• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 536

Nhóm dịch: Hồng Mai


Ngày hai mươi tháng hai năm Vĩnh An thứ hai, Thôi Khánh Công kiêu hùng một thời chết ở trong thành Tỷ Thủy.


Cùng lúc Thôi Khánh Công vào thành. Trên bờ bắc Hoàng Hà đối diện thành Tỷ Thủy, Trương Hoán đang lẳng lặng chờ đợi tin tức từ bờ bên kia, đại đội nhân mã của hắn vào ngày hôm trước đã xuất phát về hướng Thượng Đảng đi nghênh chiến liên quân Hồi Hột, Khiết Đan. Trong đại doanh chỉ còn lại có năm nghìn thân vệ.


Từ khi hắn phát binh Lũng Hữu tới nay, quân đội của hắn trước sau không vượt qua Hoàng Hà. Trọng tâm chiến lược của hắn cũng không dồn vào Thôi Khánh Công. Tại hắn xem ra, Thôi Khánh Công bất kể thiên thời, địa lợi hay nhân hòa thì cả ba thứ đều không có. Chỉ vẻn vẹn chiếm được một mẩu số phận như vậy liền càn rỡ nhất thời, căn bản là không xứng giao chiến cùng mình. Trọng tâm chiến lược của hắn vẫn nằm tại Hà Bắc. Bất kể Bùi Hữu giao chiến với Thác Bạt Thiên Lý là thắng hay thua thì hắn cũng lấy cớ để tiến quân Hà Bắc. Quan trọng hơn là Bùi Tuấn qua đời, tựa như năm đó chính Gia chủ của mình qua đời vậy. Hà Bắc đã không còn người nào có thể ngăn cản đại quân Trương Hoán tiến lên phía bắc.


Giờ phút này Trương Hoán đang ngồi ở doanh trướng đọc sách, dựa theo tin tức thám báo từ bờ bên kia gửi tới, Thôi Khánh Công hẳn là hôm nay sẽ đến Tỷ Thủy. Nói cách khác, tin tức sẽ truyền đến bất kỳ lúc nào. Đột nhiên, dường như hắn nghe thấy gì đó, Trương Hoán lập tức đặt sách xuống rồi đứng dậy đi ra ngoài trướng. Màn trướng vừa vén lên liền thấy một tên thân binh mặt mày hưng phấn đang chạy tới.


“ Đô Đốc, có tiếng hỏa dược nổ mạnh từ hướng thành Tỷ Thủy ở bờ bên kia truyền đến.”


Rốt cục đã đến. Trương Hoán cũng kiềm chế sự kích động không ngừng trong lòng, hắn nhảy lên ngựa cười nói với đám thân binh: “ Đi! Đến bên Hoàng Hà đi xem một lát.”


Đại doanh cách Hoàng Hà không quá ba bốn dặm. Gần ngàn tên kỵ binh vây quanh Trương Hoán nhanh như chớp chạy tới bên bờ Hoàng Hà, giờ phút này nước sông đã hoàn toàn tan băng, trên mặt sông trôi nổi những tảng băng lớn nhỏ, dập dờn thong thả cuốn về phía đông.


Ở vùng này mặt sông cực kỳ rộng rãi, bờ bên kia cách xa ước chừng hơn mười dặm. Ở giữa sông còn có một hòn đảo nhỏ, những đàn chim di cư lớn từ phía nam trở về sống ở trên đảo. Trên mặt sông rộng lớn không có bất cứ thuyền bè gì, chỉ có một đàn cò trắng lượn vòng trên mặt sông kiếm ăn.


Trương Hoán dừng ngựa đứng bên bờ ngắm nhìn về phía thành Tỷ Thủy, mặc dù hắn không nhìn thấy tình hình trong thành, nhưng hắn tin tưởng Thôi Khánh Công lần này không chạy thoát được vận mệnh diệt vong.


Gió sông đặc biệt lạnh lẽo ngấm vào thấu xương, không khí đồng thời xen lẫn một mùi tanh đặc thù chốn sông nước. Sức gió mạnh mẽ thổi qua làm dãy bạch dương bên bờ sông rung động xôn xao. Trương Hoán đứng tại bờ sông chờ đợi được gần một canh giờ mà vẫn không có tin tức gì truyền đến. Nhưng hắn vẫn đứng sừng sững bất động, sắc mặt lạnh lùng giống như là một pho tượng đá.


“ Đô Đốc, liệu có thể...” Một vị Đô úy thân binh bên cạnh hắn rốt cục có hơi thiếu kiên nhẫn.


Trương Hoán lại khoát tay chặn lời của hắn lại. Giờ phút này trong mắt hắn đã xuất hiện mấy cái chấm đỏ, gương mặt một mực lạnh lùng như nham thạch rốt cục lộ ra nụ cười mỉm “ Tin tức đã đến!”


Trên bờ sông chợt bộc phát ra một tràng tiếng hoan hô, chỉ thấy trên mặt sông mênh mông xuất hiện mười mấy điểm đỏ. Đây là một loại phương pháp báo tin do Trương Hoán phát minh tại An Tây, đem diều hâu nhuộm thành màu đỏ, chỉ cần bọn chúng bay lên trời liền ý nghĩa thắng lợi đến.


“ Thôi Khánh Công, đáng tiếc ta không thấy được mặt ngươi lần cuối cùng.” Trương Hoán thì thào tự cười nói.


Hắn đột nhiên quay đầu ngựa lại, hạ lệnh cho đám thân binh: “ Truyền lệnh toàn quân nhổ trại tiến quân về Hà Bắc.”


Thôi Khánh Công vừa chết, đại đội kỵ binh hắn mang đến bắt đầu điên cuồng khởi xướng tiến công về hướng thành Tỷ Thủy. Nhưng trước tường thành cao lớn hùng vĩ thì bọn chúng đành chịu bó tay. Đúng vào lúc này, mấy vạn quân của Mã Đại Duy từ bốn phương tám hướng đánh tới. Trong ngoài giáp công làm quân của Thôi Khánh Công đại bại, những kẻ đầu hàng nhiều vô số, chỉ có rất ít tàn quân chạy thoát về Lạc Dương. Mã Đại Duy tức thì chánh thức phái người đi Trần Lưu xin hàng quân Trương Hoán.


Ngày hai mươi hai tháng hai, Đại tướng thuộc hạ của Trương Hoán là Lận Cửu Hàn chỉ huy bốn vạn quân Lũng Hữu xuất phát từ Trần Lưu đến Huỳnh Dương đón nhận Mã Đại Duy đầu hàng. Cùng lúc đó, Sở Hành Thủy tự mình dẫn sáu vạn quân Hoài Nam cũng đến Mật huyện phía nam Huỳnh Dương. Còn năm vạn đại quân của Lý Song Ngư ở Tương Dương thì đi theo Nhữ Thủy ngược lên bắc, ngày hai mươi bốn chiếm lĩnh huyện Lương ở quận Lâm Nhữ. Gần như là cùng một ngày, Lý Bão Chân đóng quân tại Thiểm quận cũng tiếp nhận mệnh lệnh của Trương Hoán khởi binh xuất phát hướng đông.


Hơn hai mươi vạn đại quân từ ba mặt đông, nam, tây cắt đứt đường lui của phản quân Lạc Dương.


Trong thành Lạc Dương tình hình vẫn yên tĩnh, tin tức Thôi Khánh Công đã chết bị phong tỏa nghiêm ngặt. Tàn quân từ Tỷ Thủy chạy về trước đó đã bị Chu Thao phái quân đội chặn lại để ngừa bọn họ mang đến tin tức làm lòng quân tan rã


Lạc Dương, bên trong Vương Cung. Chu Thao đang khẩn cấp thương lượng đối sách cùng con thứ của Thôi Khánh Công là Thôi Minh. Thôi Khánh Công tổng cộng có năm con trai, con trưởng Thôi Hùng đã thành phế nhân, mà con thứ Thôi Minh năm nay hai mươi ba tuổi. Hắn do tiểu thiếp của Thôi Khánh Công sinh ra, còn vài đứa con nam khác cũng đều do là thị thiếp đẻ ra, hơn nữa đều còn bé nên không đủ để giao phó đại sự. Vì thế Thôi Minh liền trở thành người thừa kế duy nhất của Thôi Khánh Công.


Có lẽ bởi vì con trưởng Thôi Hùng quá bạo lực nên Thôi Khánh Công liền phá lệ mà coi trọng bồi dưỡng con thứ về phương diện văn học, từ nhỏ được mời danh nho đến để truyền thụ học vấn cho hắn. Sau khi lớn lên lại để hắn đi theo trong quân xử lý công văn, luôn ở bên cạnh mình.


Lần này trước khi Thôi Khánh Công đi Tỷ Thủy, tướng quân quyền được giao cho con trai. Khi Thôi Minh nhận được tin cha mình bị chết thì cực kỳ đau xót, hắn cũng có hơi hoảng sợ. Mặc dù hắn từng cầm quân thay cha, nhưng đó chỉ là nhất thời. Hơn nữa tuổi còn trẻ nên ở trong tình thế nghiêm trọng thì hắn cũng không biết xử trí như thế nào với cục diện này. Vì vậy liền đem tất cả hy vọng đều gửi gắm tại sư phụ Chu Thao của mình.


“ Tiểu vương gia không cần lo lắng, chuyện còn chưa tới mức xấu nhất, chúng ta vẫn còn có cơ hội.” Chu Thao tựa như phụ huynh an ủi chúa công còn nhỏ của mình.


Thôi Minh lắc đầu bảo: “ Làm sao ta có thể không lo lắng đây? Quân Trương Hoán nhất định sẽ nhân cơ hội phát động tiến công. Mà một khi việc của cha truyền ra thì chúng ta làm sao còn có thể ngăn cản được? Không bằng chúng ta xin hàng Thái Hậu, ít nhất còn có thể giữ lại một phần thực lực.”


Thôi Minh hiện tại chỉ có thể nghĩ ra biện pháp duy nhất này là đầu hàng cô của mình thì có lẽ còn có một con đường sống.


Chu Thao không trả lời ý của Thôi Minh, hắn trầm tư chỉ chốc lát liền nói: “ Điều này có lẽ là bước cuối cùng của chúng ta, nhưng cũng không phải việc cấp bách. Việc cấp bách không phải là Trương Hoán tiến công, ta lo lắng Lý Sư Đạo sẽ nhân cơ hội làm khó dễ. Chúng ta phải ra tay trước khi hắn làm khó dễ, nếu không hắn xông vào Lạc Dương thì chúng ta đều không có đường sống.”


Sắc mặt Thôi Minh thoáng chốc trở nên trắng bệch, Lý Sư Đạo bụng dạ độc ác, nếu như rơi vào tay hắn thì hậu quả của mình...


Toàn thân hắn rùng mình một cái, vội vàng khom người thi lễ với Chu Thao mà bảo: “ Chuyện này liền do sư phụ toàn quyền làm chủ, đồ đệ tuyệt không có ý kiến.”


“ Hiện tại chúng ta chỉ có đồng tâm hiệp lực cùng vượt qua cửa ải khó.” Chu Thao do dự một lát liền đưa ra phương án giải quyết của mình “ Hai người chúng ta có thể phân công hợp tác, ta ở lại Lạc Dương coi giữ cơ nghiệp, bên phía Lý Sư Đạo thì do Tiểu vương gia đi đối phó. Việc này không nên chậm trễ, Tiểu vương gia có thể trong đêm lãnh binh xuất chiến.”


“ Nhưng đồ đệ chưa bao giờ lãnh binh đánh giặc.” Thôi Minh có hơi khiếp đảm liếc nhìn Chu Thao mà bảo: “ Không bằng đồ đệ ở lại Lạc Dương, sư phụ đi đối phó Lý Sư Đạo.”


“ Được rồi! Nể ơn tri ngộ của chúa công, ta sẽ đem mạng này giao cho Tiểu vương gia.” Chu Thao thở dài một tiếng, rốt cục tiếp nhận bổ nhiệm của Thôi Minh.


Màn đêm bao phủ khắp thành Lạc Dương, ngoài cửa Huy An có một đội quân đang chuẩn bị xếp thành hàng lên đường. Ở cửa thành, Thôi Minh có mười mấy tên tướng lãnh vây quanh đang cáo biệt Chu Thao, hắn rưng rưng thi lễ thật dài với Chu Thao mà bảo: “ Mong sư tôn chiến thắng trở về, Bổn vương sẽ đứng trên tường thành Lạc Dương đêm ngày cầu khẩn cho sư phụ”


Chủ tướng Chu Thao giáp trụ kín người cưỡi trên con ngựa Ðại Uyên Thôi Khánh Công yêu mến nhất mà ưỡn thẳng. Trong mắt của hắn mơ hồ ẩn chứa nước mắt, vẻ mặt nghiêm nghị chắp tay về phía Thôi Minh mà thưa: “ Xin Tiểu vương gia yên tâm, Chu Thao lần này đi tiêu diệt Lý Sư Đạo, sớm ngày giải lo cho Tiểu vương gia. Tại hạ vắng mặt ở Lạc Dương, hy vọng Tiểu vương gia ràng buộc quân kỷ để thu được sự ủng hộ của dân chúng Lạc Dương.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom