• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 422

Nhóm dịch: Hồng Mai


Bùi Tuấn lúc này gật đầu đồng ý “ Được rồi! Trước tiên cứ khẫn cấp theo đường cũ vận chuyển trăm vạn quan tiền thuế. Nhưng hạ lệnh Đoàn Luyện Binh dọc đường bảo vệ an toàn cho thuyền. Còn như việc thuỷ vận Tương Dương, sau này lại thương nghị.”


“ Thái Hậu, thần cũng có một đề nghị. Nếu Binh bộ tả Thị Lang Lý Hoài vừa lúc đi quận Đông Hải khảo sát cải cách nội quy quân đội, có thể mệnh hắn kiêm nhiệm làm Thuỷ vận Tiếp dẫn sư, điều Đoàn Luyện Binh hộ vệ tào thuyền ( thuyền hàng ) an toàn.”


Người đưa ra đề nghị này là Tả Tướng quốc Thôi Ngụ.


“ Thái Hậu, người như thế nào có thể đồng ý với đề nghị của Thôi Ngụ, hắn tất nhiên sẽ không có hảo tâm gì!” Trong Ngự Thư Phòng của Thôi Tiểu Phù ở Tử Thìn Các, Lý Miễn có hơi lo lắng hỏi: “ Thần liền lo lắng, chúng ta thật vất vả mới tranh được Binh bộ Tả Thượng Thư. Nếu như xảy ra cái gì ngoài ý muốn, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ?”


Triều hội đã tan nửa canh giờ, Thôi Tiểu Phù vẫn cảm giác mỏi mệt không chịu nổi. Nàng rất muốn hồi cung nghỉ ngơi, nhưng vẫn còn có rất nhiều chuyện lại không thể trì hoãn, nàng không thể không tự ép lấy lại tinh thần đi tới Ngự Thư Phòng.


Giờ phút này, Thôi Tiểu Phù toàn thân thả lỏng từ từ nhắm hai mắt nửa nằm ở phía sau ngự án. Một hoạn quan đứng ở sau lưng nàng, dè dặt khẽ bấm huyệt Thái Dương cho nàng. Lý Miễn bất giác lo lắng làm nàng có cảm giác buồn cười, nàng không hề mở mắt chỉ mỉm cười nói: “ Ái khanh, ngươi quá lo lắng. Tâm tư Thôi Ngụ ta biết, hắn đơn giản là hy vọng Thôi Khánh Công cướp đoạt thuyền hàng, sau đó lấy cớ Lý Hoài thất trách để buộc tội hắn. Nhưng hắn lại thật không ngờ, nếu như thuyền hàng có thể thuận lợi về kinh thì chúng ta liền có khả năng để Lý Hoài danh chánh ngôn thuận nắm lấy Đoàn Luyện Binh. Bất cứ chuyện gì tình đều là kiếm hai lưỡi, hắn chỉ nghĩ đến gây tổn thương cho chúng ta, cũng không sợ cắt tay mình sao?”


“ Thái Hậu cao kiến!” Lý Miễn than thở một tiếng, lại hỏi dò: “ Thái Hậu như vậy đã nắm chắc, nói vậy hẳn là về phía Thôi Khánh Công đã có thu xếp!”


“ Thu xếp thì lại không có, nhưng ta sẽ cảnh cáo hắn.”


Thôi Tiểu Phù vừa mới nói xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng của Lữ Thái Nhất bẩm báo “ Thái Hậu, Thôi Khánh Công đến, đang ở ngoài điện chờ vào!”


Lý Miễn bị dọa cho hoảng sợ, vội vàng nói: “ Thái Hậu, vậy thần liền cáo lui trước.”


Thôi Tiểu Phù mở mắt liếc nhìn hắn, nhẹ nhàng cười nói “ Được rồi! Ngươi có thể cáo lui.”


“ Thần cáo lui.” Lý Miễn chậm rãi lui xuống. Đợi hắn đi rồi, Thôi Tiểu Phù ngồi dậy, nàng phất tay hạ lệnh đám hoạn quan đi xuống, trong phòng chỉ còn lại có một mình nàng. Nàng thở thật dài, Triều hội hôm nay có thể nói mừng lo nửa nọ nửa kia. Mừng là nàng đoạt được một nửa Binh bộ, lo cũng là hoàng nhi lộ ra sự sắc sảo. Đây là chuyện nàng chưa bao giờ gặp qua một lần. Nó năm nay mười tuổi, còn cách lúc độc lập cầm quyền có tám năm. Chẳng lẽ sau tám năm chính mình liền thành hai bàn tay trắng sao?


Một loại cảm giác chưa từng có đè nén làm Thôi Tiểu Phù hơi khó thở. Nàng không tự chủ được mà nghĩ tới Tần vương Chính.


“ Thái Hậu, Thôi Khánh Công đến.” Tiếng bẩm báo của Lữ Thái Nhất cắt đứt ý nghĩ của nàng.


“ Tuyên hắn vào đi!” Thôi Tiểu Phù tạm thời để việc Lý Mạc lại, vươn thẳng lưng, miệng mỉm cười chờ đợi Thôi Khánh Công yết kiến.


Chỉ chốc lát, Thôi Khánh Công bước dài đi đến, trên mặt vẫn còn giận dữ chưa tan. Mới vừa rồi tại cửa đại điện hắn gặp phải Lý Miễn, Lý Miễn lại lấy giọng giáo huấn báo cho hắn cần lấy đại cục làm trọng. Cái gì gọi là đại cục làm trọng? Thôi Khánh Công chẳng lẽ còn cần người giáo huấn sao?


“ Thần tham kiến Thái Hậu!” Thôi Khánh Công chắp tay, trên mặt cực kỳ không vui. Lý Miễn đã nói như vậy cũng là Thôi Tiểu Phù xúi giục.


“ Nhị ca mời ngồi đi!” Thôi Tiểu Phù nhìn qua sắc mặt của hắn, đợi ngồi xuống liền mỉm cười hỏi: “ Như thế nào, hôm nay trong triều đình cảm giác bị lạnh nhạt sao?”


Thôi Khánh Công dài mặt đáp: “ Lạnh nhạt cũng chưa nói tới, ta chỉ là một vũ phu thôi, lục đục với nhau không phải là thứ ta am hiểu.”


“ Nhị ca không nên nói như vậy, lục đục với nhau không quan trọng gì, thực lực mới là thứ nhất. Nhị ca có trong tay hai mươi vạn đại quân, cái đó mới quan trọng” Thôi Tiểu Phù nhẹ nhàng an ủi hắn, dừng một lát nàng vừa cười vừa nói: “ Nhị ca có thể đã nghe nói chuyện Nội các mới?”


Nhắc tới Nội các, sự chú ý của Thôi Khánh Công bị dời đi. Hắn cũng nghe nói sáng nay mấy điểm, ba người Thủ các, sáu người Phụ các, không biết về phương diện này thì hắn có thể có địa vị không?


Thôi Tiểu Phù phảng phất biết tâm tư của hắn liền cười nói cho hắn: “ Lý Miễn là Thủ các. Hai vị Phụ các thì một là Vi Ngạc, người nữa chính là Nhị ca. Kỳ thật các ngươi đều là như nhau, đều là do ta quyết định.”


“ Lý Miễn?” Lửa giận của Thôi Khánh Công bốc lên, hắn sa sầm mặt mà hỏi: “ Ta tới hỏi ngươi, ngươi cứ luôn miệng nói thực lực là thứ nhất. Vậy vì sao không cho ta làm Thủ các, lại để cho một kẻ bạch diện thư sinh cưỡi lên cổ ta, đây là tại sao?”


Thôi Tiểu Phù thấy khí thế của hắn hùng hùng hổ hổ, đã không tuân thủ lễ quân thần thì cũng thôi, ngược lại còn dùng loại khẩu khí đó nói chuyện đối với chính mình. Trong lòng của nàng cũng có chút tức giận, nàng cực lực khắc chế bản chính mình mà nói: “ Mời Lý Miễn làm Thủ các đại thần, thứ nhất là tư cách và sự từng trải của hắn nếu so với ngươi thì lão luyện hơn, hàng thứ yếu là hắn thường ở kinh thành, còn ngươi lại ở bên ngoài.”


Lời còn chưa dứt liền bị Thôi Khánh Công thô bạo cắt ngang “ Lý do này của ngươi thật sự là không có đạo lý, cái gì gọi là tư cách và sự từng trải của hắn nếu so với ta thì lão luyện hơn. Nếu bàn về tư cách và sự từng trải thì hắn so sánh hơn được Vi Ngạc sao? Vậy sao ngươi không cho Vi Ngạc làm Thủ các đại thần? Thường ở kinh thành càng là lời nói vô căn cứ, Trương Hoán là Thủ các đại thần, nhưng hắn thường ở kinh thành sao? Thế này rõ ràng là ngươi không coi trọng ta.”


“ Đủ rồi!” Thôi Tiểu Phù không thể nhịn được nữa, nàng vụt đứng lên không thể át nổi cơn giận mà chỉ trích hắn: “ Trước mặt ai gia ngươi cũng càn rỡ như vậy sao?”


Ngực nàng phập phồng kịch liệt, tức giận đến nước mắt đều chảy ra “ Ngươi nói cũng không sai, là ta không có để ngươi vào mắt, là ta không dám coi trọng ngươi. Ngươi nhìn lại đi mà tự làm tự chịu. Tấn công Tương Dương ngươi giết bao nhiêu người, tại Tảo Dương ngươi cơ hồ giết sạch toàn thành, ngay cả bé gái vài tuổi đều không buông tha. Đến nay ta không thể gói gọn chuyện này vì ngươi. Chỉ bằng tánh tình như vậy của ngươi mà còn muốn làm Thủ các đại thần, ngươi biết ngươi kém Trương Hoán xa đến đâu không? Chỉ cần một việc người ta từ bỏ Giang Hạ để đi cứu trợ dân chúng Tương Dương đủ để hắn thu được hết nhân tâm thiên hạ. Lại có bao nhiêu đại thần tìm nơi nương tựa chỗ hắn, ngươi biết hắn là ai sao? Hắn là con của Thái Tử Dự, là kẻ địch muốn cùng ta tranh đoạt thiên hạ! Những điều này, ngươi đều thay ta nghĩ tới sao?”


Nói xong lời cuối cùng, Thôi Tiểu Phù cơ hồ khàn cả giọng. Nàng kích động dùng cái chặn giấy nện lên ngự án, nước mắt mãnh liệt tuôn trào từ trong mắt ra. Giờ khắc này, biểu hiện nữ nhân mềm yếu của nàng thể hiện ra ngoài đạt tới cực điểm.


Thôi Khánh Công có chút ngây dại, hắn chưa bao giờ gặp qua muội muội nổi giận lớn như vậy. Môi hắn giật giật, một cảm giác khó chịu ùa vào trong lòng nhưng chỉ cắn răng cúi đầu không nói.


Trong phòng im ắng, phảng phất mưa tạnh sau cơn bão táp. Một lát sau, Thôi Khánh Công đứng lên, xoay người đi ra ngoài.


“ Ngươi đứng lại!” Thôi Tiểu Phù gọi giật hắn lại “ Ngươi muốn đi đâu?”


“ Ta quay về Nhữ Dương.” Thôi Khánh Công lạnh lùng nói: “ Ngươi đã không cách nào thay ta xử lý xong việc Tảo Dương, ta đây trở về giết một nhóm người để ngươi có cái mà thông báo.”


“ Ngươi trở về cũng được, nhưng ta muốn cảnh cáo ngươi, không cho phép ngươi có ý đánh vào thuỷ vận. Chuyện này sự tình quan trọng, ngươi nhất định phải lấy đại cục làm trọng.”


“ Lấy đại cục làm trọng.” Thôi Khánh Công khẽ hừ một tiếng, bước nhanh đi.


Thôi Tiểu Phù thấy hắn đi rồi, nàng toàn thân xụi lơ vô lực ngã xuống. Nàng chưa từng có mệt mỏi như hôm nay.


Tan buổi chầu, Thôi Ngụ liền vội vã lên xe ngựa. Ngựa không ngừng vó câu chạy tới phường Tuyên Dương. Hôm nay là ngày đại ca Thôi Viên quay về Sơn Đông, hắn muốn kịp trước khi đại ca rời đi thì gặp mặt một lần.


Trong viện đã chất đầy hành lý, trưởng tôn ( cháu cả) Thôi Diệu đang chỉ huy bọn gia nhân sắp xếp lên xe ngựa. Hắn thấy Thôi Ngụ đi vào liền bước lên phía trước thi lễ “ Tôn nhi Thôi Diệu ra mắt Nhị gia gia.”


Nhìn đứa cháu thông minh biết lễ này, Thôi Ngụ đột nhiên nhớ lại tiểu hoàng đế Lý Mạc trên triều đình hôm nay. Hai người bọn họ lại có điểm tương tự thì trong lòng hắn xúc động liền vẫy tay với nó “ Ngươi lại đây, Nhị gia gia có chuyện hỏi ngươi.”


Thôi Ngụ tìm cái rương hành lý rồi ngồi xuống cười hỏi Thôi Diệu: “ Ngươi đã gặp đương kim hoàng thượng chưa?”


Thôi Diệu gật đầu “ Cháu từng cùng nhau đọc sách với ngài. Hoàng thượng nhỏ hơn cháu một tuổi.”


“ Ta không phải nói việc này.” Thôi Ngụ có điểm không biết nên nói ra ý tứ của mình như thế nào “ Ta muốn hỏi, ngươi cảm giác được Hoàng thượng là người thế nào? Theo cảm giác của ngươi mà đánh giá.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom