• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 312

Nhóm dịch: Hồng Mai


Tuy rằng Hà Tây và Hà Hoàng là chỗ hẻo lánh, nhưng bởi vì số lượng lớn ngạch quan chức đều rơi vào tay của con em các nhà thế gia, cho nên khiến cho vô số các sĩ tử bần hàn đều không có cửa làm quan ở đây. Nhưng Trương Hoán lại không căn cứ vào địa vị hay gia thế, mà chỉ cần họ có tài là được trọng dụng nên rất được hưởng ứng, đồng tình. Với thắng lợi của việc thu phục Hà Hoàng.


Đã nhận được sự cổ vũ, khích lệ, nhưng vẫn có rất nhiều sĩ tử xông tới Kim Thành quận với mong muốn để được thể hiện tài hoa của mình. Xem qua cái danh sách năm trăm người tham gia cuộc tuyển trọn kia thì đã thấy có không ít người có trình độ đề danh bảng vàng Tiến sĩ rồi.


Trong Ngũ Tuyền huyện tiếng người sôi sùng sục, các khách điếm lớn bé trong huyện đều chật ních người, thậm chí là chùa chiền, đạo quán cũng chật ních sĩ tử tới xin ngủ nhờ. Huyện nha của Ngũ Tuyền huyện vừa mới khôi phục lại chức năng nên bận rộn vô cùng. Hơn hai trăm quân sĩ vừa mới được bổ sung là nha dịch đã đi từng nhà dân để tiến hành động viên. Lấy danh nghĩa quan phủ họ trợ cấp cho người dân một số tiền, đổi lại yêu cầu người dân phải cho phép sĩ tử được tá túc trong nhà của họ. Mặc dù đã có biện pháp như thế nhưng số sĩ tử vẫn kéo tới không ngớt. Việc này khiến cho Huyện lệnh Đường Hiến Nghiêu phải cầu viện quân đội. Trương Hoán liền hạ lệnh: Chỉ giữ lại trú đóng trong thành ba vạn quân, nhường một nửa số quân doanh cho các sĩ tử. Cuối cùng cũng giải quyết ổn thỏa chỗ ăn ở cho các sĩ tử.


Lần này, có số lượng lớn sĩ tử các nơi ùn ùn kéo về Kim Thành quận và châu nha Kim Thành quận cũng phải hứng chịu thất bại nhất. Bọn họ cũng động viên dân chúng sắp xếp và giúp đỡ cho một bộ phận sĩ tử, nhưng lại không có một đồng trợ cấp cho dân chúng, hơn nữa khi binh lính của huyện nha đi tuần tra phát hiện việc người dân tự tiện cho phép sĩ tử nghỉ lại liền đem ra phạt nặng. Sự kiện lần này khiến dân chúng Kim Thành quận đều tự truyền tai nhau quan phủ chân chính là huyện nha chứ không phải là châu nha.


Bất quá chưa từng có một cuộc khảo hạch thư viện nào có quy mô lớn như cuộc khảo hạch lần này. Việc huyện nha và châu nha có sự mâu thuẫn cũng chỉ là vấn đề nhỏ bên lề mà thôi. Và rất nhanh chóng không khí sục sôi đã bao phủ khắp trong thành.


Còn năm ngày nữa là cuộc thi sẽ chính thức diễn ra, các đề mục, loại hình của cuộc khảo thí đã được sông bố cho thí sinh: Thi sách luận và làm thơ. Trong đó sách luận là chủ yếu, nhưng lần này lại không chú ý nhiều đến “ Luận Ngữ”, “ Trung Dung”, điều này khiến nhiều sĩ tử choáng váng. Nhưng có nhiều sĩ tử thông minh đã đoán ngay ra được sách luận trong đợt khảo thí lần này sẽ thiên về Hà Hoàng và Hà Tây. Trong lúc này, mỗi khách điếm, tửu lâu đều tràn ngập các nhóm sĩ tử bàn luận về việc thu phục Hà Tây và An Tây.


Giữa trưa ngày hôm nay, Trương Hoán mang theo mấy tùy tùng cùng cải trang vi hành trong thành. Hai ngày nay thường nghe bọn thuộc hạ nhắc tới việc các sĩ tử thường ngồi bàn luận nên muốn nghe thử một chút. Qunh quẩn một vòng, nhóm người Trương Hoán ngẫu nhiên lại bước vào Tây Hoàng tửu lâu ở phía tây thành.


Vao lúc này, tây Hoàng tửu lâu cũng đông đúc, náo nhiệt giống như ngày thường, chật ních các sĩ tử đến ăn uống. Nhưng chỉ có điều hôm nay lại ầm ĩ, huyên náo vô cùng. Viên chưởng quầy cho Trương Hoán biết có hai sĩ tử dường như là oan gia đối đầu, bình thường đã có tranh cãi gay gắt. Ở trên tầng hai của tửu lâu hai bên đang tranh luận kịch liệt.


Trương Hoán cảm thấy rất có hừng thú đối với việc này, liền rảo bước lên lầu hai chỉ thấy mấy trăm người đang vây chặt như nêm cối quanh vị trí gần cửa sổ, hai gã thân binh phải tiến lên dạt mọi người sang hai bên thì Trương Hoán mới tiến sâu được vào bên trong.


Chỉ thấy hai người ngồi đối diện nhau qua cái bàn. Cả hai đều lạnh lùng, trừng trừng ánh mắt nhìn nhau, cứ như hai con gà trống sắp sửa đánh nhau vậy.


Trong số hai người ấy, thì một người trông khá già dặn. chừng khoảng ba mươi tuổi, tên là Lý Cát Phủ, hắn ta là người Triệu quận, tỉnh Hà Bắc, cũng là hậu nhân dòng dõi danh môn. Bản tính của hắn thích ngao du đây đó, đã từng cùng với tộc huynh là Lý Bạch đi qua khắp đại giang nam bắc. Lần này hắn đến Lũng Hữu không phải là để dự thi, mà vào tháng tư vừa rồi hắn đã được hưởng tập ấm làm Đô thủy giám chủ bộ hàng quan bát phẩm. Hắn đến Lũng Hữu là có công vụ, lại ngẫu nhiên gặp đúng thời điểm Lũng Hữu thư viện tiến hành khảo thí.


Mà người kia thì lại hết sức trẻ tuổi, chỉ khoản chừng đôi mươi, hắn tên là Ngưu Tăng Nhụ, người Lũng Hữu, An Định quận, hắn ta xuất thân hàn vi. Bản thân Ngưu Tăng Nhụ và Lý Cát Phủ vốn chẳng hề có liên quan gì với nhau cả, hai người cùng ngồi ăn chung một bàn. Nhưng Lý Cát Phủ đối với đợt khảo thí lần này lại cực lực công kích bài xích các sĩ tử hàn vi, nói họ chỉ là những con mọt sách, không hiểu gì về nhân tình thế thái. Và muốn bổ khuyết được hạn chế đó nhất định cần phải có sự giáo dục đầy đủ của gia tộc. Vì vậy các sĩ tử hàn vi luôn thua xa các đệ tử danh môn. Cho nên chế độ tập ấm tuyển chọn những người làm quan tốt hơn việc chọn đám mọt sách chỉ biết chút xíu về thơ văn nhiều lắm.


Lời nói ấy đã kích động rất lớn tới lòng tự ái của Ngưu Tăng Nhụ, hắn nói “ Cứ theo như lời biện luận của huynh đài thì thiên hạ phân chia quý – tiện như thế nào là phải. Quý nhân đời đời kiếp kiếp được hưởng vinh hoa phú quý, tự nắm trong tay quyền lực chốn quan trường, mà tiện nhân thì chỉ chăm chỉ cấy cày, mặc người chém giết. Huynh đài chẳng nghe năm xưa Ngụy Tấn suy vong trong một thời gian ngắn vì phân chia quý – tiện hay sao. Kẻ tầm thường được đứng trong triều đình, còn kẻ hiền tài phải đứng ngoài hay sao? Đại Đường ta cường thịnh không phải là nhờ lấy tấm lòng rộng rãi, bác đại mà mở khoa cử để chiêu hiền đãi sĩ trong thiên hạ hay sao?”


“ Đồ học trò tóc con vàng hoe không thể hiểu ý tứ của ta, ta cũng không thèm đôi co với ngươi làm gì”Lý Cát Phủ liếc nhìn Ngưu Tăng Nhụ bằng ánh mắt khinh miệt. Hắn ta còn dùng ngón tay gõ gõ xuống bàn, ra vẻ chẳng thèm để ý tới ai, hắn nói “ Điều ta muốn nói ở đây là không phải các đệ tử danh môn vọng tộc không có đọc sách mà được làm quan, mà là đọc sách chỉ là cái cơ sở, nhưng thực ra làm quan cũng đâu cần thiết lắm học vấn, tri thức và là cần mối quan hệ hài hòa, gần gũi với cấp trên cấp dưới, cần phải biết cân bằng các đòi hỏi về lợi ích. Mà cái loại năng lực này không phải đọc sách vở mà có được. Còn nữa danh môn vọng tộc vì bền vững lâu dài của gia tộc mình mà đào tạo tiến cử biết bao tinh anh. Trên thực tế các công khanh danh tướng trăm năm qua của Đại Đường đều phần lớn xuất thân từ danh môn.


“ Đó là bởi vì ngươi đi thi không đậu, thi rớt tiến sĩ nên mới nói mà không biết xấu hổ như vậy” Ngưu Tăng Nhụ không chút nể nang mà bác bỏ luận điệu của Lý Cát Phủ, hắn nói “ Chẳng lẽ chế độ khoa cử theo như ngươi nói không có đặt vấn đề về năng lực hay sao? Chẳng lẽ thi đỗ tiến sĩ mà không thể làm quan sao? Khoa cử chính là để thi thố tài hoa, sau đó Lại bộ mới kiểm tra, khảo thí về kinh nghiệm, phương pháp và cách làm công bằng ấy tuyển trọn ra được những người tài hoa. Sau đó lạ dùng các biện pháp cụ thể để lựa chọn từng người cho phù hợp với từng chức quan. Cứ như vậy nhân tài của Đại Đường ta xuất hiện hết lớp này đến lớp khác, làm cho dân giàu nước mạnh. Còn như cứ theo như lời mà nhà ngươi nói, quan lại chỉ tuyển lựa những đệ tử con nhà giàu có quyền thế thì bất quá bản thân kém cỏi lại tựi tâng bốc mình cao siêu mà thôi. Ta nghe nói ở nước Thiên Trúc có chế độ dòng họ đấy, rất phù hợp với luận điệu của ngươi. Hay là để ta mua cho ngươi con ngựa, đưa gia tộc các ngươi rời qua đó đi. Nói không chừng qua bên đó ngươi còn làm tướng cũng nên ấy chứ”


Lời nói của Ngưu Tăng Nhụ khiến cho tất cả sĩ tử có mặt tại đó vừa vỗ tay vừa cười khoái chí.Trương Hoán cũng không nhịn được gật đầu đồng ý. Hắn mở cuộc khảo thí lần này chính là muốn công khai chính sách môn ấm của triều đình. Lấy sự công bằng để lựa chọn các sĩ tử có tâm có tài thật sự.


Lúc này, Lý Cát Phủ trên nét mặt không còn kiềm chế được nữa, hắn lạnh lùng nói “ Đúng là ngây thơ, ngươi nghĩ rằng trong thiện hạ này thật sự có công bằng hay sao. Từ xưa đến nay quyền lực luôn chỉ bảo vệ cho lợi ích của một số ít người, có khi nào nó được dùng chủ trì công đạo? Khi cái quyền lực đó thối nát thì liền xảy ra việc thay triều hoán đại, khi triều đình đó mục nát thì lại được thay bằng triều đại khác. Cứ như thế và tuần hoàn, mấy trăm năm qua chẳng phải đã chứng minh điều đó hay sao”


“ Vị nhận huynh này có vẻ như không phải là người đến dự thi” Trương Hoán rốt cuộc không nhẫn nại được nữa, liền lên tiếng. Tuy rằng Lý Cát Phủ trong lời biện luận cũng có chút ít đạo lý, nhưng lời nói của hắn khiến cho mỗi sĩ tử mong mỏi sự công bằng khi đến Lũng Hữu dự thi đều cảm thấy chói tai. Hắn nhìn Lý Cát Phủ hừ lạnh một tiếng và nói “ Nếu như nhân huynh tới đây dự thi chúng ta rất hoan nghênh. Còn nếu như ngươi mang sự đố kị mà làm hỏng kì khảo thí lần này, thì ngươi hãy cẩn thận họa từ miệng mà ra đó.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom