• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 393

Nhóm dịch: Hồng Mai


Họa vô đơn chí, sau khi tin tức Chu Thử chiếm lĩnh Lư Lăng truyền đến, tất cả mọi người cũng không còn ôm bất cứ ảo tưởng gì nữa. Đó là một đám ác ma lấy thịt người bổ sung làm quân lương. Ngay cả Vương Ngang cũng tuyệt vọng, hắn hạ lệnh mở rộng bốn cổng thành ra, tùy ý cho dân chúng trốn đi. Từ Tương Dương hướng tới nam trên đường đều là dân chúng chạy nạn liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Bọn họ dùng cái sọt gánh con gái, lưng cõng cha mẹ già cả, tiếng khóc ai oán vang suốt trên đường chạy về hướng nam. Nhằm hướng nam không có điểm cuối mà gian nan bỏ chạy, bọn họ cũng không biết liệu đôi chân bọn họ có thể vượt qua được gót sắt của đám ma quỷ giết người hay không.


Nhưng ngay lúc dân chúng Sơn Nam sắp lọt vào tai ương ngập đầu, khi bầu trời Đại Đường mây đen dày đặc, đến cả dân chúng Trường An cũng vì Sơn Nam mà rơi lệ thì đột nhiên tại Hán Trung xuất hiện bước ngoặt.


Một chi kỵ binh đội năm nghìn người trên đường núi phóng đi như bay, những dãy núi trùng điệp lướt qua bên người bọn họ. Gió núi lạnh thấu xương làm tung bay dải tua lụa trắng trên mũ giáp. Giữa núi non trùng điệp, mặt trời buổi chiều tựa như một quả cầu lửa đỏ sẫm dần dần ẩn vào trong núi rừng dài hết tầm mắt. Vực sâu vạn trượng ráng đỏ lấp lánh, khi mặt trời rơi xuống phía chân trời thì phảng phất hẻm núi cũng đang bốc cháy.


Hu Đô úy Lý Quốc Trân nắm chặt dây cương từ từ giảm tốc độ ngựa lại cẩn thận đánh giá địa hình vùng này. Ánh mắt hắn bình tĩnh tỉnh táo, đối với mỗi một nơi khả nghi đều không buông tha. Hắn từng là Đô Úy đệ nhất thám báo doanh quân Tây Lương, đối với địa hình vùng này thì rõ như lòng bàn tay. Hắn biết phía trước ước chừng hơn năm dặm có một cái cửa núi, huyện Bao Thành liền ở trước mắt.


Một tên thám báo đi trước chạy như bay mà đến liền lập tức bẩm báo: “ Khởi bẩm đô đốc, quân coi giữ cửa núi ước chừng năm mươi người. Trên núi hai bên cũng không có phục binh!”


Xác định không có điều khác thường, Lý Quốc Trân nhẹ nhàng khoát tay chặn lại rồi hạ lệnh: “ Đi thêm ba dặm thì dừng lại, nói cho các huynh đệ chuẩn bị chiến đấu!”


Đám kỵ binh vội vàng xuống ngựa điều khiển ngựa chạy chầm chậm lặng yên không một tiếng động tiến lên trong ánh trăng mờ mông lung. Tiếng vó ngựa vang rền biến thành tiếng bước chân sàn sạt.


Bọn họ là đạo tiên phong của quân Tây Lương sang tây tiến công Hán Trung gồm năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ. Do Đô Úy đệ nhất thám báo doanh tướng quân Lý Quốc Trân chỉ huy. Bọn họ ba ngày trước từ Bao Cốc xuôi nam, trải qua ba ngày hành quân đã đến chân núi Ngưu Đầu Sơn – Đông Lộc, mắt thấy đã đến trung tâm Nam Trịnh của Hán Trung. Cùng lúc đó, một lộ quân tiên phong đông tiến khác gồm năm nghìn khinh kỵ binh do Đô úy Lưu Soái chỉ huy từ Tử Ngọ Cốc xuôi nam chọc thẳng huyện An Khang.


Điều trùng hợp là Lý Quốc Trân cùng Lưu Soái đều xuất thân từ thám báo. Năm đó trong chiến dịch chinh chiến Hà Hoàng, hai người bọn họ cùng ở trong một đội thám báo. Lý Quốc Trân là Đội trưởng, từng bị Đại tướng Mã Trọng Anh dân tộc Thổ Phiên bắt đi.


Hiện tại hai người đều là tướng tiên phong, giống như là một loại cạnh tranh xem ai có thể trong chiến dịch nam chinh Hán Trung này lập kỳ công trước.


Đi được khoảng một khắc thì bóng đêm càng thêm dày đặc, sường mù núi xám xịt từ khe núi bốc lên tràn ngập khắp hẻm núi. Con đường núi hành quân càng thêm gian nan, ngoài mười bước liền nhìn không thấy bóng người.


“ Coi chừng! Con đường hẹp lại.”


“ Mau đi nhanh!”


Đám kỵ binh không ngừng truyền lại tin tức về phía sau, dè dặt tiến về phía trước mà đi. Cách cửa núi đã không đầy hai dặm, sương mù bắt đầu bị gió núi thổi tan, khe sâu dần dần biến mất, con đường trở nên rộng rái bằng phẳng. Phía trước cửa núi có một trạm canh gác nho nhỏ, nó vốn có ba trăm người bảo vệ. Nhưng cùng với việc Chu Thử đông chinh thì lúc này chỉ còn lại có không đầy năm mươi người.


Lại đi một đoạn, đại đội quân mã ngừng lại. Phía trước là đêm tối bí ẩn hoàn toàn đen thui. Lý Quốc Trân dỏng tai lắng nghe, trong bóng đêm yên tĩnh hắn tựa hồ nghe đến đằng xa có tiếng ho khan mơ hồ truyền đến. “ Tướng quân, ta đi!” Phó tướng của hắn Quả Nghị Đô Úy Lâm Minh thấp giọng xin lệnh.


Lý Quốc Trân gật đầu “ Phải nhanh, quyết đoán. Có thể bắt sống thì tốt, không thể bắt được cũng không sao cả, mấu chốt là một người cũng không thể chạy thoát.”


“ Tuân lệnh!” Lâm Minh vẫy tay một cái “ Đi theo ta.”


Mấy trăm tên binh lính rút chiến đao ra theo Lâm Minh nhanh chóng chạy đi, thân hình rất nhanh liền biến mất ở trong màn đêm. Chỉ chốc lát, phía trước truyền đến những tiếng đánh nhau rất nhỏ, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết xé rách bầu trời đêm, nhưng trong nháy mắt liền yên tĩnh lại.


“ Tướng quân, ổn rồi.” Một người binh lính chạy tới bẩm báo.


Lý Quốc Trân vung tay lên, đội ngũ lần thứ hai xuất phát chỉ chốc lát liền đến cửa núi. Cuộc chiến đấu đã kết thúc, bốn mươi tám tên quân coi giữ thì giết chết ba mươi lăm người, mười ba người đầu hàng.


“ Đây là Đội trưởng quân coi giữ, tướng quân có thể hỏi hắn về tình hình.” Lâm Minh đem một trưởng quan quân địch áp tải đến trước mặt Lý Quốc Trân.


Lý Quốc Trân thấy vẻ mặt hắn sợ hãi liền cả cười ôn hòa hỏi han: “ Ngươi yên tâm! Các ngươi cũng không phải người tộc Thổ Phiên. Tất cả mọi người cùng là quân Đường, tham gia quân ngũ đều là vì cơm ăn. Nếu đã đầu hàng, vậy cũng là huynh đệ chúng ta, mời nói cho ta biết tình hình bên ngươi.”


Dưới tác động một câu: tất cả mọi người là quân Đường của Lý Quốc Trân, viên Đội trưởng kia thấp giọng thở dài nói: “ Bảy ngày trước, Chu Thử tự mình dẫn đại quân đông chinh, quân đội ở lại giữ Hán Trung không nhiều lắm. Chúng ta đều là quân coi giữ huyện Bao Thành, ta chỉ biết huyện Bao Thành có một ngàn quân coi giữ do Thiên Linh Đại Tướng quân Hàn Tồn Cốc chỉ huy.”


“ Tướng quân, thật sự là buồn cười, lại còn gọi là Thiên Linh Đại Tướng quân!” Lâm Minh hừ lạnh một tiếng, nói khinh thường.


Lý Quốc Trân khoát tay, hắn biết Chu Thử năm đó mang từ Sơn Đông một nhóm quân dày dạn kinh nghiệm, không ít người đã được phong các loại danh hiệu Đại Tướng quân. Tên Hàn Tồn Cốc này phỏng đoán chính là một người trong đó.


“ Ta hỏi lại ngươi, một ngàn quân coi giữ này có phải quân tinh nhuệ Hán Trung? Còn lương thảo trong thành như thế nào?”


Đội trưởng kia đột nhiên lộ ra vẻ xấu hổ, hắn cúi gằm đầu mà đáp: “ Quân tinh nhuệ đều bị Chu Thử mang đi, trong thành cũng không có lương thảo gì. Hắn quy định mỗi hộ gia đình phải nuôi một binh lính, quân sĩ liền ăn ở trong nhà dân.”


Lý Quốc Trân nghe hiểu ý tứ của hắn bèn đứng lên nhìn huyện Bao Thành đen thui ở phương xa. Hắn do dự chỉ chốc lát liền nói: “ Ngươi đi lừa mở cửa thành. Nếu như thành công, ta ghi nhớ công đầu của ngươi!”


Huyện Bao Thành được xây trên mộtvùng đồi núi thấp. Sông Bao Thủy chảy vòng qua phía tây thành hơn ba dặm. Chung quanh thành trì đều là đồng ruộng, phía tây là dãy Ngưu Đầu Sơn liên miên không dứt. Bao Thành là cửa lớn phía bắc của Nam Trịnh, cho nên tường thành xây cao. Vì nằm trên cao nên dễ thủ khó công, bên trong thành ước chừng có ngàn hộ dân cư. Bởi vì rất nhiều dân cư Hán Trung bỏ trốn, Chu Thử bèn đem dân chúng ở ngoài thành chuyển hết vào bên trong thành cai quản nghiêm ngặt. Lúc này chủ lực Hán Trung đều bị Chu mang đi đông chinh, chỉ còn lại binh lính đóng quân lác đác tại mỗi quận. Giống như Bao Thành có một ngàn quân đóng đã được xem như nhiều rồi.


Trong bóng đêm, hai mươi mấy tên binh sĩ áp tải hai tên tù binh từ xa đi tới. Khi đến gần cửa thành mà trên thành cũng không có nửa điểm phản ứng, cũng nhìn không thấy một bóng người tuần tra.


“ Đều đang đi tìm chỗ vui rồi. Vương gia vừa đi, ai còn để ý trông thành?”


Đội trưởng cười khổ một tiếng.” Có người hay không thì cứ đến đó, còn mở cửa thành lại là một chuyện khác!”


Cửa thành là dùng tấm sắt để bọc, không có sông đào bảo vệ thành. Chỉ đào một con hào thật sâu rộng ước ba trượng, bên trong bày đầy sừng hươu, cọc nhọn. Lâm Minh thăm dò nhìn qua chiến hào, liền nói: “ Ngươi hô vài tiếng thử xem sao!”


“ Này --! Trên thành có còn ai thở không? Cho Lão Tử gửi hai người.”


Gọi hồi lâu. Tiếng nói đã khàn đi mới thấy một người lười biếng đi lên đầu tường, thò người ra nhìn một phen liền mắng: “ Hừm. Ngươi gào phiền chết được!”


“ Ta là Tôn Nhân Hỉ, bắt được hai thám báo. Có chuyện quan trọng bẩm báo Đại Tướng quân.”


“ Ngươi đi cửa tây đi! Nơi này chỉ có một mình ta, quay không nổi cửa thành.” Trên thành không nhịn được than thở một câu, hắn ngáp một cái liền muốn rời đi.


“ Ngươi muốn tìm cái chết sao? Đại quân Trương Hoán sẽ đến, Lão Tử muốn tới chỗ Đại Tướng quân tố cáo tình trạng của ngươi!” Dưới thành Đội trưởng rống lên.


Có lẽ là nghe nói đại quân Trương Hoán sắp tới, quân coi giữ trên thành lập tức bị dọa đến quá mức “ Ngươi chờ, ta tìm người hỗ trợ.”


Ước ngoài hai dặm, năm nghìn kỵ binh ẩn thân trong một rừng cây, Lý Quốc Trân đứng ở trên một tảng đá lớn, toàn thân chăm chú nhìn cửa thành. Đột nhiên, hắn nhìn thấy cầu treo bắt đầu chậm rãi buông xuống.


“ Toàn quân chuẩn bị!” Lý Quốc Trân ngắn ngủi phát ra mệnh lệnh, năm nghìn kỵ binh lập tức chỉnh đốn đội ngũ, chiến đao bắt đầu ra khỏi vỏ, sát khí trong rừng cây bốc lên dạt dào.


Lý Quốc Trân khẩn trương nhìn chăm chú chỗ cửa thành, chỉ thấy cửa thành chậm rãi mở. Trong giây lát, từ xa có mấy tiếng tiếng kêu thảm thiết làm kinh động ban đêm yên tĩnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom