• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 341

Nhóm dịch: Hồng Mai


“ Người của mình liền không nên khách khí, đến! Ngồi xuống uống rượu.” Thôi Ngụ cười ha hả mời Trương Hoán ngồi xuống,


Ba người ngồi xuống, thị nữ mang lên mấy món ăn nguội rượu và thức ăn, Thôi Ngụ tự mình rót một chén rượu cho Trương Hoán thở dài nói: “ Trật tự trong triều đã đại loạn, ngày ngày ta mong mỏi Thị Lang vào kinh, không nghĩ tới Thị Lang còn quyết đoán hơn ta tưởng. Đến Trường An ngày thứ ba liền ra tay.”


Trương Hoán uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, rồi cũng rót đầy cho Thôi Ngụ cùng Liêu Huy mỉm cười nói: “ Thôi Tướng quốc nói rất đúng, mấu chốt là triều đình cần có trật tự, thi triển nhiệm vụ đó thì mỗi người đều phải gánh vác trách nhiệm. Giống như Môn Hạ Tỉnh bây giờ mất quyền lực, một người chuyên quyền độc đoán. Đây thực sự là chuyện không bình thường, lâu ngày tất xảy ra đại sự.”


Thôi Ngụ nghe trong lời hắn nói có chuyện thì trong lòng không khỏi chấn động, liền hỏi dò: “ Thị Lang chẳng lẽ là muốn khôi phục chức năng của Môn Hạ Tỉnh?”


“ Môn Hạ Tỉnh bị mất quyền lực đã ba năm, bằng lực của bản thân ta thì như thế nào có thể làm được, mấu chốt là cần mọi người đồng tâm hợp lực.” Dứt lời. Trương Hoán liếc mắt nhìn Liêu Huy cười nói: “ Liêu Trung Thừa nghĩ sao?”


Liêu Huy tự nhiên biết lần này không phải nói với hắn. Hắn nâng chén rượu lên chỉ cười mà không nói.


Nói đến nước này thì trong lòng Thôi Ngụ liền đã biết rõ ràng. Xem ra Trương Hoán tiếp theo sẽ còn có một loạt động tác, hắn hy vọng mình không nên can thiệp. Song phương cũng không phải người bình thường, không cần cò kè mặc cả gì. Tất cả cứ theo ích lợi của mình mà làm. Nếu như chuyện này không có lợi với Thôi Ngụ thì Trương Hoán cũng sẽ không nhiều lời. Nếu Thôi Ngụ có thể làm tổn hại đến ích lợi của hắn thì hắn cũng sẽ không nói ra làm gì.


Thôi Ngụ liếc mắt nhìn Trương Hoán thật dò xét rồi giơ chén rượu lên nhẹ nhàng cụng ly với hắn. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, tất cả đều không cần nói ra.


Lúc này, ngoài cửa vọng vào một âm thanh êm ái “ Xin bẩm báo với đô đốc nhà ngươi, ta là người quen cũ của ngài.”


Thân binh lại quả quyết cự tuyệt: “ Đô đốc có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được vào bên trong, ngươi cứ chờ một lát đi!”


Biết là Kinh Nương đến, Trương Hoán cười cười liền nói: “ Cho nàng vào đi!”


Cửa mở, một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi, ngọc bội vang lên, chỉ thấy một nữ nhân vô cùng xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt Trương Hoán. Mấy năm không gặp mà bề ngoài của Kinh Nương lại thay đổi rất nhiều, trở nên càng thêm xinh đẹp, trở nên thành thục mà thú vị thập phần. Một đôi con ngươi màu lam nhạt lóe ra ánh sáng làm người ta mê muội, cùng với màu của ngọc trên vành tai nàng làm tôn lên vẻ sáng ngời.


Thấy Kinh Nương đi vào, ánh mắt Thôi Ngụ cùng Liêu Huy đồng thời sáng ngời, ngoài ra Liêu Huy cũng lại không che dấu nổi ánh mắt nóng bỏng. Còn Trương Hoán thì thần sắc bình thản, chỉ nâng chén rượu lên uống, mắt cũng không có nhìn qua nàng.


Kinh Nương đầu tiên hướng Thôi Ngụ thi lễ, rồi lại hơi hạ thấp người với Liêu Huy mới lập tức êm ái nói với Trương Hoán: “ Trương lang trở về, lại không nói một tiếng với Kinh Nương sao?”


Thôi Ngụ ha hả cười một tiếng, vội vàng kéo Liêu Huy “ Thị Lang có việc, chúng ta liền cùng đi thôi.”


Trương Hoán vội vàng đứng lên, mỉm cười chắp tay “ Cũng tốt, ngày khác chúng ta lại cùng nhau uống rượu, Liêu Trung Thừa cũng tham gia.”


Liêu Huy vội vàng tạ ơn “ Thị Lang đã mời thì Liêu mỗ vinh hạnh vô cùng.”


Nhưng ngay khi Liêu Huy đi ra cửa, trong đôi mắt hắn hiện lên một thần sắc khác thường rất nhỏ.


Hai người Thôi Ngụ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại có hai người Kinh Nương cùng Trương Hoán. Kinh Nương từ từ đi lên trước, đưa ngón tay ngọc nhỏ và dài xách bầu rượu rót cho Trương Hoán đầy chén, đưa đến cho hắn rồi buồn bã nói: “ Ngươi đang giận ta sao?”


Trương Hoán tiếp nhận chén rượu, cười nhạt nói: “ Người ta ai cũng có lúc giận, khi vào thì thủ hạ của ngươi khinh thị với ta như vậy, ta đương nhiên nổi nóng. Có điều hiện tại ta đã không còn tức giận.”


Mặc dù Trương Hoán tỏ vẻ không tức giận chút nào, nhưng Kinh Nương lại cảm thấy một nỗi mất mát. Nàng thà rằng Trương Hoán nổi giận đùng đùng, nói rõ hắn vẫn còn nghĩ tới mình, nhưng hiện tại hắn hiển nhiên đã không còn để quan tâm đến mình nữa.


Cha của Kinh Nương là binh lính quân Đường bị bắt trong chiến dịch Đát La Tư. Mẹ chính là nữ nô của Tây Phương Đại Tần quốc. Năm mười lăm tuổi Kinh Nương được gả cho một kỵ binh Khang quốc. Một năm sau, chồng bị Đại Thực bắt làm tù binh không trở về nữa. Vì mưu sinh, Kinh Nương liền đi tới Trường An - cố hương mà cha hằng nhớ mãi đến chết cũng không quên..


Nàng từ một người Hồ cơ mời rượu ở quán rượu nhỏ, đi từng bước làm đến chưởng quỹ trong một quán rượu tiếng tăm lừng lẫy Kinh thành, đã gặp vô số nam nhân có quyền thế. Nhưng không ai khiến nàng để tâm, duy chỉ có Trương Hoán hai lần trợ giúp khiến nàng không sao quên được.


Nàng cũng từng có ý muốn gả cho hắn, nhưng nàng không thể từ bỏ công việc của mình. Cùng với quán rượu càng làm càng lớn, danh tiếng càng ngày càng vang xa thì trong lòng Kinh Nương cũng càng ngày càng cô độc. Mặc dù sựu yêu mến của Thôi Thái Hậu đối với nàng có lớn hơn, nhưng trước sau nàng khát vọng có một kết quả đích thực. Nàng năm nay đã hai mươi sáu tuổi, đã không còn nhiều thời gian nữa.


Hôm nay Trương Hoán đột nhiên tới làm nàng khó kiềm chế, lấy cớ bồi tội đến đây tìm hắn. Nàng thấy Trương Hoán không có để mình ở trong lòng, trong mắt đã hiện rõ sự buồn bã liền gật đầu yên lặng xoay người muốn rời đi.


Vừa đi tới cửa, Trương Hoán đột nhiên gọi nàng lại “ Kinh Nương ngươi lại đây!”


Kinh Nương bỗng nhiên quay đầu lại, trong mắt lóe ra tia sáng hi vọng. Trương Hoán nhìn nàng mỉm cười nói: “ Nhớ ba năm trước đây ta từng đã nói với nàng. Muốn làm nữ nhân của ta cũng có khả năng. Nhưng không được tìm nam nhân khác, nếu không ta sẽ không chấp nhận nàng”


Trương Hoán lời còn chưa dứt, Kinh Nương liền vội vàng nói: “ Ta chưa bao giờ tìm nam nhân khác, đó là sự thật!”


“ Ta biết, ngươi là người của Thái Hậu.”


Kinh Nương sợ hãi đến lui lại một bước, nàng khó có thể tin nổi nhìn Trương Hoán. Làm sao hắn lại biết bí mật này. Trương Hoán cười lạnh một tiếng “ Không phải sao?”


Kinh Nương thở dài một hơi, chậm rãi gật đầu.” Nếu không phải có nàng ta chiếu cố, ta sao có thể làm được như hôm nay. Có điều đã nửa năm ta không có tiến cung, chỉ là nàng ta truyền lệnh đến ta.”


Trương Hoán đứng lên, nâng mặt của nàng, hôn nhẹ lên môi nàng “ Vốn ngươi thiếu chút nữa đã là nữ nhân đầu tiên của ta. Chính là hôm đó ngươi lại đuổi ta đi, những cũng may có ngươi mà ta mới có dũng khí theo đuổi con người đích thực của mình. Ta là nam nhân có ý muốn chiếm giữ rất mạnh. Quyền lực, nữ nhân ta đều muốn hết thảy, chỉ là một khi trở thành nữ nhân của ta, ta liền tuyệt không cho phép nàng có nam nhân khác. Nữ nhân cũng không được, nếu không ta sẽ một đao giết hết đó, ngươi hiểu chưa?”


Kinh Nương ngây người nhìn Trương Hoán, nàng đột nhiên cảm giác được ở trước mặt nam nhân tràn ngập khí phách này thì mình đúng là mềm yếu vô lực như thế. Loại cô độc thật sâu trong lòng làm cho nàng khó có thể tự ức chế. Nàng khát vọng chính mình có thể dựa vào trong ngực của hắn suốt một đời. Ánh mắt Kinh Nương đỏ lên, nàng rốt cục nặng nề gật đầu: “ Ta nguyện ý gả cho ngươi làm thiếp.”


“ Không cần phải vội trả lời ta, ta sẽ cho ngươi thời gian suy nghĩ rõ ràng. Ta cũng sẽ không can thiệp vào chuyện làm ăn của ngươi. Nhưng ta hy vọng quyết định của ngươi sẽ không làm cho ngươi sau này phải hối hận!” Nói xong, hắn vỗ nhẹ nhẹ lên mặt Kinh Nương, đẩy nàng ra rồi bước nhanh đi.


Kinh Nương ngơ ngác đứng ở nơi đó, trong đầu trống rỗng. Một lúc lâu sau nàng mới tỉnh lại vội vàng chạy đến phía trước cửa sổ. Chỉ thấy Trương Hoán đi lên xe ngựa, lại vén màn xe vẫy tay với nàng. Kinh Nương cảm xúc phập phồng, nàng ra sức quơ cánh tay. Nhìn xe ngựa đi xa, nàng đột nhiên nhớ ra một đêm tuyết rơi lớn nhiều năm trước, một người nam nhân tuổi còn trẻ một thân một mình đi tới quán rượu nhỏ của nàng.


Kinh Nương thấy cay mũi, nước mắt nhịn không được trào khỏi hốc mắt.


Đêm đã khuya, trên trời cao những bông tuyết mảnh mai bay lượn rồi rơi xuống đất liền lập tức hòa tan. Trên đường không có một bóng người đi đường, cửa lớn của phường Tuyên Dương còn mở. Sai dịch canh cửa đã sớm trốn vào phòng nhỏ, chỉ có một con chó nhỏ nằm ở trong góc.


Lúc này, một chiếc xe ngựa từ xa phi nhanh mà đến, chỉ chốc lát liền chạy qua cửa phường. Con chó nhỏ nghênh tiếp bằng hai tiếng sủa rồi lại rút về góc tường. Xe ngựa chạy nhanh vào phường Tuyên Dương hai dặm rồi mới chậm rãi ngừng trước của phủ của Thôi Viên.


Lập tức một người đàn ông xuống xe ngựa, đi rất nhanh lên bậc thang nói khẽ với người gác cổng nói vài câu, rồi lách mình vào trong phủ.


Từ ba năm trước đây, sau khi Thôi Khánh Công tách khỏi Thôi gia rời đi Sơn Đông, Thôi Viên phải chịu một sự đả kích lớn nhất trong cả đời này. Lão hoàn toàn yên lặng, thân thể cũng nhanh chóng chuyển biến xấu, mấy lần đã kề cận cái chết. Nhờ có con gái Thôi Ninh dốc lòng chăm sóc mới khiến cho Thôi Viên từ cõi chết trở về.


Ba năm này, phần lớn thời gian Thôi Viên đều ở tại huyện cũ Thanh Hà Sơn Đông. Lão cũng từ bỏ việc khống chế Thôi Ngụ, chỉ là im lặng để đền bù cho Thôi gia tổn thất lớn lao bởi Thôi Khánh Công rời đi mang đến ông ta chưa bao giờ ra khỏi cửa một bước. Triều đình cũng gần như quên lãng lão, nhưng Thôi Viên không quên triều đình. Ba năm lại đây, lão một chuyên tâm tỉ mỉ quan sát đến nhất cử nhất động trong triều.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom