• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 505

Nhóm dịch: Hồng Mai


Trương Hoán cười cười, liền tiếp nhận bao vải “ Để ta!”


Hắn kéo hai cái liền cởi bao vải ra, bên trong cũng có mấy chục cái lược, ngưng cung là dùng gỗ liễu bình thường mà làm, xem ra cũng tinh sảo.


“ Ông ơi, đây là một mình ông làm sao?”


Ông lão gật đầu, nhưng lại tìm không được lời gì để nói. Bà lão bên cạnh vội vàng tiếp lời nói: “ Ông lão nhà ta làm cây lược gỗ đã vài thập niên, tại Thái Nguyên rất là nổi danh. Trương gia ở Thái Nguyên có biết không? Ngay cả nhà bọn họ cũng sử dụng đấy!”


“ Lão gia nhà ta chính...”


Hoa Cẩm Tú vừa muốn nói ra, Trương Hoán lại ngăn cản câu nói của nàng, hắn khẽ cười bảo: “ Ta cũng là người Thái Nguyên Hà Đông, chúng ta chính là đồng hương.”


Tha hương gặp được đồng hương, ông lão ha hả nở nụ cười “ Ta nói giọng của ngươi như thế nào có hơi quen tai, nguyên lai cũng là người Thái Nguyên. Lại đây! Mau ngồi xuống.” Ông lão chỉ sang bên cạnh mời mời, dịch ra để nhường cho Trương Hoán một chỗ đất trống.


Trương Hoán cười một phen, liền đến bên cạnh ông rồi ngồi xuống. Hắn vừa nhìn Hoa Cẩm Tú chọn lựa lược, vừa cười hỏi: “ Ông cùng cụ bà lớn tuổi như thế này, làm sao lại không ở trong nhà mà còn ra ngoài mua bán vặt? Để cho con cái kiếm tiền là được.”


Nghe Trương Hoán nhắc tới con, trong mắt ông lão có một vẻ buồn bả, thở dài mà nói: “ Năm nay Hà Đông gặp đại thiên tai. Mọi người không có cơm ăn, con lớn nhất cùng con dâu bán mình cho chùa chiền làm nô, thằng con nhỏ nói đi Lũng Hữu nhập ngũ đến nay cũng không có tin tức. Ta cùng bạn già suy nghĩ mãi nhưng cũng không thể chết đói! Liền tới Trường An tìm người thân nương tựa. Nhưng bọn họ cũng khó khăn không nuôi sống nổi chúng ta nên chỉ có thể mở quán nhỏ bán vài cây lược gỗ chờ bọn trẻ gửi trám vài văn tiền sống tạm.”


Trong lòng Trương Hoán thấy một sự đau lòng, ông lão thấy thế liền cười vỗ vỗ bả vai hắn “ Tiểu tử, không liên quan, chúng ta đã già nên cũng không có yêu cầu gì. Có thể có miếng cơm ăn là được, so với bọn họ coi như không tệ.”


Ông lão chỉ chỉ sang mấy người tiểu thương bên cạnh “ Bọn họ trên có người già, dưới có con trẻ, chỉ dựa vào bán mấy thứ đó để nuôi sống cả nhà đấy!”


“ Ông ơi, các người ở chỗ này bán đồ, quan phủ có quản hay không?”


“ Sao mà không quản!” Một người người bán hàng rong bên cạnh nói đầy căm giận: “ Chúng ta bán đồ ở chỗ này thì kiếm chút tiền trinh ngay cả mua gạo cũng không được bao nhiêu. Nhưng mấy cửa hàng ở chợ Tây vẫn còn chê chúng ta đoạt sinh ý của bọn họ liền chạy đến quan phủ làm cáo trạng, kết quả ngày ngày có nha dịch lại đây kiếm chuyện, hung hăng hệt lũ cường đạo. Chạy chậm một bước là đã bị đập quầy, có người còn bị bắt chịu đòn, nộp tiền chuộc mới có thể thả ra.”


“ Buổi tối thì không quản, bọn họ đã về nhà.” Ông lão cười bổ sung: “ Hơn nữa chỗ chúng ta ở đây tuy là góc, mặc dù sinh ý không tốt nhưng khi người quan phủ đến thì lại dễ chạy nhất.”


“ Còn nói chạy, ông mà còn chạy được sao?” Cụ bà có điểm không cao hứng quở trách ông lão: “ Lần trước vẫn còn bị trúng một gậy, mạng già thiếu chút nữa không giữ nổi!”


Bà vừa dứt lời, chợt nghe thấy bên cửa phường hệt như vỡ tổ. Vô số người bán hàng rong nhỏ vác bao lớn bao nhỏ nhằm hướng bên này chạy như điên mà đến. Người đi đường kêu cha gọi mẹ loạn lạc tơi bời. Trương Hoán tay mắt lanh lẹ liền đưa một tay kéo Hoa Cẩm Tú đến bên cạnh mình.


“ Dương đại gia, chạy mau đi!” Người bán hàng rong bên cạnh túm bốn góc tấm vải bày hàng thành một bọc liền nhanh chân bỏ chạy.


Sắc mặt ông lão thoáng chốc trở nên trắng bệch, âm thanh run rẩy mà nói: “ Nguy rồi. Bọn họ đến.”


“ Lão đầu tử. Mau tới giúp ta thu đồ!” Cụ bà gấp đến độ hai tay run run, dù như thế nào cũng không thu đồ lại được.


Trương Hoán liền tóm hai ông bà “ Các ngươi không phải sợ. Có ta ở đây, xem ai dám động đến các ngươi!”


Hắn đứng lên thét ra lệnh cho toán thân binh: “ Bắt bọn họ đến cho ta!”


Đám thân binh được lệnh, nhao nhao xắn tay áo vọt tới phía trước.


Ông lão hơi kinh dị nhìn Trương Hoán “ Tiểu ca cũng là quan sao?”


Trương Hoán cười cười hỏi: “ Cụ cho là gì?”


Ông lão lắc đầu “ Người làm quan sẽ không đến chỗ chúng ta mua đồ, lại càng không cùng ta ngồi dưới đất, ta xem không giống.”


Trương Hoán cười mà không đáp. Lúc này, đám thân binh liền tóm thắt lưng kéo mười mấy sai dịch lại đây, một cước đá bọn họ ngả lăn ra trước mặt Trương Hoán “ Đô đốc, chính là đám làm ác này.”


“ Đô đốc?” Tim ông lão “ bang bang” nhảy dựng lên mãnh liệt.


Sai dịch cũng không phải là nha dịch, đều thuộc về loại không có biên chế chánh thức. Những chuyện tốn sức mệt mỏi bọn nha dịch không muốn làm thì đều đẩy bọn họ đi làm. Bọn họ cũng cần ăn cơm, cũng cần kiếm tiền, cho nên đè nén dân chúng so với mấy tên nha dịch kia còn tàn nhẫn gấp chục lần. Bất kể dưới triều nào đời nào thì bọn họ chính là một khối u ác tính lớn của xã hội. Bọn họ kiếm được miếng béo bở cũng chia cho quan trường là một quy tắc ngầm lớn từ xưa tới nay.


Trương Hoán chắp tay đằng sau đi tới trước mặt bọn họ lạnh lùng hỏi han: “ Là ai cho các ngươi đến đập quầy?”


Những sai dịch này đều là đám hỗn tạp trong phố phường, bọn họ biết hôm nay đã gặp phải đại nhân vật. Hơn nữa những binh lính còn gọi người này là đô đốc, chức quan đó thì bọn họ không thể trêu chọc vào được.


Một người sai dịch cầm đầu nơm nớp lo sợ bẩm: “ Là mệnh lệnh của Vương huyện úy huyện Trường An, chúng tại hạ không dám khước từ.”


“ Đô đốc, thuộc hạ đi đem Huyện lệnh của bọn họ đến.” Một người Giáo úy thân binh tiến lên đề nghị.


“ Không!” Trương Hoán quay đầu nhìn Phương Vô Tình đi theo mình như hình với bóng mà bảo: “ Ngươi đi một chuyến đến phường Duyên Thọ bên cạnh, gọi Kinh Triệu Doãn là Hàn Duyên Niên đến cho ta.”


Lúc này đôi vợ chồng già kia rốt cục hiểu được, người trẻ tuổi trước mắt bọn họ này thực là người khó lường. Cả hai người “ bùm” quỳ xuống “ Đại lão gia, chúng ta không biết, xin thứ tội!”


Trương Hoán vội vàng đỡ bọn họ lên, cười cười trấn an bọn họ: “ Hai vị lão nhân gia ngàn vạn lần không cần sợ hãi. Chúng ta là đồng hương, hơn nữa đứa nhỏ của các ngươi vẫn còn đi nhập ngũ Lũng Hữu của ta, liền lại càng không phải là người ngoài.”


“ Ngài là...” Ông lão loáng thoáng hiểu được đôi chút.


“ Lão nhân gia, ngươi sau này tự sẽ biết.” Trương Hoán ngoắc gọi tới hai tên thân binh, giao hai ông bà cho bọn hắn rồi dặn: “ Đi thu xếp cho bọn họ thật tốt cho ta. Còn nữa, lập tức phát tin đến Lũng Hữu, lệnh cho Hồ Dong phải tìm cho được con của bọn họ.”


Thân binh lĩnh mệnh, vội vàng nâng hai ông bà sang một bên. Sau một lúc lâu, Kinh Triệu Doãn Hàn Duyên Niên mang theo Huyện lệnh huyện Trường An Lưu Thích đầy bối rối chạy lại đây. Lưu Thích vừa lúc ở trong phủ của hắn.


Hàn Duyên Niên vốn cũng là Thái Nguyên Doãn, là người do Trương Nhược Hạo một tay đề bạt. Sau khi Trương gia rơi đài hắn liền nương tựa Bùi Tuấn, đầu năm vừa mới được điều từ Hà Đông đến làm Kinh Triệu Doãn. Hắn biết là Trương Hoán, hắn khẩn cấp bước lên phía trước thi lễ “ Kinh Triệu Doãn Hàn Duyên Niên tham kiến Trương Thượng thư!”


Huyện lệnh huyện Trường An Lưu Thích bên cạnh vừa nhìn thấy đám sai dịch quỳ trên mặt đất thì đầu của hắn “ Bộp!” một tiếng lớn, cũng vội vàng nơm nớp lo sợ tiến lên bẩm: “ Ty chức Huyện lệnh huyện Trường An Lưu Thích tham kiến Trương Thượng thư!”


Lúc này, cơ hồ tất cả đám tiểu thương đều đã lặng lẽ trở lại. Bọn họ đứng thật xa ở hai bên, ngây người sững sờ nhìn mọi chuyện đang phát sinh. Trương Hoán cười lạnh một tiếng, chỉ vào những người bán hàng rong nói với Hàn Duyên Niên: “ Ta muốn thay bọn họ cầu tình với Hàn Sứ quân. Liệu sau này có thể cho bọn họ hành nghề ở chỗ này, để bọn họ mưu cầu một con đường sống hay không?”


Hàn Duyên Niên âm thầm thở dài một hơi, chuyện nho nhỏ ấy mà cũng gọi chính mình tới, rõ ràng là muốn làm to chuyện để thu lòng dân. Ngày mai chuyện này chắc chắn trở thành một tin đồn thú vị lớn chấn động Trường An.


“ Thượng Thư có lệnh, ty chức làm sao dám không tuân lời.” Hắn quay đầu lại liền nói với Lưu Thích: “ Chuyện này sẽ giao cho ngươi tới xử lý!”


“ Thuộc hạ tuân mệnh!”


Lưu Thích bước nhanh đi tới trước mặt đám người bán hàng rong mà cao giọng nói: “ Ta là Huyện lệnh huyện Trường An, sau này con đường này liền có thể để cho các ngươi kinh doanh. Nhưng không được tụ tập làm loạn, càng không thể làm những thủ đoạn trái pháp luật.”


Hắn thấy trên mặt mọi người lộ ra vẻ mừng như điên liền thừa dịp trước khi bọn họ hô lớn lại nói: “ Chuyện này các ngươi phải cảm tạ Binh bộ Trương Thượng thư. Ngài chăm sóc dân tình, suy nghĩ sinh kế cho các ngươi. Các ngươi phải nhớ kỹ”


Không đợi hắn nói xong, âm thanh của hắn đã bị tiếng hoan hô đinh tai nhức óc át đi. Trương Hoán mỉm cười liền nói với Hoa Cẩm Tú: “ Chúng ta trở về đi thôi!”


“ Chờ một chút, lược của thiếp còn chưa trả tiền này!”


Ngày hôm sau trời còn chưa sáng thì xe ngựa Trương Hoán đã đi đến Hoàng thành. Trước mắt ở trong triều hắn có hai nơi làm việc. Một nơi là Thượng Thư Tỉnh Binh bộ trong hoàng thành, đây là hắn lấy danh nghĩa Binh Bộ Thượng Thư đồng chủ quản công chuyện Binh bộ mà có phòng để làm việc. Còn cái khác là ở tại Trung Thư Tỉnh Đại Minh Cung. Là một thành viên Nội các, tại Chính Sự Đường Trung Thư Tỉnh hắn cũng có một phòng để làm việc. Hôm nay là lần đầu tiên hắn vào triều nên đương nhiên là trước hết đi đến Binh bộ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom