Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Nhóm dịch: Hồng Mai
Đầu tháng bảy năm Khánh Trị thứ mười sáu. thiên tử Đại Đường Lý Hệ cuối cùng cũng bình an trở về kinh thành. Thôi Viên thân chinh dẫn mấy trăm văn quan võ tướng ra khỏi thành hai mươi dặm nghênh đón hoàng thượng.
“ Bệ hạ, lão thần tuổi cao, không thể thay bệ hạ chịu khổ, lão thần thật là xấu hổ quá!”
Thôi Viên nằm sấp trước xe ngựa của Lý Hệ đau xót buồn bã khóc lóc,. khiến cho Bùi Tuấn, Vương Ngang, Vi Ngạc cùng các đại thần trong nội các cùng các quan viên khác đều quỳ xuống khóc than không ngừng.
Lý Hệ bước nhanh xuống xe ngựa, hắn dìu Thôi Viên đứng dậy liên tục an ủi: “ Trẫm không trách tướng quốc! Không trách tướng quốc đâu!”
Hắn mỉm cười phất tay, cao giọng nói: “ Các vị ái khanh, xin hãy đứng lên đi!”
Lúc này một chiếc ngự liễn ( xe ngựa để vua ngồi) chậm rãi chạy đến, các đại thần cùng kêu lên: “ Cung thỉnh bệ hạ lên xe!”
Lý Hệ leo lên xe, hắn gọi Thôi Viên đến trước mặt mọi người rồi cất cao giọng: “ Các vị ái khanh chắc đã biết, lần này người Hồi Hột đại bại là do công của Trương Hoán, trẫm phong cho hắn là Thiên Kỵ doanh Trung Lang tướng, tước Tương lăng huyện khai quốc bá.”
Quân thần đưa mắt nhìn nhau tiếng rì rầm bàn luận vang lên. Đạo thánh chỉ đầu tiên khi Lý Hệ quay về không phải là báo cáo với liệt tổ liệt tông, lại càng không phải thỉnh an thái hậu mà là tuyên bố thẳng sẽ thành lập đội Thiên Kỵ doanh do Trương Hoán chỉ huy. Ý đồ đã rất rõ ràng là hắn muốn xây dựng thế lực của mình.
“ Bệ hạ, lão thần có việc muốn tâu.”
Thôi Viên ho khan vài cái rồi cười nói: “ Bệ hạ yêu mến nhân tài bọn hạ thần đều biết rõ, Trương Hoán công quả là rất lớn nhưng dù sao vẫn chưa đủ từng trải. Phong cho chức cao thì sợ các quan lại bên dưới không phục, theo ý thần tạm phong cho hắn làm Thái tử ti nghị lang, chức này còn cao hơn trạng nguyên năm nay hai cấp, để phong chức khác sau, bệ hạ thấy có nên chăng?”
Thiên Kỵ binh trung lang tướng chính là cấp thấp nhất của quan tứ phẩm. Nhưng Thôi Viên đề nghị phong làm Thái tử ti nghị lang chỉ là quan lục phẩm hơn nữa là chức quan không có thực quyền ở Đông cung.
Trạng nguyên năm nay là Sở Duy vừa trúng tuyển vào tháng năm năm nay đã được nhận chức làm Viên ngoại lang bộ Lễ. Tuy là chức thấp của quan lục phẩm nhưng lại nắm giữ thực quyền.
Ý của Thôi Viên rất rõ ràng, chính là muốn cướp đoạt quân quyền của Trương Hoán, đưa hắn vào Đông cung là chức quan ngồi chơi xơi nước.
Trương Hoán chỉ yên lặng không nói, hắn biết rõ Lý Hệ tranh cãi không phải vì hắn mà vì tranh nhau khí thế, tranh nhau sự ủng hộ.
Nhưng mà hắn cũng chẳng lo lắng, có người sẽ ra mặt thay cho hắn.
Thôi Viên vừa dứt lời, trong đám đại thần bỗng có tiếng hừ lạnh, chỉ thấy binh bộ thượng thư Vi Ngạc đứng dậy, hắn khinh thường nhìn qua Thôi Viên một cái rồi nói: “ Trương Hoán lập nhiều quân công lớn như vậy, phong cho hắn làm quốc công cũng là chưa đủ, bệ hạ phong cho hắn làm trung lang tướng đã là thấp lắm rồi. Vậy mà có những kẻ mang lòng ghen ghét lại muốn hắn làm quan văn, thật là cực kỳ vớ vẩn, chắc là do lần này không có cơ hội mạo nhận công lao nên mới vậy.
Hắn thong thả đi đến trước mặt Lý Hệ, khom lưng vái dài một cái nói: “ Bệ hạ, Kim Ngô Vệ đại tướng quân Chu Hi Thái đã hi sinh vì nhiệm vụ, vị trí của ông ấy không thể bỏ trống, lão thần đề nghị phong Trương Hoán làm Kim Ngô Vệ đại tướng quân, để khích lệ người khác hết lòng vì nước!”
“ Vi thượng thư nói vậy hơi quá!”
Tả tướng quốc Bùi Tuấn đứng dậy, hắn thi lễ với Lý Hệ tủm tỉm nói: “ Trương Hoán tuy lập nhiều công lao nhưng theo như Thôi tướng quốc nói là do chưa đủ từng trải nếu cho hắn làm Kim Ngô Vệ đại tướng quân thì không ổn nhưng hắn đã lập được quân công mà làm Thái tử ti nghị lang thì cũng không được. Thần cho rằng bệ hạ đề nghị rất hợp lý, trung lang tướng chức vị không quá cao, cũng không thấp rất phù hợp với hắn.”
Bùi Tuấn quay lại nhìn Thôi Viên, khẽ cười nói: “ Thôi tướng quốc có đồng ý chăng?”
Thôi Viên hiểu ý nụ cười này, hắn biết rằng khiến Thôi Viên làm chức Thái tử ti nghị lạng là không có khả năng nhưng hắn nhất định phải chặn đứng khí thế của Lý Hệ lại. Xem ra Bùi Tuấn cũng hiểu rõ vấn đề này nên hai người hỗ trợ lẫn nhau để biến ý chỉ của Lý Hệ thành đề nghị.
“ Bệ hạ, Bùi tướng quốc cùng các vị thượng thư đều đồng ý rằng phong cho Trương Hoán làm Thái tử ti nghị lang là không ổn, lão thần xin theo sắp xêp của bệ hạ, hiện giờ đã không còn sớm nữa xin mời bệ hạ lên xe.”
Lý Hệ lạnh lùng nhìn hắn hừ một tiếng rồi ngồi vào long liễn, Trương Hoán cười khẽ, hắn vung tay lên, ba nghìn thiết kỵ hộ vệ quanh long liễn chậm rãi đi vào cổng thành Trường An...
“ Trương Hoán!”
Xe ngựa của Thôi Viên đi chậm lại chờ Trương Hoán đến, hắn kéo cửa sổ khẽ mỉm cười nói: “ Vừa rồi bản tướng chỉ xét theo việc, cháu đừng có để bụng nhé.”
“ Tướng quốc sao lại nói vậy? Trương Hoán nghe nói đại ca Thôi Hiền vốn có thể nhậm chức Thái thường khanh nhưng vì tướng quốc phản đối, mà chuyển sang làm thứ sử Hán Trung, nghiêm khắc cả với người nhà như vậy thật có khí phách, Trương Hoán kính trong còn không kịp nữa là.”
Thôi Viên vuốt râu cười ha hả nói: “ Lão phu còn nhớ rõ cháu mấy thàng trước từng thất bại ở Trường An, chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà lại vinh quang trở về thật khiến cho người ta thấy cuộc đời thật nhiều điều kỳ lạ, lão phu có một câu không biết cháu có muốn nghe hay không?”
“ Trương Hoán sẵn lòng nghe tướng quốc dạy bảo!”
“ Cháu có thành công mà vẫn giữ thái độ đúng mực, thật là tuổi trẻ dễ dạy.”
Thôi Viên cười nhạt một tiếng tiện mồm hỏi: “ Lần này cháu đã trở thành anh hùng của Đại Đường, khắp hang cùng ngõ hẻm đều ca ngợi chiến công của cháu. Rất nhiều thanh thiếu niên noi gương cháu, cho nên lão phu muốn cháu cẩn thận trong lời nói và việc làm đừng để nói trở thành tác dụng xấu.”
“ Cẩn thận lời nói và việc làm” Trương Hoán tất nhiên hiểu rõ ý của câu nói này. Hắn cười cười thờ ơ nói: “ Tướng quốc có lời khen tặng Trương Hoán ghi tạc trong lòng, chỉ là Trương Hoán sẽ xét việc và người, lời nói và việc làm sẽ có chừng mực.”
Thôi Viên chú ý nhìn hắn một cái đột nhiên cười to: “ Ta có một viên tướng yêu, tính các rất giống cháu, hay là ta giới thiệu cho hai người quen nhau nhé?”
“ A! Không biết người tướng quốc nói là ai?”
“ Ta nói đến Chu Thử con trai của Chu Hi Thái!” Thôi Viên khẽ cười nói: “ Hăn bây giờ là Long Vũ quân trung lang tướng, đợi lát nữa vào thành có lẽ cháu sẽ gặp hắn.”
...
Long liễn của Lý Hệ từ từ đi vào cửa Minh Đức, thiên tử bình an trở về khiến cả thành Trường An đều xôn xao.Trên đường Chu Tước mọi người đã tập trung đông đúc, hơn mười vạn dân chúng đã ra đường đón chào, vô số kẻ sĩ quỳ xuống hai bên đường vì hoàng thương trở về mà vô cùng mừng rỡ.
Trương Hoán yên lặng nhìn cảnh tượng này, hắn biết mình đã lựa chọn đúng đắn. Hoàng đế Đại Đường dù có thực quyền hay không thì vẫn vĩnh viễn có vị trí không thể thây thế với dân chúng Đại Đường.
Hoàng đế Đại Đường càng tới gần, đám người xếp hàng hai bên đường càng ngày càng cuồng nhiệt: “ Vạn tuế vạn tuế!” tiếng hò hét ầm ầm như sóng dậy.
Lý Hệ như cũng bị lây cảm xúc của dân chúng, hắn đảy cửa xe đứng lên vẫy tay với dân chúng.
Tât cả binh lính hỗ vệ, nha dịch đều khẩn trương, bấy giờ để duy trì trật tự Long Vũ quân đã tập hợp thành một bức tường người gắng hết sức ngăn cảm đám người đang kích động.
Trương Hoán cưỡi chiến mã, cẩn thận bảo vệ bên cạnh Lý Hệ, tay nắm chặt chuôi đao, ánh mắt sắc bén nhìn những thay đổi nhỏ xung quanh. Đột nhiên hắn phát hiện sau đám người có mấy người Hồi Hột đang cố chen về phía trước. Trương Hoán mắt nheo lại, ánh mắt nhìn bọn họ chăm chăm, hắn thấy hình như một người lấy trong ngực ra một vật gì đó.
Trương Hoán liếc mắt ra hiệu cho thân binh rồi bản thân cũng cầm cung, lắp tên. Mắt vẫn theo dõi chặt chẽ người Hồi Hột kia. Trong khi xe ngựa của Lý Hệ đang từ từ tiến gần, tay người Hồi Hột kia lại cử động, mắt hắn hung dữ nhìn về phía Lý Hệ. Trương Hoán không do dự bắn tên, ngay khi tên của hắn bắn ra thì một mũi tên khác từ phía đối diện cũng như tia chớp bay đến.
Hai mũi tên một trái một phải bắt trúng cổ họng ngươi Hồi Hột kia khiến hắn ngã vật ra đất mấy người còn lại nhanh chân bỏ chạy nhưng quân Đường lập tức vây quanh bắt được đám người Hồi Hột đó.
Cả đám người hỗn loạn cả lên, Trương Hoán cũng không vội vàng duy trì trật tự, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước.Mũi tên vừa rồi nhanh chóng chuẩn xác, hơn nữa lại trong lúc hành động của người Hồi Hột kia vẫn còn chưa quá rõ ràng đã bị bắn thì loại quyết đoán này không phải người bình thường có thể có được.
Mũi tên đó là của ai?
Một con ngựa khỏe mạnh chạy đến trước mặt Trương Hoán trên lưng có một người cao gây, chừng hơn ba mươi tuổi, hắn có làn da rám nắng, một mắt luôn nheo lại, trên mí măt có một vết sẹo. Sắc mặt âm hiểm, trên đầu đội mũ bạc, tóc bạc tung bay trong gió.
Hắn phi ngựa đến bên cạnh Trương Hoán, ôm quyền thi lễ nói: “ Tại hạ là Chu Thử, phụ trách duy trì trật tự tại đường Chu Tước, xin hỏi ngài có phải là Trương tướng quân?”
Đầu tháng bảy năm Khánh Trị thứ mười sáu. thiên tử Đại Đường Lý Hệ cuối cùng cũng bình an trở về kinh thành. Thôi Viên thân chinh dẫn mấy trăm văn quan võ tướng ra khỏi thành hai mươi dặm nghênh đón hoàng thượng.
“ Bệ hạ, lão thần tuổi cao, không thể thay bệ hạ chịu khổ, lão thần thật là xấu hổ quá!”
Thôi Viên nằm sấp trước xe ngựa của Lý Hệ đau xót buồn bã khóc lóc,. khiến cho Bùi Tuấn, Vương Ngang, Vi Ngạc cùng các đại thần trong nội các cùng các quan viên khác đều quỳ xuống khóc than không ngừng.
Lý Hệ bước nhanh xuống xe ngựa, hắn dìu Thôi Viên đứng dậy liên tục an ủi: “ Trẫm không trách tướng quốc! Không trách tướng quốc đâu!”
Hắn mỉm cười phất tay, cao giọng nói: “ Các vị ái khanh, xin hãy đứng lên đi!”
Lúc này một chiếc ngự liễn ( xe ngựa để vua ngồi) chậm rãi chạy đến, các đại thần cùng kêu lên: “ Cung thỉnh bệ hạ lên xe!”
Lý Hệ leo lên xe, hắn gọi Thôi Viên đến trước mặt mọi người rồi cất cao giọng: “ Các vị ái khanh chắc đã biết, lần này người Hồi Hột đại bại là do công của Trương Hoán, trẫm phong cho hắn là Thiên Kỵ doanh Trung Lang tướng, tước Tương lăng huyện khai quốc bá.”
Quân thần đưa mắt nhìn nhau tiếng rì rầm bàn luận vang lên. Đạo thánh chỉ đầu tiên khi Lý Hệ quay về không phải là báo cáo với liệt tổ liệt tông, lại càng không phải thỉnh an thái hậu mà là tuyên bố thẳng sẽ thành lập đội Thiên Kỵ doanh do Trương Hoán chỉ huy. Ý đồ đã rất rõ ràng là hắn muốn xây dựng thế lực của mình.
“ Bệ hạ, lão thần có việc muốn tâu.”
Thôi Viên ho khan vài cái rồi cười nói: “ Bệ hạ yêu mến nhân tài bọn hạ thần đều biết rõ, Trương Hoán công quả là rất lớn nhưng dù sao vẫn chưa đủ từng trải. Phong cho chức cao thì sợ các quan lại bên dưới không phục, theo ý thần tạm phong cho hắn làm Thái tử ti nghị lang, chức này còn cao hơn trạng nguyên năm nay hai cấp, để phong chức khác sau, bệ hạ thấy có nên chăng?”
Thiên Kỵ binh trung lang tướng chính là cấp thấp nhất của quan tứ phẩm. Nhưng Thôi Viên đề nghị phong làm Thái tử ti nghị lang chỉ là quan lục phẩm hơn nữa là chức quan không có thực quyền ở Đông cung.
Trạng nguyên năm nay là Sở Duy vừa trúng tuyển vào tháng năm năm nay đã được nhận chức làm Viên ngoại lang bộ Lễ. Tuy là chức thấp của quan lục phẩm nhưng lại nắm giữ thực quyền.
Ý của Thôi Viên rất rõ ràng, chính là muốn cướp đoạt quân quyền của Trương Hoán, đưa hắn vào Đông cung là chức quan ngồi chơi xơi nước.
Trương Hoán chỉ yên lặng không nói, hắn biết rõ Lý Hệ tranh cãi không phải vì hắn mà vì tranh nhau khí thế, tranh nhau sự ủng hộ.
Nhưng mà hắn cũng chẳng lo lắng, có người sẽ ra mặt thay cho hắn.
Thôi Viên vừa dứt lời, trong đám đại thần bỗng có tiếng hừ lạnh, chỉ thấy binh bộ thượng thư Vi Ngạc đứng dậy, hắn khinh thường nhìn qua Thôi Viên một cái rồi nói: “ Trương Hoán lập nhiều quân công lớn như vậy, phong cho hắn làm quốc công cũng là chưa đủ, bệ hạ phong cho hắn làm trung lang tướng đã là thấp lắm rồi. Vậy mà có những kẻ mang lòng ghen ghét lại muốn hắn làm quan văn, thật là cực kỳ vớ vẩn, chắc là do lần này không có cơ hội mạo nhận công lao nên mới vậy.
Hắn thong thả đi đến trước mặt Lý Hệ, khom lưng vái dài một cái nói: “ Bệ hạ, Kim Ngô Vệ đại tướng quân Chu Hi Thái đã hi sinh vì nhiệm vụ, vị trí của ông ấy không thể bỏ trống, lão thần đề nghị phong Trương Hoán làm Kim Ngô Vệ đại tướng quân, để khích lệ người khác hết lòng vì nước!”
“ Vi thượng thư nói vậy hơi quá!”
Tả tướng quốc Bùi Tuấn đứng dậy, hắn thi lễ với Lý Hệ tủm tỉm nói: “ Trương Hoán tuy lập nhiều công lao nhưng theo như Thôi tướng quốc nói là do chưa đủ từng trải nếu cho hắn làm Kim Ngô Vệ đại tướng quân thì không ổn nhưng hắn đã lập được quân công mà làm Thái tử ti nghị lang thì cũng không được. Thần cho rằng bệ hạ đề nghị rất hợp lý, trung lang tướng chức vị không quá cao, cũng không thấp rất phù hợp với hắn.”
Bùi Tuấn quay lại nhìn Thôi Viên, khẽ cười nói: “ Thôi tướng quốc có đồng ý chăng?”
Thôi Viên hiểu ý nụ cười này, hắn biết rằng khiến Thôi Viên làm chức Thái tử ti nghị lạng là không có khả năng nhưng hắn nhất định phải chặn đứng khí thế của Lý Hệ lại. Xem ra Bùi Tuấn cũng hiểu rõ vấn đề này nên hai người hỗ trợ lẫn nhau để biến ý chỉ của Lý Hệ thành đề nghị.
“ Bệ hạ, Bùi tướng quốc cùng các vị thượng thư đều đồng ý rằng phong cho Trương Hoán làm Thái tử ti nghị lang là không ổn, lão thần xin theo sắp xêp của bệ hạ, hiện giờ đã không còn sớm nữa xin mời bệ hạ lên xe.”
Lý Hệ lạnh lùng nhìn hắn hừ một tiếng rồi ngồi vào long liễn, Trương Hoán cười khẽ, hắn vung tay lên, ba nghìn thiết kỵ hộ vệ quanh long liễn chậm rãi đi vào cổng thành Trường An...
“ Trương Hoán!”
Xe ngựa của Thôi Viên đi chậm lại chờ Trương Hoán đến, hắn kéo cửa sổ khẽ mỉm cười nói: “ Vừa rồi bản tướng chỉ xét theo việc, cháu đừng có để bụng nhé.”
“ Tướng quốc sao lại nói vậy? Trương Hoán nghe nói đại ca Thôi Hiền vốn có thể nhậm chức Thái thường khanh nhưng vì tướng quốc phản đối, mà chuyển sang làm thứ sử Hán Trung, nghiêm khắc cả với người nhà như vậy thật có khí phách, Trương Hoán kính trong còn không kịp nữa là.”
Thôi Viên vuốt râu cười ha hả nói: “ Lão phu còn nhớ rõ cháu mấy thàng trước từng thất bại ở Trường An, chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà lại vinh quang trở về thật khiến cho người ta thấy cuộc đời thật nhiều điều kỳ lạ, lão phu có một câu không biết cháu có muốn nghe hay không?”
“ Trương Hoán sẵn lòng nghe tướng quốc dạy bảo!”
“ Cháu có thành công mà vẫn giữ thái độ đúng mực, thật là tuổi trẻ dễ dạy.”
Thôi Viên cười nhạt một tiếng tiện mồm hỏi: “ Lần này cháu đã trở thành anh hùng của Đại Đường, khắp hang cùng ngõ hẻm đều ca ngợi chiến công của cháu. Rất nhiều thanh thiếu niên noi gương cháu, cho nên lão phu muốn cháu cẩn thận trong lời nói và việc làm đừng để nói trở thành tác dụng xấu.”
“ Cẩn thận lời nói và việc làm” Trương Hoán tất nhiên hiểu rõ ý của câu nói này. Hắn cười cười thờ ơ nói: “ Tướng quốc có lời khen tặng Trương Hoán ghi tạc trong lòng, chỉ là Trương Hoán sẽ xét việc và người, lời nói và việc làm sẽ có chừng mực.”
Thôi Viên chú ý nhìn hắn một cái đột nhiên cười to: “ Ta có một viên tướng yêu, tính các rất giống cháu, hay là ta giới thiệu cho hai người quen nhau nhé?”
“ A! Không biết người tướng quốc nói là ai?”
“ Ta nói đến Chu Thử con trai của Chu Hi Thái!” Thôi Viên khẽ cười nói: “ Hăn bây giờ là Long Vũ quân trung lang tướng, đợi lát nữa vào thành có lẽ cháu sẽ gặp hắn.”
...
Long liễn của Lý Hệ từ từ đi vào cửa Minh Đức, thiên tử bình an trở về khiến cả thành Trường An đều xôn xao.Trên đường Chu Tước mọi người đã tập trung đông đúc, hơn mười vạn dân chúng đã ra đường đón chào, vô số kẻ sĩ quỳ xuống hai bên đường vì hoàng thương trở về mà vô cùng mừng rỡ.
Trương Hoán yên lặng nhìn cảnh tượng này, hắn biết mình đã lựa chọn đúng đắn. Hoàng đế Đại Đường dù có thực quyền hay không thì vẫn vĩnh viễn có vị trí không thể thây thế với dân chúng Đại Đường.
Hoàng đế Đại Đường càng tới gần, đám người xếp hàng hai bên đường càng ngày càng cuồng nhiệt: “ Vạn tuế vạn tuế!” tiếng hò hét ầm ầm như sóng dậy.
Lý Hệ như cũng bị lây cảm xúc của dân chúng, hắn đảy cửa xe đứng lên vẫy tay với dân chúng.
Tât cả binh lính hỗ vệ, nha dịch đều khẩn trương, bấy giờ để duy trì trật tự Long Vũ quân đã tập hợp thành một bức tường người gắng hết sức ngăn cảm đám người đang kích động.
Trương Hoán cưỡi chiến mã, cẩn thận bảo vệ bên cạnh Lý Hệ, tay nắm chặt chuôi đao, ánh mắt sắc bén nhìn những thay đổi nhỏ xung quanh. Đột nhiên hắn phát hiện sau đám người có mấy người Hồi Hột đang cố chen về phía trước. Trương Hoán mắt nheo lại, ánh mắt nhìn bọn họ chăm chăm, hắn thấy hình như một người lấy trong ngực ra một vật gì đó.
Trương Hoán liếc mắt ra hiệu cho thân binh rồi bản thân cũng cầm cung, lắp tên. Mắt vẫn theo dõi chặt chẽ người Hồi Hột kia. Trong khi xe ngựa của Lý Hệ đang từ từ tiến gần, tay người Hồi Hột kia lại cử động, mắt hắn hung dữ nhìn về phía Lý Hệ. Trương Hoán không do dự bắn tên, ngay khi tên của hắn bắn ra thì một mũi tên khác từ phía đối diện cũng như tia chớp bay đến.
Hai mũi tên một trái một phải bắt trúng cổ họng ngươi Hồi Hột kia khiến hắn ngã vật ra đất mấy người còn lại nhanh chân bỏ chạy nhưng quân Đường lập tức vây quanh bắt được đám người Hồi Hột đó.
Cả đám người hỗn loạn cả lên, Trương Hoán cũng không vội vàng duy trì trật tự, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước.Mũi tên vừa rồi nhanh chóng chuẩn xác, hơn nữa lại trong lúc hành động của người Hồi Hột kia vẫn còn chưa quá rõ ràng đã bị bắn thì loại quyết đoán này không phải người bình thường có thể có được.
Mũi tên đó là của ai?
Một con ngựa khỏe mạnh chạy đến trước mặt Trương Hoán trên lưng có một người cao gây, chừng hơn ba mươi tuổi, hắn có làn da rám nắng, một mắt luôn nheo lại, trên mí măt có một vết sẹo. Sắc mặt âm hiểm, trên đầu đội mũ bạc, tóc bạc tung bay trong gió.
Hắn phi ngựa đến bên cạnh Trương Hoán, ôm quyền thi lễ nói: “ Tại hạ là Chu Thử, phụ trách duy trì trật tự tại đường Chu Tước, xin hỏi ngài có phải là Trương tướng quân?”
Bình luận facebook