• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 394

Nhóm dịch: Hồng Mai


“ Xuất binh!”


Hắn hét lớn một tiếng, “ Trong vòng một canh giờ chiếm lĩnh huyện thành, quân địch chống cự đều giết không tha!”


Năm nghìn kỵ binh giục ngựa vọt ra, bọn họ phảng phất một cơn sóng triều đen kích động sát khí đầy trời sục sôi mãnh liệt cuộn về phía huyện thành cách hơn hai dặm tấn công.


Dòng nước lũ đen lọt vào huyện thành, huyện Bao Thành nhốn nháo. Tiếng hô chém giết, tiếng kêu khóc, tiếng cầu xin tha thứ vang tận phía chân trời


Giữa trưa ngày thứ ba, Trương Hoán tự mình dẫn tám vạn đại quân xuyên qua đường Bao Cốc đến huyện Bao Thành. Ngày hôm sau, ba vạn quân Tây Lương đóng giữ tại ải Dương Bình cũng chạy tới Bao Thành hội hợp cùng chủ soái.


Từ huyện Bao Thành theo dòng Bao Thủy đi về phía nam ước hai mươi dặm là tòa thành Nam Trịnh lớn nhất Hán Trung. Hán Thủy chảy qua phía nam thành, sông Bao Thủy chính ở chỗ này hòa vào Hán Thủy. Hai dòng sông gặp nhau làm đất bồi lên bình nguyên rộng lớn, sản vật phong phú, rất nhiều đồng ruộng phì nhiêu khiến cho Nam Trịnh từ xưa đã là nơi giàu có và đông đúc nhất Hán Trung.


Nơi này cũng là hang ổ của Chu Thử. Giờ phút này Chu Thử đã đông chinh, trong thành Nam Trịnh chỉ có hơn một vạn quân coi giữ do em họ của hắn Chu Nhược Hỉ chỉ huy.


Sáng sớm hôm nay, khi những tia nắng nhàn nhạt đầu tiên chiếu lên tường thành Nam Trịnh thì quân coi giữ trên tường thành Nam Trịnh đều giống rơi vào trong động băng tuyết.


Chỉ thấy ngoài ba dặm là quân đội đông đảo mắt nhìn không thấy giới hạn, tinh kỳ phấp phới, che kín bầu trời. Tiếng trống trận liên hồi, tiếng kèn cao vút không ngừng thổi lên. Từ phương xa vẫn có đại đội kỵ binh cuồn cuộn mà đến, không ngừng gia nhập vào trong đại dương đen ngòm kia.


Trương Hoán đứng thẳng dưới một cây đại kỳ đen. Trên đại kỳ thêu một chữ Trương lớn màu trắng. Hắn lạnh lùng nhìn tường thành đợi thời cơ tiến công. Để đối phó đám quân già yếu bệnh tật Chu Thử lưu lại, hắn cũng không chuẩn bị trả giá lớn.


“ Đô đốc! Đã chuẩn bị xong!”


Trương Hoán nhẹ nhàng vung tay lên, “ Bắt đầu đi!”


Ô! Tiếng kèn trầm thấp mà chói tai chợt vang lên. Tinh kỳ phảng phất xé mây thấy mặt trời chỉ một thoáng rẽ sang hai bên để lộ ra ba cỗ xe công thành vô cùng khổng lồ. Trông chúng diện mạo hung ác phảng phất là ác quỷ đến từ âm tào địa phủ.


Tại hai bên xe công thành có gần trăm giá phóng đá ngẩng đầu đứng thẳng, những dụng cụ công thành này đều có bánh xe gỗ. Được hơn mười con ngựa kéo đang rất thong thả di động về phía trước.


Trên tường thành Nam Trịnh giống như yên tĩnh, trong mắt bọn lính ai nấy đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Bọn họ phần lớn đều là tân binh, chưa từng trải qua chiến tranh. Đứng trước thực lực đối lập chênh nhau thật lớn như mức nước của lòng sông so với mặt biển, dưới uy hiếp của tử vong thì không ít người hai chân lạnh run. Không đợi Chu Nhược Hỉ thu xếp xong phòng ngự, những tảng đá lớn đột nhiên không hề dấu hiệu được phóng ra.


Thình thịch! Thình thịch! Những tảng đá lớn như quả cầu to bằng cái cối xay cùng hỏa cầu đốt cháy hừng hực gào thét mà đến. Nó nện vào tường thành làm đá vụn bay loạn, bụi bặm tung lên, cả tường thành đều chấn động. Nó nện bên trên tường thành, vô số người liền ngay cả tiếng kêu rên đều không còn kịp phát ra liền bị ép thành bánh thịt. Hỏa cầu nện xuống, nứt ra thành mười quả tiểu hỏa cầu nhằm tứ phía bay đi. Tiếng khóc kêu thê thảm, tiếng la nổi lên bốn phía. Không ít trên người bị đốt thành cây đuốc vung vẩy cánh tay mà rớt xuống dưới tường.


“ Ầm vang!” Cửa thành phía bắc bị vài tảng đá lớn đánh trúng lắc la lắc lư rồi sụp đổ trong tiếng ầm ầm lập tức làm bốc lên lửa cháy ngút trời.


Trên thành cũng bắt đầu có xe giường nỏ bắn xuống phía dưới, nhưng tầm bắn xa xem ra còn kém máy bắn đá của quân Tây Lương. Ngẫu nhiên bắn tới máy phóng thì đã là hết tầm.


Đá bay đột nhiên đình chỉ bắn, nhưng chỉ yên lặng trong chốc lát. Đợt công kích thứ hai liền bắt đầu rồi. Lần này đây bắn tới cũng không phải đá tảng mà là một loạt thùng sắt đen nhánh mặt trên đang điên cuồng tỏa ra khói xanh, chúng bay dày đặc về phía tường thành.


“ Phích Lịch đạn!”


Những ai đã từng nghe nói đến truyền thuyết đều sợ hãi đến bắt đầu điên cuồng gào thét. Ba năm trước đây trong chiến tranh đối phó dân tộc Thổ Phiên, quân Tây Lương sử dụng một loại vũ khí bí mật uy lực vô cùng lớn. Sau đó bất kể là quân Hà Bắc của Bùi gia hay là quân Hoài Nam của Sở gia đều muốn khám phá loại vũ khí bí mật. Nhưng vũ khí hỏa dược một mực là cơ mật tối cao của quân Tây Lương. Do không bị tiết lộ chút nào nên có người đoán được đây có thể là hỏa dược. Cũng có người cho rằng Tây Vực thừa thãi dầu hỏa nên đây có thể là vũ khí dầu hỏa. Cũng không có thiếu người tin tuyên truyền của quân Tây Lương, nó là một loại vật chất thiên nhiên chôn dấu tại Kỳ Liên sơn, chỉ có ở Kỳ Liên sơn.


Trong các loại suy đoán, mỗi quân đội cuối cùng đều không cách nào xác nhận đáp án chân chính. Cải tiến hỏa dược càng là không thể nào nói đến, nó đột nhiên xuất hiện ở trước tường thành Nam Trịnh nên có một số nghe thấy đều đã sợ đến sắc mặt đại biến, nhào xuống nằm trên mặt đất mà lạnh run.


Thùng hỏa dược nổ kinh thiên động địa, ánh sáng đỏ đậm khiến màu sắc thiên địa bị biến đổi. Hỏa diễm bay trong không trung, âm thanh ù ù vang tận mây xanh. Đến khi khói đen tan hết, trên cả tường thành đã không có một người đứng yên.


Thùng hỏa dược không chứa cái gì đặc biệt, lực sát thương của nó có lẽ vẫn còn kém một quả hỏa cầu. Nhưng nó có biểu hiện gây hiệu quả chấn động mà bất cứ một loại vũ khí gì đều không thể bằng được.


Chậm rãi, bắt đầu có người từ trên mặt đất bò lên, bọn họ mặt vàng như đất, trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi cực độ. Một vài trang giấy bay lả tả vẫn còn trôi dạt trên bầu trời.


“ Ai đầu hàng, người nhà có thể trở thành hộ gia binh được mười mẫu ruộng, miễn thuế ba năm. Kẻ không hàng, người nhà sung quân Tây Vực làm nô lệ.”


Có người dao động, có người lén lút buông vũ khí xuống len lén cởi đai buộc quân phục ra. nút thắt. Quân coi giữ ở bên trong cửa bắc thành hơn phân nửa đều đã không thấy bóng dáng.


Sau khi công kích hỏa dược một đợt, máy phóng đá bắt đầu rút lui về phía sau. Một chiến mã chạy như bay mà đến, hắn trương cung bắn một mũi tên đem một phong thơ gắn lên tường thành “ Hãy chuyển giao cho chủ soái các ngươi. Sau nửa canh giờ không hàng thì Nam Trịnh sẽ trở thành một mảnh đất trống!”


Trên tường thành vẫn im ắng như chết, ước sau một khắc thì cửa bắc thành Nam Trịnh chậm rãi mở ra, cầu treo hạ xuống. Tướng phòng thủ Chu Nhược Hỉ để trần nửa thân trên, dẫn theo mười mấy tên văn võ quan viên đi ra khỏi cửa thành quỳ rạp xuống đất, quan ấn cao cao giơ lên quá đỉnh đầu.


Tháng giêng năm Tuyên Nhân thứ bảy, Trương Hoán tự mình dẫn mười vạn đại quân tiến quân Hán Trung. Ngày hai mươi hai tháng giêng, Nam Trịnh đầu hàng. Điều này ý nghĩa là Hán Trung đã rơi vào trong tay Trương Hoán. Hang ổ của Chu Thử bị nhổ tận gốc. Mà lúc này, thành Tương Dương đã bị quân của Thôi Khánh Công bao vây xung quanh, quân Chu Thử tại huyện Vĩnh Thanh đang nhìn chằm chằm vào.


Như vậy, Trương Hoán sẽ dừng lại với Hán Trung sao?


Tháng giêng năm Tuyên Nhân thứ bảy, từ Sóc Phương, Lý Chính nổi loạn dẫn đến nguy cơ toàn diện cho Đại Đường. Đại quân Hồi Hột áp sát, Lý Chính lại phản loạn làm cho Hữu Tể Tướng Bùi Tuấn mệt mỏi đối phó. Mà lão đối với thái độ mập mờ của Thôi Khánh Công lại làm cho nguy cơ Kinh Tương hoạ vô đơn chí. Hạ tuần tháng giêng, chủ lực của Thôi Khánh Công ở bắc Tương Dương đánh bại năm vạn quân Sơn Nam do Phó Tiết Độ Sứ Vương Mạo chỉ huy. Bại quân lui về Tương Dương, đại quân Thôi Khánh Công theo đuôi mà đến, mười lăm vạn đại quân vây Tương Dương như trong một cái lồng sắt.


Cùng lúc đó, quân của Chu Thử đã công chiếm Phòng Lăng, dừng lại ở huyện Vĩnh Thanh. Thôi Khánh Công phát ra cảnh báo nghiêm nghị nhất cho hắn, nếu dám tiến vào Tương Dương nửa bước, hắn sẽ không tiếc đánh một trận.


Huyện Vĩnh Thanh, Chu Thử đứng ở trên tường thành cao cao nhìn ra một vùng quê mênh mông. Trời bắt đầu sáng, từ chân trời hiện ra mặt trời, có vài ngôi sao lẻ loi lóe sáng ở phía chân trời. Nơi phương xa, một dãy núi lờ mờ cao vút dựng lên cuối chân trời màu xám.


Hắn thở dài một hơi, Hán Trung núi non trùng điệp hắn đã nhìn chán. Hắn thích chính là đồng bằng, đồng bằng rộng lớn mênh mông. Đất Kinh Tương giàu có và đông đúc kênh rạch chằng chịt ngang dọc, thóc gạo tôm cá dồi dào.


“ Vương gia đang nghĩ đến tương lai?” Không biết từ khi nào quân sư Tề Lộc của hắn xuất hiện ở phía sau. Một dúm râu dê núi càng thêm cháy vàng, trong mắt hình tam giác lóe lên ánh sáng giảo hoạt.


Hắn thấy Chu Thử ngắm nhìn về phía đông nam liền đã biết tâm tư của Chu Thử. Hắn khẽ cười nói: “ Hiện tại Thôi Khánh Công đã vây khốn Tương Dương, đại quân khó có thể chia ra cho nên mới mạnh miệng lên tiếng đe dọa Vương gia. Hắn sợ Vương gia xuôi nam đoạt Kinh Châu, hắn uổng công bắt người ta làm theo.”


“ Ta cũng suy nghĩ như vậy, chỉ cần một khi Thôi Khánh Công hoàn thành bố trí, chúng ta lập tức liền dẫn quân xuôi nam.”


Tề Lộc gật đầu, hắn do dự một phen liền nói: “ Có chuyện thuộc hạ nghĩ cùng Vương gia thương lượng một phen.”


“ Chuyện gì?” Thân hình mập mạp của Chu Thử từ từ di chuyển, dáng người giống hệt một quả núi lớn trùm kín thân hình Tề Lộc nhỏ gầy. Hắn thấy Tề Lộc muốn nói lại thôi, liền lạnh lùng bảo: “ Không phải là lại muốn ta dốc lòng yêu quý sức dân đó chứ!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom