• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 324

Nhóm dịch: Hồng Mai


Đối với việc Chu Thử muốn thừa dịp Trương Hoán tây chinh để dốc sức cướp lấy Lũng Hữu, Tề Lộc hoàn toàn tán thành. Hắn chủ quản chính sự Thục Trung, Thục Trung đã bị Chu Thử phá hủy không còn hình dạng. Năm nay vùng phía nam lại gặp thủy tai, nếu như không hướng ra phía ngoài khuếch trương thì ba mươi vạn đại quân của hắn chỉ sợ cũng khó có thể nuôi sống. Còn như việc thừa dịp Trương Hoán tây chinh để đoạt cơ nghiệp hắn rồi sẽ bị người trong thiên hạ chê trách thì Tề Lộc cùng Chu Thử giống nhau. Đều cùng không đem những hư danh này để ở trong lòng chút nào. Quan trọng hơn chính là Lũng Hữu giàu có và đông đúc để giải quyết nỗi lo lửa xém lông mày cho hắn.


“ Vương gia liệu có nghĩ tới, nếu như chiếm đoạt được Lũng Hữu thì giang sơn phía tây Đại Đường liền hoàn toàn thuộc về chúng ta tất cả. Có Thục Trung bề dày chiến lược, lại có Lũng Hữu trấn ở cửa Trường An, khi đó Vương gia liền hoàn toàn có thể kiến lập đế nghiệp.”


Chu Thử nằm ở trên một cái giường mềm đắc ý cười, thớ thịt béo múp trên mặt rung lên bần bật. Hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện bèn khoát tay chặn lại mà oán hận nói: “ Xưng đế là tất nhiên, nhưng người thứ nhất Lão Tử muốn tiêu diệt chính là tên Lý Nạp hỗn đản kia. Dám phản bội với ta, uổng cho ta còn đem em gái gả cho hắn.”


Tề Lộc đảo tròn đôi mắt hắc hắc cười nói nham hiểm: “ Thuộc hạ có một kế, có thể một mũi tên trúng hai đích! Vừa được Lũng Hữu, lại có khả năng trừ khử Lý Nạp.”


Chu Thử vui mừng vội vàng ngồi dậy “ Ta đã biết tiên sinh hẳn sẽ không làm ta thất vọng. Mau nói đi, cái gì là kế một mũi tên trúng 2 đích?”


“ Rất đơn giản, thuộc hạ nghe nói Hán Trung năm nay đại hạn, quân lương Lý Nạp cũng xảy ra vấn đề. Nói vậy hắn hiện tại đã rất khó khăn, nếu như Vương gia lúc này hòa giải cùng hắn, lệnh cho hắn phối hợp chúng ta tiến công Lũng Hữu. Sau khi xong việc, hắn lấy ba quận Kim Thành, chúng ta thì lấy Hà Hoàng. Như vậy, Hán Trung không phải trống rỗng sao?”


“ Không tệ! Không tệ!” Chu Thử luôn miệng tán thưởng “ Quả nhiên kế một mũi tên trúng hai đích thật là kế hay. Cứ như vậy thì cho dù không đoạt được Lũng Hữu, chúng ta cũng có thể cướp lấy Hán Trung.”


Hắn trầm tư một phen lại hỏi: “ Ta chỉ sợ Lý Nạp không chịu xuất binh, hơn nữa nếu như ngược lại hắn tiến công Thành Đô thì làm sao bây giờ?”


Tề Lộc cười lắc đầu “ Không thể. Lý Nạp kia cũng không phải loại thiện nam tín nữ gì, thuộc hạ cũng không tin hắn không thèm thuồng miếng thịt béo Lũng Hữu này. Chỉ cần Vương gia để hắn thấy quyết tâm của chúng ta chiếm đoạt Lũng Hữu, hắn liền nhất định sẽ chờ thời cơ xuất quân. Còn như tấn công Thành Đô, Vương gia có thể không cần lo lắng. Chỉ cần chúng ta ở trên đường từ ải Dương Bình đến Kiếm Các bố trí nhiều binh lính phòng thủ, hắn sẽ không vào được Thục Trung.”


“ Hay!” Chu Thử hai tay nện xuống, dứt khoát hạ quyết tâm “ Năm đó Trương Hoán đánh lén ta ở Thục Trung, đến giờ chưa trả nợ thì cũng thất lễ!”


Trong tháng chín, binh lực Thục Trung xuất hiện biến động khác thường. Chu Thử từng bước tăng quân đến vùng Giang Dầu. Sau mười ngày, số quân đóng ở Giang Dầu đã đạt hai mươi vạn người. Chu Thử lệnh cho em họ Chu Phượng Các chỉ huy hai vạn quân gìn giữ Thành Đô, lại lệnh cho em họ khác Chu Nhược Hỉ lặng lẽ dẫn sáu vạn quân đến đóng ở Kiếm Môn, chuẩn bị đánh lén Hán Trung.


Hắn bản thân tự mình đi Giang Dầu. Cùng lúc đó, Chu Thử đem tiểu thiếp yêu mến nhất đưa đến Hán Trung cho Lý Nạp để biểu lộ thành ý tỏ vẻ hòa giải với hắn, đồng thời đề nghị hai nhà chung nhau chiếm Lũng Hữu, lấy sông Hoàng Hà là ranh giới phân chia. Hán Trung Tiết Độ Sứ Lý Nạp khổ sở vì thiếu hụt tiền lương sau mấy lần tự suy nghĩ thì quyết định xuất binh tám vạn để phối hợp kế hoạch tiến quân của Chu Thử.


Ba Thục vào đầu thu hoàn toàn không giống cùng Lũng Hữu trong xanh rạng rỡ. Cùng là trời thu mà nơi đó chính là khí trời ẩm ướt tối tăm, lại vẫn còn có một loại sương mù màu xanh buồn bã mất tự nhiên, kết quả của những trận mưa không ngừng. Nó như một lớp tơ hơi mỏng dường như bao phủ khắp vùng quê cùng đồng ruộng.


Vào cái mùa mưa dầm liên tục thế này, gặp gỡ thân bằng cố hữu là một việc để cho người ta vui thích. Từ tháng chín trở đi, mỗi quán rượu lớn vẫn luôn vắng tanh ở Thành Đô cũng bắt đầu thấy làm ăn chuyển biến tốt đẹp. Đại bộ phận quán rượu mỗi ngày đều duy trì trên năm thành ( một nửa) ghế có khách.


Quán rượu Vọng Giang gần cầu Tứ Mã tại Thành Đô thì việc buôn bán cũng thuận lợi hơn. Thỉnh thoảng có một đám thực khách ra vào quán rượu. Quán rượu Vọng Giang đã có lịch sử trăm năm. Tại Thành Đô thuộc về quy mô hạng trên, ông chủ của nó thì không rõ. Nghe nói là một tướng lãnh cấp cao trong quân của Chu Thử. Có lẽ đúng là bởi vì nó có hậu trường vững mạnh nên quán rượu Vọng Giang hoàn toàn không bị phỉ binh quấy rầy. Còn người phụ trách kinh doanh cụ thể của quán rượu là chưởng quỹ họ Tiền không đầy bốn mươi tuổi. Hắn có khả năng và cực kỳ khôn khéo.


Hôm nay giữa trưa. Trong quán rượu tiếng người ồn ào, một thực khách áo đen nhàn nhã đi vào quán rượu. Hắn liếc Tiền chưởng quỹ đang ở quầy tính tiên lầu một, ánh mắt hai người vừa chạm nhau, người áo đen ra hiệu rồi biến mất trong đám người ồn ào ở lầu một.


Ước một khắc sau, người áo đen xuất hiện ở phía sau quán rượu. Thấy xung quanh không người, hắn nhanh chóng biến vào một gian phòng nhỏ. Liên tiếp đi xuyên qua vài cánh cửa, cuối cùng đi vào một gian mật thất.


Trong mật thất Tiền chưởng quỹ đã sớm chờ một lát, hai người không có hàn huyên. Người áo đen trực tiếp lấy ra một quyển sổ đưa cho chưởng quỹ “ Đây là sơ đồ bố phòng của hai vạn quân đội trấn thủ.”


Nói xong, hắn lại lấy ra một tập tư liệu thật dầy giao cho chưởng quỹ “ Đây là toàn bộ tư liệu về Chu Phượng Các.”


Chưởng quỹ trước sau không nói một lời, hắn thập phần thuần thục đem tập tin tình báo cất vào trong một cái tráp màu cam, lại từ trong hộp gỗ trên bàn lấy ra một tập chi phiếu đưa cho người áo đen mà nói: “ Chỗ này là hai vạn quan tiền, bề trên hạ lệnh muốn trong năm ngày lại có được đánh giá kết cấu các loại binh lính và thực lực mạnh yếu của các cánh quân trong hai mươi vạn đại quân của Chu Thử. Nếu như tiền không đủ có lại cấp thêm, nhưng cho dù như thế nào nhất định phải lấy được tin tình báo này.”


Thực khách áo đen nhanh chóng đánh giá xấp tiền rồi liền yên lặng gật đầu, đem hai vạn quan chi phiếu thu vào trong áo. Sau đó từ một cái cửa nhỏ đi ra ngoài. Lát sau, ba con chim bồ câu cất cánh nhằm hướng Lũng Hữu xa xôi bay đi.


Trương Hoán xuất binh Hà Tây đã gần hai mươi ngày, triều đình trước sau đối với chuyện này vẫn giữ yên lặng. Bất kể là Binh bộ, Nội các hay là Trung Thư Tỉnh, thậm chí Ngự Sử đài, không ai phát biểu công khai bình luận về chuyện này. Không ai tán thưởng hắn vì nước thu phục đất bị mất, cũng không có người nào buộc tội hắn tự tiện xuất binh Hà Tây. Sự yên lặng đúng là lời giải thích tốt nhất cho mâu thuẫn tâm lý. Có điều loại yên lặng này đến ngày mười tám tháng chín bị phá vỡ.


Sáng sớm, cổng lớn ở Quốc tử giám phường Sung Nhân mở hết cả bốn cánh. Ba ngàn sĩ tử Quốc tử giám từ bên trong cửa trào ra, bọn họ háo hức trào dâng, trên mặt tràn đầy kỳ vọng đối với việc thu phục cố thổ mang theo biểu ngữ thật lớn trùng trùng điệp điệp nhằm hướng đường Chu Tước kéo đi.


“ Ủng hộ Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Trương sứ quân thu phục Hà Tây cố thổ! ; Triều đình không nên im lặng! ; Thu phục Hà Tây cũng không phải mục tiêu cuối cùng của quân Đường!.v..v... “ Những dòng chữ to đỏ chói đầy tính kích động tính tràn ngập các khẩu hiệu và biểu ngữ. Thị dân Trường An đầu tiên là giật mình ngạc, lập tức bắt đầu có người chủ động gia nhập. Được đám sĩ tử đông đảo nhiệt tình cổ vũ, càng ngày càng nhiều dân chúng Trường An bị lây nhiễm nhiệt tình ái quốc của các sĩ tử. Nhất là sĩ tử từ các nơi về Trường An học chờ đợi khoa cử nghe thấy tin liền từ mọi nơi chạy tới. Khi đội ngũ đi đến được đường Chu Tước thì đã phát triển đến hai mươi vạn người, thanh thế to lớn, tiếng hô ầm ĩ vang vọng đất trời.


Mất đi Tây Vực luôn luôn là nỗi đau lớn nhất trong lòng người Đại Đường, ba năm trước đây niềm vui thu phục Hà Hoàng cùng đau đớn mất đi Vũ Uy vẫn tạo áp lực lên tâm hồn mọi người. Hôm nay, tin tức quân Đường phát binh nhằm hướng Hà Tây đã khiến áp lực ba năm chờ đợi đồng thời gỡ bỏ.


Trên dọc đường, đám người tự phát cuồn cuộn không ngừng tham gia vào đội ngũ, khi đội ngũ dừng lại trước cổng Chu Tước Môn thì cả đoàn đã giống hệt con sông lớn đổ về che kín trời đất kéo dài đến hơn mười dặm. Có đến hơn bốn mươi vạn người, một nhiệt tình đã nhiều năm không có làm thành Trường An hoàn toàn sôi trào.


Đứng trước áp lực to lớn của dân ý, triều đình rốt cục phá bỏ sự im lặng, Hữu Tể Tướng Bùi Tuấn là người đầu tiên tỏ thái độ ủng hộ Hà Tây Tiết Độ Sứ Trương Hoán vì thu phục Hà Tây mà xuất binh. Đồng thời khẩn cấp điều ba mươi vạn thạch gạo từ kho lớn làm quân lương cho đạo quân tây chinh. Lập tức Hộ Bộ, Binh bộ, Ngự Sử đài cùng các cơ cấu quyền lực triều đình cũng lần lượt tỏ vẻ ủng hộ xuất binh Hà Tây. Nhưng ngay cả như vậy, nếu đem so ngọn lửa nhiệt tình của dân ý thì thái độ triều đình vẫn biểu hiện được gần như mập mờ. Mặt khác sáu vị đại thần Nội các, thậm chí Thái Hậu Thôi Tiểu Phù trong đó đều giống như đột nhiên như biến mất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom