• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 293

Nhóm dịch: Hồng Mai


Lúc này, một lính đưa tin chạy gấp từ ngoài thành tới hắn bẩm báo sát bên tai Mã Trọng Anh: “ Đô đốc, năm nghìn kỵ binh tiên phong của quân Đường chỉ còn cách không đầy năm mươi dặm, sau hai canh giờ sẽ đánh tới.”


Mã Trọng Anh gật đầu liền nói với thủ hạ: “ Đi trấn an dân chúng tộc Thổ Phiên là ta đã phái đại quân đi đến lấy lại Hoàng Thủy Thành, quân Đường sẽ không đánh tới. Để cho bọn họ không phải kinh sợ lại càng không cần rời đi.”


Sau vô số lần được binh lính giải thích, người tộc Thổ Phiên đang hoảng hốt dần dần bình tĩnh trở lại. Dù sao hoảng sợ bỏ chạy thì tổn thất quá lớn, nếu đô đốc đã nói như vậy thì khẳng định là đúng, đại đa số người cũng tin nên sẽ chuyển thành nghe ngóng rồi lại quyết định sau.


Mã Trọng Anh có mấy trăm thân vệ vây quanh theo sau đi tới kho thóc, trong kho hàng lương thực rất nhiều. Lại còn chất đầy những đống tiền chật cả kho, lão nhìn một vòng liền hạ lệnh: “ Đóng cửa kho hàng lại. Không có mệnh lệnh của ta thì ai cũng không được phép chuyển đi!”


Cửa lớn kho hàng đóng lại vang ầm ầm, phó tướng đứng bên cạnh lòng như lửa đốt mấy lần muốn khuyên lão đem kho hàng thiêu hủy. Nhưng thấy đô đốc sắc mặt u ám thì đành phải nuốt đề nghị vào trong bụng.


Lúc này, có thân vệ chạy tới bẩm báo “ Đô đốc, Thượng Tán Bà vì xúc động phẫn nộ quá độ nên đột nhiên ngã xuống đất mà chết. Nguyên nhân chết không rõ!”


Mã Trọng Anh khẽ gật đầu “ Làm cũng không tệ, nhớ kỹ trước khi quân Đường đến đây phải hậu táng hắn.”


Căn dặn xong, lão quay đầu ngựa lại đi tới trụ sở quân doanh. Lúc này lại có một lính đưa tin hỏa tốc từ ngoài thành phi nhanh đến. Binh lính nhảy xuống ngựa gấp gáp bẩm báo: “ Đô đốc. Tiên phong quân Đường đã cách không đến ba mươi dặm, chỉ sau một canh giờ sẽ đánh tới. Thỉnh đô đốc nhanh chóng quyết định!”


“ Ta đã biết, lại đi thám thính.”


Lúc này tất cả thân vệ bên cạnh Mã Trọng Anh đều dậm chân “ Đô đốc, tình huống vạn phần khẩn cấp, chúng ta mau rút lui đi!”


“ Gấp cái gì! Chẳng lẽ ta không biết sao?” Mã Trọng Anh trợn mắt liếc nhìn bọn họ, rồi thong thả đi vào trong trụ sở quân doanh. Mọi người bất đắc dĩ đành phải đi theo vào. Trong trụ sở quân doanh khói bay mù mịt, hơn mười vị quan văn đang đốt cháy văn thư, các trong phòng đều vô cùng hỗn độn.


“ Đô đốc, có cần thông tri cho bọn họ rút lui hết hay không?” Phó tướng Tất Đạt Tàng nhỏ giọng hỏi.


Mã Trọng Anh khoát tay chặn lại nhỏ giọng ra lệnh: “ Nói cho mọi người nhất thiết không được lộ ra vẻ kinh sợ. Đi theo ta thị sát.”


Mã Trọng Anh chắp tay trong nha môn cứ từ từ bước đi thong thả, thỉnh thoảng mỉm cười cùng mọi người chào hỏi “ Quân Đường phải hai ngày sau khi mới có thể đánh tới, vẫn còn có thời gian. Các vị cần phải đốt cháy sạch hoàn toàn mọi thứ, không thể lưu lại cho quân Đường nửa điểm tin tức tình báo hữu dụng.”


Nụ cười ân cần của đô đốc cùng tin tức quân Đường phải hai ngày sau mới đến phảng phất như cho mọi người uống thuốc an thần. Không ít người lại chạy về bên trong phòng lấy những xấp văn thư đã chuẩn bị bỏ đi rồi lần lượt đốt cháy.


Mã Trọng Anh đi thị sát một vòng, lại cùng một vài quan văn chuyện trò vui vẻ, hứa hẹn thu xếp tương lai cho bọn họ rồi lúc này mới từ từ đi ra khỏi trụ sở quân doanh. Đột nhiên tiếng vó ngựa như sấm rền, một kỵ sĩ báo tin binh dường như điên cuồng thúc ngựa phi đến. Không đợi ngựa dừng lại, hắn liền nhảy xuống ngựa gấp gáp đến run giọng mà nói: “ Đô đốc, sáu ngàn thiết kỵ tiên phong của quân Đường đã đến ngoài mười dặm. Không tới nửa canh giờ nữa sẽ đánh tới, thỉnh đô đốc nhanh chóng rời đi.”


Mã Trọng Anh rốt cục thở ra một hơi thật dài. Lão nhảy lên mình ngựa, quay đầu lại vội vàng ra lệnh cho Tất Đạt Tàng: “ Truyền mệnh lệnh của ta, quân đồn trú lập tức rút lui!”


Dừng một lát, hắn lại ra một đạo mệnh lệnh cuối cùng cho thân vệ: “ Hoả tốc đi đến trong phủ của ta, đem tất cả nữ nhân của ta toàn bộ giết chết, một người không tha.”


Một khắc giờ sau, sáu ngàn thiết kỵ quân Đường do Đại tướng tiên phong Lý Song Ngư chỉ huy đã xuất hiện đen ngòm ở ngoài cửa đông Thiện Thành. đông môn ở ngoài, bọn họ đông như kiến cỏ ( nguyên văn: che kín trời), sát khí sắc bén tràn ngập trong trời đất.


Hai ngày sau, Trương Hoán tự mình dẫn ba vạn quân Đường chủ lực tiến vào trong tâm thống trị tại Hà Hoàng của người tộc Thổ Phiên, cũng đã từng là trung tâm chánh trị, quân sự của Đại Đường Lũng Hữu Tiết Độ Sứ.


Cướp bóc và giết chóc cũng đã ngừng, thi thể được chôn cất, vết máu bị xóa sạch, bên trong thành đã giới nghiêm để lộ sự lạnh lùng và yên tĩnh. Chỗ nào cũng có binh lính quân Đường tuần tra, một số nô lệ người hHán được khôi phục tự do luống cuống trốn ở sau cánh cửa sổ len lén đánh đại quân trùng trùng điệp điệp vào thành.


Trương Hoán tạm thời sắp xếp hành dinh bên trong phủ đô đốc Hà Hoàng. Nơi này cũng nhiều lần đảm nhiệm làm hành dinh Lũng Hữu Tiết Độ Sứ của Đại Đường. Thậm chí còn có thể thấy cái giếng do Vương Trung Tự đào, cái cây do Ca Thư Hàn trồng. Cổ nhân ngày trước thì người thời nay chỉ có thể nhớ lại. Trương Hoán chắp tay sau đít chậm rãi bước đi thong thả ở trong phủ. Hắn đi qua tiểu lâu nơi ái thiếp Hoàng Phủ Duy Minh từng ở, đi qua hầm chứa rượu mà An Tư Thuận yêu thích nhất. Có điều trong thời gian hơn mười năm, Đại Đường liền từ cực thịnh chuyển thành cực suy, rồi lại từ trong cực suy dần dần khôi phục.


Chiêm ngưỡng một lúc lâu, một người thân binh chạy tới bẩm báo “ Đô đốc, chúng tướng đã đến đại sảnh đường đang đợi đô đốc tới.”


Trương Hoán gật đầu, bước nhanh đi trở về sảnh chính của hành dinh, lúc này Lý Song Ngư cùng Hộ tào Tham quân Trình Đạc cùng với một số tướng lãnh đã lĩnh lệnh đến đây.


“ Mọi người ngồi đi!” Trương Hoán khoát tay mời mọi người ngồi xuống. Hắn quét mắt liếc nhìn mọi người thấy gương mặt tất cả đều có sự kích động. Thu hồi lại Lũng Hữu Tiết Độ thật sự là một chuyện làm cho người ta phấn chấn.


“ Ta mời mọi người đến, trước tiên là muốn nghe báo qua một số tình huống trong thành, sau đó là định thương lượng một phen phương hướng hành động cho bước tiếp theo.”


Trương Hoán nhìn thoáng qua Hộ tào Tham quân Trình Đạc liền cười nói: “ Trình Tham quân, ngươi nói trước đi!”


“ Khởi bẩm đô đốc, người tộc Thổ Phiên tựa hồ không hề phòng bị, các kho hàng và tờ trình bẩm báo lên trên không kịp đốt cháy. Ta đã phái người kiểm kê qua. Có kho lương tám vạn thạch, tiền hai mươi vạn quan, vải vóc bảy mươi lăm vạn súc. Còn có vô số vàng bạc khí giới.


Trình Đạc thập phần kinh ngạc sự hào phóng của người tộc Thổ Phiên. Từ Nghiễm Vũ đánh tới nơi này chỉ có một hai kho huyện bị đốt thành đất phẳng, còn lại tất cả hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không có bị bại quân mang đi. Có điều hắn làm quan quản lý tiền lương thì người tộc Thổ Phiên để lại tiền lương đương nhiên càng nhiều càng tốt.


“ Còn có, quân lính thu được ở bên trong trụ sở rất nhiều văn thư sổ sách. Tình hình các nơi dân cư, thổ địa Hà Hoàng cùng với thu thuế đều rõ ràng, đặc biệt sổ sách ghi chép lại bằng Hán văn.”


Trương Hoán gật đầu, lại hỏi Lý Song Ngư: “ Bên phía ngươi tình hình như thế nào?”


Lý Song Ngư nửa quỳ làm một động tác chào theo nghi thức quân đội rồi nói: “ Xác thật có chút kỳ quái. Theo điều tra, Mã Trọng Anh tại một khắc trước khi chúng ta đánh tới mới bỏ chạy. Bên trong quân doanh tộc người Thổ Phiên có rất nhiều quân dụng vật tư đều chưa kịp mang đi. Khi chúng ta vào thành thì người trong thành cứ như mới tỉnh lại từ trong mộng. Quả thực làm cho người ta khó hiểu.”


Lúc này, Trương Hoán liếc mắt thoáng nhìn Lận Cửu Hàn muốn nói lại thôi, bèn cả cười mà nói: “ Nếu gọi mọi người tới, chính là hy vọng mọi người nói thoải mái để có thể phổ biến rộng rãi thông tin mà bàn luận. Lận Cửu Hàn, ngươi có gì nói cứ việc nói thẳng.”


Lận Cửu Hàn đỏ bừng lên mặt, tiến lên thi lễ đạo: “ Đô đốc, theo ta đây rõ ràng là kế dụ địch xâm nhập. Mấy ngày trước chúng ta chiếm lĩnh Hoàng Thủy Thành thì không có gặp phải bất cứ chống cự. Lui một bước mà nói, coi như từ bỏ Hoàng Thủy Thành do không kịp đề phòng, nhưng Mã Trọng Anh cũng có thể biết chúng ta ít ngày nữa sẽ đánh tới, vì vậy kho hàng hắn cũng nên mang đi. Lại càng không đến một khắc trước mới rời đi. Những chuyện này thật sự không hợp với lẽ thường, cho nên ta nghĩ là Mã Trọng Anh đang dụ chúng ta xâm nhập.”


“ Ta cũng tán thành như Lận tướng quân giải thích.” Lý Song Ngư tiếp lời nói: “ Kỳ thật còn có một số hiện tượng kỳ quái. Tỷ như Mã Trọng Anh lại giết chính thê thiếp của mình, hắn hoàn toàn có thể đưa họ đi trước. Không ít người tộc Thổ Phiên vốn đã muốn chạy trốn, Mã Trọng Anh lại nói cho bọn họ là đại quân đã đến Hoàng Thủy cùng chúng ta tác chiến. Quả thực chính là muốn bọn họ ở lại, thật không hợp với lẽ thường.”


“ Những quan viên tộc Thổ Phiên này cũng là bị Mã Trọng Anh lừa gạt. Bọn họ hận đến nghiến răng nghiến lợi.” Hộ tào Tham quân Trình Đạc cười bổ sung tiếp.


Trương Hoán không nói gì, hắn chắp tay sau đít cúi đầu bước đi thong thả trầm tư bên trong sảnh đường “ Các loại dấu hiệu chứng thật là rất rõ ràng kế dụ địch xâm nhập. Mà nếu quả chỉ giải thích là dụ địch xâm nhập, tựa hồ lại có điểm quá coi thường Mã Trọng Anh. Chẳng lẽ là hắn dùng không thành kế sao? Kỳ thật trong tay hắn không còn binh lực, sợ quân Tây Lương chúng ta đuổi giết hắn cho nên bố trí nghi binh để mê hoặc ta, thực sự là như vậy sao? Nhưng trong tin tức thám báo có nói trong tay của hắn còn có một vạn tinh binh tộc Thổ Phiên, điều này giải thích thế nào đây? Còn có Vương Tư Vũ, bọn họ đến bây giờ một chút tin tức cũng không có. Chẳng lẽ là bọn họ đã cướp lấy Thạch Bảo Thành làm Mã Trọng Anh thảng thốt hoảng sợ rút lui sao? Điều này cũng không có khả năng. Nếu như Vương Tư Vũ đã cướp lấy Thạch Bảo Thành, đường lui của Mã Trọng Anh đã đứt, hắn càng không thể có thể rời bỏ Thiện Thành, thật sự là làm người khác khó hiểu đây!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom