-
Chap 6
Sáng hôm sau tôi thức dậy cùng với cơn đau đầu bởi lễ hội tối ngày hôm trước. đầu tôi đau như búa bổ, tôi tiến về phía nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo rồi đi xuống nhà. Hôm nay nhà cửa vắng tanh vắng ngắt, tôi nghe thấy thiếng soong chảo va vào nhau trong bếp liền đi vào xem thế nào, thì ra là cô Trang, cô đang chuẩn bị bữa sáng cho tôi, tôi hỏi cô:
- Cháu chào cô, sao nhà vắng thế hả cô??
- À N tỉnh rượu rồi hả cháu??? Hai đứa nhỏ nhà cô đi học rồi, chú thì đi thăm đàn bò ấy mà.
ừ nhỉ, hôm nay đã hêt kì nghỉ tết ở đây rồi, thảo nào hai đứa lại đi học sớm như vậy. tôi phụ giúp cô Trang mấy công việc nấu nướng, 10 phút sau tôi đã có một bát xôi ăn kèm với thịt trâu bản. tôi và cô Trang nhanh chóng ăn bữa sáng rồi dọn dẹp. trong lúc cô trang dọn dẹp tôi chuẩn bị máy ảnh để lát nữa đi chụp ảnh mấy cánh đồng cỏ, nghe nói rằng ở đây có mấy đồng cỏ đẹp lắm. và em ơi, vợ tương lai của tôi à, tôi mong em sẽ theo giõi tiếp câu chuyện của tôi, bởi vi sao ư??? Rất dễ hiểu, buổi sáng hôm đó, buổi sáng định mệnh đó, tôi đã gặp người đó, người tôi đã dành trọn tình cảm của mình cho cô ấy, và cô ấy cũng là mối tình đầu tiên của tôi…. và vợ tương lai của tôi à, tôi không biết cảm giác của em khi đọc đến những dòng này là như thế nào nhưng tôi hi vọng em sẽ thích nó, thích câu chuyện của tôi…..
Sau khi rời nhà cô Trang, tôi lên con xe máy mượn của nhà cô và đi lên đồng cỏ chơi. Hôm đó là một ngày đầu xuân, trời có nắng và là một cái nắng đặc trưng của miền Tây Bắc, cái nắng nhẹ giữa mùa đông buốt giá, một cái nắng như sưởi ấm biết bao nhiêu con tim cô đơn giữa mùa đông lạnh như tôi là một ví dụ. địa điểm tôi đặt chân đến đầu tiên là thị trấn Mộc Châu, hình như hôm đó tôi đến đúng vào ngày diễn ra phiên chợ thì phải, thị trấn tấp nập, kẻ gùi người gánh đi lại như thoi đưa. Tuy người mua người bán đông là thế nhưng trong số họ cũng có nhiều thanh niên đi chơi chợ là chính. Phần lớn họ đến đây để hẹn hò nhau, tán tỉnh nhau. Tôi đưa máy ảnh lên và bấm máy lia lịa. à, phải nói rằng những con người nơi đây rất giỏi tiếng anh, thỉnh thoảng tôi bắt gặp một số người bản địa đang nói tiếng anh cùng với một người nước ngoài nào đó. Tôi thật sự khâm phục trước khả năng nói tiếng anh của họ. tôi học tiếng anh từ trung học, lên đại học mà trình độn tiếng anh của tôi chỉ mới gọi là đủ dùng… họ, những con người chất phát chưa từng học qua tiếng anh mà nói như gió xẹt… tôi cảm thấy xấu hổ với bản thân mình…..
Mọi chuyện sẽ là một bột sáng bình thường nếu như tôi không gặp em, người con gái đã khiến tôi vi rất nhiều, hạnh phúc rất nhiều và cũng đau rất nhiều….. số là tôi vốn thích chụp ảnh, sở thích này có từ hồi tôi còn học đại học, và tôi đi du lịch lúc nào cũng cố gắng chụp thật nhiều để đưa về làm kỉ niệm. và cũng chính sở thích đó đã mang tôi đến với em…… hôm đó, tôi tiếp tục dã ngoại ở phiên chợ vùng cao thì tôi nhìn thấy một cô gái bán vải rất xinh . Xinh ở đây rất khác với kiểu xinh của người con gái miền xuôi, con gái miền núi có một cái gì đó vừa cuốn hút người khác vừa làm cho người khác lưu luyến. và cô gái này cũng thế, da trắng, dáng thon gọn, không kìm lòng được tôi đưa máy ảnh lên và nháy máy. Tách…. Tách….tách….. tôi ấn liền ba bốn phát và một tiếng nói dịu dàng vang lên:
- Anh kia, anh đang làm gì đấy???—vâng, chính là cô gái gọi tôi.
- Ơ, cô đang gọi tôi à??—tôi ngây thơ đáp lại.
- Tôi không gọi anh thì gọi ai, anh làm gì mà chụp ảnh tôi lia lịa thế? Đừng tưởng tôi là con gái mà muốn làm gì thì làm nhé, anh là ai?? Sao lại chụp tôi?? nói nhanh….
Quả thật ở cô gái này có một cái gì đó rất lạ, tiêp xúc với cô ta có một cái gì đó trong tôi nổi lên…. Tôi không biết sao đành trả lời thât:
- Ơ, tôi là khách du lịch.
- Anh nói thế thì ai mà nghe được, ở đây có nhiều khách du lịch lắm, tôi nghi ngờ anh là một tên lưu manh, chuyên lừa phụ nữ…
Hài thật, phải công nhận là hài thật, cô ta sao lại nhìn tôi từ một trinh sát chuyên nghiệp thành một tên lưu manh được cơ chứ?? Thật khó hiểu…..
- Dựa vào đâu mà cô bảo tôi là lưu manh??
- Nhìn mặt anh thì tôi thừa biết anh là lưu manh rồi…
Tôi như cười trong bụng vì pahns xét của bà cô này, đúng là nhìn mặt mà bắt hình dong mà, nếu cô ta mà là trinh sát như tôi thì ai cô ta cũng phán cho là tội phạm rồi bắt bỏ tù hết…
- Đây là phong cách tiếp khách du lịch của cô à??
- Thì làm sao??
- Khách bỏ chạy hết chứ sao..
- Sao lại bỏ chạy???
- Cô gặp ai cũng phán cho lưu manh thì họ bỏ chạy vì sợ công anh chứ sao..
- Chả nói với anh nữa, tôi bán hàng đây.
- Này… cô chưa xin lỗi tôi…
- Anh chứng minh anh không phải lưu manh đi rồi tôi xin lỗi.
Tôi cười khổ trong bụng, chả lẽ bây h lại đem thẻ ngành ra chứng minh cho cô ta. Mà cô ta thấy thẻ nganh của tôi thì sao nhỉ?? một tên lưu manh trong mắt cô ta lại là một trinh sát chuyên nghiệp…. chắc cô ta sẽ sốc vì kĩ năng nhìn người của mình mất… nhưng không đưa thì tôi sẽ bị gắn cho cái mác là lưu manh, rất oan uổng. lúc đó, tôi đã đem cmnd ra bảo:
- Đây, chứng cớ đây.
- Cái này thì chứng minh được gì???
- Nếu tôi là lưu mmanh, tôi sẽ bị truy nã và cmnd sẽ chứng minh tôi không bị truy nã..
Cô ta cầm chứng minh thư của tôi rồi nói:
- Thế giờ anh muốn gì???
- Nghe nói ở đây có mấy món đồ ăn ngon lắm, cô đưa tôi đi ăn đi…..
Và cuối cùng, vợ tương lai của tôi à, kỉ niệm mà tôi quen mối tình đầu của tôi là thế đấy, ko biết em nghĩ sao??? em còn muốn làm vợ tôi nữa ko nhỉ??? tôi hi vọng em sẽ trả lời có……
- Cháu chào cô, sao nhà vắng thế hả cô??
- À N tỉnh rượu rồi hả cháu??? Hai đứa nhỏ nhà cô đi học rồi, chú thì đi thăm đàn bò ấy mà.
ừ nhỉ, hôm nay đã hêt kì nghỉ tết ở đây rồi, thảo nào hai đứa lại đi học sớm như vậy. tôi phụ giúp cô Trang mấy công việc nấu nướng, 10 phút sau tôi đã có một bát xôi ăn kèm với thịt trâu bản. tôi và cô Trang nhanh chóng ăn bữa sáng rồi dọn dẹp. trong lúc cô trang dọn dẹp tôi chuẩn bị máy ảnh để lát nữa đi chụp ảnh mấy cánh đồng cỏ, nghe nói rằng ở đây có mấy đồng cỏ đẹp lắm. và em ơi, vợ tương lai của tôi à, tôi mong em sẽ theo giõi tiếp câu chuyện của tôi, bởi vi sao ư??? Rất dễ hiểu, buổi sáng hôm đó, buổi sáng định mệnh đó, tôi đã gặp người đó, người tôi đã dành trọn tình cảm của mình cho cô ấy, và cô ấy cũng là mối tình đầu tiên của tôi…. và vợ tương lai của tôi à, tôi không biết cảm giác của em khi đọc đến những dòng này là như thế nào nhưng tôi hi vọng em sẽ thích nó, thích câu chuyện của tôi…..
Sau khi rời nhà cô Trang, tôi lên con xe máy mượn của nhà cô và đi lên đồng cỏ chơi. Hôm đó là một ngày đầu xuân, trời có nắng và là một cái nắng đặc trưng của miền Tây Bắc, cái nắng nhẹ giữa mùa đông buốt giá, một cái nắng như sưởi ấm biết bao nhiêu con tim cô đơn giữa mùa đông lạnh như tôi là một ví dụ. địa điểm tôi đặt chân đến đầu tiên là thị trấn Mộc Châu, hình như hôm đó tôi đến đúng vào ngày diễn ra phiên chợ thì phải, thị trấn tấp nập, kẻ gùi người gánh đi lại như thoi đưa. Tuy người mua người bán đông là thế nhưng trong số họ cũng có nhiều thanh niên đi chơi chợ là chính. Phần lớn họ đến đây để hẹn hò nhau, tán tỉnh nhau. Tôi đưa máy ảnh lên và bấm máy lia lịa. à, phải nói rằng những con người nơi đây rất giỏi tiếng anh, thỉnh thoảng tôi bắt gặp một số người bản địa đang nói tiếng anh cùng với một người nước ngoài nào đó. Tôi thật sự khâm phục trước khả năng nói tiếng anh của họ. tôi học tiếng anh từ trung học, lên đại học mà trình độn tiếng anh của tôi chỉ mới gọi là đủ dùng… họ, những con người chất phát chưa từng học qua tiếng anh mà nói như gió xẹt… tôi cảm thấy xấu hổ với bản thân mình…..
Mọi chuyện sẽ là một bột sáng bình thường nếu như tôi không gặp em, người con gái đã khiến tôi vi rất nhiều, hạnh phúc rất nhiều và cũng đau rất nhiều….. số là tôi vốn thích chụp ảnh, sở thích này có từ hồi tôi còn học đại học, và tôi đi du lịch lúc nào cũng cố gắng chụp thật nhiều để đưa về làm kỉ niệm. và cũng chính sở thích đó đã mang tôi đến với em…… hôm đó, tôi tiếp tục dã ngoại ở phiên chợ vùng cao thì tôi nhìn thấy một cô gái bán vải rất xinh . Xinh ở đây rất khác với kiểu xinh của người con gái miền xuôi, con gái miền núi có một cái gì đó vừa cuốn hút người khác vừa làm cho người khác lưu luyến. và cô gái này cũng thế, da trắng, dáng thon gọn, không kìm lòng được tôi đưa máy ảnh lên và nháy máy. Tách…. Tách….tách….. tôi ấn liền ba bốn phát và một tiếng nói dịu dàng vang lên:
- Anh kia, anh đang làm gì đấy???—vâng, chính là cô gái gọi tôi.
- Ơ, cô đang gọi tôi à??—tôi ngây thơ đáp lại.
- Tôi không gọi anh thì gọi ai, anh làm gì mà chụp ảnh tôi lia lịa thế? Đừng tưởng tôi là con gái mà muốn làm gì thì làm nhé, anh là ai?? Sao lại chụp tôi?? nói nhanh….
Quả thật ở cô gái này có một cái gì đó rất lạ, tiêp xúc với cô ta có một cái gì đó trong tôi nổi lên…. Tôi không biết sao đành trả lời thât:
- Ơ, tôi là khách du lịch.
- Anh nói thế thì ai mà nghe được, ở đây có nhiều khách du lịch lắm, tôi nghi ngờ anh là một tên lưu manh, chuyên lừa phụ nữ…
Hài thật, phải công nhận là hài thật, cô ta sao lại nhìn tôi từ một trinh sát chuyên nghiệp thành một tên lưu manh được cơ chứ?? Thật khó hiểu…..
- Dựa vào đâu mà cô bảo tôi là lưu manh??
- Nhìn mặt anh thì tôi thừa biết anh là lưu manh rồi…
Tôi như cười trong bụng vì pahns xét của bà cô này, đúng là nhìn mặt mà bắt hình dong mà, nếu cô ta mà là trinh sát như tôi thì ai cô ta cũng phán cho là tội phạm rồi bắt bỏ tù hết…
- Đây là phong cách tiếp khách du lịch của cô à??
- Thì làm sao??
- Khách bỏ chạy hết chứ sao..
- Sao lại bỏ chạy???
- Cô gặp ai cũng phán cho lưu manh thì họ bỏ chạy vì sợ công anh chứ sao..
- Chả nói với anh nữa, tôi bán hàng đây.
- Này… cô chưa xin lỗi tôi…
- Anh chứng minh anh không phải lưu manh đi rồi tôi xin lỗi.
Tôi cười khổ trong bụng, chả lẽ bây h lại đem thẻ ngành ra chứng minh cho cô ta. Mà cô ta thấy thẻ nganh của tôi thì sao nhỉ?? một tên lưu manh trong mắt cô ta lại là một trinh sát chuyên nghiệp…. chắc cô ta sẽ sốc vì kĩ năng nhìn người của mình mất… nhưng không đưa thì tôi sẽ bị gắn cho cái mác là lưu manh, rất oan uổng. lúc đó, tôi đã đem cmnd ra bảo:
- Đây, chứng cớ đây.
- Cái này thì chứng minh được gì???
- Nếu tôi là lưu mmanh, tôi sẽ bị truy nã và cmnd sẽ chứng minh tôi không bị truy nã..
Cô ta cầm chứng minh thư của tôi rồi nói:
- Thế giờ anh muốn gì???
- Nghe nói ở đây có mấy món đồ ăn ngon lắm, cô đưa tôi đi ăn đi…..
Và cuối cùng, vợ tương lai của tôi à, kỉ niệm mà tôi quen mối tình đầu của tôi là thế đấy, ko biết em nghĩ sao??? em còn muốn làm vợ tôi nữa ko nhỉ??? tôi hi vọng em sẽ trả lời có……
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook