• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 275

Nhóm dịch: Hồng Mai


Trong đó có cô chị tuổi lớn hơn thập phần thông minh, nó lập tức quay sang thi lễ với Trương Hoán nhỏ giọng nói: “ Nô tỳ Minh Nguyệt tham kiến lão gia!”


Cô em bên cạnh nhỏ hơn một chút cũng làm thi lễ theo, rụt rè nói: “ Nô tỳ Minh Châu tham kiến lão gia!”


“ Minh Châu, Minh Nguyệt, tên cũng không tệ!” Trương Hoán cười gật đầu nói với hai đứa: “ Các ngươi đi theo ta.”


Hai cô bé đi theo sát Trương Hoán vào bên trong phòng. Thôi Ninh đã ngồi dậy, Trương Hoán chỉ vào Thôi Ninh cười nói với hai cô bé: “ Đây là bà chủ của các ngươi, sau này hầu hạ cho tốt rồi về sau ta sẽ không bạc đãi các ngươi.”


“ Hoán lang, bọn họ là chị em sinh đôi sao?” Thôi Ninh thấy hai cô bé bề ngoài rất giống nhau không khỏi hứng thú dạt dào hỏi han.


“ Khác nhau” Trương Hoán trả lời. Cô chị liền tiến lên quỳ xuống “ Nô tỳ Minh Nguyệt lớn hơn em mình một tuổi, khấu kiến chủ mẫu.”


Cô em cũng quỳ xuống làm hệt như vậy mà đáp: “ Nô tỳ Minh Châu, nhỏ hơn chị một tuổi, khấu kiến chủ mẫu.”


“ Mau mau đứng lên! Ta không thích các người quì.” Thôi Ninh thấy các nàng thanh tú khả ái, trong lòng thập phần hoan hỉ, nàng liền chắp tay với Trương Hoán cười nói: “ Tạ ơn Đại Tướng quân!”


Trương Hoán ha ha cười một tiếng, cũng chắp tay đáp lễ: “ Chúng ta đều chẳng phải là tương kính như tân sao?”


Thôi Ninh nhịn không được cười đến mức bắt đầu ho khan kịch liệt bèn nhẹ nhàng đấm ngực. Hai chị em thấy chủ nhân thân thiết thì bọn họ cũng yên tâm liền bước lên phía trước giúp Thôi Ninh nằm xuống. Trương Hoán thấy các nàng nhu thuận liền từ trong ngực lấy ra hai viên Minh Châu đưa cho hai chị em mà nói: “ Đây là quy củ trong phủ của ta, chủ mẫu cũng có lễ ra mắt nha hoàn thiết thân. Sau này liền nhờ cậy vào hai người các ngươi.”


“ Vâng!” Hai chị em tiếp nhận minh châu, thi lễ bái tạ Trương Hoán. Thôi Ninh thấy hắn nghĩ đến chu đáo liền vỗ vỗ giường nói với hai chị em: “ Đến đây! Ngồi ở đây, nói qua cho ta thân thế các ngươi, các ngươi là người ở nơi nào? Sao lại bị bọn buôn người đem bán?” Trương Hoán nháy mắt với Thôi Ninh, hướng ra phía ngoài chỉ chỉ tỏ vẻ chính mình có việc. Thôi Ninh cũng đưa mắt liếc nhìn hắn một cái, nhưng lại làm bộ như không nhìn thấy.


Thôi Ninh đã có người chăm sóc, Trương Hoán lúc này mới yên tâm. Hắn ra lệnh cho mười mấy tên thân binh canh giữ nghiêm nhà cửa, còn chính mình thì đi theo Lận Cửu Hàn nhằm hướng quân doanh bên ngoài thành phi đi. Quân doanh nằm ở trên một vùng đất bằng phẳng phía bắc thành, chiếm hơn hai trăm mẫu đất có cả chuồng ngựa bên trong. Ở đó có hạ hơn năm trăm lều trại, chỉ huy quân binh doanh là Trung Lang Tướng Lận Cửu Hàn. Lận Cửu Hàn theo sát Trương Hoán. Khi hắn không ở đây thì quân binh doanh do tả hữu Lang Tướng chỉ huy. Lúc này bởi vì trong huyện thành gặp chuyện không may nên đám lính nghỉ định kì đều lục tục chạy về quân doanh.


Lúc này trong quân doanh cực kì náo nhiệt, ở chính giữa một bãi đất trống tụ tập hơn ba nghìn nô lệ. Nam nhân trai tráng trẻ tuổi chiếm đa số, mặt khác cũng không thiếu nữ nhân trẻ tuổi, cũng có một ít người già và trẻ em.


Giờ phút này bọn họ đang tập trung ở một chỗ ăn cơm trưa. Cứ hai mươi mấy người lại làm thành một vòng say sưa ăn bánh kẹp thịt hương vị ngọt ngào, húp canh thịt nóng hổi hết chén này đến chén khác. Trên người bọn họ đều mặc quân phục binh lính để chống lạnh, còn nữ nhân cùng đám trẻ em thì tập trung vào lều trại ăn cơm.


Chỉ lát sau Trương Hoán liền vào quân doanh, bọn lính đang vây quanh đám nô lệ thấy đô đốc đến liền nhao nhao mau tránh đường. Trương Hoán đi tới bên cạnh đám nô lệ thì dừng bước, hắn chỉ nhìn chốc lát liền nói với Lận Cửu Hàn: “ Số lượng nô lệ đã được thống kê cả chứ?”


“ Khởi bẩm đô đốc, thanh niên trai tráng trẻ tuổi ước độ hơn hai nghìn ba trăm người. Nữ nhân trẻ tuổi có hơn bốn trăm người, ngoài ra có hơn một trăm người già yếu, phần lớn là người Thục.”


Do dự một phen rồi Lận Cửu Hàn lại hỏi: “ Đô đốc cần mấy trăm nữ nhân trẻ làm cái gì? Chẳng lẽ để bọn họ làm quân kỹ?”


Trương Hoán lắc đầu “ Ta nghe nói rất nhiều huynh đệ đánh giặc bị tổn thương tàn tật không lấy được vợ. Con gái nhà bình thường cũng không nguyện gả cho bọn họ, cho nên mua một số nô lệ nữ nhân hứa gả cho bọn hắn làm vợ. Cũng coi như một tâm nguyện của ta.”


“ Thuộc hạ suy nghĩ cũng là đem bọn họ phân phối cho các huynh đệ, nhưng đô đốc so với thuộc hạ suy nghĩ còn sâu xa hơn một tầng.” Lận Cửu Hàn cảm khái hồi lâu rồi lại hỏi: “ Còn có hơn một trăm người già lão suy yếu, xin chỉ thị của đô đốc nên xử lý như thế nào?”


“ Tất cả dẫn tới Lũng Hữu. Giao cho quan địa phương bố trí.” Trương Hoán thấy đám nô lệ đã ăn xong liền nói với Lận Cửu Hàn: “ Bảo bọn họ đều đứng lên xếp thành hàng, ta sẽ huấn thị bọn họ!”


“ Vâng!” Lận Cửu Hàn vung tay lên, mấy trăm tên binh lính lập tức tiến vào hô đám nô lệ sắp xếp đội ngũ. Rất nhanh, đám nô lệ đã xếp thành một hình bán nguyệt thật lớn, Trương Hoán bước lên một cái đài cao, hắn nhìn quét một vòng qua mọi người rồi cao giọng nói: “ Các vị, ta là Tiết Độ Sứ Lũng Hữu, Hà Tây. Hoan nghênh mọi người gia nhập Tây Lương”


“ Nam nhi Đại Đường chúng ta đã sống ở thế gian thì nên vì nước giết giặc kiếm lấy công danh, há có thể ủy thân làm nô lệ. Từ giờ trở đi, ta liền chính thức giải phóng cho các ngươi làm người tự do, cùng tất cả binh lính của ta đều bình đẳng. Chỉ cần các ngươi lập nhiều công tích, các ngươi cũng có thể thăng quan tiến tước, thậm chí trở thành tướng quân.”


Trong gió lạnh, một đám nô lệ ngơ ngác nhìn người chủ soái trẻ tuổi này. Rồi không cần ai dẫn dắt bọn họ cùng vung tay reo to. Trong mắt bọn họ đều toát ra ánh sáng vui sướng cùng kích động. Vốn vận mệnh của bọn họ đã định là cả một đời làm nô lệ cho người. Nhưng ông trời lại thay đổi vận mệnh bọn họ.


“ Ta sẽ phái người đi tìm cha mẹ vợ con các ngươi đưa bọn họ đến Lũng Hữu. Trao tặng nhà cửa ruộng vườn để bọn họ trở thành người nhà của người trong quân đội. Nếu như các ngươi đánh giặc dũng cảm, lập nhiều công tích, bọn họ sẽ nhận được càng nhiều đất đai, các ngươi tương lai khi xuất ngũ cũng được vinh quang sống nốt nửa đời. Nhưng nếu như các ngươi tham sống sợ chết, thậm chí còn đào binh thì người nhà các ngươi cũng bị trở thành quân nô. Các ngươi sau này sẽ từ từ biết, quân Tây Lương chúng ta thưởng phạt phân minh.”


Sau khi huấn thị xong, một đám nô lệ liền chính thức trở thành tân binh. Bọn họ tạm thời được phân phối đến trong mỗi quân ngũ, tùy ngũ trưởng dẫn bọn hắn trở về thu xếp. Sau khi quay về Lũng Hữu lại để Tân binh cục thống nhất thu xếp. Cả quân doanh lập tức trở nên náo nhiệt, công việc lu bù hẳn lên.


Trương Hoán có mười mấy tên thân binh hộ vệ lần lượt đến từng quân doanh thăm hỏi. Có tân binh đang nghe ngũ trưởng giảng giải về quân quy, có người đang thay đổi quân phục, có kẻ lại thử giương cung.


Khi đi tới bên cạnh một đội quân doanh thì lại nghe thấy bên trong phát ra từng đợt âm thanh trầm trồ khen ngợi. Hắn đi vào trướng môn, vài tên binh lính trong trướng lập tức hành lễ. Trương Hoán khoát tay để bọn họ không làm lộ việc có mặt của hắn. Vào tới lều lớn, chỉ thấy trong trướng ước chừng có hơn một trăm người đang làm thành cái vòng tròn lớn. Bên trong có hai tên binh lính đang đấu vật, một người nguyên là đội phó Đặc Cần Doanh Phi Viên tên là Lý Chí Xa. Trong một trận đánh tại Hội Tây Bảo có biểu hiện xuất sắc mà được thăng là Tả Lang Tướng thân binh doanh. Trước khi nhập ngũ hắn từng là phó tổng giáo đầu Tần Xuyên kiếm quán nổi danh nhất Trường An. Thân thủ nhẹ như yến, võ nghệ cao cường, cũng là bởi vì say rượu giết người bị đi đày đến biên ải Hà Tây rồi được Trương Hoán đặc biệt sử dụng.


Mà đối đầu với hắn dường như là một người tân binh hôm nay. Chỉ thấy tuổi hắn ước hai mươi bảy hai tám tuổi, mặt như quả táo lớn, ánh mắt lạnh lùng. Đặc điểm lớn nhất của người này là vóc người cực cao, so với mãnh tướng số một Thành Liệt của quân Tây Lương thì cũng tương đương. Hắn phảng phất giống như một quả núi. Người này Trương Hoán tựa hồ đã gặp ở chợ nô lệ, lúc ấy hắn cùng mười mấy nô lệ khác bị sợi xích thật lớn trói cả tay chân rao bán làm gia đinh hộ vệ. Không nghĩ rằng trong người hắn lại có võ nghệ.


Lý Chí Xa phảng phất như một con cá lanh lẹn lượn lờ vây quanh hắn càng lúc càng nhanh, mạnh mẽ như cơn lốc. Nhưng người này lại đồ sộ bất động, ánh mắt lại giống như một sợi dây luôn trói chặt Lý Chí Xa.


Thân hình Lý Chí Xa đột nhiên chuyển động, cả người bất ngờ tăng gia tốc giống như quỷ mỵ lẻn phía sau hắn rồi chợt quát một tiếng bay lên tung một cước nhanh như chớp giật từ phía sau nhằm bên hông hắn đá tới. Đây là một tuyệt kỹ nổi danh của hắn gọi là Bá vương đỉnh, đã từng một cước đá gãy tấm đá dày hơn ba tấc. Nếu như đá thực thì ngay cả gấu cũng chưa chắc chịu đựng nổi.


Bên trong quân doanh cùng kêu lên kinh ngạc, mặc dù luận võ trong quân bất dung tình, nhưng Lý Chí Xa đối với người mới gặp mà đã sử dụng tuyệt kỷ thì cũng là lần đầu. Trương Hoán lại cười mà không nói, tầm nhìn của hắn sắc bén đã thấy Lý Chí Xa rơi vào vạn bất đắc dĩ. Vị trai tráng kia mặc dù không có động tác gì, nhưng ánh mắt của hắn lại hết sức lợi hại, bám thật sát Lý Chí Xa làm hắn căn bản không có cơ hội ra chiêu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom