• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 328

Nhóm dịch: Hồng Mai


Đột nhiên ở cửa lớn Cốc! Cốc! tiếng gõ cửa vang lên, vừa vội lại gấp, Tiền chưởng quỹ cả kinh, phụt thổi tắt đèn, lập tức rón ra rón rén đi tới bên cạnh mở ra một cái cửa lặng lẽ nhìn ra phía ngoài. Chỉ thấy dưới mái hiên đứng mười mấy người, bọn họ vừa gõ cửa vừa cảnh giác nhìn quanh bốn phía.


“ Ai đó?” Tiền chưởng quỹ cúi đầu hỏi một tiếng.


“ Chúng ta tìm Tiền chưởng quỹ!”


“ Các ngươi tìm hắn làm gì?”


Ngoài cửa đột nhiên đã không có động tĩnh, một lát sau có người nhỏ giọng nói: “ Phương bắc có Tiên Sơn, đông phong đưa ta đến.”


Sự lo lắng trong lòng Tiền chưởng quỹ rơi xuống đất. Hắn lập tức mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa một nam nhân gầy gò đứng thì liền lấy ra một khối lệnh bài đưa thoáng qua trước mắt hắn “ Ta chính Tiền chưởng quỹ, xin hỏi các ngươi là ai?”


Lưu Soái cười cười, cũng chắp tay với hắn mà nói: “ Chúng ta là thám báo quân Tây Lương, đô đốc phái chúng ta tới Thành Đô trước.”


“ Quân Tây Lương?” Tiền chưởng quỹ thất kinh, quân Tây Lương sao mà lại xuất hiện tại Thành Đô, hắn không kịp ngẫm nghĩ vội vàng mời mười mấy người đi vào. Lưu Soái quay đầu lại huýt sáo, chỉ thấy từ hẻm nhỏ, dưới hiên bốn phía vọt ra vô số bóng đen đồng loạt lọt vào sảnh lớn. Chỉ chốc lát liền khiến trong sảnh lớn chen chúc đầy người.


Một trăm mười một người, không ít hơn một người. Lưu Soái yên tâm quay đầu lại nhìn Tiền chưởng quỹ đang trợn mắt hốc mồm áy náy cười nói: “ Người hơi nhiều, xin lỗi!”


“ Không ngại! Không ngại! Mời vào bên trong đi.” Tiền chưởng quỹ vội vàng mời bọn họ vào trong buồng, Lưu Soái lại ngăn cản hắn mà hỏi: “ Ta nghe nói ở chỗ Tiền chưởng quỹ có giấu không ít món đó, không biết vẫn còn có để ở nhà hay không?”


“ Có! Có!” Tiền chưởng quỹ run rảy không ngừng đáp: “ Dưới hầm có vũ khí ông chủ tàng trữ, cũng đủ các ngươi sử dụng.”


Hắn mang theo mọi người đi tới hầm, dưới hầm thông gió rất tốt hiện ra khô ráo mà lành lạnh. Châm ngọn đèn trên tường, một luồng ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi khắp hầm. Nơi này là chỗ quán rượu Vọng Giang giữ rượu cùng một chút tạp vật. Đồ hổn tạp bừa bộn làm cho người ta khó có thể đặt chân, nhưng Tiền chưởng quỹ lại quen đường đến trước một thùng rượu lớn đem nó đẩy ra. Phía sau thùng rượu là một cái động tối như mực dài rộng tới năm thước, hắn chỉ tay vào bên trong nói: “ Vũ khí đều ở bên trong rương, rất nặng, một mình ngươi tới lấy đi!”


Lưu Soái nghiêng đầu, lập tức chạy đến ba bốn người vạm vỡ kéo ra từ trong động đá bốn cái rương lớn. Mở ra thì bên trong cũng chất đầy vũ khí quân dụng, chủ yếu là hoành đao cùng cung tên là chính, ước chừng có hơn hai trăm món.


Lưu Soái gật đầu, lại nhìn Tiền chưởng quỹ mỉm cười hỏi: “ Cuối cùng lại thỉnh giáo Tiền chưởng quỹ, phủ của Chu Phượng Các cùng quân doanh chia ra ở nơi nào? Cần phải đi qua những đường nào, liệu có thể cho chúng ta một cái bản đồ không?”


Từ huyện Đạo Giang đến Thành Đô không quá tám mươi dặm, đường xá rộng rãi. Dòng Đô Giang trứ danh đi qua địa phận huyện Đạo Giang. Con sông Mân Giang ở chỗ này bị chặn đứng, dòng nước chảy xiết từ đó trở nên hiền hòa êm ả tưới tắm cho bình nguyên Thành Đô với trên mấy trăm vạn dân cư.


Ban đêm, vầng trăng tròn giống như một ngọn đèn treo giữa bầu trời trải một vầng ánh sáng màu bạc trên khắp con đường lớn. Trong lúc đó trên con đường từ huyện Đạo Giang đi Thành Đô, ba vạn kỵ binh của Trương Hoán phi nhanh thành một hàng dài. Trải qua một tháng gian khổ hành quân, nay sắp đến mục tiêu của bọn họ.


Vào đầu tháng chín họ xuất binh từ Cửu Khúc tới hôm nay đã hơn một tháng. Hành trình mặc dù cũng chỉ hơn một ngàn dặm, nhưng con đường gian nan làm cho đại quân năm vạn người này khi đến huyện Đạo Giang thì hoặc bệnh hoặc bị thương dọc đường nên quân số giảm gần vạn người. Còn sáu vạn thớt chiến mã cũng tổn thất gần hai vạn thớt, chúng đều hình dáng tiều tụy, gầy như que củi.


Đại quân vào tối hôm qua sau khi đến Vấn Xuyên nghỉ ngơi một đêm, đồng thời cũng nhận được tin tức xác thật về quân đội của Chu Thử. Sau khi Chu Thử tiến công Võ quận bất lợi đã lui trở về Văn quận, chuẩn bị lại tiến công một lần nữa.


Mà hai vạn quân giữ Thành Đô đã phân ra một vạn đi vận chuyển lương thực, bên trong thành chỉ có một vạn quân coi giữ. Hiện tại là cơ hội tốt nhất cướp lấy Thành Đô.


Trương Hoán để gần một vạn binh lính cùng chiến mã đã quá mỏi mệt ở lại huyện Đạo Giang nghỉ ngơi và hồi phục. Hắn tự mình chỉ huy ba vạn binh lính mạnh khỏe nhất dốc hết sức lực cuối cùng nhằm hướng Thành Đô thẳng tiến.


Huyện thành Đạo Giang đã sớm bị bỏ lại ở phía sau thật xa. Chỉ còn có ba mươi dặm nên tất cả binh lính đều bắt đầu trở nên hưng phấn khác thường. Lúc này, phía trước có hơn mười thớt chiến mã chạy như bay mà đến, là binh lính của tiên phong Lận Cửu Hàn, trong đó còn có hai tên thám báo.


“ Đô đốc, Lận tướng quân đã dừng lại bên ngoài Thành Đô mười dặm về phía bắc, chờ đợi Đô đốc ra mệnh lệnh.”


Hai tên thám báo cũng tiến lên bẩm báo “ Khởi bẩm Đô đốc. Một trăm thám báo chúng thuộc hạ do Lưu Tướng quân chỉ huy hai ngày trước đã tiến vào Thành Đô. Hiện ẩn thân tại quán rượu Vọng Giang, chúng thuộc hạ đã hoàn toàn nắm giữ hành tung của Chu Phượng Các. Lưu Tướng quân đang đợi phối hợp với Đô đốc.”


“ Tốt!” Trương Hoán xoay người nhìn thân binh nói: “ Đem lời của ta truyền cho tất cả các huynh đệ. Chiều nay sau khi tiến vào Thành Đô thực hiện quân kỷ nghiêm túc, nếu vụng trộm vào nhà dân, gian dâm dân nữ, lấy bừa dân chúng một vật gì đó, chém!”


Màn đêm lại một lần nữa buông xuống, sương mù dày đặc trong mấy ngày liên tiếp cuối mùa thu đã tiêu tan, bầu trời đêm như vừa được gột rửa. Một vầng trăng sáng giữa không trung trên Thành Đô. Bên trong quán rượu Vọng Giang, Lưu Soái cùng hơn một trăm huynh đệ của hắn đã ẩn núp ở chỗ này hai ngày nay. Rất đơn giản, quán rượu Vọng Giang nằm gần cầu Tứ Mã nơi con đường Chu Phượng Các đi quân doanh nhất định đi qua. Từ rạng sáng hôm qua, sau khi bọn dân phu lại lần nữa vận chuyển mười vạn thạch gạo lên phía bắc thì Chu Phượng Các đã đi qua trước mắt bọn họ ba lần. Thời cơ chưa tới, đám Lưu Soái vẫn án binh bất động, chỉ là cẩn thận quan sát kỹ thói quen của Chu Phượng Các. Tùy tùng bao gồm phu xe vừa vặn tám mươi mốt người, mỗi lần cũng không thiếu một người. Vóc dáng mọi người đều cao lớn, toàn thân khôi giáp sáng lòa, tướng mạo anh tuấn để lộ uy phong thập phần chỉnh tề. Nhưng đám thám báo lại càng chú ý tới vũ khí của bọn chúng. Không có quân nỏ, không có giáo dài, mỗi người một thanh trường đao màu bạc. Lưng khoác trường cung, thuẫn tròn phía sau lưng, khi đi trên đường lớn thì mỗi người đều đảo mắt nhìn quanh, trông phải ngó trái, trên mặt lộ ra một vẻ khinh khỉnh cùng kiêu ngạo. Đây là một đội ngũ không có sức chiến đấu, quân thám báo thân kinh bách chiến liếc mắt liền nhìn thấu sự yếu đuối của đám quân hộ vệ này.


Quán rượu Vọng Giang đã không kinh doanh ba ngày, cửa sổ đóng chặt. Nhưng so sánh cùng con đường vắng lạnh và các quán rượu khác thì cũng rất bình thường. Cũng không có người nào chú ý đến nó. Giờ phút này Lưu Soái ngồi ở trên bàn lầu một, hết sức chăm chú chờ đợi tin tức. Từ buổi sáng Đô đốc đã xuất phát từ huyện Đạo Giang, đến Thành Đô cũng chỉ là chuyện một hai canh giờ.


Một loại cảm giác căng thẳng chưa từng có đè nặng trong lòng Lưu Soái, hắn đã chuyển đi tin tức về hai đội vận lương đang đi lên phía bắc, nhưng Đô đốc cũng không suy nghĩ chặn đội lương lại mà vẫn giữ nguyên kế hoạch bất ngờ đánh chiếm Thành Đô. Điều này ám chỉ hắn ở trong thành có thể có hành động, phối hợp với đại quân cướp lấy thành. Từ việc Chu Phượng Các không được bố trí phó tướng mà xét, chỉ cần khống chế được Chu Phượng Các thì cũng đã khống chế cả quân đồn trú Thành Đô.


Đột nhiên, tiếng vó ngựa vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh. Mấy thớt chiến mã từ phía tây nhanh như chớp vọt tới, kỵ binh trên ngựa mặt mày kinh hãi thoáng chốc liền phóng qua quán rượu Vọng Giang thẳng hướng phủ của Chu Phượng Các phi đi.


“ Đến rồi!” Lưu Soái tinh thần đại chấn, đây tất nhiên là hành tung đại quân Đô đốc đã bị quân trông thành dọ thám biết được. Nói cách khác, Đô đốc đã đến Thành Đô “ Mọi người xốc lại tinh thần cho ta, chuẩn bị chiến đấu!” Lưu Soái hô khẽ một tiếng, quân Đường đang ngồi ở bên trong đại sảnh nghỉ ngơi nhao nhao vọt tới bên cửa sổ, mỗi người tự đứng vào vị trí.


Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Lưu Soái chăm chú nhìn không dời mắt về phía giao lộ, người phụ trách bám sát Chu phủ truyền đến tin tức, Chu Phượng Các từ giữa trưa chưa rời khỏi phủ. Vậy thì bất kể hắn phải đi quân doanh hay còn phải đi Tây Môn thì đều phải từ giao lộ kia xuất hiện.


“ Tu!” Một tiếng huýt sáo từ thật xa truyền đến, chỗ giao lộ lập tức xuất hiện một bóng người hướng đến bên này phất phất tay. Đây là huynh đệ ẩn núp tại giao lộ báo cáo Chu Phượng Các đã đến, hơn nữa không có gì bất thường. Lúc này, tiếng vó ngựa mơ hồ đã có thể nghe thấy. Tất cả quân thám báo đều tập trung tinh thần. Mũi tên trên nỏ, đao ra khỏi vỏ, sẵn sàng chờ một tiếng ra lệnh.


Từ trong bóng tối, chỗ giao lộ rốt cục xuất hiện đội ngũ của Chu Phượng Các xếp hình vuông mỗi cạnh chín người. Ở giữa là một chiếc xe ngựa tráng lệ, đội ngũ đi không nhanh, thậm chí còn có chút nhàn nhã như dạo chơi. Điều này nói rõ Chu Phượng Các cũng không để ý việc mà tên lính kia vừa báo. Làm sao có chuyện kẻ địch lại đột nhiên xuất hiện? Có lẽ Chu Phượng Các cho rằng đó là binh lính từ tiền tuyến trở về.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom