• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 371

Nhóm dịch: Hồng Mai


Trương Hoán gật đầu, ý của Hồ chưởng quỹ hắn đã rõ, quả đúng là nam nhân kia là người nằm vùng do Bùi Tuấn phái đến bên cạnh Thôi Hùng. Hắn do dự một lúc liền nói: “ Ngươi triệt để đi thăm dò kỹ lai lịch nam nhân kia. Một khi có kết quả, lập tức bẩm báo với ta.”


“ Vâng! Thuộc hạ xin đi.” Hồ chưởng quỹ vừa muốn đi thì Trương Hoán lại gọi hắn “ Sau này ngươi đừng tới phủ đệ của ta. Ta sẽ phái người chuyên môn cùng liên lạc.”


Hồ chưởng quỹ tuân theo rồi vội vã rời đi. Trương Hoán thì chắp tay đằng sau đi qua đi lại ở trong phòng. Phát hiện cứ điểm tình báo của Bùi Tuấn tất nhiên là thu hoạch ngoài ý muốn. Nhưng Bùi Tuấn phái người theo dõi Thôi Hùng, đây mới là việc đáng giá cân nhắc. Nếu như chính mình không có đoán sai thì Bùi Tuấn nhất định lợi dụng Thôi Hùng làm rất nhiều chuyện. Thậm chí Thôi Khánh Công thoát khỏi Thôi gia đều rất có khả năng là Bùi Tuấn lợi dụng Thôi Hùng gây nên. Dù sao Thôi Viên chính vì chuyện này mà hoàn toàn rơi đài.


Thôi Hùng là kẻ ngu xuẩn không hơn không kém. Năm đó hắn mạo công lao của mình thì cũng đã biết. Đã như vầy thì mình có thể cũng lợi dụng người này một lần hay không?


“ Phương Vô Tình.”


“ Có thuộc hạ!” Một người vóc người cao lớn dị thường như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt Trương Hoán.


Trương Hoán chắp tay đằng sau ngắm nhìn bầu trời đêm trĩu nặng, trên miệng hiện ra một nụ cười lạnh lùng.


“ Ngươi thay ta đi giết một người.”


Sáng sớm hôm sau, sau khi tỉnh rượu Thôi Hùng liền vội vã tìm Lưu Hiệp Nhi. Lúc sáng sớm hắn liền biết được việc tối hôm qua lập tức giữa mọi người tặng cho vợ hai cái bạt tai giòn tan. Đánh cho Vương Điền gào khóc, hắn lại hạ nghiêm lệnh, ai còn dám cùng phu nhân đi gây sự thì cũng đánh chết.


Thôi Hùng hiện tại đã không phải là kẻ không có thân phận quan viên. Bởi vì từ ý nghĩa nào đó thì hắn là con tin Thôi Khánh Công đặt ở Trường An. Triều đình liền phong hắn làm Thái Bộc Tự Thiếu Khanh Đồng Chánh Viên.


Đồng Chánh Viên chỉ chức vụ để làm vì, cho dù là thực sự thì đối với sở thích Thôi Hùng cũng chỉ là có thẻ bài này, hắn nghiễm nhiên tự cho mình là trọng thần triều đình đi gây hấn gây chuyện khắp nơi, ác danh càng hơn lúc trước.


“ Lưu Hiệp Nhi đâu?” Thôi Hùng xông vào Lý Đỗ tửu lâu, nắm tay tại đấm ầm ầm trên quầy. Bọn tiểu nhị bị ác danh của hắn mà sợ đến nơm nớp lo nên cũng không dám tiến lên trả lời. Cuối cùng chưởng quỹ bất đắc dĩ tiến lên thi lễ: “ Thôi Thiếu Khanh xin bớt giận, Lưu Hiệp Nhi đi ra ngoài tránh họa, sau hai ngày liền quay về.”


“ Tránh họa?” Thôi Hùng giận tím mặt, một cước đá đổ quầy, ầm vang! Một tiếng thật lớn. Bụi bặm mù mịt, chỉ thấy trong bụi bặm Thôi Hùng điên cuồng hét lên: “ Mẹ hắn! Chính là Xú bà nương kia làm chuyện tốt, Lão Tử trở về làm thịt nàng.”


Hắn xoay người liền hướng ra phía ngoài phóng đi. Chưởng quỹ thấy chuyện có hơi ầm ĩ lớn, hắn không dám chậm trễ lập tức chạy đi tìm Bùi Đạm Danh để báo chuyện này.


Giờ phút này, Lưu Hiệp Nhi đang đứng ở phía trước một cái cửa sổ trên lầu ba. Sắc mặt hắn âm u nhìn chăm chú vào Thôi Hùng đang hổn hển đi xa,


Đủ rồi! Trong lòng hắn âm thầm hô lên. Cuộc sống như vậy hắn đã chịu đủ rồi, sớm muộn có một ngày hắn sẽ chết bởi Thôi Hùng.


Hắn sờ sờ trong bụng, ở đó còn có ba van chi phiếu Vương Bảo Ký, là tiền bán mạng do hắn qua nhiều năm như vậy cứ tích góp từng tí một. Có thứ là phần thưởng Bùi Tuấn cho hắn, cũng có cái do Thôi Hùng lấy lòng mà đưa hắn, khoản tiền này cũng đủ cho hắn ung dung dùng qua nửa đời còn lại.


Lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy chưởng quỹ cũng vội vã đi ra ngoài nên biết hắn đang đi tìm Bùi Đạm Danh để báo. Nếu không đi thì chính mình liền không có cơ hội. Lưu Hiệp Nhi trong bụng hoảng hốt, hắn tay năm tay mười thu thập một cái bọc, không dám đi cửa chánh, mà là trèo qua cửa sổ sau đi ra ngoài. Chân đạp vào mái hiên lầu hai hắn nhẹ nhàng tung người, phảng phất như một con báo lặng yên không một tiếng động rơi xuống đất. Hắn nhìn kỹ phương hướng rồi hối hả nhằm hướng hẻm nhỏ ở phía sau tửu lâu chạy đi.


Nhưng hắn vừa mới ngoặt vào một chỗ rẽ thì cổ đột nhiên căng cứng. Hắn lại bị một cánh tay lặc người nào đó nhấc lên trên không, hai chân đạp loạn không có chút sức lực nào. Ngay sau đó trước mắt tối sầm, hắn không biết gì nữa.


Choang! Chén trà rơi xuống nát bấy, nước trà nóng bỏng bắn tung tóe trên đất. Vương Ngang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chăm chú người báo tin. Quả thực hắn không thể tin được lổ tai của mình, con gái lại tại giữa trưa uống thuốc độc tự vận. Tối ngày hôm qua nó vẫn còn tươi cười kể chuyện vợ chồng ân ái, như thế nào chưa đến một ngày liền uống thuốc độc tự vận. Một lúc lâu, hắn nhảy dựng lên mãnh liệt túm áo người báo tin lớn tiếng quát: “ Cuối cùng là chuyện gì xảy ra!”


“ Cô gia nói là tiểu thư nhất thời luẩn quẩn trong lòng.” Người báo tin nơm nớp lo sợ đáp, hắn thấy ánh mắt Vương Ngang hung ác vô cùng thì môi không khỏi một hồi run run, lại bổ sung một câu: “ Sáng hôm nay cô gia cùng tiểu thư cãi nhau một trận, tình huống cụ thể thì thuộc hạ cũng không biết.”


“ Hỗn đản!” Vương Ngang một tay đẩy ngã người báo tin rống lớn: “ Chuẩn bị xe cho ta!”


Xe ngựa khởi động, cả trăm tên người hầu hộ vệ xe ngựa Vương Ngang phi nhanh như chớp nhằm hướng phường Bình Khang chạy tới. Cửa lớn Thôi phủ mở rộng, một đám gia nhân tụ tập ở cửa, sắc mặt mọi người căng thẳng, trên dưới toàn phủ đều tràn ngập bất an cùng rối loạn. Xe ngựa dừng lại, vài người hầu hộ vệ Vương Ngang từ xe ngựa đi ra.


“ Hết thảy đi vào cho ta, ai cũng không được rời đi.”


Vương Ngang ra lệnh một tiếng, cả trăm tên thị vệ cầm đao lùa tất cả người nhà vào phủ. Cửa lớn tùy thời đóng chặt nhốt tất cả đang khẩn trương cùng nghi ngờ ở sau cửa. Thôi Hùng đã không ở trong phủ, sau khi Vương Điền tự vận hắn chỉ trở về thông báo vài câu báo quản gia giải quyết tốt hậu quả còn chính mình lại lấy cớ công vụ bận rộn nghênh ngang đi. Thi thể Vương Điền vẫn còn lưu lại ở bên trong phòng, hai nha hoàn thiếp thân cũng không dám tự tiện rời đi, mặt vàng như đất ngồi chồm hổm trên mặt đất. Trong đôi mắt hai người đều tràn ngập vẻ sợ hãi.


“ Hai người các ngươi nghe đây, tiểu thư đúng thật là tự sát, công tử cùng tiểu thư một mực rất ân ái. Bởi vì hôm qua xảy ra tranh cãi nên tiểu thư mới nhất thời luẩn quẩn trong lòng, hai người các ngươi không được nói lung tung, nếu không công tử không tha cho các ngươi!”


Người nói chuyện chính là quản gia Thôi phủ. Mặc dù Vương Điền chết không rõ lí do, ngay cả hắn cũng hoài nghi là Thôi Hùng xuống tay. Nhưng mà Thôi Hùng chết sống không chịu thừa nhận, một mực khẳng định là tự sát. Nhưng có một điểm thì quản gia lại rất rõ ràng, phu nhân là con gái Vương gia, hôm nay chết không minh bạch thì cha mẹ nàng làm sao mà cam chịu không dính líu vào. Vô luận như thế nào thì Thôi Hùng cũng không thoát được liên quan. Hắn lại đem lời nói vừa rồi nhắc lại một lần, thấy hai nữ tỳ thiếp có vẻ si ngốc thì lại hét lớn một tiếng “ Các ngươi nghe rõ chưa!”


“ Hừ!” Bên ngoài truyền đến tiếng hừ lạnh nặng nề cùng tiếng bước chân khẩn cấp lộn xộn. Lập tức phanh! một tiếng, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một nhóm lớn Chấp Đao thị vệ chen chúc mà vào trong nháy mắt liền khống chế các nơi trong phòng. Vương Ngang bước dài từ bên ngoài đi vào, hắn liếc mắt liền nhìn thấy trên giường thi thể dùng vải trắng bao trùm. Thực là lạnh lùng, con gái mình nằm trong phòng, kẻ kia lại nói công vụ bận rộn nên không quản. Trong lúc nhất thời, Vương Ngang hận được ánh mắt đều phải phun ra hỏa đến.


“ Khấu kiến Đại lão gia!”


Hai nha hoàn “ bụp!” Quỳ xuống, hai người nha hoàn này đều là của hồi môn đi theo Vương Điền mà đến, từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư. Thấy Đại lão gia của chủ nhân đến thì nỗi sợ hãi trong mắt lập tức biến mất mà đồng loạt thất thanh khóc rống lên “ Đại lão gia làm chủ cho tiểu thư a!”


Quản gia bên cạnh sợ đến đổ mồ hôi lạnh khắp người, hắn biết chuyện ắt ầm ĩ bèn vội vàng nói: “ Vương Thượng thư, chuyện này là hiểu lầm!”


Vương Ngang liếc mắt qua, trong lòng hắn lập tức rõ ràng bảy tám phần. Hắn bèn đưa mắt cho người hầu, vài tên thị vệ như lang như hổ xông lên liền tóm lấy tay quản gia kéo ra khỏi phòng đi rồi lập tức lại đóng chặt cửa. Vương Ngang đi tới trước giường xốc chăn nhìn qua mà không khỏi thở thật dài, hắn từ từ ngồi xuống, âm thanh khàn khàn mà hỏi hai người nha hoàn: “ Ta hỏi các ngươi, tiểu thư tại sao muốn tự vận?”


“ Đại lão gia, tiểu thư là bị súc sinh kia bức tử ạ!” Một người nha hoàn lá gan hơi lớn liền nghiến răng nghiến lợi đáp.


Vương Ngang đã dần dần nghe ra sự khác lạ, hắn nheo mắt hỏi: “ Hôm qua tiểu thư vẫn còn nói cho ta biết, vợ chồng bọn họ ân ái, chẳng lẽ không đúng sự thật sao?”


“ Lão gia, đó là tiểu thư sĩ diện nói ra để an ủi ngài thôi. Sự thực tiểu thư mấy năm nay khổ cực kỳ.”


Hai người nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng, đầu đuôi gốc ngọn liền đem chuyện Thôi Hùng mấy năm nay lãnh đạm Vương Điền như thế nào, lại đánh đấm làm nhục nàng ra sao. Một người thêm dầu, một kẻ thêm dấm chua, hơn nữa bọn họ tự mình thấy bị lăng nhục nên đem việc nhỏ vụn vặt bình thường khuyếch đại ba phần, cuối cùng nói: “ Cũng bởi vì tiểu thư tối hôm qua muốn giết nam sủng kia, Thôi Hùng hôm nay liền đánh đập tàn nhẫn đối với tiểu thư. Buổi sáng làm nhục trước mọi người, giữa trưa lại truy theo hành hung, coi như tiểu thư không phải tự sát cũng bị bị hắn đánh chết tươi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom