• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 343

Nhóm dịch: Hồng Mai


Phía dưới có một người học trò tuổi còn trẻ đang đứng. Mặc dù hơi có vẻ mất tự nhiên và căng thẳng, nhưng trong đôi mắt lại lóe ra tia sáng hưng phấn. Người này tên là Chu Minh, người huyện Vũ Công ở Trường An. Hắn đã gởi thư khiếu nại tố cáo Bùi Minh Điển con của Bùi Y đã gian lận khoa cử, được Trương Hoán phái người đi cả đêm dẫn vào trong phủ.


“ Trương Thị Lang minh xét, Bùi Minh Điển cùng học trò là bạn học ở trường. Học trò biết hắn quá kỹ, hắn ngay cả Luận Ngữ đều đọc không thuộc, tại sao đỗ thứ tám cao trung tiến sĩ. Vào ba ngày trước kỳ thi hắn đặc biệt tìm đến học trò lấy ra quyển sách luận đề bảo học trò viết bài luận, nói là cha hắn khảo sát. Học trò nể bạn học nhiều năm nên viết cho hắn một bài, không ngờ đề mục này đúng là đề thi khoa cử năm nay. Sau khi yết bảng kết quả thi thì học trò mới biết hắn lại đỗ thứ tám cao trung tiến sĩ. Còn được bổ làm Thụ Linh Thai Lang. Học trò có thể nhịn được người nào chứ không chịu kẻ này. Phẫn nộ mà gởi thư khiếu nại, mong Trương Thị Lang xem xét.”


Trương Hoán thản nhiên ung dung liếc mắt nhìn hắn lại hỏi: “ Ngươi đã nói bài sách luận kia là ngươi viết, vậy ngươi còn nhớ rõ nội dung của nó sao?”


“ Học trò nhớ kỹ, học sinh đã sớm chép lại, lúc nào cũng có thể viết ra cho Trương Thị Lang xem qua.”


Trương Hoán gật đầu “ Ta đã biết. Chuyện này đã bóc trần như vậy cũng không thể yên lặng kết thúc. Để bảo vệ an toàn cho ngươi, trước hết ngươi ở tại phủ của ta đi!” Hắn thấy Chu Minh muốn nói lại thôi, liền cười cười bảo: “ Ngươi yên tâm, cha mẹ vợ con ngươi ta cũng sẽ phái người bảo vệ.”


Chu Minh vui mừng vội vàng hành lễ tạ ơn: “ Học trò đa tạ Thị Lang quan tâm.”


Chu Minh được đưa đi xuống, Trương Hoán chắp tay đằng sau bước đi thong thả trầm tư bên trong phòng. Chuyện này sự tình quan trọng, không được để im hơi lặng tiếng. Bùi Y đổ hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là ảnh hưởng. Lúc này, Ngưu Tăng Nhụ đứng một bên nhịn không được bèn nhắc nhở: “ Đô đốc, thuộc hạ đề nghị chuyện này tốt nhất nên thận trọng để....”


“ Ngươi nói cái gì?” Suy nghĩ của Trương Hoán bị cắt đứt, hắn kinh ngạc hỏi: “ Ngươi kiến nghị thận trọng cái gì?”


Ngưu Tăng Nhụ đứng ra khom người thi lễ: “ Thuộc hạ muốn nói chuyện con của Bùi Y gian lận khoa cử là một chuyện, dù sao cũng chỉ là lời nói một phía của Chu Minh. Thuộc hạ đề nghị nên thẩm tra thêm, đi tìm người biết rõ sự việc. Sau khi chứng cớ vô cùng xác thực hãy động thủ lần nữa để tránh tình huống không đúng làm Đô đốc lâm vào bị động.”


“ Ngươi nói có lý.” Trương Hoán gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “ Chuyện này liền giao cho ngươi đi làm.”


“ Thuộc hạ sẽ không để Đô đốc thất vọng.”


Đúng lúc này, một người thân binh đi vào bẩm báo “ Đô đốc, Tôn quản gia nói phòng ngoài có một người là Ngự Sử Liêu Trung Thừa cầu kiến.”


“ Liêu Huy?” Trương Hoán nhớ ra lúc trưa từng gặp qua người này, hắn buổi tối đã tới ngay. “ Mời hắn đến phòng khách nhỏ chờ một chút, không thể chậm trễ.”


Nói chung, nơi tiếp đãi khách chủ yếu tại khách đường, phòng khách nhỏ và thư phòng. Khách đường chủ yếu là dành cho công vụ, tỷ như trong cung tuyên chỉ, đại biểu thân hào nông thôn tới chơi hoặc thuộc hạ báo tình hình.v..v..., Còn thư phòng thì dùng cho bằng hữu, đồng nghiệp thân mật hoặc là việc cơ mật; mà người có thân phận nhưng mức độ thân mật độ lại không đủ thì sẽ tiếp đãi tại phòng khách nhỏ, tỷ như vị Ngự Sử Trung Thừa Liêu Huy này.


Ngự Sử Trung Thừa là phó quan Ngự Sử Đài, bên trên là Ngự Sử Đại Phu. Nhưng so với Thượng Thư các bộ ở Thượng Thư Tỉnh thì không kể hàm bậc cũng như nhau. Ngự Sử Đại Phu cũng gần như chỉ là danh hiệu, công việc cụ thể của Ngự Sử Đài cụ thể thì do Ngự Sử Trung Thừa phụ trách. Cứ như vậy, Ngự Sử Trung Thừa trên thực tế tay cầm quyền lớn giám sát. Sau loạn An Lộc Sơn, Ngự Sử Đài đổi thành phụ trách đối với Nội các. Nhưng ba năm gần đây cùng với Nội các ngày càng bị Bùi Tuấn tước mất quyền lực, Ngự Sử Đài sự thực cũng thành chức vụ làm vì. Hồ sơ đàn hặc buộc tội đưa đến Cấp Sự Trung thường thường cũng không có hồi âmmột chút nào. Hoặc là đợi mấy tháng Nội các thỉnh thoảng họp mặt thì chuyện tình buộc tội đã sớm thành hoa cúc hôm qua. Ngược lại, chuyện mà có lợi cho Bùi Tuấn diệt trừ kẻ khác thì lại có thể thi hành như sấm rền gió cuốn. Tỷ như trước kia Ngự Sử Trung Thừa Nhan Cửu Độ đàn hặc buộc tội em vợ của Lại Bộ Thị Lang Thôi Hiền tiết lộ đề thi khoa cử năm Tuyên Nhân thứ tư. Chỉ cần dùng thời gian hai ngày liền định án, từ góc độ này mà nói thì Ngự Sử đài lại thành công cụ quyền lực của Bùi Tuấn.


Liêu Huy vừa mới từ phủ Thôi Viên ra tiện chân liền tới cầu kiến Trương Hoán. Giờ phút này dặn dò của Thôi Viên vẫn như vang bên tai hắn “ Trương Hoán mới tới triều đình, số người dùng được không nhiều lắm, rất thiếu quan phát ngôn hộ. Ngươi có khả năng thành miệng lưỡi cho hắn, cứ thăm dò mà làm, sớm mai báo cho lão phu”


Thôi Viên bảo hắn vào dưới trướng Trương Hoán, nhưng Liêu Huy lại có vẻ hơi lo lắng. Mười mấy năm trước hắn từ tiểu lại địa phương được Thôi Viên chuyển đến Lại Bộ, từ tầng dưới chót đi từng bước một làm đến Lại Bộ Lang Trung. Trong mắt người bình thường thì hắn thăng chức rất nhanh, nhưng Liêu Huy lại biết gốc gác của hắn bị Thôi Viên nắm giữ rất chắc. Chẳng qua hắn là tượng gỗ bị Thôi Viên thao túng khống chế. Chức trách đích thực là giám thị trọng thần Thôi gia - Thôi Ngụ. Nhiều năm như vậy, hắn cẩn trọng thực hiện chức trách chưa từng một câu oán hận, cũng không dám lười biếng. Sau khi Thôi Viên thất thế, hắn cũng từng động tâm định về dưới trướng Bùi Tuấn, nhưng rồi cuối cùng hắn vẫn từ bỏ. Nhưng hiện tại Thôi Viên lại bảo hắn chuyển sang cánh Trương Hoán, không nói đến phải thông báo như thế nào cho Thôi Ngụ, Trương Hoán này hành sự lòng dạ độc ác, một khi biết thân phận chân thật của mình thì họa sát thân cũng không xa.


Đang nghĩ ngợi thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, lập tức một tiếng cười vang truyền đến “ Chẳng lẽ Liêu Trung Thừa giữa trưa rượu không uống thỏa thích nên buổi tối lại tới tiếp tục tìm ta?”


Tiếng đến người đến, chỉ thấy Trương Hoán mặc trường bào lụa xanh, đầu đội khăn xếp bằng, nụ cười đầy mặt đi vào phòng. Liêu Huy vội vàng đứng lên áy náy nói: “ Đêm khuya quấy rầy Thị Lang nghỉ ngơi, mong Thị Lang thứ tội.”


“ Nếu đã đến, chính là khách uống rượu của ta.” Trương Hoán vỗ tay một cái, vài tên người hầu nha hoàn mang đến cái bàn nhỏ, bưng rượu và thức ăn bước nhanh đến Một bàn rượu và thức ăn được bày ra nhanh chóng. Đám thuộc hạ lập tức lui xuống.


“ Đến! Liêu Trung Thừa mời ngồi.”


Liêu Huy có vẻ bất an ngồi xuống. Hắn cùng với Trương Hoán chưa quen thuộc chút nào, bảo hắn tùy tiện đầu quân thì điều nầy sao mở mồm được. Nhưng khó khăn thì khó khăn, Liêu Huy vẫn phải ngồi xuống, Trương Hoán rót cho hắn một chén rượu cười nói: “ Kỳ thực ta cũng biết, Liêu Trung Thừa thực sự không phải là vì uống rượu mà đến. Mời uống chén này. Liêu Trung Thừa có ý gì cứ nói thẳng.”


Liêu Huy uống rượu, hắn khe khẽ thở dài rồi nói: “ Kỳ thực có chút điều giữa trưa ta đã muốn nói. Nhưng bởi vì Thôi Tướng quốc ở đó nên không tiện mở miệng”


Dừng một lát, hắn thấy Trương Hoán nâng chén rượu chỉ cười mà không nói thì lại tiếp tục: “ Ta từ Lại Bộ điều đến Ngự Sử đài đã ba năm, trong thời gian này buộc tội kết án tử không dưới bốn mươi văn kiện. Nhưng chân chính qua tay ta cũng không quá năm văn kiện mà thôi, còn lại đều là Bùi Tướng quốc tự mình xử lý một lượng lớn. Còn những án tử khác thì tất cả cũng không có một chút tin tức nào. Nhưng lúc Thôi lão Tướng Quốc đương nhậm chức thì mọi văn kiện án tử đều có ý kiến phúc đáp. Ý của ta cũng không phải nói Bùi Tướng quốc không có chuyên cần như Thôi Tướng quốc, hai người đều là cùng dạng một ngày vạn chuyện. Thậm chí Bùi Tướng quốc còn vất vả hơn, mấu chốt là chế độ. Ngự Sử đài nói vô dụng, các Bộ, các Tự bỏ bê chức năng giám sát thì ai tới giám sát đốc thúc? Môn Hạ Tỉnh bị mất quyền lực, vậy quyền lực của Trung Thư Tỉnh thì ai sẽ tới kiềm chế? Hội đồng Nội các liên tịch đã không có, một chuyện nhỏ giữa các bộ bị đủn đến đẩy đi, cuối cùng là không giải quyết được gì. Tất cả đều là bởi vì khống chế quyền lực bị phá vỡ. Cho nên, ta thấy Thị Lang mở Tứ Quỹ ra, người khác cho rằng đây là có thể mở rộng dân ý. Còn ta lại cho rằng đây là dấu hiệu chấn chỉnh Môn Hạ Tỉnh, khôi phục trật tự triều đình.”


Liêu Huy càng nói càng kích động, càng nói càng xúc động, hắn thậm chí quên chính mình đang gánh vác nhiệm vụ. Nói xong lời cuối cùng, hắn kiềm chế không ngừng cảm xúc mênh mông, dứt khoát đứng lên thi lễ dài với Trương Hoán “ Ta Liêu Huy cũng không phải quan lại tầm thường. Vì ổn định và hoà bình lâu dài của Đại Đường, ta nguyện thuần phục Thị Lang, hỗ trợ Thị Lang trọng chấn triều cương!”


Sáng sớm ngày hôm sau tuyết đã ngừng, Trường An lại lần nữa trở thành thế giới trắng xoá, tuyết trắng tinh khiết phủ kín khắp nơi, phảng phất mọi tội ác thế gian hết thảy đều bị chôn vùi.


Cổng bên của cửa Đan Phượng đang từ từ mở ra, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa của đại đội kỵ binh khí thế như sấm sét chỉ chốc lát từ bên trong Đại Minh Cung chen chúc ra. Một chiếc xe ngựa đột nhiên rẽ ngoặt, có thị vệ vây quanh trước sau qua lối cửa bên chạy nhanh ra ngoài. Đám gác cổng lớn đồng loạt hành lễ, ở trong xe ngựa là Tả Tể Tướng Bùi Tuấn. Đêm qua lão làm việc rất trễ liền ngủ lại tại phòng nghỉ. Hôm nay về phủ đi ngủ cũng chỉ được chốc lát.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom