-
Chap 4
Sáng hôm sau, tôi thức dậy bởi những tiếng hót của bầy chim nào đó đi kiếm ăn trên cành cây trước nhà cô Trang. Rất lâu rồi tôi mới có được cảm giác này, một cái cảm giác bình yên và ko phải lo nghĩ. Những tiếng chim hót này đã rất lâu rồi tôi mới được nghe lại. Hồi tôi con bé, lúc đó ông tôi còn sống, nhà tôi nuôi rrats nhiều chim nhưng kể từ lúc ông khuất núi, gia đình tôi mỗi người một việc nên ko có thời gian để chăm sóc cho chúng. Đến giỗ đầu ông tôi, bố tôi xin đài âm dương rồi đem phóng sinh tất cả lũ chim đó, và tôi ko còn được nghe những tiếng chim hót nữa. Lúc này đây, lúc mà tôi đang nhức đàu vì bữa rượu tối hôm qua uống cùng chú thì tôi lại được bầy chim giải say vì tiếng hót của chúng. Bước xuống nhà, một mùi thơm phức xộc vào mũi của tôi. Loạng choạng vào trong bếp thì thấy Linh đang đứng bếp, nghe thấy bước chân tôi, linh quay lại mỉm cười hỏi:
- Anh dậy rồi à, sao anh không ngủ một lúc nữa đi, còn sớm mà?
- Anh ko ngủ được nữa em ạ, mà mấy giờ rồi nhỉ?
- 7h30 rồi anh ạ.
- Cái gì?? 7h30 rồi mà em còn bảo sớm á.
- Ơ em tưởng người miền xuôi các anh thường dậy muộn nên em mới bảo là sớm mà.
- Tuỳ thôi em ơi, đối với anh 7h30 là đã quá muộn rồi.
Quả thật từ trước đến nay tôi dậy rất sớm, hôm nào cũng thế, kể cả ngày nghỉ hay phải đi làm tôi đều thức dậy trước 5h sáng. Thói quen này đã được duy trì từ hồi tôi còn học đại học. Chợt thấy mùi thơm bay lên từ chiếc nồi đang ở trên bếp ga, tôi hỏi Linh:
- Em đang nấu cái gì đấy, cho anh ăn với được không?
- À em đang xào thịt trâu, hôm qua trong bản có nhà trâu bị gãy chân nên họ mổ thịt. mẹ em mua về đấy anh ạ.
- Hà hà, hay đấy, lát để thử xem em nấu như thế nào nhé.
- Được thôi anh, anh vào đánh răng rửa mặt đi, em lên gọi cu H xuống.
Tôi mỉnh cười chào Linh rồi quay lên phòng lấy bàn chải và khăn rửa mặt. 10 phút sau tôi từ nhà tắm đi ra và trước mặt tôi là một dĩa thịt trâu xào và ba chén cơm đã được xới sẵn. một lúc sau, cu H đi xuống với đôi mắt thâm quầng, chắc tối qua cu cậu đọc truyện khuya quá đây. Ko thấy cô chú đâu, tôi hỏi Linh:
- Cô chú đâu rồi hả em?
- Bố mẹ em vào bản có việc rồi anh ạ, trưa mới về nhà.
- Thế hai bác đã ăn sáng chưa em?
- Rồi anh ạ, thịt cũng gio mẹ em xào đấy, em chỉ hâm nóng lại thôi.
- Ukm, thôi cu H ra rồi, mình ăn thôi em.
Cả ba người chúng tôi vừa ăn vừa cười đùa rất vui vẻ, cu H liên tục kể về nhân vật Songoku của cu cậu. Linh thì luôn kể về việc học ở trường cho tôi nghe, Linh là nữ sinh lớp 11, cô bé có khuôn mặt trái xoan thanh tú kế thừa từ mẹ và mái tóc đen tuyền óng ả từ bố. cộng thêm vào đó, cô bé còn có cả làn gia trắng hồng đặc trưng của người miền Bắc. Tất cả như là một sự kết hợp kì diệu giữa con người và thiên nhiên vậy. chúng tôi ăn và dọn dẹp xong cuãng đã 8h15. Tôi nói là đi du lịch nhưng thật ra tôi cũng ko biết sẽ pahir làm gì, đi đâu khi đến đây. Một con người cô đơn như tôi thường lấy giường ngủ hoặc bàn vi tính làm chỗ nương thân khi có thời gian rảnh rỗi. vì vậy, sau khi ăn xong, tôi liền phi lên phòng và rút điện thoại ra chơi game. Chơi được tầm 15 phút thì có tiếng gõ cửa, thì ra là Linh, cô bé tiến vào phòng tôi, ngạc nhiên hỏi:
- Anh đến đây đi du lịch mà sao cứ nằm ì trên giường vậy, tính đến đây ở trọ à.
- ờ thực ra thì anh cũng không biết làm gì cả.
- thôi, em chuẩn bị lên nương rồi, anh đi lên nương với em không??
- ở trên đó thì có gì hả em??
- Anh đi rồi biết nhé.
Nói rồi Linh cười một cái rồi đi ra khỏi phòng tôi. Tôi nhanh chóng thay bộ đồ trên người rồi bỏ một số thứ cần thiết vào ba lô. Đầu tiên là kem chống côn trùng, không biết có muỗi hay không nhưng cứ bỏ vào cho chắc ăn. Một chai nước lọc này, chiếc mày nghe nhạc MP3 này, và không thể thiếu là chiếc máy ảnh Canon. Thấy tạm ổn tôi đi xuống nhà. Vừa đặt chân xống bậc thang cuối cùng, Linh đã hét:
- Á, anh đi lên nương sao ăn mặc như đi dạ hội thế, lên nương một lúc đất bắn vào bẩn tiếc lắm.
- Ơ, thế phải mặc như thế nảo??
- Anh đợi em tí nhé.
Linh đi vào nhà, lục lọi cái gì đó rồi đem ra cho tôi một bộ đồ lao động màu rằn ri kiểu quân đội. Linh đem bộ quần áo ra bảo tôi mặc vào, thôi thì nhập gia tuỳ tục, tôi trở lại phòng và thay bộ đồ Linh đưa cho tôi. mặc bộ này đi thêm đôi ủng cao su, vác thêm cái cuốc và dắt theo con trâu nữa thì đậm chất nông dân rồi. tôi và Linh đi lên nương còn cu H thì ở nhà trông nhà, cu cạu rất thích vì tiện thể cậu ngồi đọc truyện luôn. Chúng tôi men theo con đường mòn dài ngoằn nghèo và khúc khỉu dẫn lên một quả đồi mà nơi đó có phần nương nhà Linh. Trên đồi lúc này đã có rất nhiều người cuốc đất và làm cỏ. tôi thấy cnahr này thì láy máy ảnh ra bấm vài kiểu, coi như là mấy kiểu đầu tiên của chuyến đi này vậy. tách… tách… tách…. ồ cũng khá nhiều rồi đấy. tôi ngửng mặt lên thì thấy Linh đang cuốc đất, tách… tách… tôi chụp Linh vài kiểu, Linh thấy thế thì mỉm cười, nói vơi tôi:
- Anh chụp em à, anh đừng mất công chụp em.
- Tại sao?
- Em chỉ là một cô gái vùng cao, chụp vào sợ ko đẹp.
Tôi, nghe thấy thế thì mỉm cười, tiến về phía Linh rồi bấm máy cho linh xem những bức ảnh mà tôi vừa chụp. linh vừa xem vừa cười tí mắt, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ bèn bảo Linh:
- Hay là em chụp cho anh vài kiểu đang cuốc đất nhé.
- Ơ nhưng mà em ko biết chụp.
- Để anh chỉ cho.
Tôi chỉ cho linh cách chụp rồi cầm cái cuốc tạo những hãnh động cuốc đất như đúng rồi, chụp xong, tôi và Linh thay nhu cuộc đất, đến tầm 10h trưa thì Linh bảo về để nấu cơm cho cu H, chắc cu cậu ở nhà đói lắm rồi. chúng tôi thu dọn đồ đạc rồi cùng nhau đi về trên con đường mòn cũ, kết thúc một buổi sáng đầy những điều thú vị. những điều mà từ trước tới nay tôi chưa hề biết đến………
- Anh dậy rồi à, sao anh không ngủ một lúc nữa đi, còn sớm mà?
- Anh ko ngủ được nữa em ạ, mà mấy giờ rồi nhỉ?
- 7h30 rồi anh ạ.
- Cái gì?? 7h30 rồi mà em còn bảo sớm á.
- Ơ em tưởng người miền xuôi các anh thường dậy muộn nên em mới bảo là sớm mà.
- Tuỳ thôi em ơi, đối với anh 7h30 là đã quá muộn rồi.
Quả thật từ trước đến nay tôi dậy rất sớm, hôm nào cũng thế, kể cả ngày nghỉ hay phải đi làm tôi đều thức dậy trước 5h sáng. Thói quen này đã được duy trì từ hồi tôi còn học đại học. Chợt thấy mùi thơm bay lên từ chiếc nồi đang ở trên bếp ga, tôi hỏi Linh:
- Em đang nấu cái gì đấy, cho anh ăn với được không?
- À em đang xào thịt trâu, hôm qua trong bản có nhà trâu bị gãy chân nên họ mổ thịt. mẹ em mua về đấy anh ạ.
- Hà hà, hay đấy, lát để thử xem em nấu như thế nào nhé.
- Được thôi anh, anh vào đánh răng rửa mặt đi, em lên gọi cu H xuống.
Tôi mỉnh cười chào Linh rồi quay lên phòng lấy bàn chải và khăn rửa mặt. 10 phút sau tôi từ nhà tắm đi ra và trước mặt tôi là một dĩa thịt trâu xào và ba chén cơm đã được xới sẵn. một lúc sau, cu H đi xuống với đôi mắt thâm quầng, chắc tối qua cu cậu đọc truyện khuya quá đây. Ko thấy cô chú đâu, tôi hỏi Linh:
- Cô chú đâu rồi hả em?
- Bố mẹ em vào bản có việc rồi anh ạ, trưa mới về nhà.
- Thế hai bác đã ăn sáng chưa em?
- Rồi anh ạ, thịt cũng gio mẹ em xào đấy, em chỉ hâm nóng lại thôi.
- Ukm, thôi cu H ra rồi, mình ăn thôi em.
Cả ba người chúng tôi vừa ăn vừa cười đùa rất vui vẻ, cu H liên tục kể về nhân vật Songoku của cu cậu. Linh thì luôn kể về việc học ở trường cho tôi nghe, Linh là nữ sinh lớp 11, cô bé có khuôn mặt trái xoan thanh tú kế thừa từ mẹ và mái tóc đen tuyền óng ả từ bố. cộng thêm vào đó, cô bé còn có cả làn gia trắng hồng đặc trưng của người miền Bắc. Tất cả như là một sự kết hợp kì diệu giữa con người và thiên nhiên vậy. chúng tôi ăn và dọn dẹp xong cuãng đã 8h15. Tôi nói là đi du lịch nhưng thật ra tôi cũng ko biết sẽ pahir làm gì, đi đâu khi đến đây. Một con người cô đơn như tôi thường lấy giường ngủ hoặc bàn vi tính làm chỗ nương thân khi có thời gian rảnh rỗi. vì vậy, sau khi ăn xong, tôi liền phi lên phòng và rút điện thoại ra chơi game. Chơi được tầm 15 phút thì có tiếng gõ cửa, thì ra là Linh, cô bé tiến vào phòng tôi, ngạc nhiên hỏi:
- Anh đến đây đi du lịch mà sao cứ nằm ì trên giường vậy, tính đến đây ở trọ à.
- ờ thực ra thì anh cũng không biết làm gì cả.
- thôi, em chuẩn bị lên nương rồi, anh đi lên nương với em không??
- ở trên đó thì có gì hả em??
- Anh đi rồi biết nhé.
Nói rồi Linh cười một cái rồi đi ra khỏi phòng tôi. Tôi nhanh chóng thay bộ đồ trên người rồi bỏ một số thứ cần thiết vào ba lô. Đầu tiên là kem chống côn trùng, không biết có muỗi hay không nhưng cứ bỏ vào cho chắc ăn. Một chai nước lọc này, chiếc mày nghe nhạc MP3 này, và không thể thiếu là chiếc máy ảnh Canon. Thấy tạm ổn tôi đi xuống nhà. Vừa đặt chân xống bậc thang cuối cùng, Linh đã hét:
- Á, anh đi lên nương sao ăn mặc như đi dạ hội thế, lên nương một lúc đất bắn vào bẩn tiếc lắm.
- Ơ, thế phải mặc như thế nảo??
- Anh đợi em tí nhé.
Linh đi vào nhà, lục lọi cái gì đó rồi đem ra cho tôi một bộ đồ lao động màu rằn ri kiểu quân đội. Linh đem bộ quần áo ra bảo tôi mặc vào, thôi thì nhập gia tuỳ tục, tôi trở lại phòng và thay bộ đồ Linh đưa cho tôi. mặc bộ này đi thêm đôi ủng cao su, vác thêm cái cuốc và dắt theo con trâu nữa thì đậm chất nông dân rồi. tôi và Linh đi lên nương còn cu H thì ở nhà trông nhà, cu cạu rất thích vì tiện thể cậu ngồi đọc truyện luôn. Chúng tôi men theo con đường mòn dài ngoằn nghèo và khúc khỉu dẫn lên một quả đồi mà nơi đó có phần nương nhà Linh. Trên đồi lúc này đã có rất nhiều người cuốc đất và làm cỏ. tôi thấy cnahr này thì láy máy ảnh ra bấm vài kiểu, coi như là mấy kiểu đầu tiên của chuyến đi này vậy. tách… tách… tách…. ồ cũng khá nhiều rồi đấy. tôi ngửng mặt lên thì thấy Linh đang cuốc đất, tách… tách… tôi chụp Linh vài kiểu, Linh thấy thế thì mỉm cười, nói vơi tôi:
- Anh chụp em à, anh đừng mất công chụp em.
- Tại sao?
- Em chỉ là một cô gái vùng cao, chụp vào sợ ko đẹp.
Tôi, nghe thấy thế thì mỉm cười, tiến về phía Linh rồi bấm máy cho linh xem những bức ảnh mà tôi vừa chụp. linh vừa xem vừa cười tí mắt, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ bèn bảo Linh:
- Hay là em chụp cho anh vài kiểu đang cuốc đất nhé.
- Ơ nhưng mà em ko biết chụp.
- Để anh chỉ cho.
Tôi chỉ cho linh cách chụp rồi cầm cái cuốc tạo những hãnh động cuốc đất như đúng rồi, chụp xong, tôi và Linh thay nhu cuộc đất, đến tầm 10h trưa thì Linh bảo về để nấu cơm cho cu H, chắc cu cậu ở nhà đói lắm rồi. chúng tôi thu dọn đồ đạc rồi cùng nhau đi về trên con đường mòn cũ, kết thúc một buổi sáng đầy những điều thú vị. những điều mà từ trước tới nay tôi chưa hề biết đến………
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook