• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 498

Nhóm dịch: Hồng Mai


Trương Hoán tiếp nhận, tiến lên một bước hai tay dâng cho Thôi Tiểu Phù mà nói: “ Đây là vi thần đặc biệt hiến lễ cho Thái Hậu.”


Thôi Tiểu Phù thấy bình gốm kia chế tác vụng về thì không khỏi chau mày mà kinh ngạc hỏi: “ Đây là cái gì?”


“ Đây là đất từ Toái Diệp quân trấn, thần không quản vạn dặm xa xôi mang về, nay đặc biệt dâng lên Thái Hậu.”


“ Nguyên lai là có ý nghĩa tượng trưng cho đất đai. Tấm lòng của Trương Thượng thư ai gia xin lĩnh.” Thôi Tiểu Phù tiếp nhận cái bình gốm nặng trịch này, làm vẻ ta đây xúc động một phen rồi liền tiện tay đưa cho hoạn quan bên cạnh, lại nói với Trương Hoán: “ Đa tạ Trương ái khanh khổ tâm. Chỗ bình đất này ai gia sẽ đặt nó ở trong vườn của mình. Đồng thời tự tay trồng ở đó một gốc Mẫu Đơn.”


Dứt lời, sắc mặt nàng liền trang nghiêm mà cao giọng nói: “ Trương Hoán nghe phong!”


Trương Hoán lui về phía sau một bước, từ từ quỳ xuống “ Có Thần.”


Thôi Tiểu Phù liếc liếc mắt nhìn Bùi Tuấn ở đằng xa, dùng một loại ngữ điệu không cam lòng nhưng cũng không thể tránh được mà nói: “ Trương Dịch Quận Vương, Binh Bộ Thượng Thư, Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Trương Hoán có tấm lòng thành khẩn báo quốc, chỉ huy mười vạn dũng sĩ trung thành dũng cảm, khẳng khái đi tới An Tây xa xôi để thu phục cố thổ An Tây, Bắc Đình cho Đại Đường ta. Làm lợi cho đời này, công tại ngàn năm, nay đặc biệt gia phong làm Thái úy, An Tây đại Đô Hộ, khâm thử!”


“ Thần tạ ân Thái Hậu!” Thôi Tiểu Phù gia phong Trương Hoán xong, bà ta cũng không để ý đến đám người Bùi Tuấn liền trực tiếp hồi cung. Lúc này, Bùi Tuấn đi lên phía trước mà áy náy nói: “ Lẽ ra vẫn còn phải có ngàn vạn phần thưởng ban cho ngươi cùng các tướng sĩ. Nhưng ngươi cũng biết tài chính triều đình túng quẫn, mang đi ít thì bị người nhạo báng, muốn mang nhiều thì lại không có năng lực. Cho nên ta cùng Nội các và Thái Hậu thương lượng qua, thưởng tiền ban đồ thì do Lũng Hữu các ngươi tự mình bỏ ra. Còn triều đình thì phong quan thêm tước cho tướng sĩ có công. Danh sách và quan tước cụ thể liền do ngươi báo cho Binh bộ, ta sẽ phê duyệt cả thẩy.”


Nói tới đây, Bùi Tuấn lại vỗ vỗ vai Trương Hoán nói đùa: “ Nhưng Lũng Hữu các ngươi là nơi giàu có và đông đúc, ngươi tại An Tây lại đoạt hết tài sản của tộc Thổ Phiên và quân Đại Thực. Chung quy ngươi cũng không nên khóc than với ta!”


“ Tướng Quốc cho là tại hạ phải đi An Tây đào vàng sao?”


Trương Hoán dang tay ra, vẻ mặt đau khổ mà nói: “ Đánh giặc kỳ thật là đấu về tiền lương. Hai mươi vạn đại quân hao phí tiền lương hơn nửa năm, Tướng Quốc có thể tính ra là bao nhiêu? Lũng Hữu tại hạ đã gắng sức đánh chiến dịch này, bao nhiêu vốn liếng đều đã dốc ra bằng sạch. Bây giờ tại hạ đã một năm không được chi lương, trong nhà thì ngay cả tiền đốt than cũng không có. Đang tha thiết mong chờ trông cậy vào triều đình có thể xuất ra một khoản tiền để khao thưởng ba quân. Tướng Quốc lại muốn nợ thì hoàn toàn không được. Nếu như Tướng Quốc không chịu chi tiền thì hôm nay tại hạ liền mang theo vợ con già trẻ đến phủ Tướng Quốc chiếm phòng với ăn cơm vậy...”


Trương Hoán nói đùa đùa thực thực làm cho mọi người cười ha ha. Bùi Tuấn chỉ vào Trương Hoán liên tục thở dài nói với mọi người: “ Các ngươi nghe thấy rượu của người này nói rồi đó. Người khác không biết quan hệ giữa ta và hắn còn tưởng rằng ta nợ nhân tình hắn nhiều lắm. Năm đó hắn lấy con gái của ta, nhưng ngay cả một đồng lễ vật cũng không bỏ ra.”


“ Cũng không phải là Tướng Quốc chẳng phải bỏ ra một đồng tiền cho của hồi môn sao?”


Lô Kỷ vẫn luôn im lặng không nói đi lên trước, mỉm cười nói với hai người: “ Ta đến làm trung gian điều đình giữa hai người được không?”


Bùi Tuấn thấy ông ta mở miệng thì không khỏi ngẩn ra. Trương Hoán thì nói nửa đùa nửa thực, còn Bùi Tuấn nói cũng là nửa thực nửa đùa. Không muốn xuất tiền khao thưởng ba quân tất nhiên là về một mặt, nhưng ông ta lại càng muốn nhìn xem sau khi Trương Hoán chiếm đoạt An Tây thì thái độ với triều đình sẽ phát sinh thay đổi như thế nào. Mà Trương Hoán cũng muốn biết Bùi Tuấn đối với chính mình sẽ có nhiều nhượng bộ hơn không. Hai người liền dùng việc khao quân để thử thăm dò đối phương.


Đánh chiếm An Tây, Bắc Đình trên danh nghĩa là khôi phục giang sơn Đại Đường. Nhưng trên thực tế là Trương Hoán tiếp tục khuếch trương thế lực. Bất kể là địa bàn đã khống chế hay là về tổng số quân lính, Trương Hoán chỉ sau lần này đã vượt qua Bùi Tuấn. Điều còn thua kém chỉ là thực lực trong triều cùng lực ảnh hưởng chính trị. Đối với điều này, Bùi Tuấn làm sao chỉ có thể cười trừ.


Cho nên, Bùi Tuấn vẫn luôn quan sát sự thay đổi rất nhỏ của mọi người đối với Trương Hoán. Nếu như là Sở Hành Thủy đứng ra làm người điều đình thì ông ta không kỳ quái. Nhưng hiện tại lại là tâm phúc Lô Kỷ của ông ta đứng ra, hơn nữa trước đó còn chưa từng có bất cứ thương lượng gì với ông ta. Vào đúng lúc đó, trong mắt của ông ta hiện lên một vẻ cảnh giác, nhưng ngoài miệng vẫn đang cười nói ha hả: “ Do thần tài của chúng ta đứng ra điều đình thì đó đúng là tốt nhất.”


Lô Kỷ có vẻ không nhận ra được Bùi Tuấn đang cảnh giác, ông ta thở dài một hơi nói với Trương Hoán: “ Thu phục An Tây, Bắc Đình là đại sự đáng để toàn quốc chúc mừng, nếu như không cho tướng sĩ phần thưởng nhất định thì về tình về lý là không thể nào nói nổi. Trách nhiệm này của triều đình là không thể thoái thác, nhưng mà Tướng Quốc cũng đã nói thật. Đúng là triều đình không xuất ra nổi khoản tiền khao thưởng này. Mặc dù thuỷ vận đi Tương Dương đưa tới một số tiền và gạo, nhưng năm nay rất nhiều địa phương gặp thiên tai lớn, dùng tiền địa phương rất nhiều. Tháng trước làm lại lăng cho Tiên Đế hao phí không ít tiền lương. Tài chính triều đình thật sự là thu không kịp chi cho nên khoản tiền này có lẽ Lũng Hữu cứ ứng ra trước. Triều đình có thể trên phương diện khác lại có bồi thường cho Lũng Hữu.”


Nói đến đây, Lô Kỷ lại hơi khom người với Bùi Tuấn “ Hữu Tể Tướng cho là ty chức đưa ra đề nghị như thế được không?”


Đứng từ bên ngoài mà nhìn thì như Lô Kỷ đang nói chuyện với Bùi Tuấn, nhưng trên thực tế thì không phải vậy. Quân đội Trương Hoán đoạt được An Tây, Bắc Đình, nói nó thuộc sở hữu Đại Đường cũng chỉ là trên danh nghĩa. Cho nên triều đình cũng cho một ít phong thưởng trên danh nghĩa, thí dụ như chức quan, tước vị.v..v.... Đây mới là nguyên tắc ngang giá. Khoản khao thưởng tiền này thì cho dù là như thế nào Bùi Tuấn cũng sẽ không bỏ ra, chỉ là ngoài miệng nói một chút thôi. Lô Kỷ kia không phải không biết đến điểm này, nhưng hắn lại đứng ra điều đình, nói cái gì mà bồi thường cho Lũng Hữu về mặt khác. Nghĩ sâu một bước thì kỳ thật là Lô Kỷ đang lên tiếng phụ hoạ cho Trương Hoán.


Bùi Tuấn đương nhiên cũng biết rõ ràng trong lòng nên cực kỳ không vui. Nhưng lại ngay tức thời không tìm được lời để phản bác phương án nhìn bề ngoài rõ ràng như đứng ở giữa của Lô Kỷ. Ông ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Lô Kỷ, lập tức nụ cười biến mất, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Trương Hoán mà nói: “ Không biết Trương Thượng thư có muốn bồi thường về phương diện nào đó?”


“ Nghe thấy khẩu khí đặc biệt dữ tợn của Tướng Quốc thì tại hạ sao còn dám muốn bồi thường?” Trương Hoán cười ha ha, trước hết để hòa hoãn bớt bầu không khí, nhưng khí thế trong lời của hắn lập tức biến đổi, cười nhạt mà rằng: “ Nếu như triều đình thật sự không kiếm ra tiền thì ta cũng chỉ còn nước đập nồi bán sắt trước nhà. Còn như bồi thường thì tại hạ sẽ đưa ra Nội các.”


Một nghi thức chào đón vốn đơn giản tại cửa thành nhưng những người đứng đầu cố tình hay vô ý khiến cho bị phức tạp hóa. Ước chừng sau gần hai canh giờ rồi Bùi Tuấn mới dẫn mọi người rời đi. Lúc Trương Hoán bắt đầu chánh thức vào thành thì sắc trời đã trở nên mờ nhạt.


Lý Định Phương đưa giấy phép vào thành của Binh bộ cho binh lính canh cửa Minh Đức môn. Đội ngũ hơn ba ngàn người bắt đầu trùng trùng điệp điệp vào thành. Lúc này trên đường Chu Tước cũng còn không ít người đi đường, mọi người đầu tiên là kinh hoảng né sang hai bên. Dần dần có người nhận ra toán quân đội này. Tin tức đại quân chinh tây đã về lập tức giống như mọc cánh truyền đi khắp dọc đường. Đồng thời cứ dọc đường Chu Tước mà nó nhanh chóng lan truyền sang hai bên.


Đám dân chúng đã qua sự sợ sệt liền như đàn ong sán lại gần, sắp hàng hai bên đường Chu Tước mà hoan hô. Càng ngày càng có nhiều dân chúng dìu già dắt trẻ tự phát từ mọi phường chạy tới hoan nghênh đại quân Trương Hoán. Tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay, tiếng reo hò trận này nối tiếp trận khác, đợt sau cao hơn đợt trước. Đám dân chúng dùng sự nhiệt tình cùng khuôn mặt tươi cười của bọn họ để tỏ lòng ngưỡng mộ chất phác nhất đối với đội quân đã vì vinh dự Đại Đường mà chiến đấu. Không ít người già tuổi tác nhớ lại thưở Đại Đường cường thịnh thời Khai Nguyên, bọn họ kích động đến rơi nước mắt có người nhà nâng đỡ mà run rẩy quỳ xuống hướng về phía toán quân đội này.


Cùng với sự gia nhập của mấy ngàn sĩ tử tham gia khoa cử, bầu không khí trên đường Chu Tước trở nên càng thêm sôi động. Đội ngũ trật tự ngay ngắn xếp thành hàng chậm rãi đi trên đường. Vô số trẻ con hấp tấp chạy theo bọn họ, sung sướng lớn tiếng kêu la. Trương Hoán thì có thân binh hộ vệ nghiêm mật nhất liên tiếp hướng sang dân chúng hai bên vẫy tay chào hỏi, trên mặt tràn ngập vẻ cảm kích. Nơi nào hắn qua, tiếng hoan hô giống hệt như sấm dậy lập tức vang lên khắp chốn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom