Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Nhóm dịch: Hồng Mai
Bóng đêm u tối, ánh trăng tròn chiếu rọi, sương mù từ Tây hạp cốc bay lên, bao phủ lá cây loé lên một màu tinh khiết. Ánh trăng chiếu vào thành Tây Thụ Hàng cùng với sương mù biến mỗi nóc nhà, mỗi con đường như trải một lớp trắng xám mông lung.
Trên đường cái có nhiều đội binh sĩ tuần tra đi lại. Tiếng bước chân xa dần. Thành Tây Thụ Hàng vốn có mấy vạn dân cư, phần lớn là gia đình binh sĩ. Sau khi quân Hồi Hột đánh chiếm thành Tây Thụ Hàng, dân cư trong thành số bỏ chạy, số bị bắt làm nô lệ. Hiện tại chỉ còn chưa tới một vạn người. Phần lớn các ngôi nhà trong thành bỏ không.
Sau khi tám vạn quân Đường bị bao vây trong thành, thành Tây Thụ Hàng vốn dân chúng thưa thớt bỗng đột nhiên trở nên đông đúc, chen chúc. Dân cư trong thành bị dồn tới một góc. Tám vạn quân chia ra làm hai mươi khu vực đóng quân. Đoàn Tú Thực cùng Hoàng thượng Lý Hệ đóng ở khu thứ mười lăm, chính giữa quân doanh. Chu Hi Thái cùng sứ thần Đại Đường đóng ở khu thứ tám, hai nơi cách xa nhau ba dặm.
Sau khi Hoàng thượng xa giá tới Đại quận, sự canh phòng của khu thứ mười lăm lập tức giảm xuống. Binh lính đã sớm thổi đèn đi ngủ, trong mỗi ngôi nhà, màn trướng căng lên đen kịt.
Chỉ có nơi ở của Đoàn Tú Thực vẫn đề phòng nghiêm ngặt, trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Đoàn Tú Thực đang nằm nghiêng đọc sách trên giường. Mấy tên thân binh khoanh tay đứng nghiêm bên cạnh, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không khác biệt gì so với ngày thường.
Thời gian dần trôi tới canh một. Một áng mây đen từ phương trời phía tây trôi tới, che nửa vầng trăng tròn. Chó sói trong núi Âm Sơn bắt đầu sủa trăng. Màn đêm yên tĩnh bắt đầu trở nên vô cùng quỷ dị.
Lúc này một đội tuần tra hơn một trăm người đang chậm rãi tới gần chỗ ở của Đoàn Tú Thực. Cùng lúc đó từ bốn xung quanh đều có các đội tuần tra đi tới đó, giống như là một sự trùng hợp.
Một toán quân khác khoảng chừng hai ngàn người đang tập trung ở cách đó một dặm chờ đợi xuất phát, Chu Hi Thái mặc áo giáp, đầu đội mũ trụ, cưỡi tuấn mã, ánh mắt hắn chăm chú nhìn về phương xa.
Năm trăm người chỉ là mồi nhử của hắn. Bản thân hắn mới là chim sẻ phía sau, người chính thức ra tay. Chỉ cần tiếng chém giết nổi lên, hắn sẽ dẫn quân đánh tới cứu giá.
Đã tới giờ. Chu Hi Thái nhẹ nhàng phất tay. Một tên lính châm lửa cây hoả tiễn trong tay.
Cách nơi ở của Đoàn Tú Thực Thực trên một trăm bước, năm trăm người của các đội tuần tra cũng nhóm lại với nhau. Đột nhiên trong lúc đó một mũi hoả tiến từ hướng tây bay vút lên không trung, ánh sáng chói loà xé tan màn đêm yên tĩnh.
Tín hiệu đổng thủ đã phát ra. Mã tướng quân cầm đầu đội quân vung tay lên, năm trăm tên lính giống như hồng thuỷ tràn qua đê, đồng loạt rút đao, xông tới chỗ ở của Đoàn Tú Thực, tiếng kêu gào dậy đất, phá nát bầu trời đêm yên tĩnh.
Tiếng đánh giết đã nổi lên. Chiến đao sắc bén của Chu Hi Thái chậm rãi rút ra khỏi vỏ, ánh mắt của hắn cũng sắc bén như lưỡi chiến đao của mình.
“ Giết” Chu Hi Thái gào to. Hơn hai nghìn tên lính đồng loạt vọt tới như một mũi tên.
Quân canh tại chỗ ở của Đoàn Tú Thực đã xuất hiện thương vong rất lớn. Cửa chính thi thể nằm tầng tầng lớp lớp nhưng trong phòng vẫn vang lên tiếng chém giết. Có vẻ như Đoàn Tú Thực vẫn chưa bị giết.
“ Xông vào đi. Bất kỳ là ai cũng giết hết” Chu Hi Thái vừa mới ra lệnh thì bất chợt một mũi hoả tiễn lại phóng vút lên không trung, vẽ nên một đường cong rất đẹp.
Nhưng tâm trạng của Chu Hi Thái lại như rớt xuống đáy vực sâu. Mũi hoả tiễn này không phải do hắn sắp đặt. Nói cách khác sau hắn vẫn còn một chim sẻ rình mồi khác. Ngay lúc đó từ phia xa vang tới âm thanh như sấm rền.
Tiếng bước chân của không ít hơn năm ngàn người vang lên. Chiến mã của Chu Hi Thái chậm rãi lui lại phía sau. Bây giờ hắn đã biết căn bản Đoàn Tú Thực không có trong phòng mà Lý Hệ cũng không biết đang trốn ở đâu?
Hắn đã trúng kế.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Chu Hi Thái vội vàng giục ngựa chạy tới nơi ở của mình. Khu thứ tám là nơi đóng quân chủ yếu của binh lính hắn. Chỉ cần hắn có thể chạy về đó, ít nhất hắn có thể giữ được tính mạng của mình.
Chiến mã chạy càng lúc càng nhanh, Chu Hi Thái ôm chặt lấy đầu ngựa, hai bên tai hắn tiếng gió ù ù, còn có cả tiếng van xin tha mạng của hai nghìn binh lính.
Chu Hi Thái liều mạng giục ngựa, tiếng bước chân như sấm, thoáng chốc chiến mã của hắn đã chạy hết ba dặm đường. Những căn phòng của quân doanh hai bên đường đã thắp sáng, hắn không ngừng hò hét binh lính đang ngủ say thức dậy.
Mồ hôi Chu Hi Thái ướt đẫm sau lưng nhưng cuối cùng hắn cũng đã trốn vào trong khu binh lính dưới quyền khống chế của mình. Tốc độ của chiến mã chậm lại, chỉ còn khoảng một trăm bước là tới chỗ ở của hắn. Cho tới tận giây phút này Chu Hi Thái mới thấy yên lòng.
Hắn dắt ngựa vào tiểu viện, trong sân vô cùng yên tĩnh. Hai tên thân binh đứng thẳng tắp ở cửa, không chút nhúch nhích.
“ Hãy dắt ngựa của ta đi. Có nghe thấy gì không?” Chu Hi Thái bực tức ra lệnh.
Nhưng hai tên thân binh vẫn không nhúch nhích, giống như chúng hông nghe thấy mệnh lệnh của hắn. “ Không hay rồi” Bất chợt Chu Hi Thái lui lại sau một bước, hắn đã cảm thấy có gì không ổn.
Hắn đang định rút đao nhưng đã chậm, xung quanh hắn đột nhiên xuất hiện bốn thanh quân đao, đồng loạt nhằm vào hắn, cách hắn chưa tới một tấc. Chu Hi Thái chậm rãi giơ tay lên. Thanh đao của hắn bị một tên lính tước mất.
“ Chu tướng quân không cần kinh hoảng, Hoàng Thượng không có ý giết tướng quân.
Cánh cửa phòng của hắn mở. Một người từ bên trong ung dung bước ra. Đó chính là Trương Hoán mấy ngày trước đã vâng lệnh đi Đại quận tải lương. Trương Hoán cười thi lễ với Chu Hi Thái: “ Chu tướng quân, Bệ hạ không muốn vì tướng quân mà trở mặt với tướng quốc. Chỉ cần tướng quân thức thời giao binh quyền trong tay cho Bệ hạ. Bệ hạ có thể thả tướng quân về Trường An”.
Chi Hi Thái nhìm Trương Hoán chằm chằm rồi lạnh lùng nói: “ Thì ra ngươi ở phía sau giở trò”.
“ Như nhau thôi. Như nhau thôi. Không phải chiều nay Chu tướng quân đã rời khỏi thành sao?”
Trương Hoán cười nhạt nói: “ Thời gian không còn nhiều. Bệ hạ đang chờ câu trả lời của ngài. Ta đếm tới ba”.
“ Một” Trương Hoán nheo mắt, lạnh lùng nhìn Chu Hi Thái.
“ Hai” Nụ cười của Trương Hoán vẫn thân thiết giống như hắn vẫn đang đùa cợt với bạn bè. Chu Hi Thái cắn chặt răng. Hắn không tin Lý Hệ dám mạo hiểm giết hắn ngay trong quân Đường. Trong tay hắn có hai vạn quân. Cho dù hắn không thể khống chế được hoàn toàn binh lực nhưng hắn không thể mất đi đại bộ phận trong đó nếu không hắn sao có thể ngã giá với Thôi Viên.
“ Ta có thể thương lượng với Hoàng thượng. Cho người cái người muốn”.
Đột nhiên nụ cười của Trương Hoán biến mất, đôi môi hắn thả một tiếng thẳng băng “ Ba”.
Tiếng hô vừa dứt lời. Một mũi đao sắc bén đã đâm từ sau lưng Chu Hi Thái xuyên ra trước bụng. Chu Hi Thái mở to hai mắt, ánh mắt hắn nhìn Trương Hoán không thể tin nổi, hắn chỉ tay vào Trương Hoán không nói được câu nào.
Trương Hoán chậm rãi đi tới bên cạnh Chu Hi Thái, hắn cười nhỏ nói: “ Ngươi nói rất đúng. Hoàng thượng không muốn giết ngươi nhưng ta lại muốn giết ngươi”.
Trương Hoán nắm lấy chuôi đao rút mạnh ra. Trước mắt Chu Hi Thái đột nhiên tối sầm, tính mạng hắn rời khỏi hắn trong khoảnh khác, bên tai hắn chỉ còn vang lên một tiếng cười nhạt: “ Nếu như ngươi vẫn còn sống, Thôi Khánh Công ngu ngốc kia sao có ngày xuất đầu lộ diện đây?”
Đây chính là câu nói cuối cùng Chu Hi Thái nghe thấy trong đời mình.
….
“ Hắn đã chết sao?” Đột nhiên Lý Hệ xuất hiện: “ Tại sao khanh phải giết hắn?”
Chu Hi Thái chính là tâm phúc của Thôi Viên, lại là Đại tướng quân Kim Ngô Vệ nắm giữ quân quyền trong triều. Chu Hi Thái chết đi mâu thuẫn giữa Lý Hệ với Thôi Viên lập tức trở nên gay gắt. Hiện tại thế lực của Lý Hệ hắn còn yếu, không phảo là lúc trở mặt với Thôi Viên. Cuộc sống sau này của hắn sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
“ Thần bất đắc dĩ phải làm như vậy. Nếu không giết hắn rất có thể sẽ xảy ra nội chiến quy mô lớn”.
Trương Hoán tiến lên một bước quỳ xuống nói: “ Thần làm trái thánh chỉ xin Bệ hạ trị tội”.
“ Thôi đi. Khanh cũng chỉ là bất đắc dĩ. Trẫm không trách khanh”.
Lý Hệ không thể làm gì hơn, đành khoát tay nói. Hắn trầm tư hồi lâu rồi đột nhiên hỏi Trương Hoán: “ Vấn đề mấu chốt là giải quyết hậu quả như thế nào, khanh đã có cách nào che giấu việc này chưa?”
Trương Hoán đã sớm tính toán kỹ càng, hắn mỉm cười nói: “ Trong thành Tây Thụ Hàng vì việc tranh lương thực mà phát sinh binh loạn. Chu Hi Thái đại tướng quân vì bảo vệ Bệ hạ mà gặp nạn. Xin Bệ hạ truy phong cho ông ta.
Bóng đêm u tối, ánh trăng tròn chiếu rọi, sương mù từ Tây hạp cốc bay lên, bao phủ lá cây loé lên một màu tinh khiết. Ánh trăng chiếu vào thành Tây Thụ Hàng cùng với sương mù biến mỗi nóc nhà, mỗi con đường như trải một lớp trắng xám mông lung.
Trên đường cái có nhiều đội binh sĩ tuần tra đi lại. Tiếng bước chân xa dần. Thành Tây Thụ Hàng vốn có mấy vạn dân cư, phần lớn là gia đình binh sĩ. Sau khi quân Hồi Hột đánh chiếm thành Tây Thụ Hàng, dân cư trong thành số bỏ chạy, số bị bắt làm nô lệ. Hiện tại chỉ còn chưa tới một vạn người. Phần lớn các ngôi nhà trong thành bỏ không.
Sau khi tám vạn quân Đường bị bao vây trong thành, thành Tây Thụ Hàng vốn dân chúng thưa thớt bỗng đột nhiên trở nên đông đúc, chen chúc. Dân cư trong thành bị dồn tới một góc. Tám vạn quân chia ra làm hai mươi khu vực đóng quân. Đoàn Tú Thực cùng Hoàng thượng Lý Hệ đóng ở khu thứ mười lăm, chính giữa quân doanh. Chu Hi Thái cùng sứ thần Đại Đường đóng ở khu thứ tám, hai nơi cách xa nhau ba dặm.
Sau khi Hoàng thượng xa giá tới Đại quận, sự canh phòng của khu thứ mười lăm lập tức giảm xuống. Binh lính đã sớm thổi đèn đi ngủ, trong mỗi ngôi nhà, màn trướng căng lên đen kịt.
Chỉ có nơi ở của Đoàn Tú Thực vẫn đề phòng nghiêm ngặt, trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Đoàn Tú Thực đang nằm nghiêng đọc sách trên giường. Mấy tên thân binh khoanh tay đứng nghiêm bên cạnh, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không khác biệt gì so với ngày thường.
Thời gian dần trôi tới canh một. Một áng mây đen từ phương trời phía tây trôi tới, che nửa vầng trăng tròn. Chó sói trong núi Âm Sơn bắt đầu sủa trăng. Màn đêm yên tĩnh bắt đầu trở nên vô cùng quỷ dị.
Lúc này một đội tuần tra hơn một trăm người đang chậm rãi tới gần chỗ ở của Đoàn Tú Thực. Cùng lúc đó từ bốn xung quanh đều có các đội tuần tra đi tới đó, giống như là một sự trùng hợp.
Một toán quân khác khoảng chừng hai ngàn người đang tập trung ở cách đó một dặm chờ đợi xuất phát, Chu Hi Thái mặc áo giáp, đầu đội mũ trụ, cưỡi tuấn mã, ánh mắt hắn chăm chú nhìn về phương xa.
Năm trăm người chỉ là mồi nhử của hắn. Bản thân hắn mới là chim sẻ phía sau, người chính thức ra tay. Chỉ cần tiếng chém giết nổi lên, hắn sẽ dẫn quân đánh tới cứu giá.
Đã tới giờ. Chu Hi Thái nhẹ nhàng phất tay. Một tên lính châm lửa cây hoả tiễn trong tay.
Cách nơi ở của Đoàn Tú Thực Thực trên một trăm bước, năm trăm người của các đội tuần tra cũng nhóm lại với nhau. Đột nhiên trong lúc đó một mũi hoả tiến từ hướng tây bay vút lên không trung, ánh sáng chói loà xé tan màn đêm yên tĩnh.
Tín hiệu đổng thủ đã phát ra. Mã tướng quân cầm đầu đội quân vung tay lên, năm trăm tên lính giống như hồng thuỷ tràn qua đê, đồng loạt rút đao, xông tới chỗ ở của Đoàn Tú Thực, tiếng kêu gào dậy đất, phá nát bầu trời đêm yên tĩnh.
Tiếng đánh giết đã nổi lên. Chiến đao sắc bén của Chu Hi Thái chậm rãi rút ra khỏi vỏ, ánh mắt của hắn cũng sắc bén như lưỡi chiến đao của mình.
“ Giết” Chu Hi Thái gào to. Hơn hai nghìn tên lính đồng loạt vọt tới như một mũi tên.
Quân canh tại chỗ ở của Đoàn Tú Thực đã xuất hiện thương vong rất lớn. Cửa chính thi thể nằm tầng tầng lớp lớp nhưng trong phòng vẫn vang lên tiếng chém giết. Có vẻ như Đoàn Tú Thực vẫn chưa bị giết.
“ Xông vào đi. Bất kỳ là ai cũng giết hết” Chu Hi Thái vừa mới ra lệnh thì bất chợt một mũi hoả tiễn lại phóng vút lên không trung, vẽ nên một đường cong rất đẹp.
Nhưng tâm trạng của Chu Hi Thái lại như rớt xuống đáy vực sâu. Mũi hoả tiễn này không phải do hắn sắp đặt. Nói cách khác sau hắn vẫn còn một chim sẻ rình mồi khác. Ngay lúc đó từ phia xa vang tới âm thanh như sấm rền.
Tiếng bước chân của không ít hơn năm ngàn người vang lên. Chiến mã của Chu Hi Thái chậm rãi lui lại phía sau. Bây giờ hắn đã biết căn bản Đoàn Tú Thực không có trong phòng mà Lý Hệ cũng không biết đang trốn ở đâu?
Hắn đã trúng kế.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Chu Hi Thái vội vàng giục ngựa chạy tới nơi ở của mình. Khu thứ tám là nơi đóng quân chủ yếu của binh lính hắn. Chỉ cần hắn có thể chạy về đó, ít nhất hắn có thể giữ được tính mạng của mình.
Chiến mã chạy càng lúc càng nhanh, Chu Hi Thái ôm chặt lấy đầu ngựa, hai bên tai hắn tiếng gió ù ù, còn có cả tiếng van xin tha mạng của hai nghìn binh lính.
Chu Hi Thái liều mạng giục ngựa, tiếng bước chân như sấm, thoáng chốc chiến mã của hắn đã chạy hết ba dặm đường. Những căn phòng của quân doanh hai bên đường đã thắp sáng, hắn không ngừng hò hét binh lính đang ngủ say thức dậy.
Mồ hôi Chu Hi Thái ướt đẫm sau lưng nhưng cuối cùng hắn cũng đã trốn vào trong khu binh lính dưới quyền khống chế của mình. Tốc độ của chiến mã chậm lại, chỉ còn khoảng một trăm bước là tới chỗ ở của hắn. Cho tới tận giây phút này Chu Hi Thái mới thấy yên lòng.
Hắn dắt ngựa vào tiểu viện, trong sân vô cùng yên tĩnh. Hai tên thân binh đứng thẳng tắp ở cửa, không chút nhúch nhích.
“ Hãy dắt ngựa của ta đi. Có nghe thấy gì không?” Chu Hi Thái bực tức ra lệnh.
Nhưng hai tên thân binh vẫn không nhúch nhích, giống như chúng hông nghe thấy mệnh lệnh của hắn. “ Không hay rồi” Bất chợt Chu Hi Thái lui lại sau một bước, hắn đã cảm thấy có gì không ổn.
Hắn đang định rút đao nhưng đã chậm, xung quanh hắn đột nhiên xuất hiện bốn thanh quân đao, đồng loạt nhằm vào hắn, cách hắn chưa tới một tấc. Chu Hi Thái chậm rãi giơ tay lên. Thanh đao của hắn bị một tên lính tước mất.
“ Chu tướng quân không cần kinh hoảng, Hoàng Thượng không có ý giết tướng quân.
Cánh cửa phòng của hắn mở. Một người từ bên trong ung dung bước ra. Đó chính là Trương Hoán mấy ngày trước đã vâng lệnh đi Đại quận tải lương. Trương Hoán cười thi lễ với Chu Hi Thái: “ Chu tướng quân, Bệ hạ không muốn vì tướng quân mà trở mặt với tướng quốc. Chỉ cần tướng quân thức thời giao binh quyền trong tay cho Bệ hạ. Bệ hạ có thể thả tướng quân về Trường An”.
Chi Hi Thái nhìm Trương Hoán chằm chằm rồi lạnh lùng nói: “ Thì ra ngươi ở phía sau giở trò”.
“ Như nhau thôi. Như nhau thôi. Không phải chiều nay Chu tướng quân đã rời khỏi thành sao?”
Trương Hoán cười nhạt nói: “ Thời gian không còn nhiều. Bệ hạ đang chờ câu trả lời của ngài. Ta đếm tới ba”.
“ Một” Trương Hoán nheo mắt, lạnh lùng nhìn Chu Hi Thái.
“ Hai” Nụ cười của Trương Hoán vẫn thân thiết giống như hắn vẫn đang đùa cợt với bạn bè. Chu Hi Thái cắn chặt răng. Hắn không tin Lý Hệ dám mạo hiểm giết hắn ngay trong quân Đường. Trong tay hắn có hai vạn quân. Cho dù hắn không thể khống chế được hoàn toàn binh lực nhưng hắn không thể mất đi đại bộ phận trong đó nếu không hắn sao có thể ngã giá với Thôi Viên.
“ Ta có thể thương lượng với Hoàng thượng. Cho người cái người muốn”.
Đột nhiên nụ cười của Trương Hoán biến mất, đôi môi hắn thả một tiếng thẳng băng “ Ba”.
Tiếng hô vừa dứt lời. Một mũi đao sắc bén đã đâm từ sau lưng Chu Hi Thái xuyên ra trước bụng. Chu Hi Thái mở to hai mắt, ánh mắt hắn nhìn Trương Hoán không thể tin nổi, hắn chỉ tay vào Trương Hoán không nói được câu nào.
Trương Hoán chậm rãi đi tới bên cạnh Chu Hi Thái, hắn cười nhỏ nói: “ Ngươi nói rất đúng. Hoàng thượng không muốn giết ngươi nhưng ta lại muốn giết ngươi”.
Trương Hoán nắm lấy chuôi đao rút mạnh ra. Trước mắt Chu Hi Thái đột nhiên tối sầm, tính mạng hắn rời khỏi hắn trong khoảnh khác, bên tai hắn chỉ còn vang lên một tiếng cười nhạt: “ Nếu như ngươi vẫn còn sống, Thôi Khánh Công ngu ngốc kia sao có ngày xuất đầu lộ diện đây?”
Đây chính là câu nói cuối cùng Chu Hi Thái nghe thấy trong đời mình.
….
“ Hắn đã chết sao?” Đột nhiên Lý Hệ xuất hiện: “ Tại sao khanh phải giết hắn?”
Chu Hi Thái chính là tâm phúc của Thôi Viên, lại là Đại tướng quân Kim Ngô Vệ nắm giữ quân quyền trong triều. Chu Hi Thái chết đi mâu thuẫn giữa Lý Hệ với Thôi Viên lập tức trở nên gay gắt. Hiện tại thế lực của Lý Hệ hắn còn yếu, không phảo là lúc trở mặt với Thôi Viên. Cuộc sống sau này của hắn sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
“ Thần bất đắc dĩ phải làm như vậy. Nếu không giết hắn rất có thể sẽ xảy ra nội chiến quy mô lớn”.
Trương Hoán tiến lên một bước quỳ xuống nói: “ Thần làm trái thánh chỉ xin Bệ hạ trị tội”.
“ Thôi đi. Khanh cũng chỉ là bất đắc dĩ. Trẫm không trách khanh”.
Lý Hệ không thể làm gì hơn, đành khoát tay nói. Hắn trầm tư hồi lâu rồi đột nhiên hỏi Trương Hoán: “ Vấn đề mấu chốt là giải quyết hậu quả như thế nào, khanh đã có cách nào che giấu việc này chưa?”
Trương Hoán đã sớm tính toán kỹ càng, hắn mỉm cười nói: “ Trong thành Tây Thụ Hàng vì việc tranh lương thực mà phát sinh binh loạn. Chu Hi Thái đại tướng quân vì bảo vệ Bệ hạ mà gặp nạn. Xin Bệ hạ truy phong cho ông ta.
Bình luận facebook