Đào Hoa Công Tử - Phụ Ca
Tác giả VW
-
Chương 8: Chủ Mới Của Miếng Ngọc
Tay chân của Hồ Điệp rất nhanh, cũng là chuyện bình thường, vì nàng cũng có học qua võ, nên động tác cũng rất nhanh. Tốc độ là điểm mạnh của nàng.
Vào thời gian rảnh rỗi Hồ Điệp thường bảo mấy tên vệ sĩ dạy võ cho nàng, còn học thêm ở bên ngoài nữa.
Nàng là mãnh thú ăn thịt không ăn chay bao giờ, tên nào đụng chạm đến thì sống không bằng chết!
Tính như vậy, mà nam nhân nhìn thấy là cứ bám, có rất nhiều tên bị nàng đánh nhập viện sau khi khoẻ lại thì càng thích nàng hơn, chẳng lẽ đây là truyền thuyết câu nói 'càng đánh càng yêu?', Hay nàng mang kiếp đào hoa? Hay não của bọn họ bị vô nước?
" Ta, không, trả!" Hồ Điệp nghiêm mặt nhìn Hàn Phong mà nói, không thèm để ý tới dáng vẻ đáng sợ của hắn.
Mà trên người hắn đầy sát khí, từng bước tiến lại gần Hồ Điệp, giờ nàng mới để ý đến.
Nàng lùi về phía sau, tay vẫn nắm chặt miếng ngọc, có chút hoảng sợ.
Giờ nàng mới để ý dáng vẻ của hắn trông cực kì đáng sợ, ác ma!
Hồ Điệp nuốt khan, giọng có chút hoảng, nói: " Ngươi...còn bước tới, thì đừng có trách ta nha!"
Định làm gì hắn? Một nữ nhân trói gà không chặt!
Hàn Phong vẫn tiến lên, ngữ khí lạnh lẽo: " Mau, đưa." Hắn trừng mắt nhìn nàng: " Nếu không đưa, ngươi đừng trách."
Đừng chọc hắn nổi giận, hắn không biết nàng sẽ ra sao đâu?
Ngươi vẫn tiến lên? Bổn tiểu thư sẽ cho ngươi thấy 'đẳng cấp của hạ lưu' là như thế nào?
Môi đỏ khẽ mở, nhướng nhướng mày, nói: " Ngươi, còn bước thêm một bước, ta sẽ..." Nói đến đây, Hồ Điệp một tay cầm miếng ngọc, tay kia kéo cổ áo mở ra trước.
Trong lòng nàng thầm khinh bỉ bản thân, nhưng, hết cách rồi, đành chơi chiêu này thôi! Tội lỗi vô cùng!
Thấy bộ dạng và hành động của người kia, Hàn Phong vẫn không biết nàng định làm gì."..." Hàn Phong vẫn bước về hướng nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp cười gian xảo, hỏi: " Ngươi còn đi lên sao?" Ánh mắt gian trá nhìn xuống người của bản thân: " Ta, sẽ bỏ nó vào trong..."Ngươi mà dám thò tay vào lấy, ta cũng cho! A ha ha!
Hồ Điệp dáng vẻ làm chuyện xấu hổ, mà bày ra bộ dạng nghiêm túc vô cùng!
Hàn Phong có chút sửng sốt trước hành động của nàng. Sao ở trên đời này, lại có loại nữ nhân như nàng ta chứ?
Cảm thấy đây là lần đầu tiên và hắn nhận ra rằng, bản thân 'cực kì bất lực' với một chuyện nào đó!
Hàn Phong nhìn cử chỉ Hồ Điệp, nhìn chằm chằm vào người nàng, không chớp mắt.
Bình thường chiếc áo mà nàng mặc đã hở ngực rồi, mà Hồ Điệp còn kéo ra, dù là tên đui mù cũng phải sáng mắt khi thấy bộ ngực đầy đặn của nàng.
"..." Hồ Điệp thấy ánh mắt của tên kia đặt vào một chỗ trên người mình, nàng từ từ di chuyển tầm nhìn, cuối cùng là nhìn xuống ngực của bản thân, khoé miệng giật giật.
Nàng gào lên như sói đói: " Tên khốn! Ngươi, nhìn, cái, gì, vậy, hả?" Sau đó, vội lấy hai tay che ngực lại, chân lùi về sau.
Bộc lộ bản chất háo sắc rồi sao? Sắc lang, a sắc lang!
Mẹ ơi! Chơi ngu nữa rồi!
Tiếng la chói tai kia làm Hàn Phong chợt tỉnh táo lại, chẳng biết giải thích ra sao với nàng, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để quay mặt đi.
Trong lúc cấp bách đã nói: " Nếu ngươi thích thì giữ nó đi."
Sau đó, Hàn Phong vội đi lại bàn, uống một ly trà cho bình tâm lại, vì lòng hắn trở nên gợn sóng lạ thường.
Hàn Phong ngươi, tại sao lại trở nên vô lại như thế chứ? Tại sao?
Người kia nghe nói vậy liền vui mừng, quên mất sự việc vừa xảy ra: " Ừm! Ta sẽ giữ nó cẩn thận! Không làm mất đâu. Ngươi yên tâm, khi nào ngươi tìm được viên ngọc, ta sẽ trả lại cho ngươi!"
Hồ Điệp cười hì hì, tay sờ sờ mũi: " Thật ra là, tại ta không tin ngươi, mới lấy miếng ngọc này!"" Không tin?"
Hàn Phong thắc mắc, ánh mắt ngầm ngầm mang theo sát khí.
Sợ hắn nuốt lời? Rồi bày ra cái trò...vô lại đó với hắn?
Mắt phượng thoáng liếc nhìn qua chỗ nào đó của nàng, rồi vội vã bưng trà lên uống. Đây là đầu tiên hắn để ý đến cơ thể của một nữ nhân. Cuối cùng thì...Tại sao?
" Ừ! Ta sợ ngươi sẽ bỏ ta nơi nào đó một mình. Hì hì!" Đâu thể mới gặp lần đầu, mà ta tin ngươi được? Bổn tiểu thư tuy trẻ tuổi nhưng não thì già rồi nha! Chỉ số IQ không hề thấp đâu.
" Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm vậy! Ngươi nhớ giữ kĩ nó." Dừng một chút, giọng có chút trầm lại: " Nó rất là quan trọng với ta."
" Sao? Ngươi đang buồn sao? Ta không muốn..." Hồ Điệp xụ mặt, bộ dạng có lỗi.
Ây da, thật sự không cố ý, không muốn lấy đâu. Vì hoàn cảnh thôi! Mà hình như có chuyện buồn liên quan đến miếng ngọc màu cam nhạt này, thì phải?
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn ly trà, rồi đưa lên miệng uống sạch một hơi, sau đó đặt ly trà xuống bàn: " Không." Hắn không để ý rằng, cách uống trà của bản thân đã khác rồi.
Giờ ngay cả cảm xúc của hắn vào lúc này, cũng bị người này nhìn ra. Hắn cảm thấy có chút hoang mang, lo sợ về điều gì đó? Nhưng cũng không biết, hắn đang lo sợ điều gì?
Hồ Điệp nhìn Hàn Phong có chút nghi ngờ: " Không? " Không lý nào, mà không có chuyện được?" Miếng ngọc này là do 'ý trung nhân' của ngươi...cho ngươi? Hay thân mẫu của ngươi...trước khi qua đời để lại cho ngươi có phải vậy không?"
Trong phim chỉ toàn là hai lý do này, khiến người giữ miếng ngọc bên mình, trở nên buồn bã và sầu não, lãnh đạm thôi! Chứ đâu còn lý do nào khác?
Chẳng lẽ, kẻ thù để lại...Ha ha ha! Tên nào ngu dữ vậy?
Hồ Điệp nhìn Hàn Phong nói những suy đoán của bản thân, nàng có để ý, khi nói đến giả thuyết thứ hai thì hắn có chút phản ứng nhưng không lộ rõ.
Xem ra là do phụ mẫu để lại, trước lúc qua đời. Hắn trở nên lạnh lùng, khó gần là từ lý do đó! Vậy nàng cũng không nên nhắc đến chuyện buồn của hắn làm chi?
Hồ Điệp không nói chủ đề đó nữa, mắt nhìn miếng ngọc nhỏ. Nó rất đẹp, có màu cam hơi nhạt, hình dạng hoa văn trên mặt ngọc giống một con...À là một đôi bướm được chạm khắc rất tinh xảo. Mặt kia của miếng ngọc có khắc ba chữ nhỏ Doãn Hàn Phong, tên ai vậy kìa? Có nên hỏi hắn không? Có lẽ, đừng tò mò kẻo rước hoạ vào thân.
Vậy mà nàng lại hỏi: " Ngươi tên gì?" Mắt vẫn chăm chú nhìn miếng ngọc phân tích theo kiểu như ba mẹ nàng khi xem đồ cổ vậy.
" Hàn Phong." Mặt lạnh như băng, Hàn Phong nói tên thật của chính hắn cho nàng biết là vì, nàng đâu biết gì về thân thế hắn hay việc mà hắn làm.
" Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Hàn Phong? Tên giống cái tên trên miếng ngọc.
Đúng là cái tên nói lên tất cả con người của hắn. Hàn Phong là gió lạnh. Nhanh như gió, lạnh như băng. Cảm giác mùa đông...À giờ mùa hè mà?
" 24." Hàn Phong tay vẫn cầm ly trà, âm thanh vẫn lạnh lẽo.
Người nàng chợt cứng đơ, há hốc mồm, hai mươi bốn tuổi? Sao nhìn hắn chừng mười tám hay mười chín tuổi hà? Đúng là yêu quái mà. Lớn hơn nàng rất nhiều tuổi, mà còn trẻ như thế?
Mắt vẫn nhìn miếng ngọc, miệng cười cười, Hồ Điệp trêu: " Vậy...ta có nên kêu ngươi một tiếng 'thúc thúc' không nhỉ?" Bộ dạng lơ đễnh nhìn miếng ngọc.
" Thúc thúc?" Hàn Phong nhướng mày, hắn đã già rồi sao? Già đến nỗi để nàng phải kêu tiếng 'thúc thúc'?
Hồ Điệp đi lại bàn ngồi xuống, mặt đối mặt với hắn, mắt nàng chớp chớp nhìn hắn, rồi cười cười: " Không phải sao? Ta chưa...đủ 15 tuổi!" Nhìn cái mặt ngươi, không tin được, lớn hơn ta đến tận chín tuổi!
" Sao? Chưa 15 tuổi?" Hàn Phong nhìn nàng không thể không nghi ngờ, chưa mười lăm tuổi là không thể nào!
Dáng vẻ bề ngoài của Hồ Điệp nếu ai nhìn thấy cũng tưởng nàng đã mười tám hay mười chín tuổi rồi! Mặc dù tuổi còn nhỏ mà thân hình thì không nhỏ tí nào! Có lẽ, nàng ở thời hiện đại nên được ăn uống đầy đủ, cơ thể và chiều cao cũng phát triển trước tuổi, dáng thiếu nữ đã hoàn toàn phát dục hết, cơ thể đầy đặn, đẩy đà có sức hút.
" Ừm! Không cần ngạc nhiên đâu." Hồ Điệp có chút không vui với cái vẻ mặt của hắn, cố ý thở dài nói tiếp: " Cũng như ngươi thôi, ta thì lớn trước tuổi. Còn ngươi thì trẻ hơn so với tuổi của mình."
" Ta nói có đúng không 'thúc thúc'?" Nụ cười hồn nhiên.
Nàng thích chọc tên này!
Qủa nhiên mặt hắn đầy hắc ám, khi nghe nàng lại gọi hắn là thúc thúc.
"..." Gương mặt Hàn Phong trở nên có chút khó coi, ánh mắt thoáng qua tia sát khí.
Hồ Điệp thấy vậy, vừa cố cười vừa nói: " Ngươi đừng giận. Thật sự...ngươi còn 'rất trẻ!'"
Miệng cười cười, nàng liền lựa mấy lời tốt đẹp để nói: " Nhìn chắc khoảng 19 - 20 tuổi!" Lại nhìn khuôn mặt của hắn, từng ngũ quan, đường nét, cẩn thận chiêm ngưỡng rồi nói tiếp: " Nhan sắc thì...ngươi cũng gần bằng anh của ta. Nên ta vui lòng kêu ngươi một tiếng 'huynh'."
Ngươi giúp ta, ta cũng nên lấy lòng ngươi vài câu a!
" Anh?" Bỗng Hàn Phong có cảm giác hơi khó chịu, nhan sắc của hắn thế mà chỉ gần bằng tên đó thôi sao?
" Anh là...Thôi bỏ đi. Ta đói rồi! Hì hì!" Hồ Điệp định giải thích, nhưng xem ra cái bụng nàng đói quá, không yên rồi, cứ kêu mãi.
Vào thời gian rảnh rỗi Hồ Điệp thường bảo mấy tên vệ sĩ dạy võ cho nàng, còn học thêm ở bên ngoài nữa.
Nàng là mãnh thú ăn thịt không ăn chay bao giờ, tên nào đụng chạm đến thì sống không bằng chết!
Tính như vậy, mà nam nhân nhìn thấy là cứ bám, có rất nhiều tên bị nàng đánh nhập viện sau khi khoẻ lại thì càng thích nàng hơn, chẳng lẽ đây là truyền thuyết câu nói 'càng đánh càng yêu?', Hay nàng mang kiếp đào hoa? Hay não của bọn họ bị vô nước?
" Ta, không, trả!" Hồ Điệp nghiêm mặt nhìn Hàn Phong mà nói, không thèm để ý tới dáng vẻ đáng sợ của hắn.
Mà trên người hắn đầy sát khí, từng bước tiến lại gần Hồ Điệp, giờ nàng mới để ý đến.
Nàng lùi về phía sau, tay vẫn nắm chặt miếng ngọc, có chút hoảng sợ.
Giờ nàng mới để ý dáng vẻ của hắn trông cực kì đáng sợ, ác ma!
Hồ Điệp nuốt khan, giọng có chút hoảng, nói: " Ngươi...còn bước tới, thì đừng có trách ta nha!"
Định làm gì hắn? Một nữ nhân trói gà không chặt!
Hàn Phong vẫn tiến lên, ngữ khí lạnh lẽo: " Mau, đưa." Hắn trừng mắt nhìn nàng: " Nếu không đưa, ngươi đừng trách."
Đừng chọc hắn nổi giận, hắn không biết nàng sẽ ra sao đâu?
Ngươi vẫn tiến lên? Bổn tiểu thư sẽ cho ngươi thấy 'đẳng cấp của hạ lưu' là như thế nào?
Môi đỏ khẽ mở, nhướng nhướng mày, nói: " Ngươi, còn bước thêm một bước, ta sẽ..." Nói đến đây, Hồ Điệp một tay cầm miếng ngọc, tay kia kéo cổ áo mở ra trước.
Trong lòng nàng thầm khinh bỉ bản thân, nhưng, hết cách rồi, đành chơi chiêu này thôi! Tội lỗi vô cùng!
Thấy bộ dạng và hành động của người kia, Hàn Phong vẫn không biết nàng định làm gì."..." Hàn Phong vẫn bước về hướng nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp cười gian xảo, hỏi: " Ngươi còn đi lên sao?" Ánh mắt gian trá nhìn xuống người của bản thân: " Ta, sẽ bỏ nó vào trong..."Ngươi mà dám thò tay vào lấy, ta cũng cho! A ha ha!
Hồ Điệp dáng vẻ làm chuyện xấu hổ, mà bày ra bộ dạng nghiêm túc vô cùng!
Hàn Phong có chút sửng sốt trước hành động của nàng. Sao ở trên đời này, lại có loại nữ nhân như nàng ta chứ?
Cảm thấy đây là lần đầu tiên và hắn nhận ra rằng, bản thân 'cực kì bất lực' với một chuyện nào đó!
Hàn Phong nhìn cử chỉ Hồ Điệp, nhìn chằm chằm vào người nàng, không chớp mắt.
Bình thường chiếc áo mà nàng mặc đã hở ngực rồi, mà Hồ Điệp còn kéo ra, dù là tên đui mù cũng phải sáng mắt khi thấy bộ ngực đầy đặn của nàng.
"..." Hồ Điệp thấy ánh mắt của tên kia đặt vào một chỗ trên người mình, nàng từ từ di chuyển tầm nhìn, cuối cùng là nhìn xuống ngực của bản thân, khoé miệng giật giật.
Nàng gào lên như sói đói: " Tên khốn! Ngươi, nhìn, cái, gì, vậy, hả?" Sau đó, vội lấy hai tay che ngực lại, chân lùi về sau.
Bộc lộ bản chất háo sắc rồi sao? Sắc lang, a sắc lang!
Mẹ ơi! Chơi ngu nữa rồi!
Tiếng la chói tai kia làm Hàn Phong chợt tỉnh táo lại, chẳng biết giải thích ra sao với nàng, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để quay mặt đi.
Trong lúc cấp bách đã nói: " Nếu ngươi thích thì giữ nó đi."
Sau đó, Hàn Phong vội đi lại bàn, uống một ly trà cho bình tâm lại, vì lòng hắn trở nên gợn sóng lạ thường.
Hàn Phong ngươi, tại sao lại trở nên vô lại như thế chứ? Tại sao?
Người kia nghe nói vậy liền vui mừng, quên mất sự việc vừa xảy ra: " Ừm! Ta sẽ giữ nó cẩn thận! Không làm mất đâu. Ngươi yên tâm, khi nào ngươi tìm được viên ngọc, ta sẽ trả lại cho ngươi!"
Hồ Điệp cười hì hì, tay sờ sờ mũi: " Thật ra là, tại ta không tin ngươi, mới lấy miếng ngọc này!"" Không tin?"
Hàn Phong thắc mắc, ánh mắt ngầm ngầm mang theo sát khí.
Sợ hắn nuốt lời? Rồi bày ra cái trò...vô lại đó với hắn?
Mắt phượng thoáng liếc nhìn qua chỗ nào đó của nàng, rồi vội vã bưng trà lên uống. Đây là đầu tiên hắn để ý đến cơ thể của một nữ nhân. Cuối cùng thì...Tại sao?
" Ừ! Ta sợ ngươi sẽ bỏ ta nơi nào đó một mình. Hì hì!" Đâu thể mới gặp lần đầu, mà ta tin ngươi được? Bổn tiểu thư tuy trẻ tuổi nhưng não thì già rồi nha! Chỉ số IQ không hề thấp đâu.
" Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm vậy! Ngươi nhớ giữ kĩ nó." Dừng một chút, giọng có chút trầm lại: " Nó rất là quan trọng với ta."
" Sao? Ngươi đang buồn sao? Ta không muốn..." Hồ Điệp xụ mặt, bộ dạng có lỗi.
Ây da, thật sự không cố ý, không muốn lấy đâu. Vì hoàn cảnh thôi! Mà hình như có chuyện buồn liên quan đến miếng ngọc màu cam nhạt này, thì phải?
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn ly trà, rồi đưa lên miệng uống sạch một hơi, sau đó đặt ly trà xuống bàn: " Không." Hắn không để ý rằng, cách uống trà của bản thân đã khác rồi.
Giờ ngay cả cảm xúc của hắn vào lúc này, cũng bị người này nhìn ra. Hắn cảm thấy có chút hoang mang, lo sợ về điều gì đó? Nhưng cũng không biết, hắn đang lo sợ điều gì?
Hồ Điệp nhìn Hàn Phong có chút nghi ngờ: " Không? " Không lý nào, mà không có chuyện được?" Miếng ngọc này là do 'ý trung nhân' của ngươi...cho ngươi? Hay thân mẫu của ngươi...trước khi qua đời để lại cho ngươi có phải vậy không?"
Trong phim chỉ toàn là hai lý do này, khiến người giữ miếng ngọc bên mình, trở nên buồn bã và sầu não, lãnh đạm thôi! Chứ đâu còn lý do nào khác?
Chẳng lẽ, kẻ thù để lại...Ha ha ha! Tên nào ngu dữ vậy?
Hồ Điệp nhìn Hàn Phong nói những suy đoán của bản thân, nàng có để ý, khi nói đến giả thuyết thứ hai thì hắn có chút phản ứng nhưng không lộ rõ.
Xem ra là do phụ mẫu để lại, trước lúc qua đời. Hắn trở nên lạnh lùng, khó gần là từ lý do đó! Vậy nàng cũng không nên nhắc đến chuyện buồn của hắn làm chi?
Hồ Điệp không nói chủ đề đó nữa, mắt nhìn miếng ngọc nhỏ. Nó rất đẹp, có màu cam hơi nhạt, hình dạng hoa văn trên mặt ngọc giống một con...À là một đôi bướm được chạm khắc rất tinh xảo. Mặt kia của miếng ngọc có khắc ba chữ nhỏ Doãn Hàn Phong, tên ai vậy kìa? Có nên hỏi hắn không? Có lẽ, đừng tò mò kẻo rước hoạ vào thân.
Vậy mà nàng lại hỏi: " Ngươi tên gì?" Mắt vẫn chăm chú nhìn miếng ngọc phân tích theo kiểu như ba mẹ nàng khi xem đồ cổ vậy.
" Hàn Phong." Mặt lạnh như băng, Hàn Phong nói tên thật của chính hắn cho nàng biết là vì, nàng đâu biết gì về thân thế hắn hay việc mà hắn làm.
" Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Hàn Phong? Tên giống cái tên trên miếng ngọc.
Đúng là cái tên nói lên tất cả con người của hắn. Hàn Phong là gió lạnh. Nhanh như gió, lạnh như băng. Cảm giác mùa đông...À giờ mùa hè mà?
" 24." Hàn Phong tay vẫn cầm ly trà, âm thanh vẫn lạnh lẽo.
Người nàng chợt cứng đơ, há hốc mồm, hai mươi bốn tuổi? Sao nhìn hắn chừng mười tám hay mười chín tuổi hà? Đúng là yêu quái mà. Lớn hơn nàng rất nhiều tuổi, mà còn trẻ như thế?
Mắt vẫn nhìn miếng ngọc, miệng cười cười, Hồ Điệp trêu: " Vậy...ta có nên kêu ngươi một tiếng 'thúc thúc' không nhỉ?" Bộ dạng lơ đễnh nhìn miếng ngọc.
" Thúc thúc?" Hàn Phong nhướng mày, hắn đã già rồi sao? Già đến nỗi để nàng phải kêu tiếng 'thúc thúc'?
Hồ Điệp đi lại bàn ngồi xuống, mặt đối mặt với hắn, mắt nàng chớp chớp nhìn hắn, rồi cười cười: " Không phải sao? Ta chưa...đủ 15 tuổi!" Nhìn cái mặt ngươi, không tin được, lớn hơn ta đến tận chín tuổi!
" Sao? Chưa 15 tuổi?" Hàn Phong nhìn nàng không thể không nghi ngờ, chưa mười lăm tuổi là không thể nào!
Dáng vẻ bề ngoài của Hồ Điệp nếu ai nhìn thấy cũng tưởng nàng đã mười tám hay mười chín tuổi rồi! Mặc dù tuổi còn nhỏ mà thân hình thì không nhỏ tí nào! Có lẽ, nàng ở thời hiện đại nên được ăn uống đầy đủ, cơ thể và chiều cao cũng phát triển trước tuổi, dáng thiếu nữ đã hoàn toàn phát dục hết, cơ thể đầy đặn, đẩy đà có sức hút.
" Ừm! Không cần ngạc nhiên đâu." Hồ Điệp có chút không vui với cái vẻ mặt của hắn, cố ý thở dài nói tiếp: " Cũng như ngươi thôi, ta thì lớn trước tuổi. Còn ngươi thì trẻ hơn so với tuổi của mình."
" Ta nói có đúng không 'thúc thúc'?" Nụ cười hồn nhiên.
Nàng thích chọc tên này!
Qủa nhiên mặt hắn đầy hắc ám, khi nghe nàng lại gọi hắn là thúc thúc.
"..." Gương mặt Hàn Phong trở nên có chút khó coi, ánh mắt thoáng qua tia sát khí.
Hồ Điệp thấy vậy, vừa cố cười vừa nói: " Ngươi đừng giận. Thật sự...ngươi còn 'rất trẻ!'"
Miệng cười cười, nàng liền lựa mấy lời tốt đẹp để nói: " Nhìn chắc khoảng 19 - 20 tuổi!" Lại nhìn khuôn mặt của hắn, từng ngũ quan, đường nét, cẩn thận chiêm ngưỡng rồi nói tiếp: " Nhan sắc thì...ngươi cũng gần bằng anh của ta. Nên ta vui lòng kêu ngươi một tiếng 'huynh'."
Ngươi giúp ta, ta cũng nên lấy lòng ngươi vài câu a!
" Anh?" Bỗng Hàn Phong có cảm giác hơi khó chịu, nhan sắc của hắn thế mà chỉ gần bằng tên đó thôi sao?
" Anh là...Thôi bỏ đi. Ta đói rồi! Hì hì!" Hồ Điệp định giải thích, nhưng xem ra cái bụng nàng đói quá, không yên rồi, cứ kêu mãi.
Bình luận facebook