Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đánh Tráo Chú Rể - Chương 6: Dì đang lừa trẻ con sao?
Nhìn Bạch Khởi Song cứng đờ như khúc gỗ không có sinh lực, Hàn Khang Dụ vô cùng ngứa ngáy. Anh vừa nhích lên hai bước, Hàn Trạc Sâm đã lướt qua vai anh, vòng tay ôm lấy cơ thể đang run nhẹ của Bạch Khởi Song.
Đột ngột nhận được cái ôm thân quen đã từ lâu không có này, Bạch Khởi Song thoáng giật mình, toan đẩy anh ra nhưng bị giữ chặt lại.
"Ngoan, anh sẽ giúp em giải quyết những chuyện buồn này."
Trái tim Bạch Khởi Song hóa lạnh.
Tuy Hàn Trạc Sâm đang mở miệng nói ra bao lời quan tâm tới cô, nhưng thực chất, anh chỉ đang diễn kịch trước mặt bao người. Họ đâu phải vợ chồng, huống gì, Hàn Trạc Sâm còn sắp tổ chức hôn lễ với Tiêu Tiêu.
"Em mệt mỏi rồi. Chúng ta nên đối mặt thẳng thắn với nhau đi."
Bạch Khởi Song muốn giải quyết dứt điểm một lần cho xong. Mối quan hệ tay ba của ba người họ ngày càng lấn sâu vào con đường gian dối. Cô không hề muốn gây thêm rắc rối cho anh, cũng như tự nhốt mình vào trong lồng sắt nữa.
Lông mày Hàn Khang Dụ hơi nhếch, anh cũng đã phần nào dự đoán được ý đồ tiếp theo của cô sẽ như thế nào.
Bạch Khởi Song đứng dậy, nhìn thẳng về hướng Hàn Khang Dụ, lạnh lùng nói: "Như thỏa thuận từ trước, chúng ta ly hôn đi!"
"Hả? Con ăn nói hàm hồ gì vậy, Khởi Song?"
Dì Mẫn không tin vào những gì chính tai mình đang nghe thấy, trợn tròn mắt hỏi cô. Bạch Khởi Song biết, đám tang của cha vừa xong, bây giờ cô tiết lộ bí mật này, chắc chắn sẽ nổi lên một trận sóng ngầm cuồng nộ. Nhưng ý cô đã quyết, nhất định sẽ làm tới cùng.
Hàn Khang Dụ phì cười, vươn bàn tay thô ráp của mình về phía vợ, xoa xoa chiếc cằm tinh xảo của cô, cố tình ngân cao giọng nói: "Chà... Chà! Vợ yêu của tôi, nay em dám to gan nói ra bí mật giữa chúng ta ư?"
Không khí trong phòng trở nên vô cùng nặng nề. Người sốc nhất bây giờ chính là Mẫn Hoa Tang và Mẫn Thanh Nghi. Hai người họ mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, đầu óc chưa kịp khơi thông. Rõ ràng, Hàn Trạc Sâm mới là chồng của Bạch Khởi Song cơ mà?
Thật điên rồ!
Bạch Khởi Song ôm chặt di ảnh của cha, cười nhạt đáp: "Khi cha còn sống, tôi bất hiếu dám lừa dối ông về cuộc hôn nhân này. Bây giờ, đứng trước bài vị của cha, tôi phải cúi đầu sám hối để không thẹn với lòng."
Chờ tới khi hiểu ra mọi chuyện, mẹ con Mẫn Hoa Tang mới vỡ lẽ. Người kết hôn cùng Bạch Khởi Song là Hàn Khang Dụ chứ không phải Hàn Trạc Sâm. Vậy là hai năm qua, nhà họ Hàn đã lươn lẹo lừa dối họ, giả tạo che mắt người.
Mẫn Hoa Tang cảm thấy bị xúc phạm, tức giận chỉ tay vào mặt anh em Hàn Khang Dụ trách móc: "Các người dám giỡn mặt chúng tôi à? Được rồi, tôi sẽ nói cho toàn bộ những người ngoài kia biết được bản mặt xấu xa của nhà họ Hàn các người!"
"Mẹ! Có chuyện gì hãy bình tĩnh rồi nói."
Tuy trong lòng vô cùng hụt hẫng khi biết Hàn Khang Dụ mới chính là chồng của Bạch Khởi Song, nhưng Thanh Nghi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Cô ôm chầm lấy mẹ, ngăn không cho bà lao lên.
Bạch Khởi Song ngửa cổ lên trần nhà, nhàn nhạt nói thêm: "Hàn đại thiếu gia, mong cầu anh chấp nhận. Hai năm qua, chúng ta là vợ chồng nhưng chỉ coi nhau đâu khác gì người ngoài. Hạnh phúc không có, tình yêu không có, miễn cưỡng để được gì. Chi bằng ly hôn đi. Anh được giải thoát, tôi được giải thoát, há chẳng phải tốt đẹp hơn ư?"
"Được! Quyết định vậy đi."
Hàn Khang Dụ không níu kéo, trầm giọng nói. Thái độ của anh vẫn dửng dưng như vậy, chẳng hề tỏ ra đau lòng hay buồn chán một chút nào cả.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh tiến về phía xe riêng, sau đó khởi động máy, lạnh lùng đánh lái rời đi, Bạch Khởi Song khẽ cười.
Đúng vậy, người đàn ông này chưa từng để cô vào mắt lấy một lần. Anh không yêu cô, cũng chỉ coi cô là khúc gỗ di động, chính miệng Hàn Khang Dụ đã nói thế.
Hàn Trạc Sâm cũng không nén lại lâu, vừa muốn rời đi liền bị Bạch Khởi Song ngăn lại. Cô chắp hai tay sau lưng, chất vấn anh một lần cho ra nhẽ: "Vì sao năm xưa anh lại lừa gạt em ngay trong đêm tân hôn của chúng ta? Em muốn hỏi anh từ lâu, nhưng anh đều thành công trốn tránh!"
Biết chẳng thể giấu diếm thêm ngày nào nữa, Hàn Trạc Sâm quyết định nói thẳng. Anh vo tròn lòng bàn tay, càng nghĩ về khoảng thời gian suy sụp đó lại càng thêm kích động. Năm xưa, là ai ngang nhiên hủy hoại chính tình yêu của họ? Là ai hư hỏng, lăng loàn cặp kè đại gia sau lưng anh?
Bây giờ, cô gân cổ trách anh để được gì?
"Phải! Anh đang trốn chạy khỏi loại đàn bà lăng loàn như em!"
Hai mắt Hàn Trạc Sâm vằn lên những tơ máu đỏ hồng, gân xanh nổi cả lên trên cánh tay vạm vỡ. Anh nghiến răng, đứng lùi ra sau vài bước, cười nhạt khinh thường: "Chị dâu à, chẳng phải em dám lén lút cặp bồ đó ư? Rên rỉ trên giường thằng già bụng bia đó làm em sướng phát điên rồi nhỉ?"
Chát...
Bạch Khởi Song vung tay tát bốp vào mặt Hàn Trạc Sâm một cái thật mạnh. Đôi môi tái nhợt của cô đang run rẩy liên tục, kinh hãi khi phải nghe thấy những lời khủng khiếp này từ chính miệng người đàn ông cô đã từng yêu sâu đậm.
Hàn Trạc Sâm đưa tay ôm má, khóe môi rỉ máu. Ha...
Cái tát này của cô rất đau, rất đau đó! Đâu khác gì năm ấy, Bạch Khởi Song lạnh lùng đâm vào lồng ngực anh một vết dao trí mạng.
"Thế anh hỏi em, em không cặp kè với gã giám đốc bụng bia đó, vậy những bức ảnh thám tử tư chụp em trong tay cùng hắn thì moi ở đâu ra?"
Bạch Khởi Song vẫn chưa thể hiểu nổi những gì anh đang nói. Cô liên tục lắc đầu, cắn chặt môi hỏi lại: "Anh muốn nói, em và giám đốc Mã sao? Ôi trời, ông ta đáng tuổi chú em. Vì sao anh lại có ý nghĩ điên rồ như thế?"
Hàn Trạc Sâm không thèm nghe cô giải thích, gằn giọng nói một lèo: "Được, được, cứ cho em bị oan đi. Nhưng Khởi Song à, hai năm ở cạnh bên anh hai, em cũng đâu còn gì."
Trái tim Bạch Khởi Song rỉ máu.
Đâu còn gì?
Đâu còn gì?
Mẫn Hoa Tang đứng sau lưng Bạch Khởi Song, đôi mắt một mí lại càng thêm híp lại. Bà đưa tay day day huyệt thái dương, hắng giọng nói với Thanh Nghi: "Chậc! Con nhóc này thật vô dụng. Chưa kiếm chác được đồng nào đem về phục vụ chúng ta, bây giờ lại ngang nhiên đòi ly hôn. Ngu xuẩn, ngu xuẩn quá!"
Bấy giờ, bộ mặt rắn rết này của bà ta mới bắt đầu được rũ bỏ. Mẫn Hoa Tang liếc mắt lườm Bạch Khởi Song, cố tình nói thật to: "Khởi Song, mau vào đây đi. Dì có chuyện gấp cần bàn với con!"
Bạch Khởi Song thở phù một hơi để lấy lại bình tĩnh. Cô đi theo Mẫn Hoa Tang vào trong nhà, cùng nhau ngồi xuống phòng khách.
Mẫn Hoa Tang đem ra một tập hồ sơ sổ sách, đặt lên trước mặt bàn, kênh kiệu nói: "Đây là di chúc cha con lập sẵn trước khi nhắm mắt. Con hãy xem qua đi!"
Bạch Khởi Song nghi hoặc cầm lên xem xét, sống lưng lập tức co thắt.
Người thừa kế tài sản này đều thuộc về hai mẹ con Mẫn Hoa Tang. Còn Bạch Khởi Song thì không nhận được bất kì một khoản chi phí nào.
Mặc dù rất đau lòng về cái chết của cha, nhưng Bạch Khởi Song nhất định không tin đây là di chúc thật. Cô ngẩng cao đầu nhìn Mẫn Hoa Tang, nói thật chậm từng câu, từng chữ: "Dì có biết nếu làm giả chữ ký người khác sẽ phạm luật hay không? Chưa kể, khi tuyên bố di chúc phải có luật sư giám hộ. Dựa vào đống giấy lộn này liền dễ dàng kết luận đây là di chúc của cha con sao, dì đang lừa trẻ con à?"
Đột ngột nhận được cái ôm thân quen đã từ lâu không có này, Bạch Khởi Song thoáng giật mình, toan đẩy anh ra nhưng bị giữ chặt lại.
"Ngoan, anh sẽ giúp em giải quyết những chuyện buồn này."
Trái tim Bạch Khởi Song hóa lạnh.
Tuy Hàn Trạc Sâm đang mở miệng nói ra bao lời quan tâm tới cô, nhưng thực chất, anh chỉ đang diễn kịch trước mặt bao người. Họ đâu phải vợ chồng, huống gì, Hàn Trạc Sâm còn sắp tổ chức hôn lễ với Tiêu Tiêu.
"Em mệt mỏi rồi. Chúng ta nên đối mặt thẳng thắn với nhau đi."
Bạch Khởi Song muốn giải quyết dứt điểm một lần cho xong. Mối quan hệ tay ba của ba người họ ngày càng lấn sâu vào con đường gian dối. Cô không hề muốn gây thêm rắc rối cho anh, cũng như tự nhốt mình vào trong lồng sắt nữa.
Lông mày Hàn Khang Dụ hơi nhếch, anh cũng đã phần nào dự đoán được ý đồ tiếp theo của cô sẽ như thế nào.
Bạch Khởi Song đứng dậy, nhìn thẳng về hướng Hàn Khang Dụ, lạnh lùng nói: "Như thỏa thuận từ trước, chúng ta ly hôn đi!"
"Hả? Con ăn nói hàm hồ gì vậy, Khởi Song?"
Dì Mẫn không tin vào những gì chính tai mình đang nghe thấy, trợn tròn mắt hỏi cô. Bạch Khởi Song biết, đám tang của cha vừa xong, bây giờ cô tiết lộ bí mật này, chắc chắn sẽ nổi lên một trận sóng ngầm cuồng nộ. Nhưng ý cô đã quyết, nhất định sẽ làm tới cùng.
Hàn Khang Dụ phì cười, vươn bàn tay thô ráp của mình về phía vợ, xoa xoa chiếc cằm tinh xảo của cô, cố tình ngân cao giọng nói: "Chà... Chà! Vợ yêu của tôi, nay em dám to gan nói ra bí mật giữa chúng ta ư?"
Không khí trong phòng trở nên vô cùng nặng nề. Người sốc nhất bây giờ chính là Mẫn Hoa Tang và Mẫn Thanh Nghi. Hai người họ mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, đầu óc chưa kịp khơi thông. Rõ ràng, Hàn Trạc Sâm mới là chồng của Bạch Khởi Song cơ mà?
Thật điên rồ!
Bạch Khởi Song ôm chặt di ảnh của cha, cười nhạt đáp: "Khi cha còn sống, tôi bất hiếu dám lừa dối ông về cuộc hôn nhân này. Bây giờ, đứng trước bài vị của cha, tôi phải cúi đầu sám hối để không thẹn với lòng."
Chờ tới khi hiểu ra mọi chuyện, mẹ con Mẫn Hoa Tang mới vỡ lẽ. Người kết hôn cùng Bạch Khởi Song là Hàn Khang Dụ chứ không phải Hàn Trạc Sâm. Vậy là hai năm qua, nhà họ Hàn đã lươn lẹo lừa dối họ, giả tạo che mắt người.
Mẫn Hoa Tang cảm thấy bị xúc phạm, tức giận chỉ tay vào mặt anh em Hàn Khang Dụ trách móc: "Các người dám giỡn mặt chúng tôi à? Được rồi, tôi sẽ nói cho toàn bộ những người ngoài kia biết được bản mặt xấu xa của nhà họ Hàn các người!"
"Mẹ! Có chuyện gì hãy bình tĩnh rồi nói."
Tuy trong lòng vô cùng hụt hẫng khi biết Hàn Khang Dụ mới chính là chồng của Bạch Khởi Song, nhưng Thanh Nghi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Cô ôm chầm lấy mẹ, ngăn không cho bà lao lên.
Bạch Khởi Song ngửa cổ lên trần nhà, nhàn nhạt nói thêm: "Hàn đại thiếu gia, mong cầu anh chấp nhận. Hai năm qua, chúng ta là vợ chồng nhưng chỉ coi nhau đâu khác gì người ngoài. Hạnh phúc không có, tình yêu không có, miễn cưỡng để được gì. Chi bằng ly hôn đi. Anh được giải thoát, tôi được giải thoát, há chẳng phải tốt đẹp hơn ư?"
"Được! Quyết định vậy đi."
Hàn Khang Dụ không níu kéo, trầm giọng nói. Thái độ của anh vẫn dửng dưng như vậy, chẳng hề tỏ ra đau lòng hay buồn chán một chút nào cả.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh tiến về phía xe riêng, sau đó khởi động máy, lạnh lùng đánh lái rời đi, Bạch Khởi Song khẽ cười.
Đúng vậy, người đàn ông này chưa từng để cô vào mắt lấy một lần. Anh không yêu cô, cũng chỉ coi cô là khúc gỗ di động, chính miệng Hàn Khang Dụ đã nói thế.
Hàn Trạc Sâm cũng không nén lại lâu, vừa muốn rời đi liền bị Bạch Khởi Song ngăn lại. Cô chắp hai tay sau lưng, chất vấn anh một lần cho ra nhẽ: "Vì sao năm xưa anh lại lừa gạt em ngay trong đêm tân hôn của chúng ta? Em muốn hỏi anh từ lâu, nhưng anh đều thành công trốn tránh!"
Biết chẳng thể giấu diếm thêm ngày nào nữa, Hàn Trạc Sâm quyết định nói thẳng. Anh vo tròn lòng bàn tay, càng nghĩ về khoảng thời gian suy sụp đó lại càng thêm kích động. Năm xưa, là ai ngang nhiên hủy hoại chính tình yêu của họ? Là ai hư hỏng, lăng loàn cặp kè đại gia sau lưng anh?
Bây giờ, cô gân cổ trách anh để được gì?
"Phải! Anh đang trốn chạy khỏi loại đàn bà lăng loàn như em!"
Hai mắt Hàn Trạc Sâm vằn lên những tơ máu đỏ hồng, gân xanh nổi cả lên trên cánh tay vạm vỡ. Anh nghiến răng, đứng lùi ra sau vài bước, cười nhạt khinh thường: "Chị dâu à, chẳng phải em dám lén lút cặp bồ đó ư? Rên rỉ trên giường thằng già bụng bia đó làm em sướng phát điên rồi nhỉ?"
Chát...
Bạch Khởi Song vung tay tát bốp vào mặt Hàn Trạc Sâm một cái thật mạnh. Đôi môi tái nhợt của cô đang run rẩy liên tục, kinh hãi khi phải nghe thấy những lời khủng khiếp này từ chính miệng người đàn ông cô đã từng yêu sâu đậm.
Hàn Trạc Sâm đưa tay ôm má, khóe môi rỉ máu. Ha...
Cái tát này của cô rất đau, rất đau đó! Đâu khác gì năm ấy, Bạch Khởi Song lạnh lùng đâm vào lồng ngực anh một vết dao trí mạng.
"Thế anh hỏi em, em không cặp kè với gã giám đốc bụng bia đó, vậy những bức ảnh thám tử tư chụp em trong tay cùng hắn thì moi ở đâu ra?"
Bạch Khởi Song vẫn chưa thể hiểu nổi những gì anh đang nói. Cô liên tục lắc đầu, cắn chặt môi hỏi lại: "Anh muốn nói, em và giám đốc Mã sao? Ôi trời, ông ta đáng tuổi chú em. Vì sao anh lại có ý nghĩ điên rồ như thế?"
Hàn Trạc Sâm không thèm nghe cô giải thích, gằn giọng nói một lèo: "Được, được, cứ cho em bị oan đi. Nhưng Khởi Song à, hai năm ở cạnh bên anh hai, em cũng đâu còn gì."
Trái tim Bạch Khởi Song rỉ máu.
Đâu còn gì?
Đâu còn gì?
Mẫn Hoa Tang đứng sau lưng Bạch Khởi Song, đôi mắt một mí lại càng thêm híp lại. Bà đưa tay day day huyệt thái dương, hắng giọng nói với Thanh Nghi: "Chậc! Con nhóc này thật vô dụng. Chưa kiếm chác được đồng nào đem về phục vụ chúng ta, bây giờ lại ngang nhiên đòi ly hôn. Ngu xuẩn, ngu xuẩn quá!"
Bấy giờ, bộ mặt rắn rết này của bà ta mới bắt đầu được rũ bỏ. Mẫn Hoa Tang liếc mắt lườm Bạch Khởi Song, cố tình nói thật to: "Khởi Song, mau vào đây đi. Dì có chuyện gấp cần bàn với con!"
Bạch Khởi Song thở phù một hơi để lấy lại bình tĩnh. Cô đi theo Mẫn Hoa Tang vào trong nhà, cùng nhau ngồi xuống phòng khách.
Mẫn Hoa Tang đem ra một tập hồ sơ sổ sách, đặt lên trước mặt bàn, kênh kiệu nói: "Đây là di chúc cha con lập sẵn trước khi nhắm mắt. Con hãy xem qua đi!"
Bạch Khởi Song nghi hoặc cầm lên xem xét, sống lưng lập tức co thắt.
Người thừa kế tài sản này đều thuộc về hai mẹ con Mẫn Hoa Tang. Còn Bạch Khởi Song thì không nhận được bất kì một khoản chi phí nào.
Mặc dù rất đau lòng về cái chết của cha, nhưng Bạch Khởi Song nhất định không tin đây là di chúc thật. Cô ngẩng cao đầu nhìn Mẫn Hoa Tang, nói thật chậm từng câu, từng chữ: "Dì có biết nếu làm giả chữ ký người khác sẽ phạm luật hay không? Chưa kể, khi tuyên bố di chúc phải có luật sư giám hộ. Dựa vào đống giấy lộn này liền dễ dàng kết luận đây là di chúc của cha con sao, dì đang lừa trẻ con à?"
Bình luận facebook