• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 310

Nhóm dịch: Hồng Mai


Đã hơn một năm nay. Lưu Hiệp trẻ tuổi không còn có thời gian đi mời Vương mẫu nương nương, hay dụ dỗ Diêm Vương nữa, mà là hắn ta nhận được nhiệm vụ: Là phải trở thành người tin cậy của Thôi Hùng – con trai của Thôi Khánh Công. Thôi Hùng thì chán chường, mệt mỏi, đối với kẻ như Lưu Hiệp thì thật quá đơn giản nhưng vấn đề là phải khéo léo trong diễn xuất để đóng một vai phù hợp. Biết được những nơi Thôi Hùng thường hay lui tới, hắn ta liền ra vẻ cùng ý thích liền cùng Thôi Hùng tranh đoạt tình nhân, và dĩ nhiên người thất bại là Thôi Hùng, sau đó cả hai tỉnh táo trở lại tìm thấy những điểm tương thích của nhau và kết bạn. Thôi Hùng ngẫu nhiên nghĩ về tiền đồ của mình mà lo lắng. Hắn liền ra vẻ đạo mạo, hết lời khuyên nhủ Thôi Hùng lãng tử quay đầu. Điều này khiến cho Thôi Hùng vô cùng cảm động. Chẳng mấy chốc mà cả hai đã uống đến say mèm, cười to: Tuổi trẻ mà không phong lưu thì thật là uổng phí.


Cứ từ từ như vậy, hắn đã trở thành người bạn tri kỉ của Thôi Hùng. Hàng ngày cả hai đều rủ nhau ra khỏi kinh thành Trường An để đi nhiều nơi, dần đần cả hai đều có những tình cảm và ấn tượng thân thiết. Cách đây không lâu, Lưu Hiệp từ chỗ Thôi Viên biết được một bí mật vô cùng quan trọng đó là việc thôi Viên muốn điều động quân đội ở Sơn Đông.


“ Tổng quản, người tìm thuộc hạ có chuyện gì ạ” Lưu hiệp bước vào trong liền hướng về phía Bùi Đạm Minh thi lễ.


“ Gia chủ đối với thông tin mà lần trước ngươi cung cấp thì hết sức hài lòng.” Bùi Đạm Minh mở và đưa cho hắn một tờ chi phiếu và nói “ Đây là năm nghìn quan, là phần thưởng cho thông tin mà lần trước ngươi cung cấp”


“ Đa tạ Tạ tổng quản” Lưu Hiệp tiếp nhận tấm phi phiếu và cất kĩ cẩn thận. Bùi Đạm Minh lại lấy ra bức thư có viết nhiệm vụ mà Bùi Tuấn mới giao và đưa cho hắn “ Đây là nhiệm vụ mới mà gia chủ giao cho, khuya hôm nay ngươi phải có câu trả lời chắc chắn”


Lưu Hiệp cả kinh, hắn vội quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này ánh mặt trời hoàng hôn đỏ đậm đã muốn bao phủ cả bầu trời. Hắn nhận lấy bức thư có ghi nhiệm vụ, nhìn qua hắn lập tức nói “ Thuộc hạ … Cái này phải ….”


Một khắc đồng hồ sau, Lưu Hiệp liền chạy tới phủ của Thôi Hùng, phủ đệ nằm ở Bình Khang phường. Trên thực tế thì Thôi Khánh Công ở phủ đệ trong Trường An. Không cần gì phải bẩm báo, cũng không có ai xét hỏi hay gây khó dễ, Lưu Hiệp cứ thế thong thả đi vào trong nội viện. Thôi Hùng sớm nghe nói về việc Lưu Hiệp tới liền ra đón. Nắm chặt tay hắn, liên tục truy vấn hắn ta tại sao hai ngày nay không đến.


“ Đừng nói nữa, ta thiếu chút nữa thì bị người ta đánh chết” Lưu Hiệp thở dài nói “ Hai ngày nay ta phải ở nhà dưỡng thương chứ đi được đâu” Thôi Hùng đại nộ, hắn giậm chân nói “Ai? Ai dám đánh ngươi, để ta đi lột da hắn cho ngươi”


“Thôi bỏ đi. Bọn chúng là những kẻ có quyền thế, cha ngươi thì đã bị bãi miễn chức quan. Ai còn sợ ngươi chứ”


“ Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao, cha ta ở Sơn Đông …” Thôi Hùng nói đến đây, hắn đột nhiên im miệng, chỉ thấy thê tử của hắn cùng mấy người nha hoàn đã bước tới. Thê tử của Thôi Hùng chính là thứ nữ của Vương Ngang tên gọi là Vương Điền. Hai người thành thân với nhau đã được hai năm, quan hệ nói chung là bình thường và tẻ nhạt. Ở trước mặt nàng ta Thôi Hùng tuân thủ nghiêm ngặt Chu lễ, một tháng mới ngủ cùng phòng với nàng ta một lần.


Thôi Hùng tuy rằng là kẻ lỗ mãng, nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngu xuẩn trước mặt người nhà. Hắn biết rằng trong lời nói của hắn có những điều không nên cho vợ hắn ta nghe thấy. Vì vậy hắn liền lạnh lùng nói “ Trong lúc nam nhân nói chuyện, nàng tới đây làm gì chứ”


Vương Điền thấy hai người nắm tay nhau, hơn nữa chồng của mình lại tỏ vẻ hồ hởi, thân mật. Trong lòng nàng ta nổi lên một trận tức giận, liền tỏ thái độ xem thường “ Nhìn nam nhân các người lúc này so quan hệ nam nữ thật khiến cho người ta ghê tởm hơn ấy” Dứt lời, nàg chằm chằm liếc nhìn về phía Lưu Hiệp với ánh mắt đầy ác tâm, rồi nàng ta xoay người bỏ đi.


“ Đi! Chúng ta đi ra ngoài uống rượu, loại nữ nhân này đừng có mà để ý tới mà làm gì.” Thôi Hùng liền kéo Lưu Hiệp đi ra ngoài.


Lưu Hiệp chần chừ một lát rồi nói “ Đánh ta hôm trước chính là … mấy người đại thần trong triều đình. Bọn họ lén lút không biết là nói chuyện gì, ta vô ý lại nghe được một chút trong cuộc nói chuyện của họ. Nên bọn họ liền uy hiếp không cho phép ta được nói ra. Thế nhưng quan hệ giữa ta và ngươi thân thiết như thủ túc, nên ta cảm thấy lphải nói cho ngươi biết”


“ Chuyện gì” Thôi Hùng thấy Lưu Hiệp nói năng đầy sự nghiêm túc, vì vậy trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, sửng sốt. “ Bọn họ nói là mấy ngày trýớc Thôi Viên ðã bí mật rời kinh thành để đến Sơn Đông đoạt binh quyền của phụ thân ngươi”


“ Cái gì” Thôi Hùng thật sự bị chấn động thật sự “ Lời này là thật sao?”


“Bọn họ có nói như thế còn thật giả như thế nào ta cũng không biết được. Bất quá ngươi có thể báo lại với bá phụ phái người đi điều tra là biết ngay thôi mà”


Thôi Hùng trầm ngâm một lát, nhân tiện nói “ Ngươi nói đúng, việc này vô cùng trọng đại, ta phải gửi ngay thư để cấp báo cho phụ thân mới được”


Bùi Oánh trở về Trường An đã nhiều ngày nay. Nàng luôn luôn ở trong nhà ông ngoại Nhan Chân Khanh của mình. Túc trực suốt ngày đêm bên ông ngoại. Cuối cùng ông ngoại Nhan Chân khanh của nàng cũng qua đời.


Trong những ngày tiếp theo đó, Bùi Oánh cùng người trong Nhan gia lo việc tang cho Nhan lão nhân gia, đưa cáo phó tới triều đình. Cứ thể bận rộn tới ba bốn ngày nàg mới rời khỏi Nhan phủ. Hôm nay, khi trời đã chạng vạng, Bùi Oánh thân thể cực kỳ mệt mỏi về tới nhà của mẫu thân mình.


“ Tiểu thư đã trở về rồi” Ở Bùi gia này đã ba mươi năm, lão quản gia nhìn từ xa đã nhận ra Bùi Oánh, liền chạy nhanh tới mà hào hỏi nàng.


“ Vương quản gia, chúng ta đã lâu rồi không gặp, cha ta có ở trong phủ không”


“ Có! Có! Sáng sớm hôm nay lão gia đã trở về phủ” Lão quản gia nở nụ cười đầy thiện ý, lập tức chạy tới cấp báo cho Bùi Tuấn.


Hai ngày nay đầu óc của Bùi Tuấn lúc nào cũng để ý tới công vụ, ông ta đang rất chờ đợi tin tức từ phía Sơn Đông truyền tới. Theo tin tức mà Bùi Đạm Danh truyền tới thì, mật thám thủ hạ củacủa hắn ta đã hoàn toàn khống chế được Thôi Hùng. Khiến cho Thôi Hùng liên tiếp gửi các tin mật báo khẩn cấp về Sơn Đông. Người được phái đi để bí mật theo dõi Thôi Viên hôm trước cũng gửi tới tin tức: Thôi Viên khi đi qua Huỳnh Dương quận đã điều động năm ngàn Thôi gia quân đóng ở Huỳnh Dương quận theo ông ta. Tất cả những việc làm đó đều nằm trong sự dự liệu và các bước đi của Bùi Tuấn. Nếu phán đoán của ông ta chính xác thì một trong hai ngày tới hẳn sẽ truyền đến tin trức mà ông ta mong muốn.


“ Lão gia, tiểu thư đã trở về rồi” ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh vội vàng của lão quản gia. Nữ nhi của Bùi Tuấn rất nhiều, nhưng thông thường đều phân ra làm Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư để phân biệt thứ bậc. Còn có thể được gọi là tiểu thư mà không có thể từ ngữ chỉ thứ bậc đứng trước thì chỉ có duy nhất con giá rượu của Bùi Tuấn – Bùi Oánh.


Mặc dù Bùi Tuấn đang bồn chồn, sốt ruột trong việc chờ đời tin tức từ Sơn Đông truyền lại, nhưng xuất phát từ việc muốn làm dịu đi mối quan hệ với đứa con gái yêu, nên Bùi Tuấn vẫn ra lệnh: “ Đưa tiểu thư vào gặp ta”


Nếu như căn cứ vào bề ngoài để nhận xét thì mâu thuẫn giữa Bùi Tuấn và Trương Hoán bắt đầu cuối năm ngoái. Lúc đó Bùi Tuấn thừa dịp Thôi Viên đổ bệnh chưa khỏi mà muốn giành chức Hữu Tướng từ tay Thôi Viên, nên lệnh cho Trương Hoán đêm quân cướp lấy Phuợng Tường quận. Nhưng Trương Hoán cũng không có làm theo. Do đó dẫn tới sự bất hòa giữa hai người. Nhưng lý do này cũng chưa hẳn là đã chắc chắn bởi vì dù sao thì Trương Hoán cũng đã mang binh tới Phượng Tường, hơn nữa quân đội từ Khai Dương, Lũng Tây cũng được điều động tới Phượng Tường. Cuối cùng chính là Bùi Y phá hỏng đại sự. Bởi vậy mà hai người cũng không muốn bóc mẽ đối phương


Kỳ thật mâu thuẫn của hai người bắt đầu từ cái thời điểm mà Trương Hoán dẫn theo Thiên Kỵ Doanh rời khỏi Trường An. Bùi Tuấn vốn dĩ muốn biến Trương Hoán trở thành một con cờ đắc lực dưới tay của mình, nên ông ta không tiếc dùng con gái của mình để ràng buộc, níu chân hắn. Nhưng Trương Hoán lại không chịu đi theo con đường đó, mà là tự bản thân mình đi theo con đường riêng. Lúc ban đầu khi ở Vũ Uy, Trương Hoán được Bùi Tuấn coi là cầu nối cho công cuộc Tây tiến của ông ta nên ông ta hết lòng ủng hộ hắn, mượn sức hắn. Lúc đó Bùi mạnh – Trương yếu nên quan hệ của hai người còn hòa hợp. Nhưng từ khi Trương Hoán chiếm lĩnh được Lũng Hữu,


Nhưng vốn là môt chính khách có con mắt chính trị tinh tường, vì vậy Bùi Tuấn cũng không baogiờ muốn gây mâu thuẫn, để rồi tự mình đẩy Trương Hoán về phía Thôi Viên. Để đạt được lợi ích về sau này, Bùi Tuấn cũng có ý làm dịu đi,mối quan hệ với Trương Hoán. Bời vậy đối với việc Trương Hoán tự ý mở phủ cũng như tự ý phân bổ quan lại ở Hà Hoàng, bản thân ông ta từ đầu đến cuối vẫn im lặng, không có phản ứng gì. Tránh việc kích động vào Trương Hoán, làm xấu thêm mối quan hệ giữa bọn họ. Còn Bùi Oánh thì chính là cầu nối giữa ông ta và Trương Hoán.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom