Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 124
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Kỳ nghỉ lễ có đến 15 ngày, nhưng mà kỳ nghỉ còn chưa kết thúc, sau khi ghé nhà Trương Khải Thạc, Đàm Trình ngồi xe lửa từ Tứ Xuyên đi thẳng về Tây An.
Cậu nghĩ đến một điều, nếu cậu mất trí nhớ, thì vì sao Ngô Hải và Trương Tuấn lại nói cậu hôn mê?
Ngồi trên xe, phóng tầm mắt không xác định vào khung cảnh vụt qua cửa sổ, Đàm Trình suy nghĩ rất lâu, nhưng chỉ nghĩ đến một câu trả lời, đó là cuốn sổ khảo cổ của cậu.
Từ lúc tỉnh dậy, cậu không tìm thấy quyển sổ ghi chú nữa. Ban đầu Đàm Trình nghĩ rằng không có gì quan trọng ghi trong quyển sổ ấy, mất thì thôi, nhưng bây giờ cậu không nghĩ vậy.
Vì đã không hôn mê trong bảy tháng, nên Đàm Trình không tin rằng trong khoảng thời gian đó, cậu không điều tra sâu về Đại Mộ. Bất kỳ nhà khảo cổ nào cũng sẽ tò mò về ngôi mộ bí ẩn này. Ngay cả khi biết nguy hiểm, cũng sẽ lao đầu vào như thiêu thân thấy lửa.
Đàm Trình có thể chắc chắn rằng cậu sẽ không ngồi đợi kết quả. Đàm Trình có một cảm giác trong lòng rằng có lẽ, cậu đã có một kết quả gì đó về Đại Mộ.
Cho dù đó là thông tin về Đại Mộ, triều đại của Đại Mộ hay danh tính của chủ nhân ngôi mộ…
Chủ nhân ngôi mộ …
Bốn từ lướt qua tâm trí, làm nhịp thở Đàm Trình như rối loạn, nỗi đau quen thuộc trong giấc mơ lan tràn ra từ tận đáy lòng cậu. Đàm Trình siết chặt nắm tay, lông mi khẽ run rẩy.
Giấc mơ đó … có khi nào liên quan đến chủ nhân của ngôi mộ không?
Chỉ cần nghĩ đến như thế, cơn đau trong lòng Đàm Trình như khoét sâu hơn, tựa như cả linh hồn đều đang gào rống bi thương, sự bi thương dâng trào không hề báo trước khiến cậu không thể kìm nén, khiến cơ thể cậu run rẩy không thể kiểm soát.
Ông cụ ngồi cạnh Đàm Trình nhận ra có gì đó không ổn, vội la lên: “Chàng trai trẻ, cậu bị sao vậy?”
Nghe giọng hành khách bên cạnh cất lên, Đàm Trình mới sực tỉnh.
“À, không sao đâu ạ, chỉ cảm thấy hơi lạnh.”
Ông cụ thấy Đàm Trình đúng là mặc hơi ít, mới tên tâm nói: “Người trẻ tuổi cũng phải mặc đủ ấm. Hôm nay trời quá lạnh, cho dù trong xe có máy sưởi thì cũng vẫn lạnh đó.”
“Vâng, đúng vậy ạ.”
Ông cụ cũng là một người hay nói. Cả hai đều đi một mình, còn cùng điểm đến. Có ông cụ trò chuyện với Đàm Trình suốt chặng đường, cũng làm cậu bớt chú ý, nỗi bi thương cũng tạm thời phai nhạt đi.
Từ Thành Đô đến Tây An chỉ có vé tàu loại thường, ngồi ghế cứng 10 tiếng mới đến.
Sau khi xuống tàu, Đàm Trình về thẳng nhà mình, bắt đầu lục lọi, nhưng vẫn không thể tìm thấy quyển ghi chú khảo cổ của mình.
Đàm Trình không thể nghĩ ra quyển sổ rơi ở nơi nào nữa. Tất cả những sách vở và sổ tay khác đền còn nguyên, ngoại trừ cuốn sổ được sử dụng để ghi chép lại những thông tin về đại mộ thôn Ninh Hóa.
Không thể mất do chuyển nhà được, nó chỉ có thể bị lấy đi.
Nghĩ vậy, Đàm Trình lấy điện thoại, gọi cho Ngô Hải và Trương Tuấn, hẹn hai người gặp nhau tại quán rượu cạnh trường lúc 6 giờ tối.
Đàm Trình có chuyện muốn nói, nên dĩ nhiên đến sớm.
Trương Tuấn vừa tới đã thấy Đàm Trình ngồi trước quầy bar, cậu ta bước tới vỗ vai Đàm Trình cười nói: “Không phải là vài ngày nữa mới hết lễ sao? Sao lại về sớm vậy?”
Đàm Trình nhìn Trương Tuấn, cười cười, không nói gì.
Trương Tuấn biết Đàm Trình mất trí nhớ, cũng không ngại thái độ Đàm Trình như thế, lập tức ngồi vào ghế bên cạnh Đàm Trình bên cạnh, gọi bartender đem ra một chai bia.
“Tôi vừa gọi cho Ngô Hải, cậu ấy nói sẽ đến ngay:.” Trương Tuấn nhấp một ngụm bia, thỏa mãn khà một cái: “uống bia vào mùa đông vẫn ngon. Cậu có muốn uống không?”
Đàm Trình nhận lấy ly bia Trương Tuấn đưa qua, “Tôi còn tưởng Ngô Hải về nhà ăn tết”
“Cậu ta làm gì còn thời gian ăn tết, gần đây cậu ta bận quá chừng.”
“Bận? Bận chuyện gì đến không thể ăn tết thế?”
“Ừm……” Trương Tuấn liếc nhìn Đàm Trình, hơi ấp úng nói: “Cũng không có gì?”
Đàm Trình vô cảm nhìn chằm chằm Trương Tuấn, một hồi lâu cũng không nói gì, nhìn đến khi Trương Tuấn bắt đầu cảm thấy không thoải mái, Đàm Trình mới quay đầu lại uống mấy hớp bia.
Thái độ của Đàm Trình khiến Trương Tuấn hơi bối rối, cậu ta nhanh chóng thay đổi để tài, nói sang Hạ Đồng.
“Tôi nghe Nhã Lan nói, hai cậu phát triển cũng không tệ lắm?”
“Còn tùy.” Đàm Trình nhíu mày nói.
Trương Tuấn cười ha ha, “Hạ Đồng đã hỏi Nhã Lan rất nhiều lời khuyên đó. Cô gái này thực sự rất tốt. Đàm Trình, cậu nên trân trọng cô ấy. Cô ấy thật sự nghiêm túc với cậu.”
Đàm Trình không muốn nói về chuyện đó lúc này, cau mày: “Tự tôi biết …”
Nhưng chưa nói xong, nhác thấy Ngô Hải đang đẩy cửa tiến vào, Đàm Trình ngừng nói.
“Sao hôm nay gọi hai chúng tôi ra thế?” Ngô Hải kéo một chiếc ghế ngồi xuống trước quầy bar, cười nói:
Đàm Trình uống cạn bia trong ly, quay mặt lại nhìn Ngô Hải, cười: “Tôi nghe Trương Tuấn nó, hai cậu dạo này đang rất bận?”
“Bận?” Ngô Hả rót cho mình một ly bia, nhấp một ngụm, “Dạo này đúng là tôi hơi bận, Trương Tuấn thì vẫn ổn.”
“Bận cái gì thế? Đang tết nhất mà.” Khóe miệng Đàm Trình cong lên, ngoài cười nhưng trong không cười.
Nhìn bộ dáng của Đàm Trình thế này, Trương Tuấn mới bắt đầu cảm thấy Đàm Trình đang có vấn đề, Ngô Hải dạo gần dây đi theo thầy Chu xử lý mấy vật bồi táng đã khai quật từ Đại Mộ lên, việc này chưa có nói qua với Đàm Trình, giờ Đàm Trình hỏi như thế, chắc là đã biết rồi?
Ngô Hải nhìn nhìn Đàm Trình, ánh mắt cũng lạnh đi, “Tôi còn tưởng cậu chỉ muốn hẹn chúng tôi đi ăn cơm, gặp nhau đơn thuần, nhưng mà hình như không chỉ có vậy nhỉ?”
“Tôi có một số việc muốn hỏi các cậu.” Đàm Trình không phủ nhận, lạnh lùng nói: “Tại sao hai cậu lại nói dối tôi, nói tôi hôn mê bảy tháng?”
“Cậu nhớ lại rồi à?” Trương Tuấn buông cái ly trong tay, kinh ngạc nói.
“Có vẻ như tôi đoán không sai.” Đàm Trình phức tạp nhìn hai người trước mặt, “Tôi không nhớ, nhưng có người kể lại cho tôi một chút chuyện, xem thái độ của các cậu có vẻ như không muốn tôi nhớ lại nhỉ.”
Kiểu nói chuyện đầy trách móc thế này ai cũn không thích nghe, huống chi, Ngô Hải và Trương Tuấn cũng tự thấy mình không làm chuyện gì thật sự có lỗi với Đàm Trình.
“Không phải chúng tôi không muốn cậu nhớ lại, chỉ là nếu lúc đó không nói, cậu sẽ không bám theo những chuyện ấy nữa, cuộc sống về sau sẽ tốt hơn!”
Đàm Trình cười khẽ ra tiếng, “Cuộc sống về sau sẽ tốt hơn? Ha ha, sợ là không có đơn giản như thế đâu.”
“Cái gì?” Trương Tuấn không hiểu ý Đàm Trình là gì.
Ngô Hải ngồi bên cạnh, vô cảm nhìn Đàm Trình, một hồi lâu mới mở miệng nói: “Vậy cậu nghĩ vì sao chúng tôi làm như thế.”
“Quyển sổ ghi chép nghiên cứu của tôi về Đại Mộ thôn Ninh Hóa không tìm thấy.” Đàm Trình quét mắt qua cả hai, “Hơn nữa tôi nghe người khác nói, dạo gần đây các cậu đi xử lý chuyện bên Đại Mộ, xử lý đến rất khá đó.”
Câu nói đó, Đàm Trình có ẩn ý gì, sao cả hai còn chưa nhận ra? Trương Tuấn khó tin nhìn Đàm Trình, “Ý của cậu là, hai chúng tôi lấy quyển sổ đó của cậu?”
“Tôi không biết.” Đàm Trình phớt lờ ánh mắt Trương Tuấn, “Tôi không ngờ hai cậu có thể làm những chuyện như vậy!”
Vừa dứt lời, Đàm Trình ngay lập tức cảm nhận được một cú đấm đập vào mặt, đầu váng mắt hoa còn chưa kịp định thần, Đàm Trình đã bị ném xuống đất.
Sau khi tỉnh táo lại, Đàm Trình ngay lập tức giơ chân đá lên người Ngô Hải. Ngô Hải trúng đòn, lồm cồm bò dậy. Lúc cậu ta còn đang khó thở, Đàm Trình lao nhanh vào thô bạo đấm vào bụng cậu ta một cú.
Cả hai lao vào ẩu đả nhau.
Trương Tuấn và chủ quán thấy thế, vội vàng nhào tới tách hai người ra.
“Hai cậu phát điên rồi à!” Trương Tuấn ôm lấy Ngô Hải, la lớn: “Con mẹ nó, hai cậu ngại sống lâu nên muốn ở đây giải quyết nhau luôn có phải không.”
“Cậu không nghe thằng này nói gì à!” Ngô Hải căm tức nhìn Đàm Trình, “Quyển sổ đó đáng cho tôi đi trộm à? Mẹ nó, cứ nghĩ cậu ta nhớ không nổi thì là chuyện tốt, nhưng mà xem ra không có ký ức đó, cậu ta không thể thoát ra được cái bộ dạng làm sinh viên tâm đắc của Lý Quốc Hiền đâu nhỉ! Trước đây tôi chưa từng thấy cậu ta thế này!”
“Vậy cậu cũng đừng nên ra tay chứ!” Trương Tuấn nhìn sang Đàm Trình cũng đang nổi giận đùng đùng, nhịn không được mắng: “Đàm Trình! Con mẹ nó cậu cũng thật là! Cậu không có chứng cứ mà lại đi nói như vậy với chúng tôi sao? Cùng lớp cùng trường bao nhiêu năm, mà cậu đối xử với bọn này như thế à? Cậu nghĩ tại sao tôi với Ngô Hải phải nói như thế? Cậu nghĩ chúng tôi vì cái Đại Tự chó má kia mà lừa gạt cậu à?”
“Chứ còn gì nữa!”
Trương Tuấn cũng tức đến khó thở, phì phò quát: “Thằng chó nhà cậu! Mẹ nó sao cậu không đi hỏi Khương Bình đi, hai tôi cứu cậu bao nhiêu lần? Ngô Hải vào sinh ra tử với cậu như thế nào sao cậu không đi hỏi một chút!?”
“Cậu đừng vì tâm trạng mình không tốt mà lôi chúng tôi ra nói những chuyện như thế này, Đàm Trình, cậu thử hỏi lại lương tâm cậu đi, từ tận đáy lòng cậu thật sự tin là chúng tôi lấy quyển sổ à?”
Đàm Trình ngẩn người ra, hơi hơi hé miệng nhưng lại không thể nói gì.
“Đấy cậu xem, chẳng phải cậu cũng không thể khẳng định, đúng không?” Trương Tuấn túm chặt Ngô Hải kéo ra ngoài cửa quán, lúc sắp đi ra cửa, cậu ta khựng lại, hung hăng nói: “Dạo gần đây Ngô Hải đúng là lo chuyện liên quan đến Đại Mộ, nhưng gần như chỉ là đi giao tiếp mà thôi, tháng sáu là tốt nghiệp rồi, Ngô Hải đã ký hợp đồng công tác với viện bảo tàng, tốt nghiệp thì về quê, lo cho bố mẹ và cả bố mẹ Trương Hiểu Mai……”
Thấy Đàm Trình vẫn ngây ngốc, Trương Tuấn thở dài một hơi, “Bạn gái Ngô Hải Trương Hiểu Mai đã chết, chuyện này chắc cậu cũng không nhớ, nhưng mà dù thế nào, chuyện của cái Đại Mộ đó cả tôi và Ngô Hải đều không muốn dính vào, càng không muốn cậu dính vào.”
Nói xong, Trương Tuấn kéo Ngô Hải đi, để lại Đàm Trình ngơ ngác ngồi dưới sàn nhà quán rượu.
Mấy ngày sau, Hạ Đồng gọi điện thoại, nói là trưa hôm đó cô ấy xuống sân bay. Năm ngoái đã hứa đi đón Hạ Đồng, nên Đàm Trình vẫn phải đi.
Vết bầm trên mặt Đàm Trình chưa tan, Hạ Đồng nhìn thấy cũng không hỏi gì, chắc là đã nghe Hà Nhã Lan kể lại. Sau khi cùng đi ăn cơm, kể chút chuyện ăn Tết, Đàm Trình mới đưa Hạ Đồng về nhà.
Ba tháng sau khai giảng là là bảo vệ luận án, sau khi đợt bảo vệ chấm dứt, không liên lạc với Trương Tuấn và Ngô Hải, Đàm Trình cũng khá nhàm chán, nhưng mà cũng không quá hai ngày, vì Hạ Đồng cũng vừa xong bảo vệ luận án của mình, thường hay hẹn cậu ra ngoài.
Đi dạo trong công viên một lúc, Hạ Đồng cẩn thận nhìn Đàm Trình bên cạnh luôn im lặng không nói gì, hắng giọng một tiếng. Chờ Đàm Trình hoàn hồn, cô mới nói: “Tôi nghe Nhã Lan nói Ngô Hải sắp phải rời khỏi Tây An.”
Đàm Trình không nói gì, chỉ hơi nhấp môi.
“Sau khi tốt nghiệp thì đường ai nấy đi, muốn gặp lại cũng khó.”
“…… Đúng vậy.”
“Đàm Trình, tôi cũng biết lúc ấy cậu bực bội nên mới nói như thế, thật sự Ngô Hải cậu ấy……”
“Tôi biết” Tính Ngô Hải thế nào cậu biết. Cậu ta thoạt nhìn là người ít nói, nhưng mà mở miệng thì biết ngay là một người nóng tính, cậu ta vừa nóng tính vừa thẳng thắn, nên cậu cũng không hợp với Ngô Hải lắm, nhưng mà, trong tất cả những nghiên cứu sinh cùng khóa, Ngô Hải chắc chắn là người không đánh cắp thành quả nghiên cứu của người khác.
Lúc ấy cậu thật sự quá rối rắm, không tìm thấy chỗ nào để xả, mới có thể nói ra những câu thiếu suy nghĩ đó…..
“Vài ngày nữa tôi sẽ đến thăm cậu ấy.”
Nhưng mà Đàm Trình còn chưa kịp đi, một giảng viên cũ họ Chu đã đến tìm Đàm Trình, hỏi Đàm Trình có muốn đi Đang Đồ tỉnh An Huy không.
Quận Đang Đồ tỉnh An Huy đang khai quật một ‘mộ phần thiên tử’, của con trai thứ sáu của Tôn Quyền, Tôn Hựu. (*)
Đến đó công tác khoảng một năm thì giảng viên Chu sẽ đề cử Đàm Trình lên trường để đến Đại học Oxford ở Anh tiếp tục học lấy bằng tiến sĩ khảo cổ học khoa học và công nghệ
Đàm Trình nghĩ một lúc thì đồng ý.
—
(*) Lăng của Tôn Hựu ở thành phố Mã An Sơn, tỉnh An Huy nhưng mà ở quận Yên Vũ chứ không phải quận Đang Đồ như truyện nha. Chỗ này còn được gọi là Đại mộ thôn Tống Sơn. Phải mất rất lâu mới xác định được vị trí của lăng, lại nhờ vào “chỉ điểm” trong thơ thẩn của mấy ông nhà Đường…. Bắt đầu khai quật từ năm 1987.
3 chương nữa là được gặp lại pi sà rồi hmu hmu hmu …
./.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Kỳ nghỉ lễ có đến 15 ngày, nhưng mà kỳ nghỉ còn chưa kết thúc, sau khi ghé nhà Trương Khải Thạc, Đàm Trình ngồi xe lửa từ Tứ Xuyên đi thẳng về Tây An.
Cậu nghĩ đến một điều, nếu cậu mất trí nhớ, thì vì sao Ngô Hải và Trương Tuấn lại nói cậu hôn mê?
Ngồi trên xe, phóng tầm mắt không xác định vào khung cảnh vụt qua cửa sổ, Đàm Trình suy nghĩ rất lâu, nhưng chỉ nghĩ đến một câu trả lời, đó là cuốn sổ khảo cổ của cậu.
Từ lúc tỉnh dậy, cậu không tìm thấy quyển sổ ghi chú nữa. Ban đầu Đàm Trình nghĩ rằng không có gì quan trọng ghi trong quyển sổ ấy, mất thì thôi, nhưng bây giờ cậu không nghĩ vậy.
Vì đã không hôn mê trong bảy tháng, nên Đàm Trình không tin rằng trong khoảng thời gian đó, cậu không điều tra sâu về Đại Mộ. Bất kỳ nhà khảo cổ nào cũng sẽ tò mò về ngôi mộ bí ẩn này. Ngay cả khi biết nguy hiểm, cũng sẽ lao đầu vào như thiêu thân thấy lửa.
Đàm Trình có thể chắc chắn rằng cậu sẽ không ngồi đợi kết quả. Đàm Trình có một cảm giác trong lòng rằng có lẽ, cậu đã có một kết quả gì đó về Đại Mộ.
Cho dù đó là thông tin về Đại Mộ, triều đại của Đại Mộ hay danh tính của chủ nhân ngôi mộ…
Chủ nhân ngôi mộ …
Bốn từ lướt qua tâm trí, làm nhịp thở Đàm Trình như rối loạn, nỗi đau quen thuộc trong giấc mơ lan tràn ra từ tận đáy lòng cậu. Đàm Trình siết chặt nắm tay, lông mi khẽ run rẩy.
Giấc mơ đó … có khi nào liên quan đến chủ nhân của ngôi mộ không?
Chỉ cần nghĩ đến như thế, cơn đau trong lòng Đàm Trình như khoét sâu hơn, tựa như cả linh hồn đều đang gào rống bi thương, sự bi thương dâng trào không hề báo trước khiến cậu không thể kìm nén, khiến cơ thể cậu run rẩy không thể kiểm soát.
Ông cụ ngồi cạnh Đàm Trình nhận ra có gì đó không ổn, vội la lên: “Chàng trai trẻ, cậu bị sao vậy?”
Nghe giọng hành khách bên cạnh cất lên, Đàm Trình mới sực tỉnh.
“À, không sao đâu ạ, chỉ cảm thấy hơi lạnh.”
Ông cụ thấy Đàm Trình đúng là mặc hơi ít, mới tên tâm nói: “Người trẻ tuổi cũng phải mặc đủ ấm. Hôm nay trời quá lạnh, cho dù trong xe có máy sưởi thì cũng vẫn lạnh đó.”
“Vâng, đúng vậy ạ.”
Ông cụ cũng là một người hay nói. Cả hai đều đi một mình, còn cùng điểm đến. Có ông cụ trò chuyện với Đàm Trình suốt chặng đường, cũng làm cậu bớt chú ý, nỗi bi thương cũng tạm thời phai nhạt đi.
Từ Thành Đô đến Tây An chỉ có vé tàu loại thường, ngồi ghế cứng 10 tiếng mới đến.
Sau khi xuống tàu, Đàm Trình về thẳng nhà mình, bắt đầu lục lọi, nhưng vẫn không thể tìm thấy quyển ghi chú khảo cổ của mình.
Đàm Trình không thể nghĩ ra quyển sổ rơi ở nơi nào nữa. Tất cả những sách vở và sổ tay khác đền còn nguyên, ngoại trừ cuốn sổ được sử dụng để ghi chép lại những thông tin về đại mộ thôn Ninh Hóa.
Không thể mất do chuyển nhà được, nó chỉ có thể bị lấy đi.
Nghĩ vậy, Đàm Trình lấy điện thoại, gọi cho Ngô Hải và Trương Tuấn, hẹn hai người gặp nhau tại quán rượu cạnh trường lúc 6 giờ tối.
Đàm Trình có chuyện muốn nói, nên dĩ nhiên đến sớm.
Trương Tuấn vừa tới đã thấy Đàm Trình ngồi trước quầy bar, cậu ta bước tới vỗ vai Đàm Trình cười nói: “Không phải là vài ngày nữa mới hết lễ sao? Sao lại về sớm vậy?”
Đàm Trình nhìn Trương Tuấn, cười cười, không nói gì.
Trương Tuấn biết Đàm Trình mất trí nhớ, cũng không ngại thái độ Đàm Trình như thế, lập tức ngồi vào ghế bên cạnh Đàm Trình bên cạnh, gọi bartender đem ra một chai bia.
“Tôi vừa gọi cho Ngô Hải, cậu ấy nói sẽ đến ngay:.” Trương Tuấn nhấp một ngụm bia, thỏa mãn khà một cái: “uống bia vào mùa đông vẫn ngon. Cậu có muốn uống không?”
Đàm Trình nhận lấy ly bia Trương Tuấn đưa qua, “Tôi còn tưởng Ngô Hải về nhà ăn tết”
“Cậu ta làm gì còn thời gian ăn tết, gần đây cậu ta bận quá chừng.”
“Bận? Bận chuyện gì đến không thể ăn tết thế?”
“Ừm……” Trương Tuấn liếc nhìn Đàm Trình, hơi ấp úng nói: “Cũng không có gì?”
Đàm Trình vô cảm nhìn chằm chằm Trương Tuấn, một hồi lâu cũng không nói gì, nhìn đến khi Trương Tuấn bắt đầu cảm thấy không thoải mái, Đàm Trình mới quay đầu lại uống mấy hớp bia.
Thái độ của Đàm Trình khiến Trương Tuấn hơi bối rối, cậu ta nhanh chóng thay đổi để tài, nói sang Hạ Đồng.
“Tôi nghe Nhã Lan nói, hai cậu phát triển cũng không tệ lắm?”
“Còn tùy.” Đàm Trình nhíu mày nói.
Trương Tuấn cười ha ha, “Hạ Đồng đã hỏi Nhã Lan rất nhiều lời khuyên đó. Cô gái này thực sự rất tốt. Đàm Trình, cậu nên trân trọng cô ấy. Cô ấy thật sự nghiêm túc với cậu.”
Đàm Trình không muốn nói về chuyện đó lúc này, cau mày: “Tự tôi biết …”
Nhưng chưa nói xong, nhác thấy Ngô Hải đang đẩy cửa tiến vào, Đàm Trình ngừng nói.
“Sao hôm nay gọi hai chúng tôi ra thế?” Ngô Hải kéo một chiếc ghế ngồi xuống trước quầy bar, cười nói:
Đàm Trình uống cạn bia trong ly, quay mặt lại nhìn Ngô Hải, cười: “Tôi nghe Trương Tuấn nó, hai cậu dạo này đang rất bận?”
“Bận?” Ngô Hả rót cho mình một ly bia, nhấp một ngụm, “Dạo này đúng là tôi hơi bận, Trương Tuấn thì vẫn ổn.”
“Bận cái gì thế? Đang tết nhất mà.” Khóe miệng Đàm Trình cong lên, ngoài cười nhưng trong không cười.
Nhìn bộ dáng của Đàm Trình thế này, Trương Tuấn mới bắt đầu cảm thấy Đàm Trình đang có vấn đề, Ngô Hải dạo gần dây đi theo thầy Chu xử lý mấy vật bồi táng đã khai quật từ Đại Mộ lên, việc này chưa có nói qua với Đàm Trình, giờ Đàm Trình hỏi như thế, chắc là đã biết rồi?
Ngô Hải nhìn nhìn Đàm Trình, ánh mắt cũng lạnh đi, “Tôi còn tưởng cậu chỉ muốn hẹn chúng tôi đi ăn cơm, gặp nhau đơn thuần, nhưng mà hình như không chỉ có vậy nhỉ?”
“Tôi có một số việc muốn hỏi các cậu.” Đàm Trình không phủ nhận, lạnh lùng nói: “Tại sao hai cậu lại nói dối tôi, nói tôi hôn mê bảy tháng?”
“Cậu nhớ lại rồi à?” Trương Tuấn buông cái ly trong tay, kinh ngạc nói.
“Có vẻ như tôi đoán không sai.” Đàm Trình phức tạp nhìn hai người trước mặt, “Tôi không nhớ, nhưng có người kể lại cho tôi một chút chuyện, xem thái độ của các cậu có vẻ như không muốn tôi nhớ lại nhỉ.”
Kiểu nói chuyện đầy trách móc thế này ai cũn không thích nghe, huống chi, Ngô Hải và Trương Tuấn cũng tự thấy mình không làm chuyện gì thật sự có lỗi với Đàm Trình.
“Không phải chúng tôi không muốn cậu nhớ lại, chỉ là nếu lúc đó không nói, cậu sẽ không bám theo những chuyện ấy nữa, cuộc sống về sau sẽ tốt hơn!”
Đàm Trình cười khẽ ra tiếng, “Cuộc sống về sau sẽ tốt hơn? Ha ha, sợ là không có đơn giản như thế đâu.”
“Cái gì?” Trương Tuấn không hiểu ý Đàm Trình là gì.
Ngô Hải ngồi bên cạnh, vô cảm nhìn Đàm Trình, một hồi lâu mới mở miệng nói: “Vậy cậu nghĩ vì sao chúng tôi làm như thế.”
“Quyển sổ ghi chép nghiên cứu của tôi về Đại Mộ thôn Ninh Hóa không tìm thấy.” Đàm Trình quét mắt qua cả hai, “Hơn nữa tôi nghe người khác nói, dạo gần đây các cậu đi xử lý chuyện bên Đại Mộ, xử lý đến rất khá đó.”
Câu nói đó, Đàm Trình có ẩn ý gì, sao cả hai còn chưa nhận ra? Trương Tuấn khó tin nhìn Đàm Trình, “Ý của cậu là, hai chúng tôi lấy quyển sổ đó của cậu?”
“Tôi không biết.” Đàm Trình phớt lờ ánh mắt Trương Tuấn, “Tôi không ngờ hai cậu có thể làm những chuyện như vậy!”
Vừa dứt lời, Đàm Trình ngay lập tức cảm nhận được một cú đấm đập vào mặt, đầu váng mắt hoa còn chưa kịp định thần, Đàm Trình đã bị ném xuống đất.
Sau khi tỉnh táo lại, Đàm Trình ngay lập tức giơ chân đá lên người Ngô Hải. Ngô Hải trúng đòn, lồm cồm bò dậy. Lúc cậu ta còn đang khó thở, Đàm Trình lao nhanh vào thô bạo đấm vào bụng cậu ta một cú.
Cả hai lao vào ẩu đả nhau.
Trương Tuấn và chủ quán thấy thế, vội vàng nhào tới tách hai người ra.
“Hai cậu phát điên rồi à!” Trương Tuấn ôm lấy Ngô Hải, la lớn: “Con mẹ nó, hai cậu ngại sống lâu nên muốn ở đây giải quyết nhau luôn có phải không.”
“Cậu không nghe thằng này nói gì à!” Ngô Hải căm tức nhìn Đàm Trình, “Quyển sổ đó đáng cho tôi đi trộm à? Mẹ nó, cứ nghĩ cậu ta nhớ không nổi thì là chuyện tốt, nhưng mà xem ra không có ký ức đó, cậu ta không thể thoát ra được cái bộ dạng làm sinh viên tâm đắc của Lý Quốc Hiền đâu nhỉ! Trước đây tôi chưa từng thấy cậu ta thế này!”
“Vậy cậu cũng đừng nên ra tay chứ!” Trương Tuấn nhìn sang Đàm Trình cũng đang nổi giận đùng đùng, nhịn không được mắng: “Đàm Trình! Con mẹ nó cậu cũng thật là! Cậu không có chứng cứ mà lại đi nói như vậy với chúng tôi sao? Cùng lớp cùng trường bao nhiêu năm, mà cậu đối xử với bọn này như thế à? Cậu nghĩ tại sao tôi với Ngô Hải phải nói như thế? Cậu nghĩ chúng tôi vì cái Đại Tự chó má kia mà lừa gạt cậu à?”
“Chứ còn gì nữa!”
Trương Tuấn cũng tức đến khó thở, phì phò quát: “Thằng chó nhà cậu! Mẹ nó sao cậu không đi hỏi Khương Bình đi, hai tôi cứu cậu bao nhiêu lần? Ngô Hải vào sinh ra tử với cậu như thế nào sao cậu không đi hỏi một chút!?”
“Cậu đừng vì tâm trạng mình không tốt mà lôi chúng tôi ra nói những chuyện như thế này, Đàm Trình, cậu thử hỏi lại lương tâm cậu đi, từ tận đáy lòng cậu thật sự tin là chúng tôi lấy quyển sổ à?”
Đàm Trình ngẩn người ra, hơi hơi hé miệng nhưng lại không thể nói gì.
“Đấy cậu xem, chẳng phải cậu cũng không thể khẳng định, đúng không?” Trương Tuấn túm chặt Ngô Hải kéo ra ngoài cửa quán, lúc sắp đi ra cửa, cậu ta khựng lại, hung hăng nói: “Dạo gần đây Ngô Hải đúng là lo chuyện liên quan đến Đại Mộ, nhưng gần như chỉ là đi giao tiếp mà thôi, tháng sáu là tốt nghiệp rồi, Ngô Hải đã ký hợp đồng công tác với viện bảo tàng, tốt nghiệp thì về quê, lo cho bố mẹ và cả bố mẹ Trương Hiểu Mai……”
Thấy Đàm Trình vẫn ngây ngốc, Trương Tuấn thở dài một hơi, “Bạn gái Ngô Hải Trương Hiểu Mai đã chết, chuyện này chắc cậu cũng không nhớ, nhưng mà dù thế nào, chuyện của cái Đại Mộ đó cả tôi và Ngô Hải đều không muốn dính vào, càng không muốn cậu dính vào.”
Nói xong, Trương Tuấn kéo Ngô Hải đi, để lại Đàm Trình ngơ ngác ngồi dưới sàn nhà quán rượu.
Mấy ngày sau, Hạ Đồng gọi điện thoại, nói là trưa hôm đó cô ấy xuống sân bay. Năm ngoái đã hứa đi đón Hạ Đồng, nên Đàm Trình vẫn phải đi.
Vết bầm trên mặt Đàm Trình chưa tan, Hạ Đồng nhìn thấy cũng không hỏi gì, chắc là đã nghe Hà Nhã Lan kể lại. Sau khi cùng đi ăn cơm, kể chút chuyện ăn Tết, Đàm Trình mới đưa Hạ Đồng về nhà.
Ba tháng sau khai giảng là là bảo vệ luận án, sau khi đợt bảo vệ chấm dứt, không liên lạc với Trương Tuấn và Ngô Hải, Đàm Trình cũng khá nhàm chán, nhưng mà cũng không quá hai ngày, vì Hạ Đồng cũng vừa xong bảo vệ luận án của mình, thường hay hẹn cậu ra ngoài.
Đi dạo trong công viên một lúc, Hạ Đồng cẩn thận nhìn Đàm Trình bên cạnh luôn im lặng không nói gì, hắng giọng một tiếng. Chờ Đàm Trình hoàn hồn, cô mới nói: “Tôi nghe Nhã Lan nói Ngô Hải sắp phải rời khỏi Tây An.”
Đàm Trình không nói gì, chỉ hơi nhấp môi.
“Sau khi tốt nghiệp thì đường ai nấy đi, muốn gặp lại cũng khó.”
“…… Đúng vậy.”
“Đàm Trình, tôi cũng biết lúc ấy cậu bực bội nên mới nói như thế, thật sự Ngô Hải cậu ấy……”
“Tôi biết” Tính Ngô Hải thế nào cậu biết. Cậu ta thoạt nhìn là người ít nói, nhưng mà mở miệng thì biết ngay là một người nóng tính, cậu ta vừa nóng tính vừa thẳng thắn, nên cậu cũng không hợp với Ngô Hải lắm, nhưng mà, trong tất cả những nghiên cứu sinh cùng khóa, Ngô Hải chắc chắn là người không đánh cắp thành quả nghiên cứu của người khác.
Lúc ấy cậu thật sự quá rối rắm, không tìm thấy chỗ nào để xả, mới có thể nói ra những câu thiếu suy nghĩ đó…..
“Vài ngày nữa tôi sẽ đến thăm cậu ấy.”
Nhưng mà Đàm Trình còn chưa kịp đi, một giảng viên cũ họ Chu đã đến tìm Đàm Trình, hỏi Đàm Trình có muốn đi Đang Đồ tỉnh An Huy không.
Quận Đang Đồ tỉnh An Huy đang khai quật một ‘mộ phần thiên tử’, của con trai thứ sáu của Tôn Quyền, Tôn Hựu. (*)
Đến đó công tác khoảng một năm thì giảng viên Chu sẽ đề cử Đàm Trình lên trường để đến Đại học Oxford ở Anh tiếp tục học lấy bằng tiến sĩ khảo cổ học khoa học và công nghệ
Đàm Trình nghĩ một lúc thì đồng ý.
—
(*) Lăng của Tôn Hựu ở thành phố Mã An Sơn, tỉnh An Huy nhưng mà ở quận Yên Vũ chứ không phải quận Đang Đồ như truyện nha. Chỗ này còn được gọi là Đại mộ thôn Tống Sơn. Phải mất rất lâu mới xác định được vị trí của lăng, lại nhờ vào “chỉ điểm” trong thơ thẩn của mấy ông nhà Đường…. Bắt đầu khai quật từ năm 1987.
3 chương nữa là được gặp lại pi sà rồi hmu hmu hmu …
./.
Bình luận facebook