• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 355

Nhóm dịch: Hồng Mai


Trong lều trại thập phần an tĩnh, Trương Hoán nhắm chặt hai mắt phảng phất như ngủ thiếp đi. Mười mấy thân binh chung quanh đều vẫn không nhúc nhích, không dám quấy rầy đô đốc suy nghĩ sâu xa. Ước qua một khắc thì hắn chậm rãi mở mắt ra, người nào không nghĩ xa tất có họa gần. Nếu như hắn không làm chuẩn bị sớm hơn, chỉ sợ chuyện đến trước mắt thì liền không còn kịp rồi.


Trương Hoán ngồi dậy, dứt khoát hạ lệnh cho thân binh: “ Truyền lệnh khẩn cấp của ta đến Thục trung. Lệnh cho Lận Cửu Hàn dẫn ba vạn quân đi trước đến quận Nam Bình ( nay là Trùng Khánh ), trong vòng ba ngày thu thập cho ta ba trăm chiếc thuyền lớn để vận binh, tùy thời đợi lệnh đông tiến.”


Trên thành Phượng Tường, Lý Mạc lo lắng nhìn chăm chú về phương tây. Hắn vừa mới nhận được bẩm báo của trạm canh gác vùng biên. Hai quận Khai Dương, Lũng Tây có hơn năm vạn binh lực đang tới gần phía nam Phượng Tường. Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua, mặc dù Lý Mạc cũng nghe nói chuyện Trương Hoán bị mưu sát tại Trường An, cũng đoán được Trương Hoán điều binh rất có thể là chuẩn bị tấn công Hán Trung.


Tấn công Hán Trung thì hắn không phản đối, thậm chí hai tay tán thành. Nhưng năm vạn đại quân quá cảnh khiến cho trong lòng hắn thấp thỏm bất an. Cũng giống như có hai người chém giết bên cạnh giường của hắn thì hắn còn có thể bình yên mà ngủ sao?


“ Như thế nào Thôi Tướng quốc còn không tin tức?” Lý Mạc nhướng mày, tự nhủ.


Thân binh bên cạnh hắn bỗng nhiên chỉ vào một người đang hướng tường thành chạy tới mà hô: “ Tướng quân. Có tin tức đến.”


Chỉ thấy trong tay binh lính đó cầm một phong thơ đang chạy nhanh mà đến. Lý Mạc tinh thần chấn động liền bước nhanh nghênh đón “ Có tin tức gì không?”


“ Bẩm báo tướng quân, Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Trương Hoán phái người đưa tới một phong thơ.”


Trương Hoán? Lý Mạc trong lòng một hồi thất vọng, không phải Thôi Ngụ gởi thư, không phải tin về Trương Hoán mà hắn đang chờ đợi. Lý Mạc tiếp nhận tin, xé phong bì da rồi mở thư.


“ Phượng Tường Tiết Độ Sứ Lý sứ quân các hạ, Chu Thử tàn bạo bất nhân, Thục Trung lâm vào lầm than lâu rồi, nay trốn chui như chuột đến Hán Trung. Hoán nghe thấy Nam Trịnh đã thập hộ bát binh, thập lương cửu quân, nghĩ chẳng tồn tại được bao lâu…”


Tại kinh thanhfSow Hành Thủy đứng lên chắp tay tạ ơn: “ Đa tạ Tướng Quốc cứu viện. Ta bây giờ liền về Hoài Nam, nếu như bình an vô sự, ta sẽ tranh thủ trở về trước tân niên.”


“ Cũng tốt! Hoài Nam có hiền đệ tọa trấn, ta cũng an tâm.”


Sở Hành Thủy vội vã đi, Bùi Tuấn lập tức nhíu mày lại. Vừa mới rồi thực sự không phải là lão ứng phó Sở Hành Thủy, mà thật sự là quyết định triển khai quân cảnh cáo Thôi Khánh Công. Quận Quảng Lăng đến quận Dư Hàng là vùng giàu có và đông đúc nhất Đại Đường. Nếu như bị Thôi Khánh Công chiếm lĩnh thì đó là cơn ác mộng của Bùi Tuấn. Cho dù như thế nào, lão cũng sẽ không để Thôi Khánh Công lấy được, chỉ là nếu mình đem tinh binh đặt ở Hoài Bắc, vậy Chu Thử ở Hán Trung làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể giao cho Trương Hoán chăng?


Bùi Tuấn do dự thật lâu, rốt cục trong lòng đành quyết đi tới bàn bên cạnh viết ba phong thư lệnh thị vệ chuyển đi. Một phong là lệnh cho quân đóng ở Thiểm quận cùng quận Hoằng Nông nhằm hướng đông xuất phát. Một thư khác là cho Thôi Viên, hy vọng lão có thể suy nghĩ đại cục, từ Sơn Đông xuất binh Bành quận phối hợp chính mình ngăn cản dã tâm của Thôi Khánh Công. Còn một phong cuối cùng chính là gửi cho Trương Hoán, hoàn toàn đáp ứng cả ba điều kiện của hắn, hy vọng hắn có thể thay triều đình kiềm chế Chu Thử.


Ba phong thư phát ra, trong lòng Bùi Tuấn cũng dễ dàng không ít. Lão trở lại trước bản đồ cẩn thận nghiên cứu tình thế Trung Nguyên. Nhìn một hồi lâu, lão không khỏi thở dài. Hoài Bắc có một Thôi Khánh Công, Hoài Tây là một Lý Hi Liệt, còn có một Lý Hoài Quang ở Trần Lưu. Ba người này đều là cá mè một lứa, nếu như không nhanh chóng loại trừ bọn họ, chỉ sợ tương lai Đại Đường sẽ náo động căn cơ.


Lúc này, cửa mở ra truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Bùi Tuấn từ từ quay đầu lại thấy Bùi Đạm Danh đứng ở trước cửa. Lão không khỏi mặt trầm xuống, trách cứ không vui: “ Ngươi làm việc như thế nào vậy? Ngươi không phải nói đã mua chuộc được Mã Tư Nghi sao? Vì sao Thôi Khánh Công còn hành động như thế?”


Liên tiếp ba vấn đề đưa ra, Bùi Đạm Danh đỏ bừng mặt hồi lâu đáp không được. Bùi Tuấn liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “ Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi tự mình đi liên lạc Mã Tư Nghi, bảo hắn ngăn cản Thôi Khánh Công đông tiến. Nếu như thật sự không ngăn cản được thì cũng bảo hắn ngăn trở thời gian Thôi Khánh Công đông tiến tối thiểu một tháng, hiểu chưa?”


“ Vâng!” Bùi Đạm Danh hô một tiếng rồi xoay người liền đi.


“ Quay lại!” Bùi Tuấn lại quát hắn “ Cũng phái người đến quận Phượng Tường, theo dõi nhất cử nhất động của Trương Hoán cho ta, tùy thời báo cáo cho ta.”


Trung tuần tháng mười một năm Tuyên Nhân thứ sáu, triều đình chánh thức bổ nhiệm Trương Hoán làm Binh Bộ Thượng Thư kiêm Ngự Sử đại phu, Đồng Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự, lại phong làm Chinh tây Đại Nguyên soái toàn quyền phụ trách xử lý việc ở Hà Tây, An Tây. Vốn là Binh Bộ Thượng Thư Thôi Khánh Công thì đổi là Giáo Kiểm Binh Bộ Thượng Thư. Mặt khác, triều đình lại đột nhiên bắt đầu dùng Trương Phá Thiên đã nhàn rỗi nhiều năm cho tiếp nhận làm Môn Hạ Thị Lang.


Sau khi liên tiếp diễn ra biến hóa nhân sự, năm vạn quân binh Lũng Hữu chia làm hai đường. Một cánh lao tới Đại Tán Quan tiếp nhận phòng ngự thay quân Phượng Tường, một hướng khác thì giữ Tà Cốc, cũng phân ra năm nghìn người thủ Tử Ngọ Cốc phòng ngừa Chu Thử dùng kỳ binh tập kích Trường An.


Cùng lúc đó, tiền quân của Chu Thử đánh bất ngờ Đại Tán Quan thất bại lui binh ba mươi dặm chờ đợi chủ lực tăng viện. Lúc này rốt cục Chu Thử cũng nghe vào người em Chu Thao cùng mưu sĩ Tề Lộc luôn hết lời khuyên răn, thay đổi tư thế tiến công, bắt đầu tiến vào giai đoạn phòng ngự. Cũng cử sứ giả vào triều, nói rõ chính mình cũng không có ý phản loạn, không nhòm ngó Quan Trung.


Đại quân Trương Hoán sau khi tiến vào Quan Trung cũng không vội vàng tiến công. Một mặt thì dẫn đường cho dân chạy nạn thoát khỏi Hán Trung đến Lũng Hữu an cư, về phương diện khác mở rộng lương khố, tích cực chuẩn bị chiến tranh. Tư thế tiến công của đại quân thì khuếch trương, nhưng lại giương cung mà không bắn.


Đầu tháng mười hai, tình thế Hán Trung dần dần yên tĩnh, mà tin tức Thôi Khánh Công muốn tiến công Hoài Nam lại lan truyền nhanh chóng. Trường An lại quay đầu chú mục sang đông, nhìn về hướng đông nam.


Sông lớn nước chảy xiết, trời xanh không mây. Một đội ba trăm chiếc thuyền lớn tạo thành đội tàu xuôi dòng Trường Giang vạn dặm, mang theo hơi thở của núi Ba sông Thủy chảy xuôi hướng đông nam. Đây là một đạo binh đang hành quân mấy ngàn dặm đến tận Giang Hoài trợ giúp quân đội Sở gia. Mấy ngày trước, Sở Hành Thủy đích thân đi đến Phượng Tường thỉnh cầu Trương Hoán xuất binh trợ giúp Hoài Nam. Mặc dù cách xa nhau ngàn dặm, Trương Hoán vẫn khẳng khái đáp ứng hạ lệnh ba vạn quân Lũng Hữu từ Thục Nam quận Nam Bình lên thuyền xuất phát.


Đoàn thuyền đã đi năm ngày, một ngày kia đội tàu đi qua Di Lăng, phía trước là thành Nghi Đô, mặt sông liền trở nên rộng rãi. Trời nước nối liền mang theo mùi gió sông từ sau lưng ập đến làm những lá cờ thương thuyền kêu phần phật.


Tại chỗ cao nhất của thuyền đầu tiên, Lận Cửu Hàn mặc áo ngắn cải trang ngắm nhìn phương xa. Sự kích động cùng nghiêm nghị trong mắt ưng trọng đồng thời nhìn khắp không bỏ sót cái gì. Hôm nay vừa lúc hắn ba mươi tuổi, nam nhân tam thập nhi lập, ba mươi tuổi mà Lận Cửu Hàn đã xông xáo mọi nơi được mười lăm năm. Hắn từng dựa vào một thanh cô kiếm tung hoành hai bờ sông Hoài, giành được danh tiếng nghĩa hiệp, lại từng bị trói ở pháp trường, vào lúc tử thần nhe răng cười thì may mắn thoát thân. Nhưng cho dù năm tháng trôi qua huy hoàng như thế nào, cho dù tâm trí hắn đã sớm thành thục đều không thể so sánh với tâm tình của hắn lúc này, đều khó có thể ức chế nội tâm đang kích động. “ Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ. Bất tẫn Trường Giang cổn cổn lai” ( Rừng rông vô biên vi vu réo. Không bằng Trường Giang cuồn cuộn trôi). Mãi cho tới hôm nay, vào tuổi ba mươi thì hắn mới có một loại hoài bão hào hùng không phụ kiếp nầy. Nhìn sông nước bao la một màu mênh mông cuồn cuộn, Lận Cửu Hàn cơ hồ muốn gào lên thật dài.


“ Lần đi Giang Nam này, tiếng là cứu Sở, kỳ thật là bố trí nước cờ cho mọi chuyện ở lưỡng Hoài. Ngươi có khả năng lĩnh quân đóng ở Trường Sa, giám thị biến động khác thường ở lưỡng Hoài, hỗ trợ bên ngoài Lũng Hữu cho ta.”


Lời Trương Hoán dặn bảo giờ phút này vẫn còn phảng phất lóe lên trong đầu hắn. Đi một bước phải tính nước cờ xa trong toàn quốc. Nó đánh dấu dòng suy nghĩ này của đô đốc đã đột phá gông cùm xiềng xích của một địa bàn mà bắt đầu lòng mang thiên hạ. Giờ phó thác gánh nặng liền giao cho Lận Cửu Hàn hắn. Lận Cửu Hàn cảm xúc mênh mông, hắn đột nhiên có một loại xúc động của kẻ sĩ dám chết vì tri kỷ.


“ Lận tướng quân.” Một người binh lính trên tháp viễn vọng hô lớn “ Bên phải phía trước có thuyền ngăn cản.”


Lận Cửu Hàn nao nao, hắn lập tức đi tới phía bên phải thuyền thò đầu nhìn ra. Chỉ thấy hơn mười chiếc thuyền nhỏ xếp hình chữ nhất. Lận Cửu Hàn thân gánh trách nhiệm nặng nề nên hắn không dám khinh thường, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ “ Nói các huynh đệ đều vào khoang đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom