• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 503

Nhóm dịch: Hồng Mai


Thôi Khởi là trưởng nữ của Thôi Ngụ. Mấy năm trước Thôi, Vi làm đám hỏi để gả cho Vi Thanh. Nhưng hiện tại Thôi gia cũng đã suy tàn thì Vi Ngạc liền có ý nghĩ. Vi Thanh là kẻ cực kỳ thông minh, hắn lập tức liền nghe ra ý tứ của cha. Đúng là muốn lấy cớ vô sinh để giải trừ hôn nhân với Thôi gia.


Đối với vợ mình thì Vi Thanh đúng là không có tình cảm gì với nàng. Mà ngay cả chuyện phòng the vợ chồng thì hắn cũng chỉ ngẫu nhiên thực hiện, lớt phớt rồi dừng. Qua nhiều năm như vậy mà hắn vẫn nhớ mãi không quên với Bùi Oánh. Hơn nữa từ nhỏ hắn đã sinh hoạt trong chốn son phấn nên sau khi lớn lên dường như đối với nữ nhân cũng không có nhiều hứng thú. Mỗi ngày tại nha môn xử lý công vụ xong thì sau đó cùng đồng nghiệp đi ra quán uống rượu, mỗi ngày rất trễ mới về phủ. Thường thường lên giường là ngủ, tảng sáng ngày hôm sau lại chạy đi nha môn. Đối với người vợ trên danh nghĩa kia thì thật sự là hắn rất lạnh nhạt.


Nhưng hắn cũng biết nếu mình bỏ Thôi Khởi thì e rằng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình. Hơn nữa Bùi Oánh cũng không có khả năng quay lại cùng hắn, vì vậy hắn liền chịu đựng cuộc hôn nhân này coi như là uống nước lã. Nhưng hiện tại cha mình lại muốn giải trừ hôn nhân thì lương tâm hắn có vẻ chịu áp lực không nhỏ. Chần chờ một lát Vi Thanh mới trả lời lại ý tứ của cha: “ Hai người tiểu thiếp vụng về đần độn kia thì căn bản là con không có đụng tới bọn họ. Con nghĩ hẳn không phải là vấn đề của con.”


“ Vậy là được rồi!” Vi Ngạc vỗ tay một cái mà nói: “ Ban đầu ta cũng cảm giác là thân thể Thôi Khởi quá yếu, không phải mắn đẻ. Bây giờ nhìn lại thì nó là nguyên nhân. Chuyện liên quan đến vấn đề hương khói đời sau của Vi gia chúng ta. Chuyện này cứ quyết định như vậy. Cuối năm ta đi một chuyến đến phủ Thôi Ngụ để giải trừ cửa hôn nhân này.”


Vi Thanh nghĩ đến Thôi Khởi theo mình mấy năm như vậy, chính mình ở ngoài ăn chơi đàng điếm mà nàng chưa từng nửa câu oán hận. Về lương tâm ít nhiều có hơi băn khoăn liền nói với cha: “ Hài nhi lo lắng liệu có thể bởi chuyện như vậy mà đắc tội Thôi gia hay không?”


Vi Ngạc lại lạnh lùng cười một tiếng “ Thôi Ngụ theo Trương Hoán, ta đi cùng Thái Hậu. Bản thân phe phái đã là như nước với lửa, không biết là hắn cũng muốn hủy bỏ cửa hôn nhân này sao?”


“ Thần Vi Ngạc tham kiến Thái Hậu.” Vi Ngạc mặc triều phục hàm nhị phẩm cung kính thi lễ thật sâu về phía Thôi Tiểu Phù.


Thôi Tiểu Phù mặt mày vui vẻ, nàng hơi khoát tay bảo: “ Vi ái khanh, mời ngồi.”


“ Tạ Thái Hậu!”


Thấy Vi Ngạc ngồi xuống, Thôi Tiểu Phù liền đi thẳng vào vấn đề mà hỏi: “ Hôm nay trong thành viên Nội các tựa hồ chỉ có một mình khanh không đi nghênh đón Trương Thượng thư, đây là vì sao?”


Vi Ngạc hừ lạnh một tiếng “ Con của thần hôm nay cũng về nhà, thần không có thời gian.”


Thôi Tiểu Phù gật đầu, khe khẽ thở dài mà bảo: “ Xem ra trong người của triều đình có lẽ chỉ Vi ái khanh có lưng cứng nhất. Ai gia cũng không muốn đi, nhưng không đi không được, có thế không bằng người đấy!”


Vi Ngạc sắc mặt xanh mét nhưng cũng không có nói gì. Không khí trong phòng lập tức lộ vẻ hơi nặng nề.


Vi Ngạc mặc dù được trong ngoài triều công nhận là người của Thái Hậu đảng, nhưng trên thực tế hắn cùng Thôi Tiểu Phù chỉ là một loại quan hệ hợp tác, là một loại liên minh sách lược rời rạc. Chỉ là bởi vì có chung kẻ địch nên một khi kẻ địch này bị tiêu diệt thì hợp tác giữa bọn họ cũng kết thúc. Cho nên Thôi Tiểu Phù đối với hắn liền tuyệt không hề nói chuyện tùy theo ý mình giống như đối với Lý Miễn, mà là dè dặt thử dò xét, từng bước từng bước dẫn tới câu chuyện.


Tương tự, Vi Ngạc đối với nàng cũng không phải hễ biết là nói, rất nhiều chuyện bọn họ chỉ là ngầm hiểu phối hợp với nhau. Ví dụ như lần tranh đoạt gây ra đại chiến Trung Nguyên, kỳ thật chính là một tay Vi Ngạc bày ra. Mục đích là muốn cho Vi Đức Khánh một trận đánh bại Thôi Khánh Công mà chiếm lĩnh cả địa khu Trung Nguyên, mau chóng thực sự trở thành thế lực thứ ba có thể chống lại với Trương Hoán, Bùi Tuấn.


Mà Thôi Tiểu Phù thì ngầm hiểu chính là kịp thời phong Vi Thanh làm Thứ Sử Trần Lưu, từ đó có thể nói là biết rõ bụng dạ Vi Ngạc. Bây giờ Thôi Tiểu Phù triệu Vi Ngạc đến chính là muốn thôi thúc hắn mau mau ra tay, không để cho lần đại chiến Trung Nguyên này không giải quyết được gì trước khi Trương Hoán trở về.


Cùng lúc nàng hy vọng Vi Ngạc có thể mau chóng trở thành thế lực thứ ba để kiềm chế Trương Hoán. Vi gia chiếm cứ Trung Nguyên thì cũng làm thực lực của mình tăng nhiều, có thể đáp trả khí thế hùng hổ dọa người của Trương Hoán sau cuộc chiến An Tây. Hơn nữa Thôi Tiểu Phù còn có một tầng tâm tư khác, đó chính là Thôi Khánh Công một ngày chưa diệt trừ được thì sớm muộn gì chính mình cũng sẽ đổ bởi tay hắn.


Hiện tại Thôi Khánh Công mất hết lòng dân, lương thực cạn sạch, đúng là thời cơ tốt nhất để trừ khử hắn.


Lúc này. Vi Ngạc ho khan một tiếng, phá bỏ không khí xấu hổ trong phòng. Hắn ưỡn thẳng lưng nghiêm nghị nói: “ Thôi Khánh Công không để ý tới sự sống chết của dân chúng, mưu toan dấy lên cuộc chiến. Chúng ta quyết không thể nhân nhượng. Con của thần mới từ Trần Lưu về đây, hiện tướng quân Đức Khánh đã tập hợp quân xong, chỉ cần Thôi Khánh Công dám can đảm bước qua ranh giới thì nhất định sẽ không buông tha cho hắn. Có điều...”


Nói đến hai chữ “ có điều”, giọng điệu của Vi Ngạc chợt dừng lại mà liếc mắt sang Lữ Thái Nhất bên cạnh. Thôi Tiểu Phù hiểu ý bèn phất phất tay, lệnh cho Lữ Thái Nhất đi ra.


Vi Ngạc thấy tả hữu không có người liền hạ giọng nói với Thôi Tiểu Phù: “ Vi Đức Khánh tuyệt không thể động thủ trước, hiện tại Thôi Khánh Công đã có dấu hiệu lùi bước nên chúng ta lại cần cho thêm một mồi lửa mới được.”


“ Khanh có thể có biện pháp nào?” Thôi Tiểu Phù cũng không che dấu nhu cầu khai chiến của nàng.


“ Thần có biện pháp một mũi tên hạ hai chim.” Vi Ngạc khẽ vuốt chòm râu ngắn hơi hơi có chút đắc ý mà cười nói: “ Thái Hậu có thể phong cho Đại tướng thuộc hạ của Thôi Khánh Công làm Liệt Hầu. Trong lòng Thôi Khánh Công tất đố kỵ. Khi đó cho dù không đánh thì nội bộ của Thôi Khánh Công cũng bị sinh loạn. Vi Đức Khánh liền có thể lấy cớ bảo vệ dân mà xuất binh xuôi nam.”


Thôi Tiểu Phù trầm tư một lúc lâu. Mặc dù như vậy có thể sẽ lại gây ra cuộc hỗn chiến của quân phiệt. Nhưng thật sự đây là biện pháp tốt nhất trừ khử Thôi Khánh Công. Nàng đột nhiên lại nghĩ đến Trương Hoán ngày mai sắp vào triều, một loại cảm giác nguy cơ thời gian không chờ đợi đang thiêu đốt sự kiên nhẫn của nàng. Nàng bèn dứt khoát hạ quyết tâm “ Được rồi, hãy cứ theo sách lược của khanh mà làm!”


Màn đêm dần dần phủ xuống, cả nhà Trương Hoán đi đường mệt nhọc nên ai nấy đều tự đi nghỉ ngơi thật sớm. Trương Hoán vẫn còn ở trong thư phòng hết sức chăm chú phê duyệt mấy bản tấu chương. Lúc này cửa nhẹ nhàng mở ra, thị thiếp Hoa Cẩm Tú của Trương Hoán bưng một chén trà sâm đi đến thực nhẹ nhàng. Nàng chính là nha hoàn thiết thân mà năm đó Trương Hoán nhận vào lúc còn ở nhà cũ tại Thái Nguyên. Năm đó nàng chỉ có mười một tuổi, là một tiểu nha đầu vừa gầy lại yếu. Tới lúc ở tại Đông Nội Uyển thì nàng cả ngày liền giặt quần áo, giặt chăn đệm cho Trương Hoán cũng có vẻ hữu dụng. Nhoáng cái đã qua sáu bảy năm, nàng đã mười tám tuổi, trổ mã trở nên duyên dáng yêu kiều. Làn da mịn màng trắng nõn, trên gương mặt trái xoan là một đôi mi thanh tú, trong đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh mang theo một vẻ ngượng ngùng, nàng liền phảng phất là một trái lê vừa mới lấy xuống từ trên cây vẫn còn đính những giọt sương.


Về thu xếp cho nàng, vốn là Bùi Oánh muốn gả nàng cho một người Giáo úy thân binh của Trương Hoán. Có điều đúng vào đêm nói tới chuyện đó thì nàng liền ngã bệnh, liên tiếp vài ngày không ăn không uống có vẻ như sẽ không qua khỏi. Lúc này thầy lang xem bệnh cho nàng mới nói kỳ thật nàng tuyệt không có bệnh gì, bấy giờ Bùi Oánh mới hiểu được tâm tư của nàng nên vừa là cảm động vừa là thương tiếc, liền quyết định đón nhận nàng làm thị thiếp của Trương Hoán. Khi đó thì Trương Hoán đang tấn công Hán Trung.


Nhưng cho đến một tháng trước, khi Trương Hoán trở về từ An Tây thì rốt cuộc nàng mới trở thành nữ nhân của hắn. Thân phận Hoa Cẩm Tú mặc dù thay đổi, nhưng bản chất nàng lại không thay đổi. Hiện tại nàng vẫn là thị thiếp thiết thân bên Trương Hoán.


“ Lão gia, uống bát trà sâm đi!” Hoa Cẩm Tú đặt bát trà ở bên người Trương Hoán rồi nhẹ giọng nói.


“ Đa tạ!” Trương Hoán cười cười ấm áp với nàng. Hắn để bút xuống rồi cầm chén trà sâm lên uống một hớp, toàn thân thả lỏng. Hoa Cẩm Tú nhẹ nhàng đi tới phía sau hắn, thuần thục xoa bóp cổ và gáy, đầu và bả vai cho hắn, lại nói nhỏ: “ Đi đường bốn năm ngày, chúng thiếp ngồi trên xe ngựa đều mệt đến đi không được, huống hồ lão gia lại còn cưỡi ngựa. Hôm nay hãy nghỉ ngơi sớm hơn đi! Ngày mai còn phải dậy sớm vào triều đó.”


“ Bọn họ đã ngủ chưa?” Trương Hoán nhắm mắt lại hỏi.


“ Tất cả mọi người đã ngủ, phu nhân còn phải quản con liền căn dặn thiếp nhắc lão gia sớm đi nghỉ ngơi.”


“ Vậy tại sao nàng chưa ngủ?”


Trương Hoán đột nhiên cười rồi dùng một tay kéo nàng đến trước mặt mình, ôm cho ngồi ở trên chân của mình, nắm tay của nàng mà cười nói mập mờ: “ Liệu có phải muốn chờ ta để cùng nhau ngủ phải không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom