Đào Hoa Công Tử - Phụ Ca
Tác giả VW
-
Chương 7: Bị Lừa - Bần Cùng Sinh Siêu Trộm
Hàn Phong dốc toàn lực thi triển khinh công phi nhanh như chớp quay về căn nhà tranh, không lúc nào mà hắn vội như thế.
Trong lòng của hắn thật kì lạ, có chút lo lắng khó hiểu.
Vừa đặt chân lên căn nhà trúc, thì thấy một nữ nhân tay cầm hai chiếc túi đặt mạnh lên bàn, miệng không ngừng chửi hắn.
" Tên thần kinh, xây nhà ở đâu lại không xây, lại xây chính giữa một hồ nước to đùng. Cái đó không nói đi, tên bệnh hoạn này, lại không chịu xây cầu..."
" Để ngươi trốn?" Hàn Phong vừa nói xong thì miệng liền nở một nụ cười mị hoặc.
Muốn trốn sao? Không biết bơi?
Hồ Điệp tức giận quay đầu lại, nói: " Đúng vậy! Rồi sao? Hả? Hả?"
Nhìn ngươi cười tươi như vậy, hình như có vẻ rất vui khi nghe ta chửi thì phải? Đúng là muốn điên với tên này thật mà!
Tảng băng cũng biết cười? Nụ cười khác người nhưng có vẻ quyến rũ, mê hoặc lòng người giống y anh nàng. Nụ cười kiểu này làm nhiều cô gái ngây thơ chết ngất, cứ mơ mộng!
Mà nàng ghét nhất nụ cười này! Ở đây lại có thêm một tên nữa giống y như anh nàng. Tức chết đi được!
Mặt nàng tức giận hét to: " Ngươi cười cái gì hả?"
Hồ Điệp cười lạnh: " Hư! Nụ cười kia là có ý gì đây? Mỉa mai ta, không trốn được khỏi đây sao? Ta mà có ca - nô thì đã trốn tám kiếp rồi! Coi chừng chạy ra biển luôn." Cái nơi quỷ quái này...
Bất giác Hàn Phong cau mày, kinh hãi: " Ta cười?"
Hắn cau mày, tự hỏi lại chính hắn, hắn cười? Chuyện này...
Không thể nào, hắn không thể nào...lại nở nụ cười!
Nàng nặn ra một nụ cười ngạc nhiên, tay che trước miệng, cười quái dị: " Hô hô hô. Chẳng lẽ là ta cười sao?"
Hắn cười mà còn hỏi 'ta cười?' Hơ hơ! Làm như mười năm...À! Không, đối với tảng băng thì phải nói là mấy ngàn năm mới được cười mới đúng!
Nơi này tập trung nhiều tên trốn viện a!
Thấy người kia im lặng, nàng lẩm bẩm than thở: " Hầy! Sao mình lại dại dột mà đi đến đây chứ?"
Hồ Điệp thấy Hàn Phong đang thất thần thì trong lòng liền nghĩ, nổi điên phát dại rồi? Thấy bề ngoài đẹp đẽ mà cấu trúc bộ não có vấn đề! Chậc! Tội nghiệp!
Hàn Phong là người không để cảm xúc trên gương mặt, lúc nào cũng là vẻ lạnh lẽo và khó gần. Nhưng hôm nay, hắn lại có những biểu hiện tức giận, mà trên cả mức bình thường, rồi giờ thì lại cười. Tại sao?
Hồ Điệp trông bộ dạng của Hàn Phong không khỏi suy ngẫm lại, sao nàng đọc mấy tác phẩm truyện xuyên không, phim xuyên không coi cũng không ít, nhưng các nhân vật nam chính mà nữ chính xuyên không qua gặp, đâu phải bộ dạng như tên này?
Nam chính chuẩn 'men', võ công cao cường, lạnh lùng, hung dữ, bá đạo, dịu dàng, ôn nhu, phúc hắc, v.v.v.
Ha ha ha! Nhưng trường hợp bị điên, phát dại, nửa mùa...Thì hơi bị hiếm a! Mà trường hợp hiếm có đó, lại xảy ra ngay chính nàng? Định làm đôi uyên ương 'Song Điên ( Điên khùng)' chăng?
Nguyện cùng người điên tới chết sao? Hay mãi mãi cùng điên với nhau trọn kiếp? Mấy câu ước hẹn điên điên?
Nếu nàng thật sự là nữ chính, nhất định nam chính mà nàng gặp không phải là hắn. Mà là vị đệ nhất mỹ nam ở đây, mục tiêu phấn đấu tạm thời là thế!
Bản chất háo sắc về toàn bộ giới tính bộc lộ ra.
Hắc hắc! Soái ca, lãng tử, hào hoa, anh tuấn, tiêu sái, v.v.v. Đang chờ mình! 3D, 2D...Mỹ nữ thì...à...ờ? Hốt luôn! Ha ha ha.
Tên này chỉ vào vai nam phụ...Nam phụ? Không, hắn chỉ là vai 'quần chúng' trong tác phẩm xuyên không mà nàng định sẽ đăng lên trang mạng xã hội sau khi trở về nhà.
Ha ha!
Mà thôi, cắt bớt cảnh gặp tên điên này đi, chỉ viết nam chính và nàng thôi.
Ha ha! Chuyện tình độc nhất vô nhị trong thiên hạ! Người người ngưỡng mộ! Ma ghen, quỷ hờn! Thiên - Địa phải chấn động!
Nghĩ về tương lai, nàng sẽ ở đây một thời gian. Nàng nhất định sẽ tranh thủ tìm và gặp một nam chính hào hoa phong nhã chuẩn soái ca, đa tài, v.v.v.
Đầu óc Hồ Điệp lâng lâng bay lên cao, nằm ở trên trời không chịu xuống.
Cả hai đều im lặng, không ai nói tới ai, tự kỷ đồng loại.
Hồ Điệp thì nghĩ về hình dáng soái ca, nam chính mà nàng chuẩn bị gặp mặt.
Body cực chuẩn, đẹp trai, cao...À! Nhất định là phải cao mới xứng với nàng, chứ gặp một nấm lùn...một kẻ trên trời một kẻ ở dưới đất, người nhìn vào cứ tưởng mẹ con dắt đi chơi cũng nên.
Còn Hàn Phong vẫn suy ngẫm lại mấy chuyện xảy ra từ lúc gặp nàng, nhưng trong các chuyện thì hắn thấy một chuyện vô lý nhất, là hắn đã 'cười' khi nghe nữ nhân đó mắng?
Hàn Phong, ngươi thật sự có vấn đề về thần kinh rồi! Tất cả là tại...Đột nhiên Hàn Phong trấn tĩnh lại, lạnh nhạt nói: " Ta sẽ tìm viên ngọc giúp ngươi."
Để nàng đi về nhà là cách kết thúc cơn ác mộng này của hắn, chuyện này nên kết thúc càng sớm, càng tốt.
Hàn Phong không biết rằng bánh xe số phận của hai người bắt đầu chuyển động từ sự quyết định này của hắn!
Vừa nghe Hàn Phong nói vậy, Hồ Điệp cực kì vui mừng. Mặt không hề che giấu cảm xúc vui mừng.
Khoan đã, có phải hắn có ý đồ xấu xa gì không đây? Muốn hại nàng? Chứ sao chỉ trong vài phút mà hắn đã thay đổi suy nghĩ rồi? Chẳng lẽ, hắn bị thông não sau khi nghe nàng mắng?
Đôi mắt đẹp mở to tròn nhìn hắn đầy nghi ngờ, miệng hỏi: " Ngươi, giúp ta tìm viên ngọc? Thật sao?" Tên này thuộc hàng nguy hiểm, cần đề phòng, linh cảm mách bảo!
Hàn Phong ngồi im lặng, không lên tiếng.
Ngươi im lặng, là đã đồng ý rồi! Ha ha ha. Sắp về nhà rồi!
Dừng, dừng!
Có khi nào hắn lừa nàng, rồi bỏ nàng ở nơi nào không có người hoặc là bán vào thanh lâu làm kỹ nữ, nô tì, v.v.v. Không được! Phải nghĩ ra cách để hắn không dám làm gì hay nuốt lời.
Suy nghĩ! Suy nghĩ! Động não!
Hàn Phong thấy người nọ đi qua đi lại mà chóng cả mặt. Đang suy nghĩ? Hắn nói giúp tìm viên ngọc đó rồi, còn suy nghĩ cái gì? Vậy mà nói hắn ngốc, xem ai ngốc?
Hồ Điệp nhìn xung quanh nhà, chả có gì đáng giá hết. Lấy giấy tờ nhà? Mà hắn làm gì có? Coi chừng nhà này, xây trái phép cũng nên!
Sao không có đồ gì đáng giá hết vậy?
Lấy cái giường bằng trúc sao? Hay cái tủ, toàn là y phục của hắn?
Nhìn cái nhà gì đâu mà, có một cái giường, một cái tủ đồ, một cái bàn và hai cái ghế, một bình trà và hai cái ly. Ngoài ra, không có gì khác! À, còn hai chậu cây xanh và hai chiếc bình hoa không mấy đáng giá nữa.
Nàng lắc đầu chán ngẫm, nghèo còn hơn chữ nghèo nữa! Không có tiền đồ!
Hồ Điệp cứ vậy mà chân đi qua đi lại, còn đầu thì không ngừng vắt óc suy nghĩ.
Hàn Phong quan sát, cho rằng người này không chỉ khác người từ cách ăn mặc mà cử chỉ và hành động, lời nói cũng khác người đến mức khó tả.
Nhìn mãi, mà không tài nào nhìn ra có tí nào là tính của nữ nhân hết!
Bỗng nhiên, Hồ Điệp đứng trước mặt Hàn Phong, ánh mắt không ngừng quan sát trên người của hắn. Mắt giảo hoạt, miệng cười gian xảo. Quá chuẩn!
Bắt gặp ánh mắt ai đó nhìn hắn không chớp. Ánh mắt đó? Muốn gì?
Khuôn mặt xinh đẹp trở nên gian trá, miệng cười gian xảo: " Này! Ngươi đứng dậy cho ta coi thử." Nàng không tin, trên người hắn không có gì!
Đôi mắt lạnh lẽo nhìn nàng: " Làm gì?" Sao hắn cứ cảm thấy mặt của vị nữ nhân này, gian gian sao ấy?
Người kia ra lệnh: " Đứng dậy mau lên!"
Hàn Phong vẫn ngồi, không thèm cử động.
Hồ Điệp tiến lại chỗ hắn ngồi, ánh mắt loé lên một tia hào quang.
Quả nhiên có đồ, miếng ngọc bội đeo ở thắt lưng của hắn. Đôi con ngươi đảo qua đảo lại như hai viên bi lăn tới lăn lui. Sao lấy đây? À...
Mắt nhìn ra cửa, mặt nghiêm túc, trên mặt lại tỏ vẻ có chút hoảng hốt, sợ hãi nói: " Ngoài kia, hình như có ai đến nữa kìa!"
Hàn Phong tưởng Hắc Qủa Phụ đến, hắn bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Cơ hội tới rồi!
"..." Hàn Phong cảm thấy có bàn tay nhỏ mới chạm vào người, quay lại thì Hồ Điệp đã đứng xa hắn rồi.
Nàng tay cầm miếng ngọc bội của hắn, nói: " Tạm thời, miếng ngọc của ngươi, sẽ do ta bảo quản!" Chắc là đồ quý và quan trọng a!
Đôi mắt tà ác, lạnh lẽo, mang đầy sát khí nhìn nàng: " Trả đây."
Đáng chết! Dám lừa hắn để lấy miếng ngọc. Chỉ vì thấy nàng không có võ công, nên hắn không đề phòng.
Gương mặt đắc ý, người như ngươi mà cũng bị ta trộm đồ? Công nhận, nàng cũng nhanh tay ghê, sao này không sợ đói!
Cái này gọi là bần cùng sinh siêu trộm! Ha ha! Phi tặc!
Trong lòng của hắn thật kì lạ, có chút lo lắng khó hiểu.
Vừa đặt chân lên căn nhà trúc, thì thấy một nữ nhân tay cầm hai chiếc túi đặt mạnh lên bàn, miệng không ngừng chửi hắn.
" Tên thần kinh, xây nhà ở đâu lại không xây, lại xây chính giữa một hồ nước to đùng. Cái đó không nói đi, tên bệnh hoạn này, lại không chịu xây cầu..."
" Để ngươi trốn?" Hàn Phong vừa nói xong thì miệng liền nở một nụ cười mị hoặc.
Muốn trốn sao? Không biết bơi?
Hồ Điệp tức giận quay đầu lại, nói: " Đúng vậy! Rồi sao? Hả? Hả?"
Nhìn ngươi cười tươi như vậy, hình như có vẻ rất vui khi nghe ta chửi thì phải? Đúng là muốn điên với tên này thật mà!
Tảng băng cũng biết cười? Nụ cười khác người nhưng có vẻ quyến rũ, mê hoặc lòng người giống y anh nàng. Nụ cười kiểu này làm nhiều cô gái ngây thơ chết ngất, cứ mơ mộng!
Mà nàng ghét nhất nụ cười này! Ở đây lại có thêm một tên nữa giống y như anh nàng. Tức chết đi được!
Mặt nàng tức giận hét to: " Ngươi cười cái gì hả?"
Hồ Điệp cười lạnh: " Hư! Nụ cười kia là có ý gì đây? Mỉa mai ta, không trốn được khỏi đây sao? Ta mà có ca - nô thì đã trốn tám kiếp rồi! Coi chừng chạy ra biển luôn." Cái nơi quỷ quái này...
Bất giác Hàn Phong cau mày, kinh hãi: " Ta cười?"
Hắn cau mày, tự hỏi lại chính hắn, hắn cười? Chuyện này...
Không thể nào, hắn không thể nào...lại nở nụ cười!
Nàng nặn ra một nụ cười ngạc nhiên, tay che trước miệng, cười quái dị: " Hô hô hô. Chẳng lẽ là ta cười sao?"
Hắn cười mà còn hỏi 'ta cười?' Hơ hơ! Làm như mười năm...À! Không, đối với tảng băng thì phải nói là mấy ngàn năm mới được cười mới đúng!
Nơi này tập trung nhiều tên trốn viện a!
Thấy người kia im lặng, nàng lẩm bẩm than thở: " Hầy! Sao mình lại dại dột mà đi đến đây chứ?"
Hồ Điệp thấy Hàn Phong đang thất thần thì trong lòng liền nghĩ, nổi điên phát dại rồi? Thấy bề ngoài đẹp đẽ mà cấu trúc bộ não có vấn đề! Chậc! Tội nghiệp!
Hàn Phong là người không để cảm xúc trên gương mặt, lúc nào cũng là vẻ lạnh lẽo và khó gần. Nhưng hôm nay, hắn lại có những biểu hiện tức giận, mà trên cả mức bình thường, rồi giờ thì lại cười. Tại sao?
Hồ Điệp trông bộ dạng của Hàn Phong không khỏi suy ngẫm lại, sao nàng đọc mấy tác phẩm truyện xuyên không, phim xuyên không coi cũng không ít, nhưng các nhân vật nam chính mà nữ chính xuyên không qua gặp, đâu phải bộ dạng như tên này?
Nam chính chuẩn 'men', võ công cao cường, lạnh lùng, hung dữ, bá đạo, dịu dàng, ôn nhu, phúc hắc, v.v.v.
Ha ha ha! Nhưng trường hợp bị điên, phát dại, nửa mùa...Thì hơi bị hiếm a! Mà trường hợp hiếm có đó, lại xảy ra ngay chính nàng? Định làm đôi uyên ương 'Song Điên ( Điên khùng)' chăng?
Nguyện cùng người điên tới chết sao? Hay mãi mãi cùng điên với nhau trọn kiếp? Mấy câu ước hẹn điên điên?
Nếu nàng thật sự là nữ chính, nhất định nam chính mà nàng gặp không phải là hắn. Mà là vị đệ nhất mỹ nam ở đây, mục tiêu phấn đấu tạm thời là thế!
Bản chất háo sắc về toàn bộ giới tính bộc lộ ra.
Hắc hắc! Soái ca, lãng tử, hào hoa, anh tuấn, tiêu sái, v.v.v. Đang chờ mình! 3D, 2D...Mỹ nữ thì...à...ờ? Hốt luôn! Ha ha ha.
Tên này chỉ vào vai nam phụ...Nam phụ? Không, hắn chỉ là vai 'quần chúng' trong tác phẩm xuyên không mà nàng định sẽ đăng lên trang mạng xã hội sau khi trở về nhà.
Ha ha!
Mà thôi, cắt bớt cảnh gặp tên điên này đi, chỉ viết nam chính và nàng thôi.
Ha ha! Chuyện tình độc nhất vô nhị trong thiên hạ! Người người ngưỡng mộ! Ma ghen, quỷ hờn! Thiên - Địa phải chấn động!
Nghĩ về tương lai, nàng sẽ ở đây một thời gian. Nàng nhất định sẽ tranh thủ tìm và gặp một nam chính hào hoa phong nhã chuẩn soái ca, đa tài, v.v.v.
Đầu óc Hồ Điệp lâng lâng bay lên cao, nằm ở trên trời không chịu xuống.
Cả hai đều im lặng, không ai nói tới ai, tự kỷ đồng loại.
Hồ Điệp thì nghĩ về hình dáng soái ca, nam chính mà nàng chuẩn bị gặp mặt.
Body cực chuẩn, đẹp trai, cao...À! Nhất định là phải cao mới xứng với nàng, chứ gặp một nấm lùn...một kẻ trên trời một kẻ ở dưới đất, người nhìn vào cứ tưởng mẹ con dắt đi chơi cũng nên.
Còn Hàn Phong vẫn suy ngẫm lại mấy chuyện xảy ra từ lúc gặp nàng, nhưng trong các chuyện thì hắn thấy một chuyện vô lý nhất, là hắn đã 'cười' khi nghe nữ nhân đó mắng?
Hàn Phong, ngươi thật sự có vấn đề về thần kinh rồi! Tất cả là tại...Đột nhiên Hàn Phong trấn tĩnh lại, lạnh nhạt nói: " Ta sẽ tìm viên ngọc giúp ngươi."
Để nàng đi về nhà là cách kết thúc cơn ác mộng này của hắn, chuyện này nên kết thúc càng sớm, càng tốt.
Hàn Phong không biết rằng bánh xe số phận của hai người bắt đầu chuyển động từ sự quyết định này của hắn!
Vừa nghe Hàn Phong nói vậy, Hồ Điệp cực kì vui mừng. Mặt không hề che giấu cảm xúc vui mừng.
Khoan đã, có phải hắn có ý đồ xấu xa gì không đây? Muốn hại nàng? Chứ sao chỉ trong vài phút mà hắn đã thay đổi suy nghĩ rồi? Chẳng lẽ, hắn bị thông não sau khi nghe nàng mắng?
Đôi mắt đẹp mở to tròn nhìn hắn đầy nghi ngờ, miệng hỏi: " Ngươi, giúp ta tìm viên ngọc? Thật sao?" Tên này thuộc hàng nguy hiểm, cần đề phòng, linh cảm mách bảo!
Hàn Phong ngồi im lặng, không lên tiếng.
Ngươi im lặng, là đã đồng ý rồi! Ha ha ha. Sắp về nhà rồi!
Dừng, dừng!
Có khi nào hắn lừa nàng, rồi bỏ nàng ở nơi nào không có người hoặc là bán vào thanh lâu làm kỹ nữ, nô tì, v.v.v. Không được! Phải nghĩ ra cách để hắn không dám làm gì hay nuốt lời.
Suy nghĩ! Suy nghĩ! Động não!
Hàn Phong thấy người nọ đi qua đi lại mà chóng cả mặt. Đang suy nghĩ? Hắn nói giúp tìm viên ngọc đó rồi, còn suy nghĩ cái gì? Vậy mà nói hắn ngốc, xem ai ngốc?
Hồ Điệp nhìn xung quanh nhà, chả có gì đáng giá hết. Lấy giấy tờ nhà? Mà hắn làm gì có? Coi chừng nhà này, xây trái phép cũng nên!
Sao không có đồ gì đáng giá hết vậy?
Lấy cái giường bằng trúc sao? Hay cái tủ, toàn là y phục của hắn?
Nhìn cái nhà gì đâu mà, có một cái giường, một cái tủ đồ, một cái bàn và hai cái ghế, một bình trà và hai cái ly. Ngoài ra, không có gì khác! À, còn hai chậu cây xanh và hai chiếc bình hoa không mấy đáng giá nữa.
Nàng lắc đầu chán ngẫm, nghèo còn hơn chữ nghèo nữa! Không có tiền đồ!
Hồ Điệp cứ vậy mà chân đi qua đi lại, còn đầu thì không ngừng vắt óc suy nghĩ.
Hàn Phong quan sát, cho rằng người này không chỉ khác người từ cách ăn mặc mà cử chỉ và hành động, lời nói cũng khác người đến mức khó tả.
Nhìn mãi, mà không tài nào nhìn ra có tí nào là tính của nữ nhân hết!
Bỗng nhiên, Hồ Điệp đứng trước mặt Hàn Phong, ánh mắt không ngừng quan sát trên người của hắn. Mắt giảo hoạt, miệng cười gian xảo. Quá chuẩn!
Bắt gặp ánh mắt ai đó nhìn hắn không chớp. Ánh mắt đó? Muốn gì?
Khuôn mặt xinh đẹp trở nên gian trá, miệng cười gian xảo: " Này! Ngươi đứng dậy cho ta coi thử." Nàng không tin, trên người hắn không có gì!
Đôi mắt lạnh lẽo nhìn nàng: " Làm gì?" Sao hắn cứ cảm thấy mặt của vị nữ nhân này, gian gian sao ấy?
Người kia ra lệnh: " Đứng dậy mau lên!"
Hàn Phong vẫn ngồi, không thèm cử động.
Hồ Điệp tiến lại chỗ hắn ngồi, ánh mắt loé lên một tia hào quang.
Quả nhiên có đồ, miếng ngọc bội đeo ở thắt lưng của hắn. Đôi con ngươi đảo qua đảo lại như hai viên bi lăn tới lăn lui. Sao lấy đây? À...
Mắt nhìn ra cửa, mặt nghiêm túc, trên mặt lại tỏ vẻ có chút hoảng hốt, sợ hãi nói: " Ngoài kia, hình như có ai đến nữa kìa!"
Hàn Phong tưởng Hắc Qủa Phụ đến, hắn bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Cơ hội tới rồi!
"..." Hàn Phong cảm thấy có bàn tay nhỏ mới chạm vào người, quay lại thì Hồ Điệp đã đứng xa hắn rồi.
Nàng tay cầm miếng ngọc bội của hắn, nói: " Tạm thời, miếng ngọc của ngươi, sẽ do ta bảo quản!" Chắc là đồ quý và quan trọng a!
Đôi mắt tà ác, lạnh lẽo, mang đầy sát khí nhìn nàng: " Trả đây."
Đáng chết! Dám lừa hắn để lấy miếng ngọc. Chỉ vì thấy nàng không có võ công, nên hắn không đề phòng.
Gương mặt đắc ý, người như ngươi mà cũng bị ta trộm đồ? Công nhận, nàng cũng nhanh tay ghê, sao này không sợ đói!
Cái này gọi là bần cùng sinh siêu trộm! Ha ha! Phi tặc!
Bình luận facebook