• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 314

Nhóm dịch: Hồng Mai


Trương Hoán thấy vị ái tướng của mình đã tới, vội vàng xuống ngựa đỡ hắn đứng dậy “ Thu phục được Cửu Khúc, ngươi đã lập được một đại công rồi đó”


Vương Tư Vũ nghe vị Đô Đốc của mình khích lệ, vội khiêm tốn trả lời “ Mạt tướng một mạch đi tới Cửu Khúc, chỉ gặp mấy đội quân ít ỏi, ô hợp của mấy dân tộc Thổ Phiên mà thôi. Thật ra thì đội quân chủ lực của Thổ Phiên đã sớm bị Đô Đốc tiêu diệt ở Kỵ Sĩ Cốc rồi còn gì. Chỉ là đi thu thập hậu sự cho Đô Đốc thôi, chứ có gì mà nói là đại công chứ”


“ Thu thập hậu sự cho ta sao” Trương Hoán cảm thấy rất buồn cười bèn nói.


Vương Tư Vũ biết mình đã lỡ lời, hắn ngượng ngùng gãi tai “ Mạt tướng không phải có ý đó mà Đô Đốc”


Trương Hoán cười ha ha “ Không cần giải thích, ta hiểu được ý của ngươi mà” Hắn liền khoác vai Vương Tư Vũ một cách thân thiết. Đứng cách đó không xa, Ô Cao Cách Lý đứng cười một cách ngây ngô, hắn nói “ Hôm nay ngươi Khương có tổ chức đại yến tiệc, mời các anh em cùng đi”


Cô Tàng là bộ lạc người Khương du mục ở khắp khu vực Hà Hoàng và Hà Tây. Bọn họ không có chỗ ở cố định nào cả, cứ theo trục đồng cỏ và nguồn nước mà di cư. Dân số ước chừng khoảng hơn mười vạn người. Đó là từ mười mấy các gia tộc nhỏ trong bộ lạc tạo thành.


Hôm nay tù trưởng Lý Cẩn Cách đặt tiệc mời khách tại vị trí dưới chân một ngọn núi nhỏ cách Hoàng Thủy thành khoảng chừng năm mươi dặm về phía bắc. Đây là nơi mà bộ lạc Cô Tàng đang trọn làm nơi cư trú trong mùa hạ này. Trong phạm vi mấy trăm dặm địa hình bằng phẳng, cỏ cho gia súc đều tươi tốt. Núi Kỳ Liên Sơn băng tuyết đang tan đã cung cấp cho bọn họ một nguồn nước đầy đủ. Các con sông lớn nhỏ đều có nước chảy dồi dào.


Khi mặt trời sắp lặn, đại đội nhân mã của Trương Hoán đã tới nơi mà người Khương hạ trại để sinh sống trong thời gian này. Còn cách khoảng hai dặm nữa thì có một lão nhân khoảng chừng sáu mươi cùng trăm tên đại hán đồng hành tiến đến, nghênh đón bọn họ.


Ô Cao Cách Lý vội vàng hướng về phía Trương Hoán giới thiệu, nói “ Đây là cha của ta, và cùng là tù trưởng của bộ lạc Cô Tàng”


Lý Cẩn Cách tuy rằng năm nay đã gần sáu mươi, nhưng thân thể ông ta vẫn còn cường tráng tựa mãnh ngưu. Tính cách cũng vô cùng sảng khoái, từ thật xa đã chìa hai tay cười nói to “ Kính ngưỡng đại danh của Trương Đô Đốc từ lâu, hôm nay mới có hân hạnh gặp mặt”


Gia tộc của Lý Cẩn Cách nhiều thế hệ đều được tôn là quý tộc của người Khương. Vài chục năm nay, ông ta đều được người Khương công nhận là thủ lĩnh của bọn họ. Ông ta cũng trở thành đối tượng lôi kéo của dân tộc Thổ Phiên, thậm chí bọn người Thổ Phiên còn không tiếc đem hai người công chúa của bọn họ mà gả cho ông ta. Nhưng Lý Cẩn Cách, cũng sớm nhìn ra được ý đồ không mấy thiện chí của bọn họ. Sau khi vị công chúa thứ nhất của Thổ Phiên qua đời vào năm ngoái, ông ta cũng không đáp ứng lời đề nghị thông gia lần thứ hai của Thổ Phiên. Cho đến khi Trương Hoán thu phục Hà Hoàng, con mắt tinh đời của Lý Cẩn Cách đã nhìn ra dụng tâm của Trương Hoán muốn độc chiếm Hà Lũng, để trở thành một trong bát đại thế gia của Đại Đường.


Lý Cẩn Cách nhận thấy tình hình như vậy nên rất suy nghĩ, lo lắng. Sau đó ông ta đi tới quyết định cùng Trương Hoán kết liên minh..


Trương Hoán nhảy xuống ngựa, theo như phong tục của người Khương, cả hai người cùng dang thẳng hai cánh tay, ôm chặt lấy nhau như một hành động thể hiện sự thân thiết. Bên cạnh Lý Cẩn Cách, Trương Hoán thấy có một người phụ nữ khoảng chừng ngoài ba mươi tuổi, trên người nàng đeo rất nhiều đồ trăng sức trông rất mĩ lệ. Nàng chính là Nhậm phu nhân, vị phu nhân thứ tám của Lý Cẩn Cách. Nàng ta cũng bước lên trước mặt Trương Hoán thi lễ “Xin hoan nghênh quý khách”


Trương Hoán cũng tranh thủ giới thiệu Thôi Ninh cho nàng ta biết “ Đây là thứ thê của ta, nàng họ Thôi”. Vị tù trưởng cùng phu nhân của mình dường như cũng sớm đã nhận ra được thân phận của Thôi Ninh, hai người liền bước lên phía trước thi lễ “ Thôi tướng quốc đã chiếu cố rất nhiều tới người Khương chúng ta. Chúng tôi ở đây xin có lời cảm tạ”


Thôi Ninh liền mỉm cười đáp lễ “ Đại Đường đã cử Trương tướng quân đây là Lũng Hữu Tiết Độ Sứ, như vậy Trương tướng quân cũng là đại biểu cho triều đình, các ngươi chỉ cần cảm ơn Trương tướng quân là được”


Lý Cẩn Cách nhanh chóng hiểu được ý tứ trong lời nói của Thôi Ninh, ông ta cười ha ha thật lớn, rồi hướng về phía Trương Hoán khoát tay nói “ Bây giờ trời cũng đã tối rồi, chúng ta lại cứ ở đây làm chậm trễ việc thưởng thức mỹ cảnh, thật có lỗi quá. Xin mời Đô Đốc cùng phu nhân”


“ Mời tù trưởng”


Năm nghìn Đường quân tuyệt đối như lời Trương Hoán nói không có bị mê hoặc bởi rượu thịt một chút nào. Bọn họ là những binh lính tinh nhuệ nhất của Tây Lương quân, có kỉ luật nghiêm minh, đại quân trú đóng ở ngoài cách nơi tổ chức yến tiệc một dặm. Ngoài năm trăm thân vệ đi theo bảo hộ cho Trương Hoán, còn năm nghìn quân Đường ở lại không có ai rời khỏi quân doanh. Bọn họ do đại tướng Vương Tư Vũ suất lĩnh luôn cảnh giác, đề phòng phát sinh biến cố.


Nơi cử hành yến hội là một bãi đất trống rộng chừng ba mẫu. Có mấy chục đống lửa lớn đã được nổi lên trước những lều trại hình tròn. Tiếng trống vang lên từng hồi, tiếng người cười nói vang động cả thiên không. Dưới ánh lửa bập bùng, khuôn mặt của Trương Hoán tràn đầy sự sung sướng, tươi cười. Ngay trước chiếc lều của tù trưởng là những quả cầu lửa đó được tung hứng lên cao tới hai trượng. Hơn trăm cô gái người Khương bước chân nhịp nhàng cùng nhau nhảy múa theo tiếng trống trước đống lửa đang cháy. Gần đó mười mấy tên thanh niên trai tráng đang giết bò giết dê, họ đem những khối thịt dê bò lớn đặt nướng trên đống lửa, mỡ chảy ra bốn phía, mùi tịt nướng xông vào mũi mọi người.


Vị chủ nhân của buổi yến tiệc sớm đã cẩn thận sắp xếp chỗ ngồi. Trên mặt đất, đã được trải những tấm thảm nhung thật dày, để làm chỗ cho mọi người ngồi xuống. Trên mấy chiếc bàn thấp, nhỏ đã được bày niện những thứ hoa quả và rượu ngon. Mặt khác, trước mặt mỗi người đều có một chiếc khay bạc được những người thợ thủ công chế tác rất tinh xảo.


Trương Hoán cùng Thôi Ninh ngồi ở bên phải của ghế chủ tọa, bên cạnh chừng một trượng là chỗ ngồi của tù trưởng Lý Cẩn Cách và thê tử của mình. Mặt khác, người ngồi trên ghế chủ vị chính ta vị Nữ tế ti của người Khương. Phía dưới là hơn chục người khác, bọn họ đều là các thủ lĩnh người Khương và thê tử của mình.


Thôi Ninh chợt phát hiện ngồi ở bên trái của Lý Cẩn Cách là một vị cô nương hết sức trẻ đẹp, nàng ta khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt nàng ta tròn trịa, đôi mắt đen láy, hai má ửng hồng. Xung quanh nàng ta toát ra một sự cuốn hút của tuổi thanh xuân. Cô ta giống như một con chim nhỏ, nép mình bên cạnh người tù trưởng lực lưỡng. Nàng ta len lén nhìn trộm quan sát Trương Hoán, bỗng nhiên gặp phải ánh mắt của Thôi Ninh nhìn mình cười, nàng ta lập tức bối rối, cúi đầu xuống xấu hổ, né tránh.


Thôi Ninh tựa hộ như đã minh bạch cái gì đó, lặng lẽ ghé vào bên tai Trương Hoán cười nói nhỏ “ Hoán lang, có lẽ hôm nay là ngày tù trưởng kén rể đấy”


Trương Hoán ngẩn người ra, hắn ngồi ở vị trí và góc độ hơi xa nên không nhìn rõ được người thiếu nữ kia. Hắn không rõ Thôi Ninh định nói cái gì. Thôi Ninh nhẹ nhàng lắc đầu, lại nhất quyết không chịu nói rõ”


Lúc này, Lý Cẩn Cách liền đứng lên, tay ông ta ông ta giơ cao ly rượu bằng vàng, cất cao giọng, sang sảng nói “ Hôm nay chúng ta hân hạnh được đón tiếp vị khách vô cùng tôn quý, đó là Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Trương tướng quân đaị giá quang lâm. Chúng tôi có những thứ rượu ngon nhất, thịt dê béo và có cả những cô gái đẹp để chào đón ngài. Đó là tấm lòng rất chân thành xuất phát từ tận đáy lòng của chúng tôi. Xin kính Đại tướng quân một ly.


“ Cạn ly”. Mọi người đồng thanh hô lớn rồi nâng chén uống một hơi cạn sạch. Trương Hoán cũng uống hết chỗ rượu trong chén của mình.Thôi Ninh ở bên cạnh cũng khẽ nhấp môi một chút. Mấy người nữ tì đứng bên cạnh các bàn liền lập tức châm rượu vào các chén. Trông họ yểu điệu như những cánh bướm, thướt tha đi rót rượu cho các bàn. Bọn họ lại rót đầy các chén. Lúc này người thiếu nữ ngồi bên cạnh Lý Cẩn Cách từ đầu tới giờ, nàng nhẹ nhàng đứng dậy, mang theo bầu rượu đi đến trước mặt của Trương Hoán. Đến lúc này Thôi Ninh mới có dịp nhìn rõ nàng ta: Làn da mịn màng, dáng điệu thướt ta tựa như đóa hoa trong lất phất mưa phùn còn e ấp. Gương mặt hơi lộ ra, thần thái ngượng ngùng càng mê lòng người.


Nàng quỳ gối xuống trước mặt Trương Hoán, cầm lấy bầu rượu rót đầy chiếc ly của hắn. Hai tay nàng lại nhẹ nhàng dâng chén rượu lên, ngầm ý mời hắn uống. Lúc này ánh mắt cảu mọi người đều đổ dồn về phía Trương Hoán, chăm chú quan sát những biểu hiện của hắn ra sao. Thôi Ninh lúc này cũng cười dài nhìn ái lang của mình, nàng chờ xem ái lang của mình sẽ ứng xử như thế nào.


Nhưng Trương Hoán lại dường như không hề phát hiện ra sự đặc biệt của người thiếu nữ đang quỳ trước mặt mình, có lẽ hắn cho rằng đó là một trong số mười mấy người nữ tì làm nhiệm vụ rót rượu mà thôi. Hắn nhận lấy chén rượu nở nụ cười đầy thành ý, đứng lên, nâng chén rượu hướng tới vợ chồng của vị tù trưởng kia mời rượu,. Hắn nâng cao chén rượu và tuyên bố với mọi người “ Hôm nay ta rất lấy làm vinh dự khi được Đô Đốc Lý Cẩn Cách mời dự tiệc. Trương Hoán này xin lấy chén rượu ngon kính các anh em Khương tộc để bày tỏ thành ý của ta.Trong Tây Lương quân của ta có hơn mười tám vạn, thì có bốn vạn là người Khương, như thế có thể nói chúng ta đây là huyết mạch tương liên. Ngay tại chỗ này trước sự chứng giám của trời xanh, đất bằng Trương Hoán ta xin cảm đoan với các vị: Dù là người Khương hay người Hán đều được đối xử công bằng giống nhau, đều là con dân của Đại Đường. Chỉ cần mọi người ủng hộ hoàng đế Đại Đường của ta là Khả Hãn của các vị thì mọi người có thể đời đời kiếp kiếp sinh sống yên ổn trên mảnh đất của mình, Chén rượu này chính là để tỏ lòng tôn kính mảnh đất mĩ lệ mà chúng ta đang sống này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom