• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 295

Nhóm dịch: Hồng Mai


Hạ Lâu Vô Kỵ đứng ở trên một quả đồi cao mang theo một vẻ lo âu nhìn về phía quận Vũ Uy. Hắn không hề lo lắng về cuộc chiến Hà Hoàng, trước đó có thám báo tìm kiếm hết mức nên hẳn là không có vấn đề. Hắn có điểm lo lắng về mặt Hà Tây. Trước khi Trương Hoán xuất binh Hà Hoàng, hắn vẫn luôn là chủ tướng Hà Tây nên đối với quận Vũ Uy rốt cuộc vẫn có một loại luyến tiếc đặc biệt. Bất giác hắn nhớ ra lúc Bùi Minh Viễn phản đối xuất binh Hà Hoàng thì đã nói qua như vậy, tình hình bên phía quận Trương Dịch chúng ta cũng không biết.


Phải nói đô đốc cũng suy nghĩ đến khả năng này cho nên một binh một tốt ở quận Vũ Uy cũng không cho tham gia xuất chinh Hà Hoàng. Hai vạn quân đồn trú, lại có thành cao tường kiên cố, đối phó với hai vạn quân tộc Thổ Phiên quận Trương Dịch vậy hẳn là đủ rồi. Nhưng Hạ Lâu Vô Kỵ vẫn còn có một loại lo lắng không hiểu, hắn tự giễu cợt lắc đầu cười cười, chẳng lẽ là chính mình lại muốn quay về Vũ Uy sao?


Đột nhiên, phía sau hắn một người thân binh chỉ vào phương xa hô to “ Tướng quân, có lửa!”


Hạ Lâu Vô Kỵ mãnh liệt quay đầu, tâm trạng hắn phảng phất rơi xuống vực sâu. Chỉ thấy cách hơn mười dặm có hai cột khói báo động bốc thẳng hướng trời cao, đây là bên phía Hà Tây truyền đến cảnh báo. Dân tộc Thổ Phiên tấn công Hà Tây!


Hắn không cần phải nghĩ ngợi quay đầu ngựa lao xuống đồi “ Chỉnh quân, lập tức quay về Vũ Uy!”


“ Nhưng tướng quân, bên phía đô đốc làm sao bây giờ?” Thân binh nói một câu giống hệt xối vào đầu một chậu nước lập tức làm hắn tỉnh táo. Đúng vậy, đô đốc trước khi đi là đem cả Lũng Hữu giao cho hắn chứ không phải chỉ để hắn phụ trách mỗi phạm vi Vũ Uy.


Hạ Lâu Vô Kỵ trầm tư chỉ chốc lát. Dứt khoát hạ lệnh đạo: “ Lệnh cho quân đội bốn quận Thuận Hóa, Duyên An, Bình Lương, Tuy Đức tất cả chuyển tới Hội quận. Lại lệnh cho tất cả thuyền bè Hội quận sang bờ tây tiếp ứng dân chạy nạn qua sông.”


Dứt lời, hắn quay đầu ngựa lại hướng quận Kim Thành chạy gấp đi.


Thành Vũ Uy thành chiến đấu vô cùng thảm khốc, trong thành ngoài thành ngoại thây nằm khắp nơi. Máu tươi đem mặt đất nhuộm thành màu đỏ, trước tường thành lửa cháy ngút trời. Tiếng kêu rên, tiếng la thảm thiết không dứt bên tai. Mũi tên dày đặc như mưa rào bắn về phía bờ tường, con sông đào bảo vệ thành đã sớm láp đầy. Mấy trăm chiếc thang gá lên đầu tường. Trên tường thành bọn lính đao chém tên bắn, cùng binh lính tộc Thổ Phiên không ngừng xông lên đầu tường tiến hành cuộc chiến đấu hăng hái đẫm máu.


Không chỉ có có binh lính, mấy vạn dân chúng cũng tự phát tham gia vào chiến đấu. Ông già còn cố hết sức nâng hòn đá ném xuống đi, đàn bà tóc tai bù xù vung gậy nện vào đầu binh lính tộc Thổ Phiên xông lên tường thành, thiếu niên bị bắn chết tại lỗ châu mai. Một vạn quân Đường đã tử thương hơn phân nửa, nhưng bọn hắn không có đường lui, đối mặt đại quân tộc Thổ Phiên che kín trời đất rốt cuộc chỉ có tử chiến.


Chiến đấu kích liệt nhất là chỗ tường thành phía tây. Một đoạn tường thành bởi công thành mãnh liệt mà ầm ầm sụp xuống tạo ra một lỗ hổng lớn. Mấy ngàn quân tộc Thổ Phiên đông như kiến la hét nhằm chỗ sụp xuống. Hơn một ngàn quân Đường do Lâm Đức Long chỉ huy đang liều chết chống cự.


Lâm Đức Long là vì chữa trị một bệnh dịch phát sinh ở huyện Cô Tàng mà từ quận Khai Dương đi đến Vũ Uy. Lại vừa lúc gặp người tộc Thổ Phiên tiến công quy mô. Lúc này Trung Lang Tướng Lý Hoành Thu trấn thủ quận Vũ Uy đã bỏ mình trong chiến dịch bảo vệ huyện Thiên Bảo, năm nghìn quân Đường toàn quân bị diệt. Lâm Đức Long dứt khoát đứng ra gánh vác gánh nặng bảo vệ Vũ Uy.


Giờ phút này chỗ tường sụp xuống thi thể đã chồng chất cao hơn một trượng. Lâm Đức Long trên người có ba mũi tên, toàn thân đẫm máu, nhưng hắn vẫn đang vô cùng dũng mãnh như dã thú cùng quân địch chém giết. Đại đao của hắn đã đánh chết hơn hai trăm tên địch, quân tộc Thổ Phiên xông lên thật sự quá nhiều, chỗ tường sập đã ba lần thay chủ, hơn một ngàn quân Đường cũng chỉ còn hơn bốn trăm người. Nhưng bọn họ không ai bỏ chạy, mà ngay cả đứa con trai nho nhã của Lâm Đức Long cùng con gái hắn là Bình Bình cũng cùng cha mình tử chiến không lùi.


“ Cha!” Lâm Tri Ngu đột nhiên kêu lên một tiếng, một mũi tên đã bắn thủng ngực hắn. Hắn vô cùng lưu luyến liếc mắt nhìn cha, thân thể mềm nhũn mà ngã xuống đất chết đi.


“ Anh!” Lâm Bình Bình giống như điên rồi, nàng vung đao liền đánh chết ba tên lính tộc Thổ Phiên rồi xoay người chạy đến bên đại ca đã ngã mà ôm lấy thân thể mềm nhũn của hắn ra sức lay. Nhưng Lâm Tri Ngu đã đã chết, Lâm Bình Bình nhịn không được khóc rống đau xót “ Anh, anh không thể chết được. Không phải sang năm anh còn muốn tham gia khoa cử sao?”


Lâm Đức Long ngơ ngác nhìn con trưởng chết đi, giờ khắc này trong lòng hắn đã không còn gì nữa. Toàn thân như được thiêu đốt bởi cừu hận thấu xương. Lúc này, hắn thấy mấy chục tên lính tộc Thổ Phiên đã phá tan phòng tuyến đang hung ác vung đao hướng con gái chém tới. Hắn điên cuồng hét lên một tiếng, xông lên vài bước huơ đao mãnh liệt chém, lập tức đầu người lăn lóc, máu thịt tung tóe.


Lâm Bình Bình thét một tiếng chói tai, nhảy dựng lên cùng cha ra sức liều chết chém giết với quân tộc Thổ Phiên. Bốn trăm tướng sĩ quân Đường được cha con nhà này cổ vũ cũng bộc phát ra tiềm năng tận cùng. Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nên đẩy lui hơn ngàn binh lính tộc Thổ Phiên ra khỏi cửa khẩu.


Ben ngoài hai dặm, Xích Tùng Đức Tán mặt không chút thay đổi nhìn quân hai bên tranh đoạt thành Vũ Uy. Hắn đã tung vào bốn vạn đại quân, huyết chiến hơn già nửa ngày, tử thương gần vạn người. Nhưng thành trì vẫn chưa chiếm được. Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Đại tướng Thượng Tức Đông Tán, lạnh lùng nói: “ Lại tung ra hai vạn quân nữa, ta cho ngươi một canh giờ. Nếu như vẫn còn không chiếm được Vũ Uy thì ngươi xách đầu tới gặp.”


Thượng Tức Đông Tán mặt đỏ bừng, hắn quỳ xuống nói: “ Quân Đường không đường thối lui cho nên tử chiến. Ta khẩn cầu Tán Phổ đồng ý thả cửa đông, quân địch có đường sống cũng không liều chết chống cự. Ta lại dùng kỵ binh đuổi giết, bọn họ vẫn là một người đều chạy không thoát.”


“ Đánh như thế nào là chuyện của ngươi, ta chỉ cho ngươi một canh giờ.” Xích Tùng Đức Tán nhắm mắt lại, cũng không nói một lời.


Thượng Tức Đông Tán mãnh liệt đứng lên, hét lớn một tiếng “ Lệnh cửa đông rút lui mở vòng vây khốn. Lại truyền quân lệnh của ta, trong nửa canh giờ mà không chiếm được thành trì thì tất cả Bách phu trưởng đem chém hết!”


Quân tộc Thổ Phiên lại tung ra thêm hai vạn quân đầy đủ sức lực. Tiếng trống ù ù, tiếng kêu vang trời, đại quân tộc Thổ Phiên toàn lực tiến công. Cùng với quân vây cửa đông rút lui, bắt đầu có rất nhiều dân chúng từ cửa đông chen chúc chạy trối chết. Phòng tuyến thành Vũ Uy dần dần xuất hiện thế sụp đổ.


Chỗ cửa Tây bị sụp xuống là nơi quân lính tộc Thổ Phiên tiến công mãnh liệt nhất. Gần vạn quân tộc Thổ Phiên thay nhau điên cuồng tiến công. Bốn trăm quân Đường cuối cùng dùng thân thể máu thịt của bọn họ kết thành một bức tường người. Vì bảo vệ tôn nghiêm quân nhân Đại Đường mà tiến hành cuộc chống cự cuối cùng.


Lâm Đức Long biết đại thế đã mất, tin tức vòng vây ở cửa đông đã mở cũng truyền tới chỗ hắn. Nhìn bóng lưng con gái quật cường mà cô độc, hắn đột nhiên nhớ ra nàng còn bé cũng từng mang theo một cái chảo cùng đám con trai đánh nhau. Lòng từ ái người cha rốt cuộc một lần tràn ngập nội tâm của hắn.


Hắn đưa tay kéo cánh tay Bình Bình ra mệnh lệnh: “ Con hoả tốc đi quận Kim Thành báo tin. Nói cho bọn họ đây không phải chỉ là người tộc Thổ Phiên tiến công, mà là Tán Phổ tộc Thổ Phiên tự mình lãnh binh tấn công quy mô để bọn họ cầu cứu triều đình.”


Lâm Bình Bình quật cường lắc đầu “ Cha, người để cho người khác đi báo tin. Hôm nay con sẽ tử chiến sa trường.”


“ Láo xược!” Lâm Đức Long giận tím mặt, hắn hung hăng cho con gái một bạt tai “ Cha con chúng ta vì nước hy sinh thân mình còn chưa tính. Con chết thì ai sẽ trông nom mẹ của con. Con muốn để ta chết không nhắm mắt sao?”


“ Cha!” Lâm Bình Bình rưng rưng mà đập mạnh đầu vái cha một cái. Nàng lau nước mắt nhảy lên ngựa nhằm hướng cửa đông chạy đi.


Lâm Đức Long nhìn con gái đi xa, hắn ngửa đầu hét lớn một tiếng “ Các huynh đệ, lúc vì nước tận trung đã đến, đi theo ta xông ra ngoài!”


Ngoài vài dặm, Lâm Bình Bình liền đứng ở một chỗ trên đồi cao, nàng ngơ ngác nhìn thành Vũ Uy. Đột nhiên, “ ầm” một tiếng vang lên, một cột khói đặc phóng lên cao. Đây là kho thuốc nổ thành Vũ Uy nổ mạnh, cũng có ý nghĩa quân tộc Thổ Phiên đã đánh vào bên trong thành.


Một giọt nước mắt trong suốt từ khuôn mặt Lâm Bình Bình trượt xuống, nàng quay đầu ngựa vút một roi phi nhanh về hướng đông.


Ngày mười sau tháng ba năm Tuyên Nhân thứ ba, quận Vũ Uy bị chiếm đóng.


Ngày hai mươi tháng ba, sau khi công hãm quận Vũ Uy lại có ba vạn quân tộc Thổ Phiên từ Trương Dịch chạy tới trợ giúp, Xích Tùng Đức Tán thu xếp một số quân đóng lại Vũ Uy, còn tự mình dẫn mười hai vạn đại quân lao thẳng tới Hoàng Hà.


Trải qua ba ngày hành quân, đại quân tộc Thổ Phiên rốt cục đến ranh giới Hoàng Hà. Giờ phút này ở bờ Hoàng Hà đã không có một chiếc thuyền, bến sông đã bị hủy, thuyền lớn đi xa. Cũng không có ai, dân chạy nạn có thể trốn tới đây đều được vận chuyển sang bờ bên kia. Chỉ có một tòa pháo đài đơn độc Hội Tây Bảo. Nó hiện tại là tòa thành cuối cùng của Đại Đường tại Hà Tây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom