• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 323

Nhóm dịch: Hồng Mai


“ Ngồi xuống đi!” Trương Hoán khoát khoát tay, ý bảo hai thân binh đi ra ngoài.


Vương Tư Vũ ngồi xuống, hắn thấy Trương Hoán vẫn đang nhìn kỹ sa bàn, liền nhịn không được mà nói: “ Đô đốc, thuộc hạ phản đối tiến công La Ta!”


“ Vì sao?” Trương Hoán cười mà xoay người hỏi: “ Mười ngày trước, ngươi vẫn còn cực lực tán thành chủ trương tiến công La Ta, Tại sao hiện tại liền thay đổi?” “ Trận chiến này không có khí thế. Thuộc hạ chỉ thấy Đô đốc do dự khó định, liền biết coi như đến La Ta cũng tất nhiên sẽ thảm bại mà về. Nếu sẽ bại vong, không bằng bất chiến!” Nói đến đây, Vương Tư Vũ có chút kích động “ Đô đốc xin thứ cho thuộc hạ nói thẳng, nếu muốn tiến công La Ta thì nên lẳng lặng mà làm, xuất kỳ bất ý đánh úp thì năm nghìn khinh kỵ binh cũng đủ. Đây là điều kiện tiên quyết để thuộc hạ cực lực chủ trương tiến công tộc Thổ Phiên. Đô đốc lại phát động mười vạn đại quân Nam chinh, nghe thì ầm ĩ, nhưng tiếp tế cho đội quân mười vạn người làm sao bây giờ? Nơi tộc Thổ Phiên mùa thu liền có tuyết rơi, không nói người tộc Thổ Phiên đánh lén, chỉ cần đàn sói dọc đường liền đủ để cắt đứt đường tiếp tế. Mong Đô đốc nghĩ lại!”


“ Những điều ngươi cứ ta cũng biết, ta hôm nay gọi ngươi đến chính vì muốn nói cho ngươi. Căn bản ta cũng không muốn tiến công La Ta, chẳng qua chỉ là một thương đâm nhử thôi.” Trương Hoán thấy Vương Tư Vũ vạn phần kinh ngạc, hắn không khỏi áy náy nói: “ Lẽ ra ta không nên giấu diếm ngươi, nhưng ta một mực chờ một tin tình báo, vừa rồi mới có được tin tức chuẩn xác.”


Mặc dù chủ soái dấu diếm chính mình, nhưng Vương Tư Vũ đã hiểu Trương Hoán sẽ không tiến công La Ta. Hắn không khỏi thở dài một hơi, vui mừng cười nói: “ Chỉ cần Đô đốc không tiến công La Ta, coi như người cuối cùng được biết là thuộc hạ thì cũng không sao.”


Bất kể so sánh vinh nhục cá nhân, lúc nào cũng lấy đại cục làm trọng, đây là điều Trương Hoán tán thưởng nhất ở Vương Tư Vũ. Thấy hắn cũng không có để bụng chuyện mình dấu diếm hắn, Trương Hoán khen ngợi cười cười nói: “ Sự thực ta không chỉ có gạt ngươi, nhưng lại che giấu tất cả mọi người. Bao gồm mấy người Hồ Dong, Đỗ Mai, ngươi trái lại là người thứ nhất được biết.”


“ Thỉnh Đô đốc nói rõ!”


Trương Hoán trầm tư chỉ chốc lát, rồi từ từ nói: “ Ngươi cho là ba năm trước đây thì cuộc chiến Hà Hoàng giáo huấn lớn nhất chúng ta là điều gì?”


Vương Tư Vũ do dự một hồi rồi nói: “ Thuộc hạ nghĩ tình báo chuẩn bị không đầy đủ, không ngờ rằng Tán Phổ dân tộc Thổ Phiên lại đột nhiên tiến công Vũ Uy nên không còn sức nghênh chiến. Thế cho nên Bùi Tuấn thừa dịp trống rỗng mà vào, bị hắn chiếm lĩnh khu bắc Quan Lũng.”


Trương Hoán gật đầu, “ Điều ngươi nói được kỳ thật không sai, nhưng đó chỉ là bề ngoài. Nguyên nhân sâu xa lại là chúng ta không có lượng sức mà đi. Nếu như chúng ta lúc ấy có hai mươi vạn đại quân, lại còn binh tinh lương đủ, cho dù Tán Phổ tộc Thổ Phiên tự mình mặc giáp ra trận thì chúng ta cũng không sợ hãi chút nào. Bùi Tuấn lại càng không dám dễ dàng vượt qua Hoàng Hà.”


Vương Tư Vũ chợt hiểu “ Ý của Đô đốc là lần này tiến công La Ta thì cũng là phạm vào cùng sai lầm sao?”


“ Đúng!” Trương Hoán không chút do dự thừa nhận: “ Lấy lực của một quận mà muốn diệt một nước thực là hành động không sáng suốt. Chúng ta đã vấp ngã một lần, cũng không thể tái phạm cùng sai lầm.”


“ Nhưng đô đốc.” Vương Tư Vũ nhấc tay cười nói: “ Thỉnh Đô đốc không nên lại làm thuộc hạ sốt ruột, cứ nói hết đi!”


Trương Hoán mỉm cười “ Với Lũng Hữu giàu có và đông đúc, tài lực hùng hậu cùng với vị trí cực kỳ chiến lược, chẳng lẽ thực sự không ai nhòm ngó chúng ta? Chúng ta có thể ở nơi khác thành lập mạng tình báo, chẳng lẽ người khác cũng không thu xếp thám tử ở Lũng Hữu, Hà Hoàng? Lần này chúng ta dùng sáu phần mười đại quân đi viễn chinh, ngươi thực sự cho là sẽ không ai thừa dịp để ngỏ mà vào sao?”


Trương Hoán liên tiếp hỏi ngược lại ba câu làm Vương Tư Vũ không khỏi cứng họng, hắn nghĩ một hồi lâu mới nói: “ Nhưng lần này không giống như hồi đó. Lần này chúng ta thu phục đất bị mất của Đại Đường, ai dám vào lúc này không thèm để ý thiên hạ đại mà tiến công chúng ta?”


Trương Hoán gật đầu, “ Ngươi có thể thấy điểm này, rất không sai. Nhưng cũng không phải tất cả mọi người để ý dân tình dân ý. Có một người cũng không để ở trong lòng đại nghĩa thiên hạ.”


Vương Tư Vũ trầm tư một phen, hắn đột nhiên rõ ràng điều Đô đốc chỉ ra nên không khỏi chậm rãi gật đầu “ Thuộc hạ hiện tại mới hoàn toàn rõ ràng dụng ý thực sự của Đô đốc khi Nam chinh.”


“ Không! Ngươi cũng không rõ ràng tất cả.” Trương Hoán bảo hắn tiến lên trước, lấy ngón tay điểm điểm quận Đôn Hoàng trên sa bàn mà nói: “ Nhiệm vụ của ngươi là dẫn ba vạn quân đi vòng đến sau lưng quận Đôn Hoàng chặt đứt đường rút lui của quân tộc Thổ Phiên ở Hà Tây dân về phía nam. Phối hợp Hạ Lâu Vô Kỵ đuổi quân tộc Thổ Phiên ở Hà Tây chạy tới An Tây đi.”


“ Mà ta đi...”


Nói đến đây, ánh mắt Trương Hoán có chút nhíu lại, âm hiểm cười nói: “ Ta muốn cho người kia nếm thử mùi vị hang ổ bị đánh.”


Thành Đô, phủ Thục Vương. Mặc dù triều đình tuyệt không thừa nhận bất cứ tước vị gì của Chu Thử, nhưng vị quân phiệt Thục Trung này không những không cần biết, mặc kệ thiên hạ mà cứ tự xưng Thục Vương, hơn nữa bắt buộc quân dân hơn mười quận Thục Trung cũng phải tung hô hắn: Thục Vương thiên tuế.


Nếu như có ai dám can đảm phê phán thì hắn đều lấy tội danh tạo phản để phán quyết. Ba năm vừa rồi, Chu Thử ở Thục Trung chỉ làm hai chuyện, đánh thuế thu tiền không hề tiết chế, sau đó dùng tiền thu được tiến hành tăng cường quân bị.


Mặc dù Thục Trung từ xưa giàu có và đông đúc, nhưng dưới sưu cao thế nặng của Chu Thử mà cuộc sống dân chúng ngày càng khốn khổ. Hơn nữa quân kỷ không nghiêm, việc quân lính cướp đoạt nhà giàu, cưỡng gian nữ nhân đều có phát sinh.


Chu Thao cũng thỉnh thoảng từ Trường An viết thơ tới khuyên hắn, nhắc hắn chú ý phát triển lâu dài. Nhưng Chu Thử phỉ cũng không để ý tới những điều này, mục tiêu chính của hắn là số lượng quân lính cùng tiền lương tích trữ. Thục Trung chẳng qua là bậc nhảy mà hắn cướp lấy của Đại Đường, dựa theo lý luận của hắn nếu nhập ngũ trở thành kế sinh tồn duy nhất của dân chúng thì binh lính sẽ cuồn cuộn không ngừng mà đến với hắn. Sự thực cũng là như vậy, nhập ngũ đã thành nghề nghiệp duy nhất không chỉ để câu ăn cơm mà còn để phát triển ở Thục Trung. Chỉ ngắn ngủn thời gian ba năm, quân đội của Chu Thử liền bành trướng đến bốn mươi vạn.


Có điều năm trước phát sinh một việc làm cho Chu Thử tổn thất nghiêm trọng. Hắn phái thuộc cấp Lý Nạp chỉ huy hai mươi vạn đại quân tiến đánh Hán Trung. Nhưng cuối cùng trở về chỉ có mười vạn nhân mã, Lý Nạp bị Bùi Tuấn xúi giục đã trở thành Hán Trung Tiết Độ Sứ.


Chuyện này không chỉ làm dao động nghiêm trọng lòng quân Chu gia, nó cũng làm cho Chu Thử sinh ra cảm giác không tín nhiệm đối với bộ hạ. Sau đó hắn ở trong quân thực hành thanh lọc quy mô lớn, tất cả những quan binh bình thường có lời bất mãn đều bị chụp cho tội danh bất trung tội hoặc bị bắt hoặc giết, cơ hồ đến một nửa số người đều bị liên lụy. Cả đến Du Châu Binh Mã Sứ Lưu Tiềm bị buộc đến mức dấy binh tạo phản thì Chu Thử mới dần dần thu tay lại.


Không phải chỉ có việc đó. Đến lúc Chu Thử chuẩn bị lại một lần nữa bất chấp tất cả tăng cường quân bị thì hắn phát hiện một tình hình càng thêm không ổn. Tài nguyên Thục Trung đã khô kiệt. Không chỉ có như thế, ba năm vừa rồi dân chúng bỏ trốn vào Hán Trung, Lũng Hữu, Quan Trung có vài chục vạn hộ, vẻn vẹn số hộ trốn tránh đến địa khu Lũng Hữu đã đạt hai mươi vạn hộ, hàng trăm vạn người.


Lo trong cùng hoạ ngoài không nghi ngờ làm cho tình hình của Chu Thử hoạ vô đơn chí. Để thoát khỏi cục diện bất lơi, Chu Thử quyết định tiếp tục khuếch trương. Ánh mắt của hắn liền trực tiếp hướng về phía Lũng Hữu. Từ đầu năm Tuyên Nhân thứ sáu, hắn liền phái rất nhiều thám báo đi trước đến Lũng Hữu thu thập tình báo thì lại nhận được tin tức làm hắn rất kinh ngạc. Lũng Hữu đã trở thành một miếng thịt béo trong chảo dầu. Đúng lúc này, thám báo lại lần nữa truyền đến tin tức Trương Hoán dẫn mười lăm vạn đại quân chinh phạt dân tộc Thổ Phiên.


Chỉ luôn ghi thù không nhớ ân, Chu Thử đột nhiên nghĩ tới năm đó Trương Hoán từng đánh lén hắn ở Thục Trung.


Cũng như tất cả sĩ phu, Chu Thử cũng có một cái thư phòng riêng. Đặc điểm lớn nhất của thư phòng là rộng rãi, chỉ một gian phòng đã không thể ngờ được. Năm sáu gian mỗi gian đều đủ chứa hàng trăm người nối liền làm một thể, trong từng gian đều bày đầy kín tường những quyển sách mới tinh nên khá giống phòng đọc sách hiện đại. Trong thư phòng chính của hắn có một cái án rộng rãi ước chừng dài một trượng. Bên trên để giấy và bút mực, đương nhiên Chu Thử không hề cầm tới bút.


Cùng to lớn như thư phòng còn có thân hình của Chu Thử. Nếu như lại mời Trương Hoán đứng ở trước mặt Chu Thử thì hắn chưa chắc còn có thể nhận ra vị lão bằng hữu ngày xưa này. Chỉ ngắn ngủn trong thời gian vài năm, thân thể của Chu Thử liền như bọt xà phòng được thổi lớn, ước chừng bề ngang tăng hơn gấp đôi.


Lúc này, bên trong thư phòng ngoại trừ vị Thục Vương này ra còn có một người phụ tá được Chu Thử tín nhiệm nhất tên là Tề Lộc người Quan Trung. Người này mặt dài như ngựa, thân thể gầy gò, phảng phất gió thổi qua là ngã xuống. Mặc dù gầy yếu, nhưng hắn lại quỷ kế đa đoan, tự xưng tiểu Khổng Minh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom