• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 317

Nhóm dịch: Hồng Mai


Nước mắt chan hòa cùng nước mưa, chảy đầy trên gương mặt của Trương Hoán. Hắn không biết rằng bản thân mình đã ruổi ngựa chạy đi bao lâu rồi, cũng không biết phương hướng nào hết, ngay cả mục tiêu cũng không có. Một khoảng thời gian rất dài trước đây hắn không có để mắt tới Thôi Ninh cho lắm, chỉ bởi vì nàng đã tự lựa chọn con đường đi theo hắn. Và hắn cũng như mong muốn ấy và cưới nàng, thậm chí ngay cả một tiệc rượu nhỏ để gọi là vì nàng cũng không có. Bây giờ hăn mới nghĩ về việc vượt qua cuộc sống vô vị, tẻ nhạt từ nay về sau.


Chính là, thực sự cho đến giờ khắc này, hắn mới nhận ra bản thân hắn yêu thương nàng biết bao nhiêu. Con người! Bị lạc bên trong tiền tài, địa vị và quyền lực mà lại quên đi thứ quý giá nhất bên cạnh mình.Đó là chân tình của nhân gian. Bình thường con người ta khinh thường, xem nhẹ nó, chỉ đến khi mất đi rồi mới chợt nhận ra nó quý giá nhường nào. Rốt cuộc, chiến mã cũng không thể duy trì được nữa. Bùm! Chiến mã ngã quỵ xuống, Trương Hoạn cố gắng nâng con ngựa lên một chút, giãy giụa cố gắng lòm cồm đứng lên, rồi hắn lại ngã nhào trên mặt đất. Cả người hắn đầy bùn đất, nhưng trong đầu hắn chỉ có một ý niệm đó là tiếp tục đuổi theo, muốn đưa nàng trở về, muốn từ miệng của hắn nói ra hắn yêu nàng nhiều lắm.


Dần dần, Trương Hoán cũng không còn nửa phần khí lực. Hắn quỳ gối trong nước bùn, ngơ ngác nhìn về phương xa, tưởng như thấy một chiếc xe ngựa, mà Thôi Ninh đang ở bên cửa sổ xe, nàng khẽ hé miệng cười nói với hắn “ Hoán lang, hãy chờ thiếp, một ngày nào đó thiếp sẽ trở về”


“ Ninh nhi! Ta sẽ chờ nàng trở về, ta tin nàng nhất định sẽ trở về với ta” Trương Hoán khản cả giọng kêu lên, thanh âm ấy ngân vang trong trời đất. Xa xa, một làn mưa bui trắng xóa đang bao phủ.


Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng cái đã qua ba năm. Trong ba năm này Đại Đường xảy ra rất nhiều chuyện. Thôi gia phân liệt, Thôi Viên bệnh nặng nên hết sức bất đắc dĩ hạ lệnh cho Thôi Ngụ nhường tướng vị. Bùi Tuấn toại nguyện trở thành Hữu Tể Tướng, đồng thời còn khống chế Lại Bộ, trong triều đã thành thiên hạ của Bùi đảng.


Nhưng ở các địa phương Đại Đường lại xảy ra liên tiếp nhưng sự kiện chia rẽ nghiêm trọng. Sự kiện phát sinh tại năm Tuyên Nhân thứ tư, Thôi Khánh Công nắm giữ ba mươi vạn binh bèn tự phong là Hoài Vương. Nhưng rất nhanh trong nội bộ Thôi Khánh Công xuất hiện bất đồng. Thuộc hạ dưới cờ Đại tướng Lý Hi Liệt nhằm hướng Hoài Tây tiến quân, khống chế mười mấy châu quận liền thoát ly khỏi Thôi Khánh Công mà tự lập; Một viên Đại tướng khác là Lý Hoài Quang sau khi công chiếm Trần Lưu được các phụ tá góp ý cũng tuyên bố thoát ly Thôi Khánh Công thuần phục triều đình, được Thôi Tiểu Phù phong làm Biện Tống Tiết Độ Sứ.


Tại Thục Trung, Chu phái Đại tướng Lý Nạp xuất binh đánh lén mà cướp được Hán Trung đánh, nhổ nốt địa bàn cuối cùng của Vi gia. Hai mươi vạn đại quân uy hiếp Trường An, cưỡng ép triều đình phong hắn là Thục vương. Dưới tình thế nguy cấp, Bùi Tuấn cùng lúc điều mười lăm vạn quân của Bùi Y từ Lũng Bắc tiến vào Trường An phòng ngự, về phương diện khác hắn lệnh cho Bùi Y đi sứ Hán Trung thi hành kế phản gián xúi giục Lý Nạp tấu thỉnh Thôi Tiểu Phù phong Lý Nạp là Hán Trung Tiết Độ Sứ chứ không phải khuyên Lô Kỷ rút lui khỏi nội các. Lại phong em của Chu là Chu Thao làm Thượng Thư tả phó xạ, Đồng Trung Thư môn hạ Bình Chương Sự, cho vào nội các. Chu lúc này mới tạm thời bỏ đi ý nghĩ xưng đế tại Thục Trung.


Quân phiệt địa phương xuất hiện khiến cho mỗi đại thế gia đều cảm thấy bất an. Bọn họ đua nhau chiêu binh mãi mã tự bảo vệ mình liền vượt qua hạn mức khống chế binh lực của triều đình. Hoài Nam Sở gia khuyếch trương binh lực đến mười vạn, Sơn Nam Vương gia bị Lý Hi Liệt uy hiếp, cũng tăng quân lên tám vạn. Trong lúc tại triều đình cùng các địa phương xuất hiện cục diện chính trị phân lọan thì Lũng Hữu của Trương Hoán lại thập phần yên tĩnh gần như làm cho người ta quên lãng. Hắn hai lần cự tuyệt lời mời của Bùi Tuấn thỉnh hắn vào kinh làm quan mà mải miết ở Lũng Hữu phát triển thế lực của mình.


Thời gian ba năm, quân Tây Lương đã tăng cường quân bị đến hai mươi lăm vạn người, chiến mã ba mươi vạn thớt. Binh cường mã tráng, đồng thời kinh tế cùng tài lực cũng có được sự phát triển lớn lao. Trong kho tồn lương gần tám trăm vạn thạch, thông qua mậu dịch, đúc tiền cùng với thu nhập từ thuế công thương ngiệp, hàng năm tiền vào vượt qua ba trăm vạn quan.


Mặc dù Trương Hoán thực hành sách lược ẩn giấu tiềm lực, nhưng thực lực hùng hậu của hắn đã bắt đầu bị ánh mắt tinh tường phát hiện.


Trời thu Lũng Hữu lại một lần nữa lặng yên tới. Bầu trời trong xanh làm cho người ta cơ hồ không thể tin được là mùa hạ đã trôi qua. Ruộng đồng, cây cối, núi non lẫn đồng bằng vẫn là một sắc thái đậm đặc màu xanh, bầu trời trong vắt không một gợn mây, mặt trời chói lọi và nóng bỏng. Ở cách quận Kim Thành về phía bắc gần trăm dặm, trên đường lớn có một đội sứ giả từ Mạc Bắc xa xôi đi tới.


“ Vèo!” Một mũi tên ngắn từ ngoài cửa sổ phóng tới vào giữa ngực Trương Hoán. Trương Hoán kêu lên một tiếng kêu rồi ngã quỵ trên bàn. Rất nhanh, từ khe cửa ló ra một đầu tròn tròn nho nhỏ, lập tức một đôi mắt nhỏ tinh nghịch nhanh như chớp nhìn khắp thư phòng. Nó thấy Trương Hoán đã bị bắn trúng, lập tức vung cây cung nhỏ lên bắt đầu hoan hô “ Lần thứ một trăm! Mẹ. Cha bị con bắn chết lần thứ một trăm.”


Trương Hoán bị bắn trúng đột nhiên ha ha cười một tiếng. Một tay hắn vươn ra ôm lấy “ Kiêu binh tất bại. Con quên kế giả vờ bị thương sao?”


“ Nhưng con cũng không phải thật sự bắn chết cha nha!” “ Đứa nhỏ này, nếu như cha con chết thật một trăm lần, vậy thì thành cái gì.” Bùi Oánh ôm một cô nhóc đi đến, nàng xoa xoa đầu con trai mà cười nói: “ Đi thôi! Vú nuôi đã chuẩn bị món ngon cho con.”


Trương Kỳ kêu lên một tiếng vui mừng, xoay người chạy đi ra ngoài. Bùi Oánh thấy con trai đã chạy xa, nàng mới quay sang Trương Hoán cười dịu dàng đưa con gái đang bế trong tay đưa cho hắn “ Để cha ôm một cái.”


Con gái Trương Hoán vừa mới một tuổi, năm ngoái mới ra đời tên là Trương Thu. Mặt nó rất giống Trương Hoán, một đôi mắt cong cong mà khả ái, mồm miệng lanh lợi còn nước da lại trắng bóc giống mẹ.


“ Cha ôm Thu Thu!” Nó vừa mới tập nói bập bẹ mấy câu, phát âm mơ hồ không rõ, một đôi tay nhỏ bé mập mạp liền ôm lấy cổ cha. Trương Hoán động lòng liền ôm con gái, hắn quay đầu lại nhìn qua Bùi Oánh cười nói: “ Nàng đã nghe nói ta muốn đi Hà Hoàng à.”


“ Đúng vậy! Ngươi luôn đi một lần đến một tháng, bỏ lại mẹ con chúng ta.” Bùi Oánh có chút oán giận rúc vào ngực chồng. Nàng năm nay đã hai mươi hai tuổi, làm mẹ của hai con mà trở nên càng thêm thành thục mê người. Nhưng trước mặt chồng thì nàng lại thỉnh thoảng làm nũng, liền phảng phất trở lại thời kỳ thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi. Nàng lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ hắn mà hơi bĩu môi rồi nói: “ Lần này còn muốn mang Ngân Bình Công Chúa của chàng đi sao?”


Trương Hoán chuyển con gái sang tay kia, lại đưa tay vòng qua lưng vợ kéo nàng ngồi ở trên chân của mình rồi dỗ dành an ủi nàng: “ Đó cũng là chuyện không có cách nào khác. Lần này cần tăng mức thu thuế người Khương lên bằng tiêu chuẩn người Hán. Cần có nàng ta đi thuyết phục những quý tộc người Khương. Ta còn muốn ði Thạch Bảo Thành một chuyến ðể tham gia nghi lễ hoàn thành xây dựng thành lũy. Có ðiều lần này không cần một tháng, khoảng hai mýõi ngày là ðủ rồi.”


“ Phu nhân!” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi lo lắng của thị thiếp Trương Hoán là Dương Xuân Thủy “ Công tử ngã một cái, rồi khóc dữ dội. Cũng chỉ đòi người dỗ, người mau đi xem qua một chút đi!”


Bùi Oánh lập tức luống cuống tinh thần, nàng vội vàng ôm con gái “ Khứ Bệnh, thiếp đi đây!”


“ Trẻ con ngã một cái thì đã tính là gì, mọi người không nên quá cưng chiều nó.”


“ Thiếp biết, Trương sứ quân!” Bùi Oánh cười duyên một tiếng, hôn lên mặt Trương Hoán một cái rồi ôm con gái đi ra ngoài. Nhưng mới được hai bước thì lại nhu mì liếc nhìn Trương Hoán bĩu môi nói: “ Nếu chàng muốn đi, mấy ngày này buổi tối cần phải bồi thiếp nhiều hơn.”


“ Tuân lệnh, phu nhân!”


Trương Hoán nhìn vợ con đi xa, hắn khe khẽ thở dài, xuất thần nhìn ra bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ. Năm nay hắn đã sắp ba mươi tuổi, chòm râu dưới hàm cũng dài đến nửa thước, tính cách cũng càng thêm thành thục, tình cảm cũng càng thêm trầm lặng, nụ cười vẫn luôn mang theo một vẻ u buồn nhàn nhạt.


Trên án thư của Trương Hoán phía bên phải có một cái tráp ngọc. Trong tráp ngọc có đựng một nhúm tóc xanh cùng một phong thư đã ngả sang màu vàng. Hắn mỗi ngày đều phải ngắm nhìn qua một cái, phảng phất đã trở thành một loại nghi thức thành kính.


Giờ phút này, Trương Hoán với tay lấy tráp ngọc rồi mở ra, tay run nhè nhẹ nâng lên lọn tóc xanh, đem nó áp vào trên mặt mình. Từ sợi tóc truyền đến cảm giác mát rượi, phảng phất còn có thể ngửi thấy mùi thơm của Thôi Ninh đến say lòng người. Ba năm, nàng đã rời khỏi mình ba năm, cũng không biết khi nào nàng mới có thể trở lại bên cạnh mình. Ba năm này Trương Hoán khát khao biết được tình hình Thôi Ninh, nhưng lại sợ hãi nghe được tin nàng lập gia đình. Những từ Thôi Ninh hoặc là Nhị phu nhân liền thành cấm kỵ ở trong nhà bọn họ. Bất luận kẻ nào nhắc tới đều phải bị nghiêm trị.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom