• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 535

Nhóm dịch: Hồng Mai


Chu Thao khắc chế nỗi mừng như điên đang sục sôi trong lòng mà quỳ xuống liên tiếp dập đầu với Thôi Khánh Công “ Thần tuyệt không phụ sự phó thác của Vương gia!”


Sáng sớm hôm sau, Thôi Khánh Công có một vạn tinh kỵ hộ vệ nhằm hướng thành Tỷ Thủy mà đi. Lúc này đã là trung tuần tháng hai, Hoàng Hà bắt đầu tan băng. Dòng nước Hoàng Hà trùng trùng điệp điệp lôi những khối băng thật lớn chậm rãi di động xuống hạ lưu, không khí mùa xuân bắt đầu bao trùm lên khắp mặt đất Trung Nguyên.


Nhưng vào lúc này, trên chiến trường Hà Bắc cũng xảy ra dị biến. Bên trong quân Hà Bắc giằng co gần nửa tháng đột nhiên xảy ra sự chia rẽ, Bùi Minh Diệu cũng khắc chế không nổi sự lo lắng trong lòng, hắn thừa dịp cơ hội Bùi Hữu mệnh cho hắn đi tiếp tế lương thảo mà chỉ huy ba vạn hậu quân lặng yên rời khỏi quân Hà Bắc xuất phát về phía Trường An. Tin tức Bùi Tướng quốc đã tạ thế lập tức truyền khắp toàn quân, gây ra sự chấn động lòng quân mãnh liệt trong quân Hà Bắc.


Biến động khác thường của quân Hà Bắc lập tức bị Thác Bạt Thiên Lý nhạy cảm nhận ra được, hắn lập tức bắt lấy cơ hội mà mệnh cho mười vạn liên quân Hồi Hột và Khiết Đan chia quân ra hai lộ. Đến đêm ngày thứ ba sau khi Bùi Minh Diệu rời đi thì chúng phát động tiến công mãnh liệt về hướng đại doanh quân Hà Bắc.


Rạng sáng ngày mười sáu tháng hai, quân Hà Bắc rốt cục không chống đỡ nổi với liên quân Hồi Hột, Khiết Đan giáp công mà bị thất bại phải lui ngàn dặm.


Tình hình Hà Bắc đột biến làm kinh hãi thiên hạ. Ngày mười tám tháng hai, Trương Hoán nhận được chim câu truyền tin lập tức lệnh cho Vương Tư Vũ chỉ huy tám vạn quân An Tây đi qua Thượng Đảng tiến quân tới Hàm Đan. Lại lệnh cho đại quân Hạ Lâu Vô Kỵ ra khỏi cửa núi tiến quân lên Hà Bắc, cắt đứt đường về của Thác Bạt Thiên Lý.


Còn chính hắn có năm nghìn quân Thiết Vệ hộ vệ vẫn đang ở lại bờ bắc Hoàng Hà, cùng đợi Lạc Dương xảy ra biến cố.


Bên ngoài thành Tỷ Thủy, Mã Đại Duy tự mình dẫn mấy ngàn thân vệ đến nghênh đón Thôi Khánh Công. Thám báo thăm dò báo lại Thôi Khánh Công dẫn theo một vạn kỵ binh đến đây, hiện đã đến cách hơn ba dặm. Thôi Khánh Công rốt cục đến làm trong lòng Mã Đại Duy bắt đầu hơi hơi căng thẳng, hắn nhìn qua Mã Tư Nghi ở bên cạnh vẫn giữ vẻ bình tĩnh mà hạ giọng hỏi: “ Đã bố trí tốt chưa?”


Mã Tư Nghi lạnh lùng cười nói: “ Xin Vương gia yên tâm, chúng ta bố trí tỷ mỉ, lần này Thôi Khánh Công tuyệt đối không chạy thoát.”


Hắn đưa tay che trán ngắm nhìn phương xa trong khoảnh khắc, chỉ thấy mơ hồ có một vệt đen liền nói với Mã Đại Duy: “ Tướng quân, nếu Thôi Khánh Công đã đến thì trước hết đệ đi chuẩn bị.”


Mã Đại Duy hít mạnh một hơi lập tức thúc ngựa về hướng đại quân của Thôi Khánh Công để nghênh đón, thành bại phụ thuộc vào mỗi hành động lúc này.


Trải qua ba ngày hành quân, Thôi Khánh Công rốt cục đã đến đích. Ở đằng xa mơ hồ có thể nhìn thấy tường thành Tỷ Thủy, nghĩ tới sắp được nhìn thấy hỏa dược chờ đợi đã lâu ngày thì tâm tình của hắn cũng bắt đầu thỏa mãn hơn. Sự buồn bực do mấy ngày hành quân sinh ra cũng lập tức trở thành hư vô. Từ xa, mấy trăm kỵ binh đang từ đối diện chạy tới phía hắn, Thôi Khánh Công liếc mắt liền nhìn thấy Mã Đại Duy phi đầu tiên, trong đôi mắt ưng sắc bén hiện lên một ý định giết người, lúc này hắn muốn giết Mã Đại Duy giống như lấy đồ trong túi, Mã Đại Duy lại không sợ hãi?


Nhưng sát khí của hắn chỉ trong nháy mắt liền tạm thời bị đè nén xuống, hiện tại hãy còn không phải lúc giết Mã Đại Duy. Một vạn kỵ binh che kín trời đất với tinh kỳ phần phật bay trong gió bắc lạnh cóng đang từ từ di động.


Mã Đại Duy nhảy xuống ngựa, một thân một mình bước nhanh đến, dưới cái nhìn thèm thuồng của một vạn đại quân cung kính thực hiện lễ quỳ lạy với Thôi Khánh Công “ Mạt tướng Mã Đại Duy tham kiến Đại Soái!”


“ Ngươi vẫn còn coi ta là Đại Soái của ngươi sao?” Giọng nói lạnh lùng của Thôi Khánh Công lúc rời lúc liên tục ở trong gió.


“ Thuộc hạ không dám. Thuộc hạ một mực trung thành và tận tâm với Đại Soái.”


“ Ngươi còn dám lừa ta!” Thôi Khánh Công dùng roi ngựa chỉ vào hắn lớn tiếng quát: “ Ngươi nghiên cứu chế tạo thành công hỏa dược cũng không kính dâng cho ta, ngươi trung thành ở chỗ nào?”


“ Thuộc hạ tuyệt không có ý giấu diếm. Hỏa dược vừa mới thành công, hãy còn phải thí nghiệm nhiều lần, chờ sau khi ổn định thuộc hạ chắc chắn hiến cho Đại Soái.”


Thôi Khánh Công liếc xéo hắn mà không nói một lời, giờ phút này trên cánh đồng bát ngát hoàn toàn yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió xuyên bức tường người làm sinh ra những tiếng réo chói tai. Cũng không biết trải qua bao lâu, mồ hôi trên trán Mã Đại Duy từ từ lăn xuống thì mới nghe thấy Thôi Khánh Công hừ lạnh một tiếng mà bảo: “ Ta thấy ngươi cũng không có lá gan to như thế, tạm thời đưa ta đi xem hỏa dược của ngươi!”


“ Sự tình liên quan cơ mật, xin Đại Soái theo thuộc hạ vào thành.”


Thành Tỷ Thủy vẫn luôn là trọng trấn quân sự ở bờ nam Hoàng Hà. Nó có hào thành sâu rộng nên trông cao lớn chắc chắn khác thường. Dòng sông Tỷ Thủy từ phía nam chảy xuôi đến lượn quanh thành một vòng rồi lại tiếp tục chảy về phía Hoàng Hà.


Dân chúng trong thành Tỷ Thủy không nhiều lắm, chỉ vẻn vẹn hơn mấy trăm hộ. Trong cơn gió bắc se lạnh, gần hai nghìn kỵ binh hộ vệ Thôi Khánh Công chậm rãi tiến vào thành trì. Đại quân còn lại thì đóng quân ở ngoài thành, sẵn sàng đợi mệnh.


Giờ phút này ở trên tường thành có mười mấy tên binh lính đang hồi hộp nhìn chăm chú đại quân Thôi Khánh Công vào thành. Ở bên người bọn họ đặt một máy phóng đá loại nhỏ, một cái bình gốm lớn màu đen đang lẳng lặng cùng đợi cơ hội sắp tới. Mặt khác đông đảo gần vạn quân cung thủ bắn nỏ nằm sấp trên tường thành, bọn họ nấp sau tường thành, căng thẳng đến ngừng thở.


Giờ phút này mấy trăm quân kỵ tiên phong đã tiến vào Ủng thành (bức tường thành nhỏ ở ngoài cổng thành), mắt thấy đại kỳ của Thôi Khánh Công cũng biến mất dưới thành. Hắn đã đi qua cầu treo tiến vào hầm dưới cổng thành. Trên tường thành máy phóng đá bắt đầu chậm rãi căng lên. Một tên binh lính cầm cây đuốc đang đợi mệnh lệnh cuối cùng.


Mã Đại Duy cùng đi với Thôi Khánh Công qua cầu treo bắt đầu tiến vào hầm cổng thành, hắn cũng bắt đầu nói ít đi, chỉ hồi hộp chờ đợi cơ hội được thoát thân. Trong hầm dưới cổng thành u ám không một tiếng nói nào, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa lộn xộn. Thôi Khánh Công cũng dường như cảm nhận được một bầu không khí căng thẳng bèn liếc liếc mắt nhìn sang Mã Đại Duy bên cạnh, thấy hắn vẫn giữ vẻ tự nhiên, vẫn duy trì một loại tư thế cung kính thì trong lòng Thôi Khánh Công cũng hơi hơi yên tâm.


Trước mắt lại sáng ngời, bọn họ đã xuyên qua hầm cổng thành tiến vào Ủng thành. Ủng thành là một cái sân lớn trong cửa thành chính, trước sau có hai cổng thành, bốn phía thì bị tường thành cao lớn vây quanh.


Lúc này, Thôi Khánh Công đột nhiên nhìn thấy bên tường Ủng thành có một cái tháp đá nho nhỏ, tháp đá bị quét thành màu đỏ trông chói mắt khác thường. Hai tên quân sĩ một phải một trái đứng canh, mà ở mặt trên tháp đá có bày một cái bình gốm màu đen làm cả tháp đá liền giống như một cái đàn tế hình thù hơi cổ quái. Trong lòng hắn tràn ngập tò mò mãnh liệt liền hỏi: “ Đây là vật gì?”


Mã Đại Duy lập tức khom người đáp: “ Bình gốm màu đen kia là chúng thuộc hạ mô phỏng Phích Lịch Đạn của quân Lũng Hữu, Đại Soái có thể có hứng thú với nó”


Thôi Khánh Công cảm thấy cực kì hứng thú, liền gật đầu vui vẻ bảo: “ Dẫn ta đến xem!”


Mã Đại Duy đồng ý một tiếng, giục ngựa phi về phía tháp đá. Lúc này tim hắn hồi hộp đến suýt rớt ra ngoài. Tháp đá cách Thôi Khánh Công ước năm mươi bộ, khi phóng ngựa sắp đến còn cách tháp đá ước hơn mười bước thì Mã Đại Duy vẫy tay lớn tiếng ra lệnh: “ Gỡ Phích Lịch đạn xuống!”


Đây là mệnh lệnh hành động, hắn vừa dứt lời thì chỉ thấy từ trên tường thành bay chếch về hướng bên ngoài cầu treo một cái bình gốm cũng màu đen, trên đó đang tỏa ra khói trắng dữ dội. Chỉ nghe từ ngoài thành vọng đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, tiếng nổ mạnh như sấm sét ở cách hơn mười dặm cũng có thể nghe thấy. Một luồng khói đen bay lên trời, kỵ binh trong ngoài thành lập tức đại loạn, chiến mã sợ hãi hí vang bỏ chạy, kỵ binh của Thôi Khánh Công rối loạn.


Kỵ binh bên trong Ủng thành cũng bị tiếng nổ mạnh này làm cho sợ ngây người, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về hướng ngoài hầm thành. Khi tiếng nổ mạnh vừa mới lắng động thì dị biến xảy ra, chỉ thấy cầu treo chậm rãi kéo lên, cửa thành ầm ầm đóng lại. “ Bất hảo!” Thôi Khánh Công lập tức ý thức được chính mình bị mắc lừa, hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì liền quay đầu nhìn về hướng Mã Đại Duy. Lập tức hắn cả kinh đến gần như ngã khỏi ngựa.


Chỉ thấy người ở tòa tháp đá mới vừa rồi còn ở đó không biết đã dời đi từ khi nào. Ở sau lưng tháp là một cái lỗ thủng tối như mực, một cái cổng đá đang chậm rãi hạ xuống. Chiến mã của Mã Đại Duy vẫn còn, nhưng người đã sớm không thấy bóng dáng.


“ Xông ra khỏi thành cho ta!” Thôi Khánh Công khàn giọng rống to, nhưng đã chậm. Một tiếng mõ vang lên, từ trên bốn phía tường thành những mũi tên như mưa rào che kín trời đất bay xuống, không trung trong Ủng thành đột nhiên biến thành một cõi hắc ám.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom