• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 300

Nhóm dịch: Hồng Mai


“ Chẳng lẽ Trương Hoán đã bắt đầu rút lui sao?” Ý nghĩ giống nhau, Mã Trọng Anh lập tức chạy đến chỗ cao nhất trên tháp theo dõi, nhào vào lỗ châu mai nhìn về phương xa.


Thật xa, chỉ thấy ngoài vài dặm thì doanh trại quân Đường vẫn ở đó, nhưng nó lại thập phần an tĩnh, hoàn toàn đã không có cảnh náo nhiệt kẻ đến người đi như trước 'Chờ một chút, không nên gấp gáp.' Mã Trọng Anh một lần nữa tự nhủ chính mình, coi chừng trúng kế của Trương Hoán.


Vậy là từ đầu buổi sáng sớm, Mã Trọng Anh liền đứng không nhúc nhích nhìn chăm chú vào sự thay đổi của quân Đường. Số lượng đá phóng tới càng ngày càng thưa thớt, lực đạo cũng càng ngày càng yếu ớt. Mãi cho đến giữa trưa, quân Đường rốt cục đình chỉ tiến công.


Hàng trăm giá phóng đá vẫn bày ở cánh đồng trống trải, đã nhìn không thấy một quân lính Đường. Doanh trướng cũng vẫn còn duy trì nguyên dạng, theo lý, đây là lúc quân Đường trở về ăn cơm.


Mã Trọng Anh nhìn chăm chú doanh trướng phía tây, nơi đó hàng ngày đều có khói bếp dấy lên. Nhưng hiện tại một chút động tĩnh cũng không có. Đột nhiên, một cột khói xanh mảnh mai nhẹ nhàng bốc lên, trông thật yếu ớt hướng lên trên trời.


“ Điểm binh!” Mã Trọng Anh rốt cục quyết định dứt khoát, quân Đường thực sự đã rút quân. Lão kích động quơ cánh tay, rống to liên tiếp “ Mau chuẩn bị truy kích.”


Một khắc sau, cổng lớn Thạch Bảo Thành mở ra, những đội binh tộc Thổ Phiên chen chúc xông ra. Mã Trọng Anh giục lên trước chỉ huy ngàn người lao vào doanh trướng quân Đường. Quả nhiên, đại doanh quân Đường trống rỗng, không có ai, lương thảo đồ quân nhu tất cả không hề mang đi. Chỗ mới vừa rồi dấy lên khói xanh cũng chỉ có mấy con dê đang ăn cỏ xanh sau khi chúng cắn đứt dây trói. Còn có một chút than củi cháy dở rơi trên một đống cỏ khô, còn trung soái trướng thư từ tiếng Trung cũng chỉ đốt một nửa. Trên mặt đất trong rất nhiều doanh trướng đều có một chút đồng tiền linh tinh rơi vãi. Có thể thấy được quân Đường khi rút lui thì hoảng sợ liền chia tiền cho bọn lính.


“ Đô đốc, có thể lại là kẻ địch dùng kế dụ binh?” Tất Đại Tàng có chút không yên lòng hỏi.


“ Viện quân ta đã đến, làm sao phải sợ hắn.” Mã Trọng Anh nhịn không được lớn tiếng cười mắng: “ Không phát hiện đường hắn đào tẩu sao? Hắn cũng biết đường lui bị chặt đứt.”


Lão nhún mình nhảy lên ngựa, vung roi ngựa chỉ về phía đông mà nói: “ Truy kích suốt đêm cho ta, ai giết chết Trương Hoán thì quan thăng ba cấp, thưởng tiền mười vạn quan.”


Mấy vạn quân tộc Thổ Phiên mọi người đều hăng hái, có Mã Trọng Anh chỉ huy cứ theo con đường quân Đường rút lui điên cuồng nhằm hướng đông đuổi theo.


Nhưng nửa ngày sau từ lúc Mã Trọng Anh dẫn quân đuổi theo, một đội quân ba nghìn kỵ binh trong quân phục tộc Thổ Phiên lặng yên tới gần từ phía sau Thạch Bảo Thành. Đội quân này đương nhiên chính là ba nghìn kỵ binh của Vương Tư Vũ. Bọn họ sau khi huyết tẩy Uyển Tú Thành liền một mạch đuổi theo. Từ ba ngày trước liền bám sát theo đuôi ba vạn quân tộc Thổ Phiên viện binh đến Thạch Bảo Thành.


Mặc dù so với thời gian quy định của Trương Hoán thì chậm mười ngày. Nhưng không chiếm đoạt Thạch Bảo Thành thì Vương Tư Vũ tuyệt không quay về. Tiến vào Thạch Bảo Thành từ phía nam tương đối dễ dàng hơn, bức tường vách đá cũng không cao chót vót như phía bắc, con đường cũng thông thoáng rộng rãi có thể cho năm người song song.


Vương Tư Vũ là vì chiếm đoạt Thạch Bảo Thành mà đặc biệt mà chuẩn bị mấy trăm cỗ xe ngựa cải trang thành quân tiếp lương tộc Thổ Phiên. Lại từ trong Uyển Tú Thành có được mười mấy nô lệ người Hán biết nói tiếng dân tộc Thổ Phiên. Sau khi do thám biết đại quân tộc Thổ Phiên đã rời khỏi tòa thành, Vương Tư Vũ liền biết cơ hội đã đến.


Hắn lập tức thúc dục mấy trăm cỗ xe ngựa hướng cửa thành chậm rãi chạy đến.


Trong Thạch Bảo Thành lúc này chỉ chừa có một ngàn quân đóng lại do một người Thiên Phu trưởng chỉ huy. Lúc này, một tên quân lính người tộc Thổ Phiên chạy tới bẩm báo, một toán quân viện lương đến, đang kêu mở cửa.


Thiên Phu trưởng bước nhanh đi tới tường thành, tựa vào lỗ châu mai ngó xuống phía dưới xa xa. Chỉ thấy dưới ánh trăng mông lung, giữa vách đá thật dài đã có mấy trăm cỗ xe ngựa đừng lại. Trên xe chứa nhiều vật phẩm. Càng tuyệt vời chính là dưới ánh trăng dường như mơ hồ còn có nữ nhân.


“ Chúng ta là từ Uyển Tú Thành mà đến, phụng mệnh đưa hàng hóa.” Một người lớn giọng nói tiếng tộc Thổ Phiên ở dưới cửa thành: “ Còn có năm mươi nữ nhân.”


Quân coi giữ trên thành đã sớm nhìn thấy nữ nhân. Mọi người tâm ngứa khó nhịn, tất cả tha thiết mong chờ nhìn thủ lĩnh, không ai hoài nghi quân Đường từ sau lưng mình đánh tới. Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.


Nhưng tên Thiên Phu trưởng lại thập phần cẩn thận, hắn cũng không có lập tức mở cửa, mà là thăm dò hô lớn:


“ Các ngươi có văn thư chăng!”


“ Có!” Vừa dứt lời, một mũi tên liền bắn lên trên tường thành, cuối tên buộc một phong văn thư. Thiên Phu trưởng mở ra nhìn một chút, đúng là Uyển Tú Thành phái quân vận lương, bên trên còn có đóng dấu của Uyển Tú Thành.


Thiên Phu trưởng hoàn toàn yên tâm, hắn vung tay lên cười a a hạ lệnh: “ Mở cửa thành!”


Cửa thành 'lịch kịch lọc cọc!' mở ra, ánh mắt Vương Tư Vũ từ từ nheo lại. Hắn trầm giọng hạ lệnh: “ Không phải sợ, cứ chậm rãi đi vào.”


Mấy trăm tên quân tộc Thổ Phiên quân lựa lối gánh hàng lên chục bậc, phía sau vẫn còn áp giải một đội nữ nhân. Có điều sắc trời mờ tối nên nhìn không rõ mặt mày, chỉ thấy các nàng mặc quần áo đẹp đẽ, một bước lắc ba lần, tư thái quyến rũ vào cửa thành. Đám quân lính tộc Thổ Phiên trong thành vui mừng không kể xiết. Không ai quan tâm chỗ hàng hóa đưa đến, mọi người ùa lên vây quanh nhóm mỹ nữ bọn họ mong mỏi đã lâu. Nhưng đi gần lại thì phát hiện đám nữ nhân này mọi người thân hình cao lớn, tựa hồ so với bọn hắn vẫn còn vạm vỡ hơn vài phần. Cao lớn cũng thì thôi, hơn nữa bộ ngực mọi người đều bằng phẳng, nào có cái gì là đường cong nữ nhân. Nhìn lên trên mặt, bọn họ tất cả đều mày rậm mắt lõm, há hốc cái mồm to như bồn máu mà cười không ngừng. Rất nhiều người trên mặt vẫn còn đầy những mụn cơm to, thậm chí trát lên một tầng son phấn thật dầy cũng không che giấu đi được. Đám quân tộc Thổ Phiên thấy vậy phát ngán, có mấy người nhịn không được che miệng chạy vào góc tường.


“ Làm cái quỷ gì, như thế nào mọi người lại giống như nam nhân cả vậy.” Một tên lính người tộc Thổ Phiên nhịn không được bắt đầu mắng to.


“ Nói cũng đúng, bọn lão tử liền là nam nhân, giết cho ta!” Vài mười tên 'Nữ nhân' đột nhiên phát ra một tiếng rống to, trên tay dường như ảo thuật xuất hiện hai cây trường đao vung mạnh lên nhằm hướng đầu quân tộc Thổ Phiên chém xuống. Ngay tức khắc chém ngã hơn mười người, mấy trăm tên quân tộc Thổ Phiên được chọn gánh hàng cũng nhao nhao từ trong hành lý rút vũ khí ra nhằm hướng khống chế cửa thành xông tới.


Biến cố đột ngột khiến cho quân tộc Thổ Phiên coi giữ trong thành đều sợ ngây người. Thiên Phu trưởng liếc mắt nhìn thấy tất cả bọn họ trên cánh tay đều có buộc một dải lụa trắng, hắn đột nhiên hiểu được đây là quân Đường đóng giả. Hắn vừa kinh vừa sợ, liên tục gầm rú ra lệnh cho thủ hạ xông lên chém giết chiếm lại cửa thành.


Nhưng tựa hồ đã chậm, mấy ngàn tên quân Đường đã chen chúc mà vào, một vị tướng quân Đường vóc người dị thường cao lớn tay cầm một thanh đại Thiết Thương tả xung hữu đột trong đám quân tộc Thổ Phiên. Mủi thương lạnh lẽo phảng phất như cây bút trong tay quỷ phán quan, thương nào cũng đoạt mạng, chỉ chốc lát bên cạnh hắn liền có hàng trăm thi thể người. Hơn nữa mỗi người đều là bị đâm vào cổ họng cùng trái tim, đám quân tộc Thổ Phiên chung quanh sợ đến hồn phi phách tán mà phát ra một tiếng hô rồi xoay người bỏ chạy. Vương Tư Vũ ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, mắt nheo lại, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào Thiên Phu trưởng quân tộc Thổ Phiên.


Thiên Phu trưởng cũng bị sự kiêu ngạo của hắn kích thích dã tính. Hắn hét lớn một tiếng quơ đao nhằm hướng Vương Tư Vũ chém đến, nhưng chỉ giữa đường liền cứng lại rồi hắn khó có thể tin nổi mà nhìn trước mắt, một cây đại Thiết Thương đã đâm thủng ngực hắn.


Vương Tư Vũ lạnh lùng cười một tiếng, đâm một thương đem thi thể Thiên Phu trưởng tộc Thổ Phiên giơ lên cao lớn tiếng hô: “ Thủ lĩnh quân địch đã bị ta giết, các huynh đệ, thời khắc lập công kiếm thưởng đã đến!”


“ Giết đi!” Tính khát máu của quân Đường hoàn toàn được kích thích, bọn họ hươ chiến đao chẳng xá sinh tử mà xông vào chỗ sâu trong thành. Sau nửa canh giờ, Thạch Bảo Thành đã thay chủ, quân tộc Thổ Phiên ở trong thành bị giết hết, cửa thành mở ra một sổ con khoái mã nhằm hướng đông lướt nhanh đi.


Màn đêm dần dần phủ xuống, Mã Trọng Anh dẫn đại quân đã đuổi theo hơn một trăm dặm. Lão đuổi đến trước một cái hồ nước liền tạm thời dừng đuổi lại, hạ mệnh cho bọn lính lấy nước nghỉ ngơi, chờ đợi đại quân phía sau đuổi kịp.


Cùng với thời gian trôi qua, sự phấn khởi trong lòng Mã Trọng Anh cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Rất rõ ràng, Trương Hoán đã biết đường rút lui bị cắt đứt cho nên đã đổi thành từ phía nam rút lui. Hắn ở lâu tại Hà Hoàng nên cũng biết từ phía nam có vô số con đường cũ có khả năng đi thông sang Lũng Hữu. Nếu như đại quân của Tán Phổ vẫn đang ngăn chặn Trương Hoán tại các thành phía bắc thì rất có thể sẽ để hắn chạy thoát.


Nghĩ vậy, Mã Trọng Anh lập tức đứng lên, hạ lệnh cho một tên thân binh: “ Ngươi cấp tốc mang mấy người đi thông báo cho cánh quân chắn đường phía bắc, nói cho bọn họ quân Đường muốn từ phía nam theo đường Trữ Tắc, An Hương chạy trốn để bọn họ hoả tốc xuôi nam chặn đường.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom