• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 267

Nhóm dịch: Hồng Mai


Trương Hoán đi vào trong thư phòng, hướng về phía Bùi Tuấn chắp tai ra chiều áy náy nói “ Con đi ra ngoài có việc đã để cho nhạc phụ đại nhân phải chờ lâu rồi”


“ Không sao! Lẽ ra nên trách ta trước đó đã không thông báo cho ngươi rằng ta sẽ tới” Bùi Tuấn từ từ xoay người lại, dò xét Trương Hoán một chút rồi nói “ Đã muộn như thế này mà tới tìm ngươi, ta thật sự có chuyện đại sự muốn cùng ngươi thương lượng”


“ Không vội mà, mời nhạc phụ đại nhân ngồi xuống nói chuyện đã” Trương Hoán mời Bùi Tuấn ngồi xuống. Lúc này Dương Xuân Thủy với dáng điệu thướt tha, bưng hai chén trà đi vào. Nàng ta cung kính đặt một chén trà về phía Bùi Tuấn, một chén khác về phía trước mắt Trương Hoán. Nàng ta liếc thoáng về phía Trương Hoán bằng một ánh mắt u oán. Trương Hoán biết rằng nàng đã gặp Thôi Ninh, và có lẽ hai người bọn họ còn có chút quen biết. Khuôn mặt Trương Hoán không chút thay đổi gật đầu ý bảo nàng đi ra ngoài. Bùi Tuấn nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Dương Xuân Thủy đang khuất dần, rồi quay sang phía Trương Hoán cười nói “ Ta đang nghĩ, định bụng đưa sang cho ngươi mấy kẻ thị thiếp, không ngờ ngươi đã có rồi, ta cũng không cần phải lo lắng nữa rồi”


“ Đa tạ ý tốt của nhạc phụ đại nhân” Trương Hoán cười trừ, rồi chuyển sang đề tài khác nói ‘ Nhạc phụ đại nhân vừa nói có việc quan trọng tìm con, không biết đó là chuyện gì”


Bùi Tuấn lại nghĩ tới việc Thôi Viên cố chấp, ông ta liền cắn răng một cái, hạ giọng nói ‘ Nếu như ta muốn ngươi bất ngờ đánh chiếm Phượng Tường quận thì ngươi nắm chắc bao nhiều phần thắng lợi”


Trương Hoán ánh mắt mỉm cười đến híp mí, hắn lập tức hiểu được ý đồ của Bùi Tuấn, ông ta muốn mượn tay Trương Hoán để tạo áp lực lên Thôi Viên. Hắn đem theo hai ngàn kị binh vào Quan Trung, nếu phát tin về cho Lũng Hữu, thì trong ứng ngoại hợp mà nói việc chiếm lấy Phượng Tường quận cũng không có gì là phải hao tâm phí sức gì nhiều, nhưng vấn đề là nếu chiếm lĩnh Phượng Tường quận có thể dẫn tới hậu quả về chính trị, nên hắn không thể không đắn đo suy nghĩ. Việc đánh chiếm Phượng Tường quận và việc chiếm lấy Lũng Hữu hoàn toàn không giống nhau. Việc làm này có thể làm cho Thôi đảng phản ứng kịch liệt mà Bùi Tuấn dĩ nhiên sẽ không giúp hắn gánh vác trách nhiệm này, nhiều lắm thì chỉ có thể giúp hắn chuyện lớn hóa nhỏ mà thôi.


Bùi Tuấn liền trầm ngâm không nói, rồi ông ta tiếp tục bổ sung “ Ta biết bảo ngươi xuất binh Quan Trung thì quả thật là có chút đường đột, thật ra thì ta cũng không phải muốn ngươi thật sự chiếm lĩnh Phương Tường quận. Chỉ cần người tìm lấy cái cớ gì đó tượng trưng để hạ lệnh tiến quân, sau đó một hai ngày ngươi lại nhanh chóng lui binh. Cho dù một hai ngày cũng tốt rồi”


“ Chỉ sợ không được danh chính ngôn thuận” Trương Hoán cười khổ một tiếng nói.


Bùi Tuấn cười “ Cho nên ta chỉ muốn ngươi chiếm lĩnh trong một thời gian ngắn ngủi thôi, sau đó rút về Lũng Hữu, ta tự nhiên sẽ có cách giúp ngươi tìm được lí do hợp lí”


“ Nhạc phụ đại nhân muốn con xuất phát khi nào”


“ Ngày mai’ Bùi Tuấn không một chút thương lượng mà thẳng thừng nói ‘ Sáng sớm ngày mai ngươi cấp tốc trở về Lũng Hữu, mùng sáu là ngày đại triều, trước ngày mùng năm ngươi phải khống chế được Phượng Tường quận cho ta”


Bùi Tuấn đi rồi, Trương Hoán chắp tay ra sau lưng đi đi lại lại ở trong phòng. Hắn biết rằng Bùi Tuấn chính là muốn một hòn đá hạ hai con chim, một mặt thông qua việc hắn chiếm lính Phượng Tường quận, Bùi Tuấn sẽ tạo áp lực lên Thôi Viên bắt buộc ông ta phải nhượng xuất tước vị hữu tướng quốc, một mặt khác sẽ đẩy Trương Hoán vào cảnh đối lập với Thôi Viên, đồng thời cột chặt Trương Hoán vào chiếc chiến xa của ông ta.


Mình nên làm gì bây giờ? Một là thuận theo ông ta đi nước cờ này, hay là đưa ra một cao chiêu khác. Hắn bống ý thức được rằng hắn đang đứng giữa một ngã ba trong cuộc đời của mình


Trương Hoán hết sức lo lắng, thậm chí là khó xử nữa. Bùi Tuấn cho đến lúc này dù sao vẫn là chỗ dựa của hắn. Nếu không thuận theo ý của ông ta sợ rằng cuộc sống sau này của bản thân e rằng cũng khổ rồi. Nhưng nếu thuận theo ông ta rồi thì cuộc sống sau này e rằng cũng khổ không kém.


Hôm nay Trương Hoán mới nhìn thấy được một Bùi Tuấn khác. Bộ dạng thong dong thường thấy không còn, thay vào đó vì quyền lực trước mắt ông ta liền bộc lộ ngay bộ mặt dữ tợn. Có lẽ đây mới chính là bộ mặt thật của ông ta.


Vô luận là ông ta hay Thôi Viên, bọn họ đều giống nhau ở một điểm, đó là không thể thoát khỏi được sự hấp dẫn của quyền lực. Nếu như bản thân Trương Hoán đến lúc thực lực lớn mạnh, đủ để uy hiếp lên tướng vị của ông ta, thì liệu rằng ông ta còn giúp đỡ hắn ngồi lên hoàng vị không.


Trương Hoán từ từ bước ra ngoài sân. Cây hòe cao lớn trông như một người khổng lồ đang trầm tư. Ở ngoài sân này không khí rét lạnh mà lại mát mẻ. Trong não bộ của hắn bỗng trở nên trống rỗng, Trong đêm lạnh, ánh sao sáng lấp lánh giữa bầu trời. Trong không gian bao la, bát ngát và lộng gió ấy hắn ngẳng đầu nhìn lên ngắm sao trời. trương Hoán đột nhiên cảm thấy hắn cần phải đưa ra một quyết định của riêng mình. Có lẽ quyết định ấy đang ẩn đằng sau màu đen trong giấc mộng trước đây của hắn, giấc mộng mà có giai đoạn hắn đã từng lãng quên.


Hắn si ngốc chăm chú ngắm nhìn vòm trời như một tấm màn đen huyền bí. Dần dần hắn có cảm giác bản thân cùng với tinh không hòa hợp lại thành một thể. Hắn dường như chính là một ngôi sao trong đó. Đỉnh đầu của hắn, dưới chân của hắn đều là thế giới bao la bát ngát. Một loại hào khí chưa từng bao giờ có trong lòng hắn đang tràn trề sinh ra.


Chim đại bàng kia một ngày cất cánh bay cùng gió, rồi sẽ bay thẳng tới cửu thiên. Trương Hoán không nhịn được nữa muốn ngửa mặt lên trời cười một trận sảng khoái. Trương Hoán hắn tại sao phải làm con cờ trong tay người khác, hắn đã có được Lũng Hữu rồi không còn cần phải nhìn ánh mắt của người khác mà làm việc nữa.


Trong cuộc đấu tranh quyền lực trước mặt này sẽ không có kẻ nào là địch nhân mãi mãi và cũng không có người nào là đồng minh mãi mãi. Trương Hoán, hắn đã hạ quyết tâm dứt khoát, hắn trở về phòng dự định nhanh chóng viết một phong thư. Bước nhanh tới nội thất, hắn thấy Thôi Ninh cùng Dương Xuân Thủy đang nói gì đó. Thôi Ninh thấy hắn đi vào, trên khuôn mặt khẽ ửng hồng, dưới ánh đèn chiếc cổ của nàng thon dài tựa thiên nga, càng làm cho nàng trở nên xinh đẹp, mĩ lệ. Trương Hoán ngầm thở dài, đêm nay vốn là một đêm khó quên nhất đối với hắn, tiếc rằng hắn không có cách nào để hưởng thụ lấy.


“ Ngươi ra ngoài trước đi” Trương Hoán liếc mắt về phía Dương Xuân Thủy không chút khách khí nói.


Dương Xuân Thủy chán nản đứng lên, hướng về phía Trương Hoán thi lễ, rồi quay đầu ra cửa bước nhanh đi ra ngoài. Thôi Ninh nhìn thấy nàng lầm lũi bước đi khuất dạng mới lắc đầu oán giận Trương Hoán “ Hoán lang, chàng không nên đối xử với nàng ấy như vậy. Số phận trước đây của nàng ấy còn chưa nói hết với Thôi Ninh mà” Trương Hoán lạnh lùng cắt ngang lời của nàng “ Nếu như cô ta còn tưởng mình là thên kim tiểu thư, thi ta đây sẽ lập tức chuyển giao cô ta cho một người khác.”


“ Xem chàng kìa, làm gì mà chàng lạnh lùng quá vậy” Thôi Ninh trong mắt hiện lên vẻ không vui, nhưng nàng cũng kìm nén được cảm xúc nên khẽ thở dài, gục đầu vào trong ngực Trương Hoán nói " Chàng có biết khi còn ở Võ Uy thiếp có mở học đường cho nữ không”


“ Ta biết” Trương Hoán nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng, khẽ mỉm cười nói.


“ Chàng biết?” Thôi Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi trong đôi mắt nàng như l bảo thạch sáng ngời.


Trương Hoán gật đầu, ôm nàng thật chặt cười nói “ Nàng hi vọng những bé gái kia sẽ có hiểu biết tri thức rồi cũng giống nàng ở một khi lớn lên sẽ lấy nam nhân mà mình yêu thương”


“ Chàng là một tên vô lại mà” Thôi Ninh nghe được nửa câu sau mà hắn nói, trên mặt lộ ra một chút ngượng ngùng, nhưng nàng biết rằng ái lang đã nói đúng tâm tư của nàng, trong lòng nàng tràn ngập cảm xúc vui mừng, ngọt ngào.


Trương Hoán thấy thời gian đang dần dần trôi đi, mà thời gian thì đã không còn nhiều lắm rồi. Hắn liền hôn Thôi Ninh, rồi nói khẽ với nàng “ Đêm hôm nay là một đêm đẹp nhất của chúng ta, nhưng sáng sớm ngày mai ta phải trở về Lũng Hữu rồi, cho nên bây giờ ta phải đưa nàng về phủ “


“ Chàng hôm nay mới đến, ngày mai đã trở về là sao” Thôi Ninh hơi khẩn trương “ Vậy thiếp thì sao đây’


Trương Hoán vươn một ngón tay đặt lên đôi môi của nàng, hơi mỉm cười nói “ Nàng đừng vội, nghe ta nói đã nào” Thôi Ninh thấy ái lang không có ý bỏ rơi mình ở lại, trong lòng nầng mới dần dịu xuống “ Ta bây giờ trở phải trở về Lũng Hữu và muốn nàng giúp ta làm một chuyện” Trương Hoán lấy phong thư mà hắn vừa viết trịnh trọng giao cho nàng nói “ phong thư này dù đêm nay đã khuya nhưng nàng nhất định phải thay ta giao cho phụ thân nàng, bất luận thế nào cũng không thể đợi đến ngày mai”


Thôi Ninh thấy vẻ mặt của hắn trịnh trọng như thế liền gật đầu đáp ứng đem tín thư mau chóng trở về, nhưng lại có chút ít lo lắng, nàng hỏi “ Thiếp có chút e sợ ngày mai phụ thân sẽ không cho thiếp đi cùng chàng”


Trương Hoán yêu ôm nàng vào trong lồng ngực thể hiện sự yêu thương hết mực. hắn nói nhỏ vào bên tai nàng “ Nàng yên tâm chỉ cần phụ thân nàng nhìn thấy phong thư này ông ấy tuyệt đối sẽ không ngăn cản nàng đâu”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom