên đường. Tình cờ cũng chỉ có lảng vảng mấy kẻ xin ăn dật dờ. Trong gió rét căm căm gào thét nhưng vì miếng ăn mà ban đêm vẫn phải bôn ba.


Giờ phút này, đêm chưa khuya lắm, môn quan ra khỏi phưòng đã đóng lại cách đây một canh giờ rồi.Người ở thành Trường An hoặc quây quần bên thê tử, hoặc trong tửu lâu cùng bạn bè tụ hội, cùng nhau chúc mừng một năm mới.


Ở gần khu vực chợ nằm ở phía đông của đại môn có một góc để tránh gió. Có một quán nhỏ bán đồ ăn. Chủ quán là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, trông người thấp mập, nụ cười chân thành. Nhìn hơi giống con chuột chũi đất, đôi tay đang nhanh nhẹn đun nước nấu mì.


Có lẽ từ khi sinh ra tới bây giờ ông ta chưa bao giờ được cao hứng như vậy. Một canh giờ trước đây ông ta còn


sầu não cất tiếng khản cổ mời gọi xung quanh hi vọng có ai đó tới ăn cho ông ta một bát mì nóng thôi cũng được. Ông ta muốn kiếm một ít tiền để có thể trở về mua cho con gái của mình một chiếc khăn tay nhân dịp năm mới. Nhưng ông ta đã ở trong đêm lạnh hơn một canh giờ mà mới có bán được hai bát mì.


Nụ cười của ông ta đến từ hai mươi mấy người thực khách khách này. Chính xác ra ngồi bên trong thực quán này chỉ có hai người một nam một nữ - hai con người ấy đều trẻ tuổi và dễ thương. Mà những người khác tựa hồ như là thuộc hạ của người nam tử kia. Bọn họ ngồi ở xa xa mỗi người trong tay cầm một bát mì, vừa thổi vừa ăn. Đại đa số bọn họ đều ăn đến bát thứ hai khiến chủ quán càng vui hơn.


Hai người trẻ tuổi dễ thương này không ai khác ngoài Trương Hoán và Thôi Ninh, bọn họ vừa mới đi dạo ở khu chợ phía đông. Trương Hoán mới nhớ lúc này mình chưa ăn cơm tối. mặc dù sắc đẹp của Thôi Ninh có thể làm Trương Hoán cảm thấy ấm lòng nhưng các huynh đệ của hắn đã đói đến mức bụng lép kép, nhưng kông một ai dám lên tiếng, đi tới cửa chợ phía đông thì nhìn thấy có một quán ăn nhỏ, Trương Hoán liền bảo các huynh đệ vào ăn cơm.


Thôi Ninh mặc dù cũng chưa có ăn cơm tối, nhưng nàng thật sự không muốn và không thích ăn uống ở ngoài đường ngoài chợ thế này. Thôi Ninh dùng hai tay nâng đôi má của mình, tinh nghịch chăm chú nhìn Trương Hoán vừa thổi vừa ăn mì.


Nữ nhân có thể coi là một loại động vật cảm tính. Nàng yêu một người đàn ông chỉ cần người đàn ông đó đối xử tốt với nàng ta thì cho dù người đàn ông đó chỉ có hai bàn tay trắng thì người con gái đó vẫn luôn yêu thương hắn bằng một tình cảm thắm thiết. Thôi Ninh mặc dù biết rằng phụ thân nàng và Trương Hoán ở trong triều đình luôn ở trong tình thế đối đầu. Nhưng nàng ấy vẫn không quay đầu lại mà một lòng say mê Trương Hoán.


Bọn họ quen biết nhau đã được hai năm, tình yêu của họ đã biến chuyển qua giai đoạn nảy sinh tình cảm, đến độ hoa kì rực rỡ. Trải qua thời kỳ đơm hoa kết trái, bây giờ cũng đến vụ thu hoạch rồi.


“ Nàng đang nghĩ chuyện gì vậy?” Trương Hoán uống xong bát nước mỳ nóng, hắn chợt phát hiện Thôi Ninh đang mỉm cười nhìn hắn. Vội vàng lau miệng một chút, hắn ngượng ngùng cười hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom