• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 500

Nhóm dịch: Hồng Mai


Vì vậy, Bùi Minh Diệu liền đem cô gái này nuôi tai nhà riêng. Lúc mới bắt đầu thì tin tức được che kín thật sự nghiêm ngặt, nhưng rất nhanh chuyện này không biết như thế nào lại bị con trưởng Bùi Minh Khải biết. Lúc này hắn nói cho cho hay. Bùi Tuấn giận tím mặt, kiên quyết tra hỏi Bùi Minh Diệu một trận, lại sai người đem nàng kia nhận vào trong phủ, thu xếp cho ở nhà riêng. Nhưng chuyện cũng vẫn chưa xong, sau khi Bùi Tuấn suy nghĩ nhiều lần thì rốt cục vào tháng trước đã tước đi địa vị người thừa kế Gia chủ của Bùi Minh Diệu. Lại công bố thay đổi suy nghĩ về người nối nghiệp Gia chủ, hơn nữa sẽ không giới hạn trong con của mình.


Mất đi địa vị người thừa kế Gia chủ thì Bùi Minh Diệu đương nhiên hận thấu xương đối với đại ca. Hai người lại sống cùng dưới mái hiên, coi như không dám trở mặt ở trước mặt cha, nhưng âm thầm lén lút đấu nhau thì đúng là một khắc cũng không ngưng.


Bùi Minh Diệu có một người phụ tá gọi là Chu Mật, nguyên là một người trợ giáo Quốc tử giám. Trong một lần tình cờ gặp gỡ khi Bùi Minh Diệu nhận chức Cấp Sự Trung, Chu Mật liền có lòng nịnh bợ. Sau mấy lần gặp gỡ, Bùi Minh Diệu thấy hắn có lối suy nghĩ thận trọng chặt chẽ mà lại có mưu lược liền thỉnh thoảng thỉnh giáo hắn. Chu Mật cũng nói cho hắn, nếu Tướng Quốc cũng không lập tức xác định người thừa kế Gia chủ mới thì đã nói lên Bùi Tuấn còn đang do dự. Bùi Minh Diệu hắn rất có khả năng vẫn còn có thể lại lên ngôi. Bùi Minh Diệu tin tưởng sâu sắc nên mọi chuyện cứ theo lời Chu Mật khuyên mà làm. Sau một thời gian, đối với sự hối cải của hắn thì Bùi Tuấn cũng hết sức vui mừng. Từ đó, Chu Mật trở thành quân sư hàng đầu của Bùi Minh Diệu.


Buổi sáng, Bùi Minh Diệu từ thị vệ của cha mà biết được tin tức Trương Hoán về kinh, hắn liền lo lắng lo lắng chạy tới Quốc tử giám tìm kiếm Chu Mật. Hắn vẫn cho rằng Trương Hoán là người ủng hộ Bùi Minh Khải, nay Trương Hoán vào kinh thì chắc chắn sẽ khiến cho Bùi Minh Khải thêm dòm ngó với địa vị người kế thừa Gia chủ.


Chu Mật nghe xong lời kể của Bùi Minh Diệu thì không khỏi cười ha ha, liên tục khoát tay bảo: “ Sứ quân không cần vì việc này mà phiền não. Tại hạ cho rằng Trương Hoán đến thì ngược lại còn là bất lợi đối với Bùi Minh Khải.”


“ Vì sao?” Bùi Minh Diệu trầm giọng hỏi. Hắn đương nhiên cũng biết phụ thân cùng Trương Hoán có mâu thuẫn sâu sắc, nhưng hắn lo lắng Trương Hoán sẽ bí mật nhúng tay vào chuyện Bùi gia. Với thực lực của hắn thì đưa Bùi Minh Khải lên cũng không phải không có khả năng. Hơn nữa phụ thân cũng không nhất thiết có thể phát hiện ra. Điểm này hắn biết rõ nên hắn hy vọng Chu Mật có thể cho hắn một phương án chu toàn.


Chu Mật thấy Bùi Minh Diệu có sắc mặt không vui thì biết tiếng cười của mình làm hắn có hơi thẹn quá thành giận. Chu Mật vội vàng dừng cười mà nói nghiêm nghị: “ Tại hạ luôn cho là Tướng Quốc khi suy nghĩ việc kế thừa Gia chủ thì sẽ cân nhắc cẩn thận. Với thân phận con trưởng của Bùi Minh Khải mà cũng không được Tướng Quốc suy xét thì nói rõ việc hắn không thể nhậm chức gia chủ là có lý do hết sức đầy đủ. Nếu như sứ quân không tiếp tục cố thì Tướng Quốc mới suy nghĩ tới hắn. Nhưng đến nay không có có một chút kết luận, thậm chí vẫn còn mở rộng nói không nhất định là con của mình. Từ đó có thể suy đoán, Tướng Quốc căn bản là sẽ không suy nghĩ để Bùi Minh Khải làm người kế thừa Gia chủ. Tại hạ đề nghị sứ quân nhìn rộng ra hơn một chút, nên suy nghĩ tới những con trưởng các chi khác trong gia tộc.”


Bùi Minh Diệu như có điều suy nghĩ mà gật đầu. Hắn thừa nhận Chu Mật nói đúng, chính mình đã hơi bị sự căm ghét Bùi Minh Khải làm che mắt. Nhưng như lời Chu Mật nói thì lại hết sức không chắc chắn. Suy nghĩ đến những chi khác trong gia tộc, người có khả năng là các chú thì còn có bốn người, lại thêm huynh đệ của tổ phụ thì tính tổng cộng con trai trưởng đồng lứa Bùi gia với hắn ít nhất cũng có năm sáu chục người. Vậy hắn làm sao mà chú ý cho xuể?


Chu Mật dường như biết tâm tư của Bùi Minh Diệu, hắn cười cười lại nói: “ Kỳ thật chuyện nhà cũng như việc nước, kẻ ngồi trên cao cuối cùng thì vẫn còn phải nhìn thực lực của bản thân. Sứ quân suy xét những con trưởng khác làm gì, tốt hơn hết là làm lớn mạnh thực lực của mình. Có thực lực làm đảm bảo thì Tướng Quốc vào lúc quyết định cuối cùng làm sao không thể suy nghĩ tới sự ổn định của gia tộc? Sứ quân đã hiểu rõ ý của tại hạ không?”


“ Thực lực?”


Bùi Minh Diệu chắp tay đằng sau từ từ lâm vào trầm tư, hắn cũng không phải kẻ ngu dốt. Chỉ là gần đấy bị mất địa vị người kế thừa Gia chủ mà tâm thần đại loạn, lại bị thù hận che tầm nhìn nên mới nhất thời nhìn không rõ tình thế. Nay được Chu Mật nhắc nhở thì hắn liền bắt đầu có hơi tỉnh táo.


Bởi hắn hiểu rõ, thực lực chính là chức quan của triều đình. Trước mắt hắn đã là hàm Cấp Sự Trung, chức này là sánh ngang với Hộ Bộ Trung Thư Xá Nhân có hàm Chánh quan Ngũ phẩm. Trong đồng lứa con cháu Bùi gia thì chức vụ của hắn là cao nhất. Ngay cả Bùi Minh Khải cũng mới là Thái Tử Xá Nhân hàm Chánh Lục phẩm, nhưng đó lại là chức quan làm vì, không thể cùng so sánh với hắn.


Những con trai khác như Tam đệ Bùi Minh Khiên mấy tháng trước được điều đến Hà Đông làm Huyện lệnh. Ngoại trừ con trưởng của Bùi Minh Hải của Nhị thúc Bùi Hữu làm Trưởng Sử tại Nghiệp Quận thì tất cả mọi người đều khó có thể so sánh với mình. Chân mày Bùi Minh Diệu đột nhiên nhíu lại, hắn bỗng nhớ ra Ngũ đệ Bùi Minh Viễn vẫn luôn nhậm chức ở Lũng Hữu. Gần như tất cả mọi người đã quên lãng hắn, hơn nữa chức vụ của hắn chỉ là Tư Mã trong Tiết Độ Phủ, là thuộc quan của Trương Hoán. Nhưng hắn cũng là quan văn đứng thứ hai ở Lũng Hữu, có được thực lực vượt xa chính mình.


Nhưng ý nghĩ này chỉ là chợt lóe liền thôi. Bùi Minh Viễn là tâm phúc của Trương Hoán thì phụ thân làm sao có thể mời hắn làm người thừa kế Gia chủ. Nghĩ tới nghĩ lui có lẽ Bùi Minh Hải mới là uy hiếp lớn nhất đối với chính mình.


“ Sứ quân hiểu rõ tại hạ nói tới thực lực gì sao?” Chu Mật nhìn chăm chú vào mắt của hắn mà hỏi.


Bùi Minh Diệu chậm rãi gật đầu, “ Ta làm quan nhiều năm, bất kể kinh nghiệm, năng lực thì những con cháu khác của Bùi gia cũng không thể dễ dàng vượt qua.”


“ Không!” Chu Mật liên tục khoát tay “ Tại hạ nói thực lực không chỉ có là chức quan lớn nhỏ.”


“ Vậy ngươi nói tới cái gì?”


“ Là quân quyền!” Chu Mật nhìn hắn mà gằn từng chữ: “ Quyền khống chế đối với quân đội Bùi gia các ngươi, đây mới thật sự là thực lực.”


“ Quân quyền?” Bùi Minh Diệu ngẩn ra, đây là điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới, thậm chí ngay cả nằm mơ cũng không có mộng đến. Nhưng hắn chỉ sững sờ trong nháy mắt liền lắc đầu liên tục mà đáp: “ Cái này là không có khả năng, quân đội Bùi gia chúng ta chỉ có Gia chủ mới có thể khống chế, những Đại tướng cầm quân chỉ nghe mệnh lệnh phụ thân của ta. Trừ phụ thân ra thì không ai điều động bọn họ được.”


Chu Mật khẽ cười một tiếng “ Đây là do sứ quân suy nghĩ vấn đề không nhìn hết. Tại hạ cũng không phải nói để cho sứ quân đi cướp lấy quân quyền, làm cho quân đội nghe lời ngài trong mọi việc. Không! Không phải như vậy, tại hạ chỉ là hy vọng các tướng lĩnh quân đội có thể ủng hộ ngài trong việc người thừa kế Bùi gia, như vậy là đủ rồi.”


Bùi Minh Diệu hồi lâu không nói gì, lời của Chu Mật dường như mở ra cho hắn một cái cửa sổ để hắn thấy được những phong cảnh chưa bao giờ thấy bên ngoài cửa sổ. Đúng vậy! Lưu Phanh, Đoạn Luyện Đạt, Dương Tú, Hàn Văn Danh, Vương Thái, năm viên Đại tướng này đang nắm giữ gần ba mươi vạn đại quân Bùi gia. Bọn họ nghe mệnh lệnh của phụ thân là không sai. Nhưng bọn hắn cũng là người, chuyện người thừa kế Bùi gia cũng liên quan đến lợi ích thiết thân của bọn họ. Bọn họ không có khả năng không quan tâm chuyện này. Không nói cả năm người, chỉ cần ba người trong đó ủng hộ mình thì khi phụ thân suy nghĩ về chọn người thừa kế Gia chủ hẳn sẽ không thể không cân nhắc tới thái độ của quân đội.


Nghĩ vậy, Bùi Minh Diệu bỗng nhiên xoay người hưng phấn nhìn chăm chú hắn mà hỏi: “ Vậy ngươi nói, ta nên bắt đầu từ đâu?”


Rời khỏi Quốc tử giám, Bùi Minh Diệu hưng phấn thấy thân nhẹ như yến, dắt dây cương ngựa ở giữa đường mà nhảy chân sáo khiến cho vô số người đi đường che miệng lặng lẽ cười. Mấy vị thầy đồ Quốc tử giám đi ngang qua thì càng chau mày. Đường đường là Trung Thư Xá Nhân mà lại thể hiện bộ dạng phóng đãng trên đường thì còn ra thể thống gì!


Bùi Minh Diệu thấy tầm nhìn được mở rộng mà vui vẻ đi. Có điều hắn không biết, ngay khi hắn vừa mới đi thì Chu Mật liền len lén chuồn ra khỏi Quốc tử giám từ cửa sau. Hắn lên một chiếc xe ngựa nhằm hướng chợ phía đông mà đi. Cuối cùng xe ngựa dừng ở trước Càn Vân đại tửu lâu tại chợ phía đông. Chu Mật nhìn quanh không có người quen thì chợt nhanh chân lẩn vào trong quán rượu.


Vào lúc Bùi Minh Diệu rời khỏi Quốc tử giám thì Trương Hoán cũng trở lại phủ của mình tại Trường An. Tôn Đại quản gia từ ba ngày trước đã biết chủ nhân muốn vào kinh, ông ta bắt đầu cho đám tôi tớ tiến hành tổng quét dọn cả phủ đệ. Sơn lại cửa chính, vét bùn thay nước trong hồ, một số hoa cỏ cây cối chết héo cũng nhổ bằng sạch rồi trồng lại bằng những giống hoa và cây cảnh quý. Đồng thời phái người thu mua nguyên liệu hàng hóa chuẩn bị lễ mừng năm mới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom