• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 373

Nhóm dịch: Hồng Mai


Trong lúc Lý Đỗ tửu lâu tại phường Bình Khang hoàn toàn rối loạn thì ở phủ đệ Thôi Viên phường Tuyên Dương lại có một người khách đến.


Thôi Ngụ đã gần ba năm không có bước vào cánh cửa này môn, bức tranh vẽ trên tường biến thành một mảnh xám trắng, còn viền vàng trang trí ban đầu đã biến đau không thấy. Rặng liễu tựa hồ trở nên có chút già cỗi, nhánh cây vô lực buông xuống hiu quạnh mà không có sức sống. Hành lang dài với nước sơn bề mặt loang lổ, có mấy chỗ thậm chí còn lộ ra màu trắng của gỗ.


Thôi Ngụ thở dài, khí tức tôn quý ngày xưa của phủ đệ đã không còn sót lại chút gì.


“ Nhị lão gia, thỉnh!” Lão quản gia dẫn Thôi Ngụ tới trước thư phòng rồi cung kính nói: “ Lão gia đang ở trong phòng chờ ngài.”


Thôi Ngụ hơi hơi chỉnh lý qua trang phục rồi bước nhanh vào thư phòng Thôi Viên. Bày biện trong phòng vẫn giống như trước không đổi, đơn giản mà thanh nhã. Chỉ là có thêm những lá thư hơi có vẻ bừa bộn, nhưng Thôi Ngụ lại tựa hồ cảm giác được một chút không thoải mái mà hắn cũng không nói được nên lời là cái gì.


“ Nhị đệ, nhiều năm không thấy.” Phía sau một đống thư, Thôi Ngụ nhìn thấy đại ca mình, một ông lão già cả gầy gò nhỏ bé. Giờ khắc này, hắn đột nhiên hiểu rõ rốt cuộc là cái gì khiến hắn cảm giác được không thoải mái. Trong phòng tràn ngập không khí già cả liền phảng phất có một mùi vị thối rữa.


Hắn khẩn cấp bước lên phía trước khom người thi lễ “ Tham kiến đại ca!”


“ Ngồi xuống nói chuyện đi! Ngươi cao như vậy, ta không thói quen ngưỡng mộ người khác.” Thôi Viên khẽ cười nói.


“ Vâng!” Thôi Ngụ ngồi xuống, hạ thấp người về phía Thôi Viên cười nói: “ Đại ca thoạt nhìn tinh thần hoàn hảo, làm cho người ta vui mừng.”


“ Đương nhiên, Gia chủ đã để cho Thôi Chiêu nên cả ngày không có việc. Đói bụng ăn cơm, mệt nhọc ngủ, tỉnh nhìn con cháu, không buồn không lo, tinh thần tự nhiên là không tệ. Trái lại Nhị đệ tựa hồ không tốt lắm.” Nói đến đây, Thôi Viên hàm ý sâu sắc cười cười nói: “ Ta nghe nói hôm qua Trương Phá Thiên đại yến mới những vị Trường An hiển quý. Trong chín người Nội các đại thần thì Thôi Khánh Công cùng Chu chưa tới không tính, Lý Miễn có bệnh đã cử con thay mặt. Duy độc Nhị đệ đã không tỏ thái độ, cũng không có bảo Thôi Tề đi thay. Nhị đệ, xem ra ngươi bệnh cũng không nhẹ a!”


Thôi Ngụ âm thầm lấy làm kinh hãi. Hắn đột nhiên ý thức được, Thôi Viên cho tới bây giờ liền không có thật sự bỏ quên giang hồ, tâm lão vẫn để ở triều đình. Vậy lão gọi chính mình đến đây, chẳng lẽ là...


Thôi Viên phảng phất biết tâm tư hắn, lão cười nhạt mà nói: “ Sự thực trước mắt ngươi chỉ có hai con đường. Một con đường là duy trì hiện trạng, sống làm bóng ma dưới Bùi Tuấn, tầm thường vô vị. Mười mấy năm sau liền cáo lão hồi hương. Nếu như ngươi không muốn đi đường này, như vậy nhất định phải có một người thay thế được Bùi Tuấn. Không! Là thay thế Thôi Tiểu Phù, khi đó vì quyền lực thăng bằng thì ngươi mới có thể lại xuất đầu. Đương nhiên chỉ là có thể, chuyện tương lai ai cũng nói không rõ. Thử xem ngươi có nguyện ý vì điều có thể này mà từ bỏ một chút quyền lực hiện tại hay không.”


Thôi Ngụ im lặng, ý tứ của đại ca hắn đương nhiên rõ ràng. Cũng là sau khi Lý Mạc tự sát thì hắn mới hoàn toàn rõ ràng sách lược của Trương Hoán, nhưng tất cả đã chậm. Quân Phượng Tường tựa như một con thuyền bị chặt đứt dây thừng neo, không thể vãn hồi trôi xa. Vì chuyện này, hắn phiền muộn, tức giận, lo lắng hết lòng suy nghĩ làm như thế nào giữ được Binh bộ. Có lẽ Trương Hoán đối với chức này tuyệt không có hứng thú, nói không chừng hắnmới chỉ là muốn tiến vào chiếm giữ Quan Trung. Hoặc là hắn nhìn trúng Hộ Bộ nắm giữ thiên hạ tiền lương, nếu không hắn như thế nào lại khống chế lương thực Trường An?


Nhưng lúc này, buổi nói chuyện Thôi Viên rốt cục chặt đứt một đường hy vọng của hắn. Hắn thấy được thực tế tàn khốc, thứ Trương Hoán muốn chính là chức Binh Bộ Thị Lang của hắn.


“ Hắn tìm đến đại ca sao?” Giọng của Thôi Ngụ có chút khàn khàn.


“ Không sai, chiều qua hắn tới tìm ta.” Thôi Viên chậm rãi gật đầu “ Hắn hy vọng Nhị đệ đem chức Binh Bộ Thị Lang cho hắn mượn.”


“ Mượn?” Thôi Ngụ có chút không giải thích được.


“ Nhị đệ, mượn thì ý tứ là hắn chẳng những có được Binh bộ, còn muốn cả Môn Hạ Thị Trung toàn lực ủng hộ. Tựa như Lưu Bị mượn Kinh Châu, Tôn Quyền vẫn còn mong ngóng đem em gái cũng đưa cho hắn. Thôi Viên tựa như một lão hồ ly cười cười. Giờ phút này, lão đã cùng Tiểu Hồ Ly kia tâm lý tương thông. Trương Hoán gây thù hằn tứ phía, hắn há có thể không muốn đồng thời với được Binh bộ thì lại có một người ủng hộ kiên định sao?


“ Nhị đệ, một mình ngươi thật tốt suy nghĩ đi! Bùi Tuấn nếu như không có đáp ứng hắn điều gì đó thì Trương Hoán như thế nào lại đem lương thực đưa đến Trường An?”


“ Không cần suy nghĩ, ta nghe đại ca là được.”


Đã không có gia tộc chống đỡ, Thôi Ngụ hắn cũng chỉ là một cụm lục bình không rễ. Ba năm vừa rồi hắn đã rút kinh nghiệm xương máu. Coi như không có một Trương Hoán có thể thay thế cho nhau thì hắn vẫn hội không chút do dự nghe theo đại ca thu xếp để biểu đạt hắn nguyện trở lại gia tộc.


Thôi Viên nhìn hắn thật kĩ một cái, trong mắt đột nhiên lộ ra một vẻ ôn hòa giữa anh em. Lão đưa cánh tay khô gầy ra khẽ cười nói: “ Nhị đệ, khi còn bé ta đáp ứng ngươi khi có chuyện thì ngươi luôn muốn kéo ta vỗ tay mà thề, ngươi còn nhớ rõ sao?”


Thôi Ngụ cũng cười. Hắn gãi gãi cái ót bất giác cũng vươn tay ra cùng Thôi Viên nhẹ nhàng vỗ một cái. Hai người đều nở nụ cười, nụ cười sáng lạn vô cùng, phảng phất bọn họ lại lần nữa trở lại thời thơ ấu.


Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ “ Lão gia, thuộc hạ vừa mới nghe được một tin tức.”


Là tiếng của lão quản gia, Thôi Viên cười nói: “ Ngươi đi vào nói đi!”


Lão quản gia đi tới, chắp tay đạo: “ Mới vừa rồi một người nhà từ phường Bình Khang trở về nói Thôi Hùng đã xảy ra chuyện.”


Thôi Viên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Lão biết đứa cháu kia ngu xuẩn lại lỗ mãng, đồng thời ngang ngược kiêu ngạo vô cùng, không xảy ra chuyện gì mới là chuyện lạ! Lão cười lạnh một tiếng hỏi: “ Hắn đã xảy ra chuyện gì?”


“ Nghe nói vợ hắn không chịu nổi hắn làm nhục, giữa trưa uống thuốc độc tự vận. Vương Ngang tìm hắn tính sổ, mới vừa rồi tại phường Bình Khang đánh cho nó tàn phế. Nghe nói còn bị thương làm mất khả năng của hắn sinh con.”


Thôi Ngụ lại bỗng nhiên cả kinh, hắn vội vàng nói với Thôi Viên: “ Đại ca, thế này Thôi Khánh Công cùng Vương Ngang chẳng phải là đã kết thành thâm cừu?”


Thôi Viên lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi mà nói: “ Đám hỏi cho tới bây giờ đều là một thanh kiếm hai lưỡi. Dùng được thì tốt, hai nhà có khả năng cùng chung địch thủ. Cũng có khả năng dùng không tốt lại sẽ trở mặt thành thù, xem ra Giang Hoài từ đó có nhiều chuyện.”


“ Chúng thuộc hạ đã mời ba vị danh y, tất cả đều nói chân Thôi Hùng đã gãy mặc dù có khả năng lại lành, nhưng tinh hoàn đã hủy. Dù đã dùng hết phương pháp, nhưng e là đến cuối đời vẫn không còn hứng thú. Mặt khác Vương Ngang đã đem thi thể con gái mình về phủ, không phải nói quá, không thể giết Thôi Hùng tại chỗ là rất tiếc nuối.”


Tại phường Tuyên Nhân, trong thư phòng Bùi Tuấn, Bùi Đạm Danh đang ở hướng Bùi Tuấn bẩm báo những chuyện đã phát sanh một canh giờ trước. Sự thực, từ lúc Vương Ngang sai người phá quán thì hắn đã núp ở một bên. Nhưng hắn trước sau không có lộ diện, trơ mắt nhìn Lưu Hiệp Nhi bị đánh chết, Thôi Hùng bị đánh cho tàn phế. Vì điều này hắn cảm giác áy náy sâu sắc. Trình báo xong chuyện đã trải qua, Bùi Đạm Danh quỳ chân sau xuống, tạ tội với Bùi Tuấn: “ Thuộc hạ không thể ngăn cản tình thế chuyển biến xấu, trách nhiệm không thể trốn tránh, đặc biệt hướng Gia chủ tạ tội!”


Bùi Tuấn bình tĩnh nghe xong hồi báo, đối với tổn thất ở quán rượu Lý Đỗ cùng Lưu Hiệp Nhi chết Bùi Tuấn cũng không có để ở trong lòng. Nhưng bởi chuyện này mà tạo thành Vương Ngang cùng Thôi Khánh Công đối lập thì lão lại là nửa mừng nửa lo. Mừng là Vương Ngang về sau tất nhiên sẽ lo lắng Thôi Khánh Công tiến công Tương Dương, do đó càng ỷ lại vào mình hơn. Lo chính là Thôi Khánh Công có được cớ để động binh, hơi chút không để ý liền rất có thể tạo thành rung chuyển lần nữa ở khu Giang Hoài. Nhất là thuỷ vận chuẩn bị đổi tuyến đường đi Đan Thủy. Nếu như Tương Dương náo động, thuỷ vận liền không thể không đi đường vòng Ba Thục. Hao phí nhân lực vật lực không nói, nhưng nhất là vẫn còn bị Trương Hoán khống chế, đây cũng là việc lão không muốn thấy.


Có lẽ là ý thức được thời gian mình trầm tư quá lâu, Bùi Tuấn lập tức lấy lại tâm thần nhẹ nhàng khoát tay nói: “ Ngươi ẩn thân mà không ra là làm rất khá. Còn có Vương chưởng quỹ, hắn gặp nguy không loạn, không có lôi kéo Bùi gia vào cũng cần khen ngợi. Đứng lên đi! Ta sẽ không trách cứ ngươi.”


“ Tạ gia chủ không trách tội!” Bùi Đạm Danh đứng lên, hắn do dự một phen lại nói: “ Vẫn còn có một chuyện muốn bẩm báo Gia chủ.”


“ Nói đi!”


“ Thuộc hạ lo lắng sau khi Thôi Khánh Công vào kinh có thể hội trả thù quán rượu Lý Đỗ tạo thành tổn thất cho chúng ta. Cho nên thuộc hạ muốn đóng cửa quán rượu này để tránh hắn trừng phạt. Xin Gia chủ chỉ thị cho chấp thuận hay không.”


Bùi Tuấn khẽ gật đầu “ Ngươi lo lắng rất đúng, chuyện này cứ giao cho ngươi đi làm. Sau đó viết báo cáo cho ta. Mặt khác, cần phái người đặc biệt chú ý chuyện này. Hiểu chưa?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom