• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 420

Nhóm dịch: Hồng Mai


“ Còn Tướng Quốc thì sao?” Thôi Tiểu Phù ánh mắt lại hướng sang nhìn Bùi Tuấn. Lúc này, Bùi Tuấn cũng biết rõ dụng ý của Trương Hoán. Hắn đã nhìn ra hôm nay Triều hội thu xếp để cho hắn nhượng bộ, lấy Binh bộ Tả Thị Lang đổi lấy Sóc Phương Tiết Độ Sứ. Giao dịch này đối với Thôi Tiểu Phù là có lợi, dù sao quân đội Trương Hoán đóng tại Sóc Phương. Coi như Đoạn Tú Thực được chức danh Sóc Phương Tiết Độ Sứ thì hắn cũng chưa chắc có thể khống chế nổi Sóc Phương. Mà Nguyên Tái có thương tích, trong vòng một hai tháng không thể vào triều. Lý Hoài đi một chuyến quận Đông Hải rồi khéo léo bố trí thêm liền có khả năng khi về đoạt quyền. Thôi Tiểu Phù sao lại để hắn thực sự một mực sống ở quận Đông Hải?


Giờ khắc này, Bùi Tuấn đột nhiên cảm giác được mình làm đối với Trương Hoán có chút quá phận, trong lòng lão thập phần bất an. Loại bất an không phải bởi vì Trương Hoán là con rể của lão, mà là lương thực Trường An lại từ Lũng Hữu đưa tới. Một khi thực sự chọc giận Trương Hoán làm mất nguồn cung ứng lương thực thì Bùi Tuấn lão lại đi tìm ai đây?


Nghĩ vậy, Bùi Tuấn lập tức bước ra khỏi hàng nói với Thôi Tiểu Phù: “ Khởi bẩm Thái Hậu, thần cũng đồng ý thiết lập chức Binh bộ Tả Thị Lang. Nhưng thần cũng muốn mượn cơ hội này đệ trình Thái Hậu đồng ý bổ nhiệm nguyên Sóc Phương tiết độ Phó Sứ Mã tướng quân tái nhậm chức làm Sóc Phương Tiết Độ Sứ.”


“ Hảo! Truyền ý chỉ ai gia, phong Tể Dương Quận vương Lý Hoài làm Binh bộ Tả Thị Lang, lập tức đi quận Đông Hải khảo sát việc cải cách nội quy quân đội. Mặt khác, phong nguyên Sóc Phương tiết độ Phó Sứ Mã cho làm Sóc Phương Tiết Độ Sứ, lập tức nhậm chức.”


Cái kết cục này chính là thứ Thôi Tiểu Phù muốn. Đánh cờ gần một tháng, rốt cục trên Triều hội nàng đã thắng Trương Hoán. Tâm tình nàng thập phần dễ chịu. Mục đích Triều hội hôm nay cũng coi như đạt được, nàng thấy thời gian đã không còn sớm liền nói với Trung Điện Giam: “ Hỏi lại các vị quan lại, nếu còn việc khác thì bẩm tấu, vô sự liền tan triều.”


“ Thái Hậu có chỉ, các vị đại thần có việc thì bẩm tấu, vô sự liền có thể tan triều.” Âm thanh cao vút ngân nga tại đại điện. Âm thanh hãy còn chưa biến mất thì thấy từ đội ngũ tôn thất đi ra một người, hắn cao giọng bẩm báo: “ Thần có việc muốn bẩm tấu Thái Hậu!”


Người bước ra đúng là Thuận Hóa vương Lý Kiều. Lúc này, trên mặt Trương Hoán lộ ra một nụ cười lạnh lùng.


Trên đại điện Hàm Nguyên bắt đầu hơi có chút xôn xao, không ít người tâm cơ linh động đã đoán được chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Trương Hoán thua một ván, hắn há có thể không hề tìm kiếm phương diện khác để thu lại. Mà hiện tại, Lý Kiều ra mặt tựa hồ đúng là câu trả lời như suy đoán.


Không chỉ có các đại thần hàng đầu, Thôi Tiểu Phù, Bùi Tuấn, Lý Cầu, Lý Miễn, thậm chí Thôi Ngụ, Sở Hành Thủy.v..v... ai cũng không ngờ rằng Lý Kiều sẽ ở vào thời điểm mấu chốt này có tấu chương muốn trình lên. Đây là một Tiêu Dao Vương gia ngay cả về Kinh thành cũng còn lười. Lão chưa bao giờ tham gia vào chính sự, lại càng không lên tiếng ở trên Đại Triều. Chính một Vương gia như vậy cơ hồ làm cho người ta quên lãng thì ngược lại tại lúc mẫn cảm nhất, khẩn yếu nhất liền ra mặt.


“ Thần buộc tội Tông Chánh Tự khanh ba năm không tổ chức hiến tế thần đẳng tại tông miếu. Chưa nói đến thất trách mà trước hết là đại bất kính đối với Tiên Đế.”


Tiếng của Lý Kiều không lớn, nhưng trong điện Hàm Nguyên hoàn toàn yên tĩnh vẫn cứ rõ ràng lọt vào tai mỗi người “ Thần yêu cầu lập tức bãi miễn Tông Chánh Tự khanh Lý Cầu!”


Trong đại điện hoàn toàn ồn ào, một chiêu phản kích tuyệt diệu. Cơ hồ tất cả mọi người cho là như vậy, sau khi bị buộc bỏ Binh bộ Tả Thị Lang để đổi lấy Sóc Phương Tiết Độ thì Trương Hoán đã phản kích. Mấy vị đại thần chuẩn bị mượn Đại Triều dâng tấu chương cũng lén lút thu lại tấu chương của mình. Trên Đại Triều, bọn họ chỉ là khán giả, đi cảm nhận cuộc va chạm giữa đệ nhất quân phiệt Đại Đường cùng người thống trị tối cao Đại Đường.


Đứng ở góc điện mà Thôi Khánh Công có chút ghen tị, hắn không ngờ ở trong cuộc đấu tranh quyền lực này bị gạt sang một bên. Vào mấy tháng trước gây ra sóng to gió lớn, vốn trong Đại Triều lần này danh tiếng hắn phải nổi lên cực điểm. Còn Vi Đức Khánh hoàn toàn bị người quên lãng vẫn duy trì thần sắc lạnh lùng của hắn. Phảng phất trong Đại Triều mà có gió nổi mây phun thì cùng hắn không có nửa điểm quan hệ. Sự chú ý của hắn trước sau dồn vào Trương Hoán.


Bùi Tuấn tựa hồ nửa ngủ thiếp đi. Lão đã diễn xong, còn lại chỉ là đối thủ Thôi Tiểu Phù cùng Trương Hoán diễn, không quan hệ gì tới lão. Tông Chánh Tự, Tông Chánh Tự thì làm cái gì? Mục đích của Trương Hoán còn không rõ ràng sao?


Sau cơn ồn ào ngắn ngủi là hoàn toàn yên lặng, yên lặng giống như chết. Ngay cả Thôi Tiểu Phù cũng vẫn giữ im lặng, vấn đề này không tới phiên nàng giải thích.


“ Thần oan uổng!” Kẻ đương sự xuất hiện, Tông Chánh Tự khanh Lý Cầu cơ hồ là bổ nhào ra. Thân hình to mập rẽ ra một con đường, phảng phất như núi lở mà tới trước mặt Lý Kiều, lại phối hợp đôi mắt hung ác của hắn. Nếu như đem đại điện đổi thành rừng rậm thì Lý Kiều kia đã sớm bị hắn chẻ thành trăm mảnh vụn.


“ Ngươi ngậm máu phun người!” Lý Cầu tức giận đến toàn thân phát run, vô luận như thế nào hắn đều cho rằng mình chịu oan uổng.


“ Ta ngậm máu phun người?” Lý Kiều nặng nề hừ một tiếng, hắn chỉ vào tất cả tôn thất cùng quan viên văn võ trong đại điện mà cao giọng chất vấn: “ Hiến tế tông miếu cũng không phải việc bí mật gì. Ngươi thử hỏi mọi người xem ba năm vừa rồi ngươi mở cửa lớn của tông miếu được mấy lần?”


“ Không nên kích động, tỉnh táo lại!” Kim Ngô Vệ Đại Tướng quân Lý Vận đứng gần Lý Cầu nhất nhịn không được mà nhắc nhở hắn.


Lời nhắc nhở rõ ràng lọt vào tai giống hệt một chậu nước lạnh đổ xuống, Lý Cầu đột nhiên lập tức yên tĩnh trở lại. Lý Kiều chẳng qua là con chó mà thôi, kẻ thực sự đứng phía sau màn vẫn còn đứng ở nơi đó nhìn mình cười lạnh kia kìa!


Đó là một âm mưu.


Lý Cầu lui mạnh về phía sau một bước, hắn hơi hơi chỉnh lý qua ý nghĩ của mình rồi liền lên giọng nói: “ Thái Hậu. Thần cũng thừa nhận chứng thật là có ba năm không tiến hành bái tế tông miếu. Nhưng thực sự không phải là thần không nghĩ mà là thần có nỗi khổ khó nói.”


“ Ái khanh không ngại nói một câu xem là nỗi khổ gì? Xem Thuận Hóa vương có hiểu rõ ngươi không”


Lời của Thôi Tiểu Phù mặc dù là nói cho hai người Lý Cầu cùng Lý Kiều nghe, nhưng ánh mắt của nàng cũng lại nhìn chăm chú vào Trương Hoán. Điện Hàm Nguyên mặc dù cực kỳ sâu rộng, nhưng Thôi Tiểu Phù cùng Trương Hoán lúc này cũng không cách nhau xa, không đến ba mươi bộ. Nàng ở trong bóng tối, Trương Hoán ở ngoài sáng, từ chỗ nàng có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ biến hóa của Trương Hoán.


Sắc mặt hắn rất bình tĩnh, cũng như cùng tất cả quan viên đều đang nhìn hai vị Vương gia đánh cờ, phảng phất chuyện này không hề quan hệ cùng hắn. Lui một bước nói, ba năm Lý Cầu không tế tông miếu thì tất cả mọi người trong đại điện biết. Nhưng không ai nhắc nhở tới nó. Khi mà vi phạm quy tắc trở thành thói quen thì cuối cùng thói quen đó cũng thành quy tắc mới.Nếu như truy tới cùng thì số người và sự việc cần bị buộc tội vẫn còn có rất nhiều, Ví dụ như vấn đề đem công văn mang về nhà phê duyệt. Ví dụ như vấn đề cấm chỉ quan viên buôn bán, vấn đề nuôi bao nhân tình, vấn đề vi phạm quy tắc lấy thiếp, vấn đề trộm chiếm công điền để thu điền tô. Những điều này là trong luật pháp Đại Đường đã có mệnh lệnh cấm chỉ rõ ràng. Nhưng mấy năm vừa rồi tác phong tản mạn này đã xâm nhập đến mỗi một cái góc nhỏ triều đình. Chỉ cần không gây ra đại sự thì cũng sẽ không có người hỏi đến những việc vặt này. Nói cho cùng thì đây là chế độ giám sát Đại Đường bị thiếu làm cho dẫn đến một loạt hậu quả.


“ Mỗi một lần hiến tế tông miếu, tối thiểu cũng cần hao phí hai vạn quan tiền. Nhưng chỗ Tông Chánh Tự của thần hàng năm kinh phí chỉ có ba vạn lạng bạc, mà hằng ngày chi tiêu công vụ, quan lại đi công cán các nơi cần chi tiêu cùng trợ cấp, bù vào than củi, chi phí xe ngựa, trợ cấp cưới gả ma chay cho con cháu tôn thất.v..v... Tất cả những thứ này đều phải dùng tiền, ba vạn lạng đã là vô cùng căng thẳng, đâu còn có tiền để cử hành hiến tế tông miếu? Các vị đại thần, tình trạng tài chính triều đình nói vậy tất cả mọi người rất rõ ràng. Mỗi một Bộ, Tỉnh cũng đang lo lắng tiết kiệm chi tiêu như thế nào. Ta nghĩ, không chỉ là Tông Chánh Tự, mà ngay cả Đại Minh Cung đêm trước bị thiêu hủy Bồng Lai các, Thái Hậu cũng không phải thể hiện rõ thái độ không hề xây dựng lại sao?”


Lý Cầu nói năng chuẩn xác, hắn không cử hành hiến tế tất nhiên nguyên nhân là kết quả được tổng hợp lại từ các loại suy nghĩ. Bao gồm hắn bất hòa cùng với Thọ Vương, thậm chí Thái Hậu Thôi Tiểu Phù cũng ám chỉ hắn ít cử hành hoạt động tôn thất. Nhưng hắn cũng biết hai năm không cử hành tế lễ tông miếu đem lại nguy hiểm miễn chức. Vì thế phụ tá hắn đã sớm cùng hắn thương lượng xong đối sách, lấy cớ không có tiền tổ chức tiến hành để từ chối, tài chính triều đình túng quẫn, cần phải sửa lệ theo làn gió tiết kiệm. Đây là một cái cớ cực kỳ đường hoàng.


Hắn càng nói càng có lý, liếc mắt nhìn Lý Kiều hừ lạnh một tiếng mà nói: “ Triều đình gặp khó không phải những người đang sống mơ mơ màng màng tại Lũng Hữu dự đoán được sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom