• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 510

Nhóm dịch: Hồng Mai


Qua nhiều lần thí nghiệm, Mã Tư Nghi rốt cục có thể xác định Phích Lịch Lôi của Trương Hoán chính là Địa hỏa dược của Đạo gia luyện đan. Nhưng hắn lại thấy được Địa Hỏa dược cũng không phải thứ truyền lại trong quân Trương Hoán là nghe thấy tiếng nổ lớn như sấm, rồng lửa bay lên không, đá tường thành tất cả thành phấn vụn... mà chỉ là khói đen, không thấy bốc lửa, thậm chí cháy đến một nửa liền bị tắt làm cho Thôi Khánh Công chờ mong cực cao thất vọng dị thường liền trong cơn giận dữ đem đạo sĩ luyện đan mà hắn chiêu mộ giết sạch. Lại giao trách nhiệm cho hắn trong vòng ba tháng phải chế ra loại hỏa dược dùng trong quân Trương Hoán. Hắn thăm dò nhiều cách lại được cao nhân chỉ điểm, nói nguyên nhân là lưu hoàng làm ở Trung Nguyên không tinh khiết. Hơn một tháng trước hắn liền đi Quảng Lăng đặt hàng một đợt lưu hoàng Nhật Bản nhưng hàng còn chưa đến.


“ Vương gia chớ vội, chuyện này thuộc hạ đã có được manh mối. Cho thuộc hạ thời gian nửa năm nữa thì nhất định có thể nghiên cứu chế tạo ra hỏa dược quân dụng.”


“ Nửa năm!” Thôi Khánh Công giận tím mặt, hắn vung roi ngựa định vụt xuống, nhưng cuối cùng cũng không có quật mà chỉ đem roi ngựa hung hăng vụt ở trên bàn, chỉ vào mặt Mã Tư Nghi hạ lệnh: “ Hạn ngươi trong một tháng chế thành hỏa dược cho ta. Nếu không ta lấy đầu của ngươi!”


“ Nhưng một tháng thuộc hạ làm sao cho kịp?” Mã Tư Nghi thất thanh kêu lên. Một tháng, vậy ngay cả lưu hoàng còn chưa có mà bán cho hắn đây!


“ Kịp hay không là việc của ngươi, ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì. Cho dù ngươi đi Lũng Hữu ăn trộm cũng tốt, ta chỉ muốn trong một tháng nhìn thấy Địa hỏa dược ta cần. Nếu không... “ Thôi Khánh Công cúi lưng, như hung thần ác sát nhìn chăm chú vào mắt của hắn mà nói: “ Cha mẹ vợ con ngươi sẽ như thế nào, ngươi cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác.”


“ Ngài...”


Mã Tư Nghi đè nén cơn giận trong ngực, cha mẹ vợ con của mình lại bỏ mạng ở trên tay hắn.


Thôi Khánh Công đứng lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn mà nói: “ Đi thôi! Ngươi chỉ có thời gian một tháng. Làm sớm một ngày thì ngươi nhìn thấy người nhà sớm hơn một ngày.”


Mã Tư Nghi mới vừa đi. Lập tức từ bên trong trướng Thôi Khánh Công có một người đi ra. Hắn nhìn bóng lưng của Mã Tư Nghi mà lạnh lùng hỏi: “ Vương gia, người này chỉ là tên thư sinh vô dụng, còn giữ hắn làm gì?”


Thôi Khánh Công khẽ lắc đầu, “ Ngươi không biết em gái hắn là vợ của Mã Đại Duy. Ta sợ giết hắn sẽ khiến Mã Đại Duy bất mãn cho nên tạm thời lưu mấy người nhà hắn.”


Nói đến đây, Thôi Khánh Công lại nhìn người trước mắt mà cười hỏi: “ Chu lão đệ cho rằng Vi gia thực sự sẽ không bỏ qua cho Vi Đức Khánh sao?”


Vị Chu lão đệ này thực tế tuổi chỉ có khoảng ba mươi tuổi, da ngăm đen lại có một chòm râu dài nên thoạt nhìn liền như người bốn mươi tuổi. Đương nhiên, gốc gác của hắn thì Thôi Khánh Công biết rõ, bởi vì chư vị cũng biết rất rõ, hắn là Chu Thao em của Chu Thử. Sau khi ám sát Trương Hoán tại quận Ba Lăng thất bại, hắn liền nương nhờ Thôi Khánh Công, trở thành phụ tá.


Chu Thao cười nhạt mà bảo: “ Vi Ngạc là người lòng dạ chật hẹp, lại hay nghi ngờ. Chỉ nhìn hắn giữ mẹ của Vi Đức Khánh ở lại Vi phủ liền cũng biết hắn căn bản là không tin Vi Đức Khánh. Nếu không cần gì phải cho Vi Thanh đến Trần Lưu làm Thứ Sử. Cho nên Vi Đức Khánh cũng chẳng hề trung thành và tận tâm, Vi Ngạc nhất định sẽ lợi dụng chiến dịch này để đoạt tướng quyền quân đội vào trong tay mình.”


Thôi Khánh Công gật đầu, hắn do dự một phen lại nói với Chu Thao: “ Nói đi còn nói lại, ta thật sự là cũng dự đoán được cách điều chế cùng phương pháp chế luyện hỏa dược của Trương Hoán. Mã Tư Nghi kia tuy có manh mối nào đó nhưng chưa chắc hắn đã có thể làm được. Cho nên ta nghĩ để Chu tiên sinh khổ cực một chuyến, có được không?”


Chu Thao lập tức thi lễ dài mà nói xúc động: “ Chu Thao may mắn được Vương gia thu dụng, chỉ hận không có tấc công mà báo. Nguyện dốc sức khuyển mã vì Vương gia.”


Lại nói Mã Tư Nghi ủ rũ trở lại quý phủ thì trong phủ trống rỗng. Người nhà của hắn đã bị Thôi Khánh Công sai người mang đi. Nghĩ chính mình hoàn toàn trung thành và tận tâm mà lại rơi vào kết quả như thế này, Mã Tư Nghi không khỏi nghiến răng nghiến lợi một hồi. Nếu không phải người nhà của mình đang ở trong tay hắn thì chính mình nhất định sẽ tìm nơi nương tựa ở chỗ Vi Đức Khánh, tương lai sẽ tự tay giết chết ác ma này.


Trong lòng Mã Tư Nghi vừa hối vừa hận, lại nghĩ tới cha mẹ vợ con mình có lẽ từ đây sẽ không thấy được. Giữa cơn đau buồn rốt cục hắn không nhịn được mà gục xuống bàn bắt đầu gào khóc. Lúc này, phía sau đột nhiên vọng đến tiếng bước chân, có người ở phía sau hắn khuyên nhủ: “ Mã lão ca, khóc cũng không có ích. Chúng ta còn phải nghĩ biện pháp làm thế nào để cứu chị cũng cháu về!”


Mã Tư Nghi vội vàng lau nước mắt, xoay người nhìn về người ở phía sau mà hỏi: “ Tương tiên sinh có biện pháp nào?”


Vị Tương tiên sinh này tên là Tương Cam, cũng là cao nhân đã từng chỉ điểm rằng thuốc có thể là do lưu hoàng không tinh khiết. Hắn tự xưng là thương nhân Thục Trung, từng có giao dịch với quân Lũng Hữu. Bởi vì cũng có biết chút ít về hỏa dược nên vừa rồi hắn mang Mã Tư Nghi đi Quảng Lăng mua lưu hoàng. Bởi vì hắn làm việc khôn khéo giỏi giang, rất có đầu óc lại có điều hợp ý cùng Mã Tư Nghi, nên Mã Tư Nghi một mực không chịu thả hắn đi.


Tương Cam mỉm cười đáp: “ Ta xem Mã đại ca là sốt ruột quá mà hồ đồ. Ngài quên cha mẹ của ngài là cha vợ mẹ vợ của ai sao?”


Mã Tư Nghi tự vả cho chính mình một bạt tai mạnh. Hắn lại quên đi rằng chồng của em gái hắn là Đại tướng Mã Đại Duy thuộc hạ của Thôi Khánh Công sao! Nhưng vừa nghĩ vậy hắn lại chán nản lắc đầu bảo: “ Ngươi không biết con người của Thôi Khánh Công. Nhiều nhất thì hắn thả cha mẹ của ta, còn đối với vợ con ta thì hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho. Vẫn còn phải nghĩ biện pháp về việc hỏa dược.”


“ Có lẽ ta có đầu mối.” Tương Cam suy nghĩ một lúc liền nói: “ Ta có một người cậu buôn bán tại Trường An. Việc ta buôn bán cùng Lũng Hữu chính là được cậu chỉ dẫn. Quan hệ của cậu cùng rất nhiều tướng lãnh trong quân Lũng Hữu cũng không tệ. Không bằng ngươi đi tìm cậu của ta xem có thể tìm được lối nào hay không.”


“ Cậu của ngươi thì đang làm gì?” Mã Tư Nghi có hơi nghi ngờ hỏi lại.


Tương Cam cười cười mà bảo: “ Cậu của ta họ Hồ, hắn ở chợ phía đông Trường An có mở một nhà bán châu báu. Nhưng mà chỗ bán châu báu này chỉ là vỏ bọc. Trên thực tế việc hắn làm là mua bán hàng cho quân đội. Ngươi đi tìm hắn nói là ta giới thiệu, đợi lát nữa ta sẽ viết phong thư cho ngươi.”


“ Ta đi một mình có thể không được việc lắm.” Mã Tư Nghi liên tục chắp tay với hắn mà nì nèo: “ Ta cùng với cậu của ngươi vốn không quen biết thì việc gấp như thế hắn làm sao sẽ dễ dàng giúp đỡ. Không bằng Tương hiền đệ đi theo cùng ta, sau ta tất có hậu tạ.”


“ Cái... này “


Tương Cam lộ vẻ rất khó khăn “ Ta còn phải đi Quảng Lăng mua hàng, không thể cùng lúc phân thân. Mã đại ca, thật sự rất xin lỗi.”


Mã Tư Nghi lúc này đã là lo âu đến đỉnh điểm chạy loạn tìm thầy. Chỉ cần có một đường hy vọng cứu vợ con ra thì hắn đều sẽ không bỏ qua. Huống chi hắn chỉ còn lại có một tháng? Hắn ôm chặt cánh tay Tương Cam mà cầu khẩn: “ Ta đã là cùng đường, xin nể chúng ta đã có giao tình, ngươi hãy giúp lão ca lần này đi!”


“ Thôi, được rồi!” Tương Cam gượng gạo gật đầu đồng ý.


Ngày mùng tám tháng mười hai năm Vĩnh An thứ nhất, Thôi Khánh Công làm lễ tế cáo đất trời, chia quân ba đường chánh thức xuất binh Trần Lưu. Gần hai mươi vạn đại quân hùng hổ, dọc đường đốt giết, cướp đoạt của dân. Quân Vi Đức Khánh lùi bước toàn tuyến đến Trần Lưu.


Ngày mười ba tháng mười hai, cánh trái của Dương Thiết Mạn phá được huyện Hứa Xương, thả cho binh cướp bóc Hứa Xương sạch bách. Còn cánh phải của Mã Đại Duy cũng cùng một ngày phá được Tiếu huyện, giấu được hai mươi vạn thạch quân lương của Vi Đức Khánh cùng năm mươi vạn quan tiền lại bị người khác ngầm tố cáo với Thôi Khánh Công. Thôi Khánh Công tức thì hạ lệnh Mã Đại Duy đem tiền lương nộp lên trên. Mã Đại Duy lại chối từ nói tuyệt không có chuyện này. Đúng lúc này, Thôi Khánh Công đột nhiên nhận được tin tức triều đình phong Mã Đại Duy làm Nhữ Quốc công.


Đây là một ngày mưa dầm không có ánh bình minh, bầu trời đặc biệt âm u. Những giọt mưa đông tí ta tí tách rơi trên mặt đất, màn sương dày đặc bao phủ khắp thành Trường An. Cũng giống như mọi ngày vào giờ mão một khắc thì Trương Hoán ra khỏi cửa. Ước khoảng ba trăm thân binh chạy trước sau hộ vệ hắn. Xe ngựa ra khỏi cổng phường lại phi qua một phố liền đến đường Chu Tước. Mặc dù là ngày mưa dầm nhưng trên đường Chu Tước thấy được số xe và ngựa rõ ràng tăng nhiều. Đại bộ phận đều là quan viên vào triều.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom