• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 338

Nhóm dịch: Hồng Mai


“ Tốt! Ta nhớ lời thề của ngươi.” Trương Hoán gật đầu, quả quyết hạ lệnh: “ Ngày mai ta liền phái một đội binh lính giúp đỡ ngươi, đem Tứ quỹ lại mở ra, đón nhận mật báo tứ phương của dân chúng.”


Đã làm Môn Hạ Thị Lang thì hắn trước hết cần phải thể hiện sự tích cực của mình, khiến Bùi Tuấn trở tay không kịp.


Sáng sớm hôm sau, một tin tức trong nháy mắt đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Trường An, Tứ Quỹ đã yên lặng hai mươi mấy năm lại lần thứ hai xuất hiện. Trước Chu Tước Môn đã đầy người ta tấp nập, dân chúng nghe thấy tin chạy tới xem náo nhiệt chen chúc quanh chỗ đặt Tứ Quỹ vòng trong vòng ngoài, sóng người cứ cuồn cuộn trào đến. Lúc Võ Tắc Thiên thiết lập Tứ Quỹ chia ra dùng để tiếp nhận yêu cầu đề đạt ở trong lòng, gián nghị tình hình chính trị đương thời, giải oan trần khuất, hiến kế thu thuế gồm bốn loại gởi đơn khiếu nại. Không lâu sau bởi vì nhiều hạn chế nên đổi thành nhất quỹ tứ môn. Năm Khánh Trì thứ hai lại khôi phục là Tứ Quỹ và cũng đem Tứ Quỹ ra khỏi triều đình, xây ở bên ngoài Chu Tước Môn bốn cái đài hiến kế. Năm Khánh Trì thứ năm, bởi vì Chu Tước Môn đại tu nên đem Tứ Quỹ tạm bảo quản trong Môn Hạ Tỉnh, bỏ bê tới hơn hai mươi năm.


Hôm nay Tứ Quỹ lại tái xuất hiện để đón nhận những bất bình của người trong thiên hạ. Có điều ở hiện trường cũng không phải là Tứ Quỹ mà chỉ có nhị quỹ, gián nghị tình hình chính trị đương thời cùng giải oan trần khuất. Còn tác dụng cầu xin đề đạt trong lòng cùng hiến kế thu thuế thuộc về Trung Thư Tỉnh quản lý thì không bày ra. Mặc dù như thế, chuyện này vẫn trở thành đại sự xao động Trường An.


Người ngoài thì xem náo nhiệt, còn người tinh thông thì nhìn chiều hướng. Không ít nhà chánh trị quan sát đám binh lính trông coi lưỡng quỹ liền phát hiện manh mối. Cũng không phải Thiên Ngưu Vệ hoặc là Kim Ngô Vệ, mà là một đội quân thiết khôi, áo giáp xa lạ. Có người láng máng còn nhớ, năm đó Thiên Kỵ Doanh đóng quân tại Đông Nội Uyển hình như mặc chính loại trang phục này. Người tinh tường hơn thì liên tục cười lạnh, Thiên Kỵ Doanh, Môn Hạ Tỉnh, điều huyền bí trong đó không cần nói cũng đã biết.


Một lúc lâu sau, tin tức Tứ Quỹ tái hiện cũng truyền khắp quan trường Trường An. Nó như một cái búa tạ đập vỡ lớp băng cứng của quan trường Trường An vốn đóng băng đã lâu. Mùa đông năm Tuyên Nhân thứ sáu làm cho người ta cảm nhận được một luồng gió nhẹ lướt qua mặt vào lúc gần buổi trưa. Một chiếc xe ngựa chạy rất nhanh về phía Đại Minh Cung, mấy trăm tên thị vệ nghiêm mật hộ vệ hai bên xe ngựa. Đây là Đại Đường Hữu Tể Tướng Bùi Tuấn khẩn cấp cầu kiến Thôi Tiểu Phù. Bên trong xe ngựa. Bùi Tuấn sắc mặt hầm hầm, môi mỏng mím chặt. Việc Trương Hoán Môn lập Quỹ bên ngoài Chu Tước, lão không cần nửa canh giờ đã tra ra manh mối. Trương Hoán đúng là đã nghiên cứu ra chỗ sơ hở năm đó Thôi Viên phế Tứ Quỹ để lại. Mặc dù tạo ra thanh thế khá lớn, nhưng Bùi Tuấn cho rằng Trương Hoán đi bước này chỉ là để thử dò xét. Lão không tin Trương Hoán sẽ hành động khinh suất như thế. Vừa tới Trường An ngày thứ ba liền ra mặt khiêu chiến ông ta. Huống hồ Môn Hạ Thị Trung Thôi Ngụ còn chưa bày tỏ bất cứ thái độ gì.


Đối với Trương Hoán, Bùi Tuấn từ lúc ban đầu lôi kéo nâng đỡ đến sau đó lại trở mặt chèn ép, còn cho tới hôm nay thì cảnh giác đề phòng. Phải nói lão đã vô cùng hiểu rõ Trương Hoán, biết rõ dã tâm cùng năng lực của người này. Từ một đô đốc Vũ Uy nho nhỏ mà đi từng bước cho tới hôm nay, chiếm cứ những vùng đất lớn giàu có và đông đúc như Lũng Hữu, Ba Thục. Nếu như không sớm kiềm chế, ngày sau Trương Hoán tất nhiên sẽ càng làm càng lớn hơn. Đến một ngày thực lực vượt qua triều đình thì thời điểm Đại Đường thay đổi triều đại có thể đến rất nhanh. Để có thể mưu tính đem hắn trói buộc bên trong triều đình, Bùi Tuấn cũng là vắt hết óc mới đem hắn an trí tại Môn Hạ Tỉnh vốn không thực quyền. Mặc dù biết Trương Hoán sẽ không từ bỏ ý đồ nhưng vẫn thật không ngờ Trương Hoán ra tay nhanh như vậy, thanh thế to lớn như vậy. Kế duy nhất hiện nay chỉ có thể xin Thôi Tiểu Phù giúp đỡ, dùng chiếu thư của Thái Hậu để thu lại Tứ quỹ.


Xe ngựa trực tiếp vào Đại Minh Cung, đến trước Tử Thần các thì ngừng lại, Bùi Tuấn bước nhanh mười bậc đi lên đại điện lại nhìn thấy đối diện Thôi Ngụ đi tới. Hai người hơi chần chờ, lại không hẹn mà cùng cười ha ha nghênh đón đối phương. Thôi Ngụ chắp tay trước cười nói: “ Bùi Tướng quốc đến ra mắt Thái Hậu sao?”


“ Biết làm sao được, Môn Hạ Tỉnh có chuyện lớn xảy ra, một mình ta khó chống đỡ nên không thể làm gì khác hơn là đến cùng Thái Hậu thương lượng.” Nói xong, mắt Bùi Tuấn hơi lóe nhìn chăm chú theo dõi sự thay đổi của Thôi Ngụ. Thôi Ngụ lại cười nhạt nói: “ Luật Tứ Quỹ cũng chưa huỷ bỏ, Thị Lang đương nhiên có quyền đem ra bày. Tưởng chuyện đại sự gì, Bùi Tướng quốc nói quá lời rồi.”


Bùi Tuấn cười lạnh một tiếng mà nói: “ Nói như vậy việc Môn Hạ Thị Lang lại đưa ra Tứ Quỹ từng biến mất hơn hai mươi năm được Môn Hạ Thị Trung tán thành!”


Thôi Ngụ ngẩng đầu lên ôn hoà trả lời: “ Nếu như Tứ Quỹ đã huỷ bỏ rồi đươc lập lại thì đương cần Thị Trung sự chấp thuận. Nhưng mà năm đó chỉ là tạm dừng, còn sau bao lâu lại tái xuất là chuyện nội bộ bên trong nên tự nhiên do Thị Lang quyết định, cần gì phải hỏi Thị Trung.”


“ Thì ra là thế.” Bùi Tuấn cười khan hai tiếng, “ Giờ không còn sớm, ta cũng không làm chậm trễ công vụ của Thôi Tướng quốc, mời Thôi Tướng quốc!” Hắn chợt dịch sang bên cạnh chăm chăm nhìn Thôi Ngụ ngẩng đầu sải bước mà đi, trong lòng tràn ngập khinh thường đối với Thôi Ngụ. Tầm nhìn thiển cận, chỉ hưởng khoái chí nhất thời, so sánh với Thôi Viên thì thật sự kém quá xa. Thái độ bàng quan của Thôi Ngụ nằm trong dự liệu của Bùi Tuấn. Giờ khắc này, Bùi Tuấn đột nhiên có một chút hoài niệm nhớ tới Thôi Viên.


Nhưng ý nghĩ này chỉ là thoáng lướt qua, Bùi Tuấn bước nhanh đi vào đại điện. Một viên hoạn quan tiến lên làm thi lễ với hắn “ Thái Hậu nghỉ ngơi chỉ chốc lát, mời Tướng Quốc tạm ngồi.”


Bùi Tuấn gật đầu, tìm cái đôn gấm thêu ngồi xuống, viên hoạn quan nọ lại thấy tứ phía không người bèn nói khẽ với Bùi Tuấn: “ Thôi tướng khuyên Thái Hậu không nên can thiệp chuyện tại Tứ Quỹ, Thái Hậu đã không tỏ thái độ.”


Tin tức đột nhiên tới làm Bùi Tuấn cả kinh, hắn do dự chỉ chốc lát rồi bắt đầu ý thức được chính mình xử lý việc Tứ Quỹ có chút vội vàng. Thôi Tiểu Phù không có thái độ thì nguyên nhân rất đơn giản, nàng muốn kiếm lấy nhượng bộ cần thiết từ mình. Ngược lại, nếu như Thôi Tiểu Phù hạ chỉ huỷ bỏ Tứ Quỹ thì rồi lại trước mặt đủ loại quan lại hiện ra sự kiêng kỵ của ông ta đối với Trương Hoán. Do đó tạo uy tín cho hắn, cái này không phải chính là thứ hắn muốn sao? Nhưng nếu như mặc kệ, Trương Hoán sẽ lợi dụng dân ý trong Tứ Quỹ để ra tay mọi nơi mà buộc tội đối thủ.


Giờ khắc này, Bùi Tuấn đột nhiên phát hiện Trương Hoán đã đi một bước diệu kỳ làm hắn tiến lui không được. Đang lúc trầm tư thì chỉ nghe hoạn quan tuyên chỉ “ Thái Hậu triệu Bùi Tướng quốc yết kiến!”


Cũng được, trước hết cứ gặp mặt đã rồi nói sau. Bùi Tuấn đứng lên, chỉnh lý sơ qua triều phục rồi bước vào phòng nghỉ của Thôi Tiểu Phù.


“ Thần Bùi Tuấn tham kiến Thái Hậu!”


Thôi Tiểu Phù trong khoảng thời gian này sức khỏe không tốt lắm. Nàng bị cảm lạnh phải nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày, hôm nay là lần đầu tiên tới Tử Thần Các để xử lý công vụ. Lại vừa lúc đụng tới chuyện Trương Hoán một lần nữa mở ra Tứ Quỹ. Trương Hoán được phong Môn Hạ Thị Lang là nàng ban phát ý chỉ. Lại Bộ cũng đã phát văn bản. Theo chức vụ mà nói thì Trương Hoán đã là danh xứng với thực làm Môn Hạ Thị Lang. Nhưng dựa theo lệ thường, khi tân quan vào kinh luôn cần trước hết gặp đồng sự, tiếp kiến thuộc hạ, bái kiến quan trên, yết kiến hoàng đế. Chờ sau khi qui trình này kết thúc thì còn phải làm quen với công việc. Thực sự bắt tay vào làm công việc cụ thể thì ít nhất cũng là chuyện hơn một tháng sau. Nhưng Trương Hoán vào kinh ngày thứ ba liền mở ra Tứ Quỹ, thậm chí hắn ngay cả ngưỡng cửa Môn Hạ Tỉnh đều còn không bước qua.


Điều này nói rõ là hắn bắn tên có đích, khi nghe Thôi Ngụ bẩm báo về chuyện này xong, Thôi Tiểu Phù lập tức ý thức được chuyện này chỉ có thể do nàng giải quyết. Quả nhiên, Thôi Ngụ vừa mới cáo lui thì hoạn quan liền tới bẩm báo “ Bùi Tướng quốc cầu kiến!”


Khác với Bùi Tuấn phán đoán Thôi Tiểu Phù cũng không muốn lợi dụng chuyện này để ra giá với Bùi Tuấn. Nàng có khuynh hướng theo cách nhìn của Thôi Ngụ là không tỏ thái độ trong việc này. Nàng cũng rất muốn xem một chuyện này đối với triều đình cuối cùng sẽ gây ra chấn động đến đâu.


“ Tướng Quốc bình thân, ban cho ngồi!”


“ Đa tạ Thái Hậu.” Bùi Tuấn ngồi xuống liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà nói: “ Thuộc hạ lần này cầu kiến Thái Hậu chủ yếu là hỏi một câu, tình hình Hoàng thượng như thế nào? Năm nay Ngài hẳn là bảy tuổi, thần cho là một vài buổi thượng triều có thể để cho Hoàng thượng nghe, khiến cho ngài từ được làm quen với uy nghiêm của triều đình.”


Bùi Tuấn không có nói việc Tứ Quỹ, mà là hỏi tình trạng gần đây của hoàng đế Lý Mạc. Điều này làm cho Thôi Tiểu Phù nao nao. Nàng không kịp ngẫm nghĩ. Liền thuận miệng đáp: “ Hoàng thượng tuổi còn quá nhỏ, vụ việc hiện tại là muốn để Ngài đọc đủ sách thánh hiền chứ không phải lâm triều để nghe chuyện. Quá mức sốt ruột thì ngược lại sẽ nóng vội, bất lợi đối với sự trưởng thành của hoàng thượng. Bùi Tướng quốc cho là ai gia nói như vậy có đúng không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom