• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 508

Nhóm dịch: Hồng Mai


Giọng điệu của Trương Hoán không nặng nề, nhưng lời nói lại hết sức nghiêm nghị. Mọi người biết hắn là vừa mới từ An Tây đánh giặc trở về, có thể nói là quân lệnh như sơn, là làm thật. Hắn vừa dứt lời, hơn mười người làm liền chạy nhanh ra khỏi cổng lớn, xông vào cái lạnh ở bên ngoài. Trương Hoán liền hạ lệnh cho bọn họ đều tự trở về phòng xử lý công vụ.


Thời gian từng lúc từng lúc trôi qua, vừa qua nửa canh giờ thì Nguyên Tái liền đi vào bẩm báo tất cả mọi người đã đến đông đủ. Lúc này, trong sảnh lớn đã đứng đầy quan lại của Binh bộ tổng cộng năm mươi bốn vị, một người cũng không thiếu. Ngay cả hai người Viên Ngoại Lang đã xin nghỉ bệnh cũng mang vẻ mặt bệnh tật mà đứng ở trong đội ngũ. Đại đa số bọn họ kỳ thật đều là đang trên đường đến hoàng thành. Dù sao hôm nay là ngày thứ nhất Thượng Thư vào triều, cho dù như thế nào ắt đều điểm tên. Trong viện vang lên tiếng rì rầm, trong lòng mọi người đều hơi bất an, e sợ Thượng Thư lần này quay về triều liền mượn bọn họ khai đao.


“ Đến rồi!” Không biết ai hô khẽ một tiếng. Trong viện lập tức yên tĩnh lại, chỉ thấy Trương Hoán có Nguyên Tái đi theo bước dài từ bên trong cửa đi ra. Mọi người đồng loạt khom người thi lễ “ Thuộc hạ tham kiến Thượng Thư!”


“ Các vị khổ cực, sớm như vậy đã cho người gọi tới, Trương mỗ thật lấy làm thẹn trong lòng!” Trương Hoán chắp tay đằng sau lạnh lùng thốt lên.


Không người nào dám nói chuyện. Rất nhiều người trên mặt đều lộ ra vẻ xấu hổ, Trương Hoán liếc mắt nhìn mọi người, xem nét mặt mọi người.... Nhưng trong mắt thì hắn vẫn giữ vẻ mặt tối sầm lại chậm rãi tiếp: “ Ta cũng biết cả triều đình từ trên xuống dưới đều coi chuyện thời gian vào triều là việc không thỏa đáng, nhưng không người nào dám đưa ra. Lại càng nhiều người cứ tùy theo dòng nước, cũng bao gồm cả các ngươi. Khi ta mới quản Binh bộ thì còn có thể trước giờ Mão canh ba nhìn thấy các ngươi, mà hiện tại thì sao? Hừ! Thật là cho rằng pháp chế sẽ không trách phạt số đông sao?”


Nói đến đây, Trương Hoán quay đầu lại liếc liếc mắt nhìn Nguyên Tái thản nhiên nói: “ Ngươi là Thị Lang, là giúp việc cho Thượng Thư, lại là trưởng quan của đủ loại quan lại Binh bộ. Ngươi trông coi thuộc hạ bất lực, vậy ngươi thử nói ngươi nên gánh trách nhiệm gì?”


Nguyên Tái biết Trương Hoán muốn lấy chính mình để lập uy. Hắn cắn răng một cái liền tiến lên khom người nói: “ Thuộc hạ biết tội. Thỉnh Thượng Thư xử lý!”


“ Được “ hắn một tiếng quát chói tai “ Người đâu!”


Vài tên thân binh đứng ở cửa lập tức tiến lên đáp: “ Có!”


Trương Hoán chỉ tay vào Nguyên Tái “ Trước mọi người đánh ba mươi côn cho ta!”


Mấy tên thân binh chưa bao giờ đánh trọng thần triều đình, nhưng bọn hắn không dám từ chối liền lập tức mang tới năm cây quân côn, lại trải một cái đệm trên mặt đất. Nhưng cũng không muốn tiến lên túm lấy hắn, hy vọng chính hắn tự đi tới.


Nguyên Tái biết bữa tiệc Côn Tử này là không miễn được. Hắn âm thầm thở dài một hơi, đây chính là từ thời Tuyên Nhân đế tới nay lần đầu đánh đại thần vì trách nhiệm. Cái thẻ thăm này lại là chính mình rút, Cũng được! Cũng được! Nếu như bửa tiệc Côn Tử này có thể đổi lấy không khí triều đình chuyển biến tốt đẹp, vậy chính mình chịu chút khổ cực cũng đáng.


Hắn chậm rãi phục xuống ở trên đệm. Ngưu Tăng Nhụ muốn tiến lên xin hộ nhưng thấy vẻ mặt tối sầm của Trương Hoán thì lời đến khóe miệng lại nuốt xuống bụng đành trơ mắt nhìn quân sĩ lại lấy ra một tấm thảm khác che lên mông Nguyên Tái, sau đó liền bắt đầu thay nhau vung côn lên đánh mạnh. Trương Hoán chắp tay đằng sau, mặt sa sầm nhìn lên trời, tuyệt không nhìn Nguyên Tái đang bị hành hình.


Hành hình mặc dù có rất nhiều điều đáng chú ý. Nào là ngoài nặng nhưng trong nhẹ, lại còn bề ngoài không thấy quần bị rách, bên trong lại gây tổn thương gân cốt.v..v... Nhưng Trương Hoán ở đây lại cũng không có quản tý gì, không có bất cứ thủ đoạn vờ vĩnh nào. Đều là đánh thật, chỉ là quân sĩ tương đối chú ý điểm nện, nhằm những chỗ nhiều thịt hơn mà đánh nên không đến mức bị thương gân cốt. Trong nháy mắt hơn mười côn nện xuống, tấm thảm phủ bên trên liền mơ hồ có vết máu ngấm ra.


Đám quan viên bên cạnh ai nấy đều sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ nhìn Thị Lang bị đánh mà không ai dám đi lên cầu tình. Trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gậy nặng nề đánh vào trên da thịt. Nguyên Tái đau tận xương cốt, nhưng hắn cắn chặc hàm răng không nói một lời. Rất nhanh, ba mươi côn liền đã thi hành xong.


“ Đô đốc, đã hành hình xong!”


Trương Hoán từ từ xoay người, cũng không nhìn liếc mắt nhìn thương thế của Nguyên Tái liền trực tiếp nói với thân binh: “ Khiêng hắn vào phòng đi.”


Lúc này Nguyên Tái đau đến ngay cả nói đều cũng không ra lời. Vài tên thân binh đưa đến một cái bàn, dè dặt nâng Nguyên Tái đặt lên rồi khiêng vào phòng làm việc. Ngưu Tăng Nhụ thì thừa dịp Trương Hoán không chú ý lén lút chuồn ra cửa đi tìm người gọi kêu ngự y tới.


“ Các vị đã cho ta là đánh một dọa trăm sao?” Trương Hoán bình tĩnh quay mặt nhìn mọi người mà lạnh lùng hỏi.


Lúc này Lang Trung Ty Binh bộ Tôn Tiến Phương tiến lên thi lễ mà nói: “ Bọn thuộc hạ đều biết sai, không bao giờ tới trễ nữa.”


“ Hôm nay trách phạt Thị Lang, còn các ngươi thì coi như xong.”


Trương Hoán cười lạnh một tiếng lại tiếp tục: “ Nhưng trước hết ta lời cảnh cáo. Ta muốn đặt ra quy củ tiếp theo, nếu như không muốn vâng theo tạm thời có thể dị nghị. Nhân dịp hôm nay có thể nói ra, ta sẽ nói một tiếng cho Lại Bộ để điều ngươi đến nơi khác. Bắt đầu từ ngày mai liền theo quy củ của ta để xử lý. Muộn một lần, một trăm trượng ; muộn lần thứ hai, cách chức về nhà. Không có chuyện bất quá tam, cũng không có chuyện pháp chế sẽ không trách phạt số đông. Ai có bệnh hoặc có có chuyện đặc biệt thì trước đó xin phép ta.”


Mọi người kinh hoàng đồng loạt khom người thi lễ “ Bọn thuộc hạ nhất định vâng theo quy củ!”


“ Quan lại các ngươi tuân thủ vẫn chưa đủ, còn phải có người để chấp hành quy củ này.” Trương Hoán nhìn về một đám Chủ sự cùng Tòng sự ở phía sau “ Ta muốn đặt ra một người làm Giám Sát Lại nội bộ, chỉ là kiêm nhiệm hơn nữa không chức quan không có phẩm trật. Không biết ai trong các ngươi có hứng thú làm việc này?”


Đây tuyệt đối là một việc quái lạ lại đắc tội với người khác. Mọi người nhất thời tất cả cúi đầu, không ai có dám đồng ý. Chỉ có Chủ sự Ty Binh bộ lúc sáng sớm đã đối thoại cùng Trương Hoán lại phản ứng nhanh nhất. Hắn nhìn ra trong đó hàm chứa cơ hội lớn lao nên vội vàng giơ tay báo: “ Ty chức nguyện ý làm!”


Trương Hoán nhận ra hắn thì không khỏi gật đầu mà hỏi: “ Ngươi tên là gì?”


Người kia tiến lên một bước, khom lưng nói: “ Thuộc hạ họ Võ tên Nguyên Hành, là tiến sĩ năm Tuyên Nhân thứ hai.”


“ Được, ta bổ nhiệm ngươi làm Binh bộ Giám Sát Lại, phàm là có người vi phạm quy củ của ta mà ngươi lại giấu diếm không báo thì tội sẽ nặng thêm một bậc. Ngươi hiểu chưa?” Trương Hoán chăm chú nhìn hắn nói.


Võ Nguyên Hành nghiêm nghị đáp: “ Đời không lo lắng không có pháp chế, mà chỉ sợ không làm theo pháp chế. Thuộc hạ làm Binh bộ Giám Sát tất đối xử mọi ngươi như nhau, bất kể là Thượng Thư hay là Thị Lang đều nằm trong phạm vi giám sát của thuộc hạ.”


“ Nói thật hay! Pháp chế chẳng phân biệt tôn ti, Thượng Thư thì đã sao? Thị Lang thì đã sao?” Từ ngoài cửa lớn đột nhiên truyền đến một tràng tiếng vổ tay ủng hộ. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ ngoài cửa lớn Binh bộ có một người đi vào. Nụ cười điềm đạm, phong thái tao nhã, đúng là Hữu Tướng quốc Bùi Tuấn.


Trương Hoán lại chậm rãi vuốt chòm râu cằm ngắn ngủn mới mọc nên còn cứng quèo mà cười nhạt. Cũng không ra ngoài dự liệu của hắn, lão ấy cũng đã đến.


Một câu nói của Trương Hoán khi mới đến Kinh thành: muốn đến trước thái miếu Tiên Đế để báo cho Ngài được an ủi áng chừng làm Bùi Tuấn cơ hồ một đêm không ngủ. Ý tứ của Trương Hoán thì so với ai khác lão hiểu rõ ràng nhất. Điện của Thái Tử Dự vừa mới thành lập, đang lúc muôn người chú ý thì hắn lại muốn đến thái miếu hiến tế, tin tức lộ ra từ đó thì ai mà không hiểu đây? Điều này so với việc Lô Kỷ xuống đài còn khiến Bùi Tuấn căng thẳng hơn. Đại chiến Trung Nguyên sắp bộc phát, ổn định triều đình là quan trọng nhất so với mọi việc!


Trời vừa mới sáng lên, Bùi Tuấn liền sai người đi Binh bộ thăm dò động tĩnh của Trương Hoán. Biết được hắn mặc dù vào Binh bộ, nhưng xe ngựa của hắn lại dừng ở ngoài cửa lớn, thân vệ thì giục ngựa chờ tựa hồ sắp sửa rời đi. Bùi Tuấn lòng như lửa đốt rốt cục không chịu nổi, liền tự mình tới cửa khuyến cáo.


“ Không mời mà tới, mong rằng Trương Thượng thư không lấy làm phiền lòng!”


Bùi Tuấn sải bước tiến vào cửa lớn lại phát hiện một cảnh làm lão xấu hổ. Trương Hoán đang chấn chỉnh trật tự ở Binh bộ! Khiến cho lão cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.


Trương Hoán thì lại cười giống như con hồ ly. Bùi Tuấn đến không phải là nói rõ lão đang bức thiết với chuyện giải quyết việc giữa Thôi Khánh Công và Vi Đức Khánh sao?


“ Mọi người quay về phòng làm việc đi thôi! Đến chiều ta sẽ quyết định chi tiết của quy tắc cấp phát cho mọi người.”


Trương Hoán vẫy tay hạ lệnh cho mọi người cứ đi hết, hắn bước nhanh tới đón rồi chắp tay thi lễ với Bùi Tuấn, áy náy cười nói: “ Vốn định xử lý xong một vài việc vặt ở Bộ thì liền đi Trung Thư Tỉnh. Lại khiến cho Tướng Quốc phải đích thân đến, thật sự là xấu hổ.”


“ Đâu có! Bản tướng cũng là đi ngang qua nơi này, thấy Binh bộ có vẻ náo nhiệt liền đi vào nhìn một cái vừa lúc thấy Thượng Thư chấn chỉnh chuyện nhà. Nếu sớm biết thì ta cũng không vào, ha ha!”


Hai người nhìn nhau rồi cùng hiểu ý ngửa mặt lên trời cười lớn. Trương Hoán vội vàng mời Bùi Tuấn vào trong phòng ngồi uống trà. Bùi Tuấn lúc này đã có thể xác định Trương Hoán tạm thời sẽ không đi thái miếu. Tâm tình khẩn trương cũng hơi hơi trấn tĩnh lại, lão uống một hớp trà nóng đậm đặc liền cười hỏi: “ Thượng Thư có biết Võ Nguyên Hành kia là hậu duệ của Tắc Thiên hoàng đế?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom