-
CHAP 1: ĐI DU LỊCH……
Trở về năm 2012, tôi là một chiến sĩ cảnh sát mới vào ngành được 2 năm. Thời gian này, tôi vừa hoàn thành suất sắc một chuyên án nên cấp trên quyết định thưởng cho tôi hẳn một tháng để nghỉ phép cùng gia đình. Một tháng, một tháng đối với tôi là quá dài. Tôi là một con người cô đơn, từ trước tới nay tôi luôn vauif đầu vào công việc nên ko để ý đến thời gian cho lắm. Thời gian trôi qua đối với tôi như một chân lý bình thường của nhân loại. Tôi chẳng quan tâm người ta nói thời gian trôi qua nhanh như thế nào, tôi chỉ biết vùi đầu vào công việc trinh sát để quên đi quãng thời gian của tôi. Khoảng thời gian đó, tôi luôn là một con người bận rộn, vừa kết thúc chuyên án này là tôi đã xin làm chuyên án khác. Dần dần, tôi cũng quen với sự bận rộn của mình, mỗi ngày của tôi bắt đầu từ 5h sáng và kết thúc vào đêm muộn, lúc mà mọi người đã bắt đầu say trong giấc ngủ. Hồi đó, tần suất làm việc cảu tôi rất lớn, lớn đến nỗi cấp trên phải cho tôi nghỉ phép một tháng để thư giãn đầu óc. Một tháng đối với một con người như tôi là cả một cực hình, bởi vì tôi luôn cô đơn. Suốt vài ngày đầu trong kì nghỉ dài dằng dẵng đó, tôi như một con người khác, tôi ko còn năng động nữa, tôi chỉ ăn-ngủ-tập thể thao, vòng tuần hoàn đó cứ lặp đi lặp lại và chỉ lặp lại đến lần thứ 4 là tôi đã chám ko chịu nổi. Tôi lên mạng tìm cách là sao để ko bị chán và rồi tôi đã quyết định rằng mình sẽ phải đi du lịch mọt chuyến cho thư thả tinh thần. Nghĩ là làm, tối hôm đó tôi thưa chuyện với bố mẹ tôi. Sau bữa cơm tối cùng gia đình mình, tôi chờ cho ba mẹ tập trung đầy đủ ở phòng khách tôi mới nói:
- Dạ thưa bố mẹ, con muốn đi xa vài ngày để thư giản ạ.
- Ukm, mấy hôm nay bố thấy con có vẻ mệt mỏi, cũng đang định khuyên con đi đây đí đó một thời gian.
- Dạ, quả thật con muốn đi đâu đó vài ngày để chờ đến ngày trở lại làm việc, con cũng chán cảnh ngồi chơi xơi nước lắm rồi bố ạ.
- Ukm, là CA phải bận rộn thế mới vui chứ con.
Bố tôi cũng là một quân nhân nhưng ông ko làm cùng ngành vs tôi, bố tôi làm bên khoa học hình sự còn tôi làm bên phòng chống ma tuý. Trong công việc, đôi lúc hai bố con cũng có thể nói là hợp tác được với nhau. Từ nhỏ bố tôi đã dạy cho tôi rất nhiều thứ và những bài học từ bố đã tạo nên một thằng “tôi” như thế này. Một con người ít nói, rắn chắc về ngoại vình và vững chãi về quan điểm.
- Thế con tính đi đâu?- tôi đang nói chuyện với bố thì mẹ hỏi.
- Dạ con tính lên cao nguyên Mộc Châu một chuyến ạ. Mùa này vừa ra tết chắc nhiều hoa rừng đẹp lắm mẹ nhỉ.
- Ukm, mùa này có hoa mơ vs hoa mận đẹp lắm con ạ, mày lên đó mê đứa nào thì dắt về luôn nhé.
- Mẹ này, con chỉ đi chơi thôi.
- Ukm, thì đi chơi…..
Mẹ tôi là một con người vui tính, bà là con của một thầy giáo làng và cũng là ông ngoại của tôi. Từ nhỏ, mẹ tôi luôn hướng tôi theo con đường đèn sách, chỉ cho tôi chơi những trò chơi thôn giã, cấm tiệt tôi chơi game ( bây h thỉnh thoảng tôi chơi game vẫn bị mẹ chửi, mặc dù tôi đã lớn).
- Con còn nhớ gia đình cô Trang chứ T??- mẹ tôi lại hỏi.
- À có phải cô trang mọi hồi có đến ở nhà mình tầm 2 tháng phải ko mẹ???
- Ukm, đúng đấy, cô ấy giờ là chủ một trang trại ở trên mộc châu, nếu con muốn đến Mộc Châu, mẹ sẽ nói cô trang cho con ở nhờ.
- Dạ thế thì còn gì bằng ạ, bé Diễm nhà cô trang chơi với con vui lắm, chà chà, ko biết con bé ntn rồi nhỉ???
- Mày thì chưa gì đã lo gái rồi, sao ko lấy vợ đi cho mẹ bế cháu hả???
- Mẹ này, còn trẻ mà mẹ.
- Ha ha, bà cứ kệ nó, khi nao muốn lấy tự khắc nó sẽ lấy thôi.
- Ông cứ bênh con cho lắm vào rồi mà chờ cháu cho mỏi mắt nhé, riêng thằng này ko tin dc đâu.
- Mẹ muốn có cháu sao hồi cấp 3 lại cấm con yêu ạ. Há há.
- Mẹ ko cấm mày thì bây giờ có được mày hôm nay chắc…
- Ha haa, con đùa tý thôi mà mẹ.
- Thế khi nào con đi--- bố hỏi.
- Dạ nếu được thì ngày kia con đi ạ.
- Ukm, thế bà nó gọi hỏi trang đi nhé.
- Rồi, tôi biết rồi.
Vâng, gia đình là thế, đối với tôi, gia đình luôn là số một. con người ta dù có đi đâu hay về đâu thì cũng ko tuyệt bằng gia đình. Hồi còn là sinh viên, đã có lần tôi muốn bỏ tất cả để về nhà, về nàh để được ăn bữa cơm mẹ nấu rồi lại đi học như hồi học cấp 3. Đã có lần tôi nghe một câu nói như thế này: “ gia đình là nơi ta dc ăn ngon miễn phí, được đi ngủ qua đêm mà ko cần tiền, đi cầu thoải mái mà ko cần ngại….”. câu nói rất hài nhưng lại mang một ý nghĩa sâu sắc rất lớn. ngày nay, cuộc sống thường nhật làm cho chúng ta bận rộn lên rất nhiều, thời gian gặp mặt nhau của mỗi người trong gia đình là rất ít, kể cả tôi đây cũng có những ngày đi làm từ sớm đến tối mịt mới về, suốt ngày ko có dịp để trò chuyện với bố mẹ. Tạm biệt căn phòng khách thân yêu cùng bố mẹ, tôi đi lên phòng nằm nghe nhạc và tưởng tượng về chuyến đi của mình sắp tới. Quả thật lần đến Mộc châu gần đây nhất của tôi cũng cách đây khoảng mấy năm rồi, lúc đó tôi đi nghỉ hè cùng gia đình sau kì thi tuyển sinh đại học. Lúc này, mộc châu trong tưởng tượng của tôi là những đồi cỏ xanh mát, những đàn bò, những đứa trẻ du mục và cả những cô sơn nữ xinh đẹp nữa. Tôi mải nghĩ vẩn vơ và thiếp đi lúc nào ko hay, kết thúc một ngày dài chán nản nhưng tôi nào có biết rằng, phía trước của tôi là một chuyển đi đầy lý thú và may mắn.
Gửi riêng em, vợ tương lai của tôi, có thể sau khi đọc chap này em sẽ thất vọng vì chả có gì nổi trội cả nhưng tôi xin hứa với em, chap sau là cả một câu chuyện ly kì….. Yêu em, vợ tương lai của tôi…
- Dạ thưa bố mẹ, con muốn đi xa vài ngày để thư giản ạ.
- Ukm, mấy hôm nay bố thấy con có vẻ mệt mỏi, cũng đang định khuyên con đi đây đí đó một thời gian.
- Dạ, quả thật con muốn đi đâu đó vài ngày để chờ đến ngày trở lại làm việc, con cũng chán cảnh ngồi chơi xơi nước lắm rồi bố ạ.
- Ukm, là CA phải bận rộn thế mới vui chứ con.
Bố tôi cũng là một quân nhân nhưng ông ko làm cùng ngành vs tôi, bố tôi làm bên khoa học hình sự còn tôi làm bên phòng chống ma tuý. Trong công việc, đôi lúc hai bố con cũng có thể nói là hợp tác được với nhau. Từ nhỏ bố tôi đã dạy cho tôi rất nhiều thứ và những bài học từ bố đã tạo nên một thằng “tôi” như thế này. Một con người ít nói, rắn chắc về ngoại vình và vững chãi về quan điểm.
- Thế con tính đi đâu?- tôi đang nói chuyện với bố thì mẹ hỏi.
- Dạ con tính lên cao nguyên Mộc Châu một chuyến ạ. Mùa này vừa ra tết chắc nhiều hoa rừng đẹp lắm mẹ nhỉ.
- Ukm, mùa này có hoa mơ vs hoa mận đẹp lắm con ạ, mày lên đó mê đứa nào thì dắt về luôn nhé.
- Mẹ này, con chỉ đi chơi thôi.
- Ukm, thì đi chơi…..
Mẹ tôi là một con người vui tính, bà là con của một thầy giáo làng và cũng là ông ngoại của tôi. Từ nhỏ, mẹ tôi luôn hướng tôi theo con đường đèn sách, chỉ cho tôi chơi những trò chơi thôn giã, cấm tiệt tôi chơi game ( bây h thỉnh thoảng tôi chơi game vẫn bị mẹ chửi, mặc dù tôi đã lớn).
- Con còn nhớ gia đình cô Trang chứ T??- mẹ tôi lại hỏi.
- À có phải cô trang mọi hồi có đến ở nhà mình tầm 2 tháng phải ko mẹ???
- Ukm, đúng đấy, cô ấy giờ là chủ một trang trại ở trên mộc châu, nếu con muốn đến Mộc Châu, mẹ sẽ nói cô trang cho con ở nhờ.
- Dạ thế thì còn gì bằng ạ, bé Diễm nhà cô trang chơi với con vui lắm, chà chà, ko biết con bé ntn rồi nhỉ???
- Mày thì chưa gì đã lo gái rồi, sao ko lấy vợ đi cho mẹ bế cháu hả???
- Mẹ này, còn trẻ mà mẹ.
- Ha ha, bà cứ kệ nó, khi nao muốn lấy tự khắc nó sẽ lấy thôi.
- Ông cứ bênh con cho lắm vào rồi mà chờ cháu cho mỏi mắt nhé, riêng thằng này ko tin dc đâu.
- Mẹ muốn có cháu sao hồi cấp 3 lại cấm con yêu ạ. Há há.
- Mẹ ko cấm mày thì bây giờ có được mày hôm nay chắc…
- Ha haa, con đùa tý thôi mà mẹ.
- Thế khi nào con đi--- bố hỏi.
- Dạ nếu được thì ngày kia con đi ạ.
- Ukm, thế bà nó gọi hỏi trang đi nhé.
- Rồi, tôi biết rồi.
Vâng, gia đình là thế, đối với tôi, gia đình luôn là số một. con người ta dù có đi đâu hay về đâu thì cũng ko tuyệt bằng gia đình. Hồi còn là sinh viên, đã có lần tôi muốn bỏ tất cả để về nhà, về nàh để được ăn bữa cơm mẹ nấu rồi lại đi học như hồi học cấp 3. Đã có lần tôi nghe một câu nói như thế này: “ gia đình là nơi ta dc ăn ngon miễn phí, được đi ngủ qua đêm mà ko cần tiền, đi cầu thoải mái mà ko cần ngại….”. câu nói rất hài nhưng lại mang một ý nghĩa sâu sắc rất lớn. ngày nay, cuộc sống thường nhật làm cho chúng ta bận rộn lên rất nhiều, thời gian gặp mặt nhau của mỗi người trong gia đình là rất ít, kể cả tôi đây cũng có những ngày đi làm từ sớm đến tối mịt mới về, suốt ngày ko có dịp để trò chuyện với bố mẹ. Tạm biệt căn phòng khách thân yêu cùng bố mẹ, tôi đi lên phòng nằm nghe nhạc và tưởng tượng về chuyến đi của mình sắp tới. Quả thật lần đến Mộc châu gần đây nhất của tôi cũng cách đây khoảng mấy năm rồi, lúc đó tôi đi nghỉ hè cùng gia đình sau kì thi tuyển sinh đại học. Lúc này, mộc châu trong tưởng tượng của tôi là những đồi cỏ xanh mát, những đàn bò, những đứa trẻ du mục và cả những cô sơn nữ xinh đẹp nữa. Tôi mải nghĩ vẩn vơ và thiếp đi lúc nào ko hay, kết thúc một ngày dài chán nản nhưng tôi nào có biết rằng, phía trước của tôi là một chuyển đi đầy lý thú và may mắn.
Gửi riêng em, vợ tương lai của tôi, có thể sau khi đọc chap này em sẽ thất vọng vì chả có gì nổi trội cả nhưng tôi xin hứa với em, chap sau là cả một câu chuyện ly kì….. Yêu em, vợ tương lai của tôi…
Last edited by a moderator: