• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (4 Viewers)

  • Chương 436

Nhóm dịch: Hồng Mai


Bọn thị vệ nhao nhao dừng bước, nhìn qua Thôi Tiểu Phù, ai cũng không dám tiến lên. Cơn giận trong mắt Thôi Tiểu Phù đột nhiên biến mất, nàng lạnh lùng nhìn kỹ Lý Mạc, chậm rãi nói: “ Hảo a! Hoàng thượng đã trưởng thành, lông cánh cứng vững, ai gia có nói cũng có thể không nghe, hay! Thật sự là hay đây!”


Lý Mạc khom người thi lễ “ Hài nhi không dám cãi mẫu hậu, nhưng những người hầu này chứng thật là vô tội, là mẫu hậu trách sai bọn họ.”


Nói xong, hoàng đế bước nhanh đi tới trước tổ yến, lấy cái bút từ chén ra rồi ngửa cổ Ùng ục! Ùng ục! Liền uống sạch sẽ. Ngài lập tức cúi đầu, cũng không nói một lời.


Một hồi lâu, Thôi Tiểu Phù mới nặng nề hừ một tiếng, xoay người liền đi. Lý Mạc nhìn bóng lưng nàng nhẹ nhàng mà thở dài, tự nhủ: “ Nội cung tham gia vào chính sự, cũng là bất hạnh cho quốc gia!”


Không ngờ những lời này lại bị Lữ Thái Nhất mới đi tới cửa nghe thấy được, thân thể hắn không khỏi chấn động mạnh một cái.


“ Ngươi nói là, hắn dĩ nhiên bảo ai gia tham gia vào chính sự là bất hạnh cho quốc gia sao?” Trong nội cung Thôi Tiểu Phù, nàng vừa uống trà, vừa lạnh lùng hỏi han.


Lữ Thái Nhất gật đầu, vẻ mặt cười nịnh mà nói: “ Thiên chân vạn xác ( ngàn vạn lần đúng vậy), nô tài nghe được rõ ràng, Hoàng thượng xác thật là nói như thế.”


“ Nó thực to gan!”


Phanh! một tiếng giòn tan, Thôi Tiểu Phù đã cầm chén trà trong tay hung hăng đạp xuống mặt đất nát bấy “ Ai gia muốn phế nó!”


“ Thái Hậu bớt giận.” Đại hoạn quan Phùng Ân Đạo vội vàng quỳ xuống, nặng nề dập đầu hai lần mà khuyên nhủ: “ Thái Hậu xin bớt giận, Hoàng thượng chẳng qua là trẻ con, ngài vẫn còn có rất nhiều chuyện không hiểu, thỉnh Thái Hậu tha thứ ngài!”


“ Ba tuổi là biết, Hoàng thượng đã mười tuổi.” Lữ Thái Nhất bên cạnh nói nham hiểm.


“ Ngươi im lặng!”


Phùng Ân Đạo giận dữ, lão hung hăng vừa trợn mắt nhìn kẻ tiểu nhân hèn hạ này, vừa khổ tâm khuyên nhủ Thôi Tiểu Phù: “ Thái Hậu, không nhìn tăng thì cũng nể mặt phật, Lạc vương là đi theo phò tá Thái Hậu tận tâm cống hiến sức lực. Thái Hậu cũng cần nghĩ đến cảm thụ của Vương!”


Thôi Tiểu Phù từ từ ngồi xuống, Phùng Ân Đạo lại từ hướng khác nhắc nhở nàng. Từ sau lần Đại Triều vừa rồi, mấy tháng qua số lần Lạc vương Lý Cầu đến thăm hỏi hoàng thượng càng ngày càng nhiều. Hơn nữa nói chuyện cũng càng ngày càng rõ ràng, có một lần lại còn nhắc tới mẹ đẻ của Lý Mạc, vậy thì chính mình là ai? Hắn chẳng lẽ quên đi giao hẹn ban đầu sao?


Thôi Tiểu Phù đột nhiên ý thức được, Lý Cầu có dã tâm làm thái thượng hoàng. Hắn muốn nhận lại đứa con trai này.


Nghĩ vậy, trong lòng nàng một hồi lo lắng. Mấy tháng vừa qua mọi chuyện của nàng không thuận. Thôi Khánh Công cuối cùng vẫn còn chặn tào thuyền lại, khác gì ở trước mặt thần dân thiên hạ nện cho mình một cái bạt tai thật nặng. Tối hậu tào thuyền bị Vi Đức Khánh cướp đi rồi tặng một nửa vào kinh, chuyện này cũng không giải quyết được gì.


Mà điều làm Thôi Tiểu Phù hận Thôi Khánh Công cũng không phải hắn cướp tào thuyền mà là hắn cả gan làm loạn, không ngờ chém Lý Hoài thành tàn phế, trực tiếp làm cho người anh em Lý Hoài cùng bản thân mình trở mặt thành thù, chạy đi liên minh cùng Lý Kiều. Làm cho Binh bộ chính mình vất vả cực nhọc đoạt được lại thành mò trăng đáy giếng. Nếu không phải Trương Hoán đã bị đâm ở Di Lăng thì nàng quả thực có điểm hoài nghi chuyện này chính là hắn một tay bày ra.


Cũng bởi vì Lý Hoài trở mặt, khiến cho nàng đúng là ỷ lại Lý Cầu quá nặng. Lý Cầu nắm giữ được một phần thế lực Hoàng tộc lớn nhất, nếu như không có hắn ủng hộ thì đến như địa vị chánh tông của nàng chỉ sợ cũng lật đổ. Có khả năng Lý Cầu cũng nhìn ra điểm này nên liền tùy tiện muốn nhận lại đứa con của mình. Hiện tại thái độ của Lý Mạc đối với chính mình càng ngày càng ác liệt, chỉ sợ có quan hệ cùng lão.


Đang lúc này, một người cung nữ bước nhanh vào phòng nói khẽ với Thôi Tiểu Phù: “ Thái Hậu, Lạc Vương lại vào yết kiến Hoàng thượng.”


Thôi Tiểu Phù ngẩn ngơ, nàng không khỏi thở dài một tiếng, chẳng lẽ chính mình thật sự chỉ có thể nhẫn nhịn tiếp sao?


Đầu tháng sáu, quân Đường lấy Y Ngô làm trung tâm, binh chia làm hai đường tiến về hướng tây. Một đạo do Đại tướng Lý Chí Xa chỉ huy hai vạn người men theo chân núi phía bắc Thiên Sơn tiến quân về hướng Kim Mãn. Kim Mãn cũng là nơi đặt Đô Hộ Phủ của Đình Châu, Bắc Đình. Còn một cánh khác gồm năm vạn đại quân thì do Trương Hoán tự mình chỉ huy men theo chân núi phía nam Thiên Sơn tiến quân đến Cao Xương, đoạt được Cao Xương là cũng ngăn chặn con đường quân Hồi Hột về bắc.


Cao Xương là địa khu Thổ Lỗ Phiên ngày nay. Năm Trinh Quán thứ chín Đường Thái Tông, bởi vì Sơ Lặc quốc vương ba lần phái sứ giả vào kinh thỉnh cầu quy phục Đại Đường, do đó thúc đẩy Đường Thái Tông Lý Thế Dân dứt khoát hạ quyết tâm thiết lập Đô Hộ Phủ tại An Tây. Năm Trinh Quán thứ mười bốn Lý Thế Dân phát binh An Tây, đồng thời với năm đó chiếm lĩnh Cao Xương, thiết lập An Tây Đô Hộ Phủ, cũng lấy Kiều Sư Vọng làm Thủ Nhâm ( trưởng) Đô Hộ. Hai năm sau, Thứ Nhâm ( phó) An Tây Đô Hộ Quách Hiếu Khác nam chinh Yên Kỳ, bắc phá Đột Quyết, đứng chấn tại phía đông phía bắc Thiên Sơn. Quân đội tây Đột Quyết bị buộc lui về nam Thiên Sơn cố thủ Quan Vọng.


Lại trải qua bảy năm khổ tâm tiến hành, quân Đường không ngừng cố gắng, thừa thế tiến tới nên từ trong tay qua Đột Quyết đoạt lại các nơi như Quy Tư, Sơ Lặc, Vu Điền. Quân đội Đột Quyết sợ khí thế mà đầu hàng, tất cả vùng đất bị mất ở phía nam Thiên Sơn được Đường triều thu phục. Đường Thái Tông lập tức lệnh cho Đô Hộ Quách Hiếu Khác đem An Tây Đô Hộ Phủ từ Cao Xương chuyển tới Quy Tư, khôi phục chế độ cũ từ Lưỡng Hán tới nay. Đồng thời tuyên bố chính thức thành lập bốn quân trấn Quy Tư, Yên Doanh, Sơ Lặc, Vu Điền, thống nhất thuộc về An Tây Đô Hộ Phủ quản lý.


Thời gian lại đã qua ước một trăm năm mươi năm, quân đội Đại Đường lại một lần nữa bước lên mảnh đất đã từng ghi nhớ lịch sử Đại Đường huy hoàng. Vô số tướng sĩ Đại Đường cũng nhịn không được mà lã chã rơi lệ.


Vào ngày mùng mười tháng sáu, Trương Hoán chỉ huy năm vạn quân Đường sau khi tiến hành nghỉ ngơi ngắn ngủi tại huyện Bồ Xương thì lại một lần nữa xuất phát nhằm hướng Cao Xương tiến quân.


Ở chân núi phía nam Thiên Sơn là một vùng đất màu mỡ mà xinh đẹp, băng tan dư thừa đã đưa nước vào vùng đất này không ngừng mang đến cho nó nguồn gốc của sự sống. Những ốc đảo phảng phất chuỗi Minh Châu rải rác rơi trong sa mạc Gô Bi.


Trương Hoán ngồi trên lưng ngựa, chăm chú ngắm nhìn đỉnh núi băng phủ ở phương xa giống như viên ngọc bích dưới ánh ban mai chiếu rọi lóe lên ánh sáng tuyệt đẹp. Ở phía trước cách đó không xa là một con sông nhỏ không biết tên. Dòng nước chảy xiết, nước sông trong suốt ngọt lành vẫn còn mang theo cái lạnh hơi tê tê của tuyết trên núi nhằm hướng nam uốn lượn quanh co chảy đi. Hai bờ sông là những bãi cỏ lớn tươi non mơn mởn đầy hoa dại nở rộ đủ mọi màu sắc nhẹ nhàng chập chờn trong gió.


“ Đại quân nghỉ ngơi nửa canh giờ!” Trương Hoán ra lệnh một tiếng, các tướng sĩ quân Đường trải qua một đêm hành quân liền hoan hô như sấm nhao nhao xuống ngựa vọt tới bờ sông rửa mặt uống nước. Thậm chí nhảy vào giữa sông để nước sông lạnh như băng đuổi đi cái nóng, tẩy trừ sự mệt mỏi toàn thân. Hai bên bờ sông lập tức chật ních đen ngòm tướng sĩ quân Đường cùng ngựa.


Trương Hoán cũng có vẻ mệt mỏi kiệt sức, hắn nhảy xuống ngựa đi tới trước một tảng đá lớn ngồi xuống. Rất nhanh, thân binh từ thượng du đưa tới cho hắn một bình nước, hắn uống một hớp. Nước sông ngọt lành, còn có một mùi thơm đặc biệt của cây cỏ hoa dại.


Hắn liền cắn một cái bánh bao, thấy đám thân binh mọi người ánh mắt cố nhịn đến đỏ bừng liền phất phất tay cười nói: “ Các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi!”


Đám thân binh lúc này mới nhanh chân nhằm hướng bờ sông chạy đi, Trương Hoán được rồi thanh tịnh, bèn dứt khoát nằm xuống. Dưới thân là mặt cỏ mềm mại tản ra từng đợt hương thơm. Hắn toàn thân thoải mái nghỉ ngơi hoàn toàn.


Đột nhiên, một con châu chấu nhảy lên mũi hắn, Trương Hoán đưa tay bắt được bèn nắm phía sau lưng Tiểu quỷ này. Thấy con châu chấu này tựa hồ vẻ mặt bối rối, hắn nhịn không được nổi lên tính trẻ con lấy tay gại gại dưới bụng nó cười nói: “ Ngươi cho rằng ngươi là Hiệt Kiền Già Tư sao? Cũng dám nhảy lên trên mũi ta mà giương oai.”


“ Ôi! Ôi!” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan. Trương Hoán lập tức ngồi dậy. Thì ra là Hành Quân Tư Mã Quách Sĩ Kỳ của hắn đang hơi xấu hổ nhìn hắn. Trương Hoán thả con châu chấu trong tay cười cười hỏi: “ Quách tiên sinh sao lại không nghỉ ngơi chốc lát?”


Quách Sĩ Kỳ là người Hoa huyện vùng Kinh Triệu, xuất thân tiến sĩ năm Khánh Trì thứ ba, từng nhậm chức Chủ Bạ huyện Tương Vũ quận Lũng Tây. Bởi vì đắc tội Vi gia mà bị bãi quan, sau liền một mực đi du lịch các nơi Tây Vực. Ba năm trước đây đến phủ của Bạch Quang Xa làm môn khách. Bởi vì tinh khôn mưu mẹo mà được Bạch Quang Xa đề cử cho Trương Hoán, đầu tiên là làm phó thủ cho Hành Quân Tư Mã La Nghiễm Bình quân Tây Lương. Cùng với quân Tây Lương lớn mạnh, hắn liền được điều đến Hà Tây, làm Tư Mã quân Hà Tây, quản lý tiền lương trong quân. Lần này Trương Hoán tây chinh hắn cũng theo quân mà đến, dọc đường điều hành ngay thẳng, đảm bảo cung ứng hậu cần cho hơn mười vạn đại quân rất được Trương Hoán tán thưởng, định đem hắn dẫn tới Cao Xương, chuẩn bị lệnh cho hắn tiếp quản thành trì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom