• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 276

Nhóm dịch: Hồng Mai


Trong nháy mắt, Lý Chí Xa đã lẻn đến sau lưng hắn. Nhưng tráng sĩ kia tựa hồ không có bất cứ phản ứng gì, trên mặt vẫn là nụ cười lạnh lùng. Tất cả mọi người trong trướng đều biến sắc mặt, ai nấy đều cho là vị tráng sĩ kia khó thoát kiếp này. Đúng lúc này, Lận Cửu Hàn bên cạnh Trương Hoán lại thốt ra: “ Công phu khá thật!”


Trương Hoán liếc mắt nhìn hắn, hắn cũng đã nhìn ra. Giờ phút này ở trong trướng ngoại trừ Trương Hoán cùng Lận Cửu Hàn thì chỉ có Lý Chí Xa trong lòng hiểu rõ, một cước này của hắn nhìn như đã đá trúng sau lưng trai tráng kia, nhưng người đó ngay vào lúc cước đến thì thân thể đã đi chuyển về phía trước một thước vô cùng quỷ dị nên căn bản khiến người khác không thể phát hiện. Nhưng chính là một thước này đã giúp cho lực đạo đến người hắn thì vừa lúc biến mất, mà hắn căn bản còn không xuất thủ.


Trong lúc Lý Chí Xa âm thầm kêu khổ trong lòng thì Trương Hoán lại cười cười mà nói: “ Tốt lắm, đến điểm dừng là thôi!”


Mọi người lúc này mới phát hiện đô đốc nguyên lai đã ở trong trướng liền nhao nhao quỳ xuống đồng loạt thi lễ “ Tham kiến đô đốc!”


“ Mọi người đứng lên đi!” Trương Hoán khoát tay đi tới bên cạnh hai người. Lý Chí Xa thấp thỏm bất an tiến lại thi lễ, Trương Hoán liếc mắt nhìn hắn lạnh lùng nói: “ Tân binh nhập doanh là phải giảng quân quy, biết quân sử, lão binh không được ăn hiếp tân binh. Đây là quân quy của Tây Lương. Ngươi đó! Lấy thân phận đường đường là Lang Tướng mà cũng thích cùng kẻ mới thi đấu khốc liệt. Cũng không sợ đấu không lại người ta, thua tân binh làm mất quân uy của quân Tây Lương chúng ta sao?”


“ Mạt tướng biết tội!” Lý Chí Xa xấu hổ nói: “ Nguyện chịu đô đốc xử phạt!”


Trương Hoán nhìn hắn trầm giọng nói: “ Vì có tân binh nhập doanh, ta đây lần này lưu mặt mũi cho ngươi, nhưng ghi nợ ba mươi quân côn, đi đi!”


“ Tạ đô đốc lưu tình!” Lý Chí Xa thi lễ vái sâu rồi xoay người mà đi. Trương Hoán cẩn thận đánh giá một phen tráng sĩ này mà âm thầm gật đầu. Tráng sĩ này võ công cao cường chỉ là hàng thứ yếu, mấu chốt là hắn rất vì người. Rõ ràng có thể dễ dàng đánh ngã Lý Chí Xa nhưng trước sau ở trước mặt mọi người vẫn giữ mặt mũi cho hắn.


“ Ngươi tên là gì?”


Tráng sĩ nửa quỳ xuống đáp “ Khởi bẩm đô đốc, tiểu nhân họ Phương tên Vô Tình.”


“ Phương Vô Tình?” Trương Hoán mỉm cười hỏi: “ Đây là tên thật của ngươi sao?”


“ Khởi bẩm đô đốc. Tiểu nhân ở Giang dầu Lão Quân Sơn làm đại đệ tử Na Trá Cung của Thanh Ngưu chân nhân, tên là sư phụ dặt cho đã dùng hơn hai mươi năm. Còn tên thật là gì thì đã không quan trọng.”


Trương Hoán gật đầu, lại hỏi: “ Võ công của ngươi cao cường như thế thì vì sao lại sa vào làm nô lệ. Thật là làm cho người ta cảm thấy khó có thể tin nổi.”


Phương Vô Tình thở dài đáp: “ Chu Phỉ lệnh cho sư phụ ta đưa đệ tử nhập ngũ, sư phụ không nghe. Họ Chu liền phái người dẫn đại quân đánh lên Lão Quân Sơn, đốt Na Trá Cung. Mọi người thất lạc, tiểu nhân cũng bị thương nên bị bắt, cuối cùng bị bán làm nô lệ. Tiểu nhân vốn nghĩ sau khi tới nhà chủ mới sẽ lại đào tẩu, cũng không nghĩ lại được đô đốc cứu!”


“ Thì ra là thế, vậy ngươi có bằng lòng tòng quân hay không?”


“ Tiểu nhân nguyện ý, chỉ là tiểu nhân vẫn còn có một chút khó xử.”


“ Khó xử gì?” Trương Hoán ngoài mặt vẫn không chút thay đổi mà hỏi han, nhưng trong lòng hắn đã hơi không vui. Chẳng qua cũng chỉ là một tân binh mà cũng có thể cùng mình cò kè mặc cả sao?


Lận Cửu Hàn đứng bên cạnh Trương Hoán thập phần tán thưởng võ nghệ của Phương Vô Tình, hắn ra sức nháy mắt với Phương Vô Tình để bảo hắn không nên trái ý. Nhưng Phương Vô Tình lại làm như không thấy, hắn vẫn đang rất cứng cỏi nói: “ Tiểu nhân ở Thục trung còn có một mẹ già, vốn đang ở cùng anh trai và chị dâu. Nhưng sau nạn binh hoả này lại sinh tử không biết, tiểu nhân muốn trở về tìm mẹ. Bất kể có tung tích hay không thì trong một tháng tiểu nhân sẽ về trong quân!”


Trương Hoán trầm mặc một hồi lâu rồi mới thản nhiên nói: “ Trong quân không có tiền lệ này, nhưng có quy chế ba năm một lần thăm người thân. Nếu như ngươi muốn sử dụng trước thì cũng có thể. Nhưng thời gian quân dịch so với người khác sẽ kéo dài ba năm, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ.”


Phương Vô Tình thấy hắn không đề cập tới chuyện mình không quay lại mà chỉ đưa ra quân quy thăm người thân thì biết hắn kỳ thật là vì mình mà phá lệ. Trong lòng hắn cảm động bèn quì một gối, cung kính chào theo nghi thức quân binh “ Thuộc hạ nguyện ý sử dụng quyền đi thăm người thân trước.”


“ Tốt lắm!” Trương Hoán liếc liếc mắt nhìn Lận Cửu Hàn “ Ngươi đã quan tâm hắn như thế thì chuyện này liền do ngươi thu xếp.”


Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi trướng. Trên bãi đất trống trong doanh trại, mấy trăm nữ nhân cùng người già lão đang ghi danh, còn bên ngoài đại doanh đã mướn đến hơn mười cỗ xe ngựa chuẩn bị đem bọn họ về Lũng Hữu.


Lúc này, một người thân binh từ bên ngoài doanh trại phi nhanh mà đến. Hắn khom người bẩm báo: “ Hồ tiên sinh đã quay về khách điếm, ngài có chuyện quan trọng muốn bẩm báo đô đốc.”


“ Đã biết!” Xử lý xong những nô lệ này, Trương Hoán lại không yên lòng về Thôi Ninh. Hắn dẫn hơn trăm tên thân binh nhảy lên ngựa hướng về huyện thành phi tới.


Hồ Dong tối hôm qua cùng nội gián của Bùi Tuấn đi cả đêm đến Phượng Tường. Vừa mới chạy về khách điếm Quắc huyện thì biết được Trương Hoán đã đi quân doanh. Không lâu sau, Trương Hoán chạy về khách điếm, Hồ Dong lập tức ra đón mà nói: “ Đô đốc, người có biết ta tại Phượng Tường gặp phải ai không?”


Trương Hoán phẩy tay cười nói: “ Hồ tiên sinh đố ta như vậy! Ta như thế nào mà đoán được?”


“ Là sứ thần tộc Thổ Phiên vào kinh tạ ơn!” Hồ Dong khẽ vuốt râu dài, híp mắt cười nói: “ Không chỉ có sứ thần tộc Thổ Phiên, còn có Thái bộc tự khanh Bùi Y đi sứ tộc Thổ Phiên trở về cũng đi cùng, giờ phút này bọn họ đều nghỉ ngơi và hồi phục ở Phượng Tường. Đô đốc cũng biết Bùi Y tại Phượng Tường đang làm chuyện gì chứ?”


Trương Hoán mỉm cười nói: “ Chẳng lẽ Bùi đại nhân hứa như đinh đóng cột với quân đồn trú ở Phượng Tường cam đoan khoản tiền trợ cấp sẽ đối xử như nhau sao?”


Hồ Dong cười to, “ Đô đốc đoán rất đúng. Đúng là có Bùi Thái bộc toàn lực đảm bảo nên tình hình cơ hồ đã không khống chế được ở thành Phượng Tường mới bình tĩnh trở lại. Bùi Tướng quốc chỉ sợ tức đến thổ huyết.”


“ Nếu Bùi thái bộc đang ở tại Phượng Tường, vậy cơ hội lần này chúng ta càng phải lợi dụng cho tốt.” Bùi Y là em thứ tư của Bùi Tuấn, có hắn tại Phượng Tường thì mình liền càng dễ dàng hành động. Hôm nay đã là mùng bốn tháng giêng, thời gian vừa sang năm mới chưa được vài ngày. Lúc này Bùi Tuấn tất nhiên là đang nghển cổ trông ngóng. Bất kể thật hay giả thì mình đều nên hành động.


Trương Hoán trầm tư chỉ chốc lát rồi đưa ra quyết định bèn nói với một người thân binh ở đằng sau: “ Ngươi nhanh đi quân doanh thông cáo Lận Cửu Hàn, sáng sớm ngày mai toàn quân nhổ trại đi Phượng Tường!”


Ngày hôm sau, sắc trời tờ mờ sáng thì một đoàn của Trương Hoán liền rời khỏi Quắc huyện nhằm hướng Phượng Tường mà đi. Bệnh của Thôi Ninh cũng đã có chuyển biến tốt đẹp, mặc dù thân thể vẫn còn rất yếu nhưng cố gắng để có thể ngồi xe ngựa đi theo. Hai tiểu nha hoàn mới nhận cũng ngồi ở trong xe ngựa làm bạn với nàng. Có người hầu hạ, dọc theo đường đi cũng thoải mái hơn rất nhiều.


Ước chừng hai canh giờ sau, đại đội nhân mã lại một lần nữa đến thành Phượng Tường. Lần này bởi vì tình hình trong thành đã yên tĩnh trở lại, Tiết Độ Sứ Lý Mạc của Phượng Tường liền không ngăn cản Trương Hoán vào thành, mà là phái người đem quân lính của Trương Hoán thu xếp trong doanh trại ở ngoài thành rồi đưa hắn vào thành nghỉ ngơi.


Trương Hoán dẫn theo ba trăm thân vệ mới vào cổng thành môn lại thấy trước mặt có một đội ngũ chậm rãi đi tới ước chừng ngàn người. Toàn bộ là kỵ binh trang phục tộc Thổ Phiên, trên mười mấy thớt ngựa ở giữa bọn họ ngồi hơn mười vị quan viên tộc Thổ Phiên. Bọn họ đúng là sứ thần tộc Thổ Phiên đi Trường An đáp lễ.


Hai quân gặp nhau ở cửa thành thì cùng nhau dừng ngựa lại lấy ánh mắt lạnh lùng đánh giá đối phương. Lúc này, một ông lão quần áo đẹp đẽ thúc ngựa đi ra, lão nhìn Trương Hoán vài lần rồi đột nhiên hỏi: “ Người mới đến phải chăng là Lương Châu Trương Đô đốc?”


Trương Hoán tiến lên cũng chắp tay cười nói: “ Đúng là ta, xin hỏi các hạ là ai? Tại sao mà biết ta?”


“ Ta là tướng quốc Thượng Tán Bà của Thổ Phiên quốc.” Lão già kia mỉm cười nói: “ Ở chỗ đại tướng ta đã nhìn thấy bức họa của ngươi, cũng thường nghe đại tướng nói chuyện về ngài. Đại tướng rất muốn gặp mặt ngài, có được không? Để khi ta trở về thì ngài có bằng lòng cùng ta đi La Ta làm khách không?”


Trương Hoán ngửa mặt lên trời cười nói: “ Từ lâu đã nghe danh đại tướng rất hào sảng, ta rất muốn gặp mặt. Chỉ là gần đây công việc bận rộn, nhất thời khó có thể rời khỏi Lũng Hữu. Nếu như có cơ hội ta nhất định phải đi La Ta thăm viếng”


Sứ thần kia cũng ha hả cười một tiếng “ Tuy nói Đường, Thổ hai nước quan hệ giao hảo. Nhưng thực sự tiếp xúc cùng tộc Thổ Phiên chúng ta vẫn là Trương Đô đốc. Khi đi ngang qua quận Kim Thành ta đã muốn đi đến thăm hỏi, nhưng thuộc hạ của đô đốc nói đô đốc đã vào kinh báo cáo công việc cho nên ta vội vàng đuổi theo. Đã nghĩ tại Trường An cùng đô đốc uống rượu kết giao, lại không nghĩ rằng chúng ta gặp nhau tại Phượng Tường.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom