Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 125
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đàm Trình mới vừa đồng ý đi Đang Đồ, An Huy thì giáo sư Chu nói ngày thứ sáu tuần này, ba ngày nữa lên đường.
Đi đến một năm, mà tháng sáu cũng đã chính thức tốt nghiệp, Đàm Trình nghĩ một lúc, quyết định tìm chủ nhà báo trả phòng trọ, soạn ra một chút hành lý quần áo cần thiết, còn tất cả những đồ khác, Đàm Trình đóng hộp gửi bưu điện về nhà.
Thứ năm, Đàm Trình vẫn đi tìm Ngô Hải.
Khoảng thời gian trước Ngô Hải đã dọn về kí túc xá, Đàm Trình tới trước cửa phòng của Ngô Hải, thấy Ngô Hải đang đóng gói hành lý, chăn nệm trên giường cũng dọn hết, chỉ để lại ván giường trống hoác.
Đàm Trình cao, đứng trước cửa như một bức tường chắn sáng, Ngô Hải đang dọn dẹp đồ đạc quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhận ra Đàm Trình, cậu ta cũng không nói gì, chỉ gật đầu với Đàm Trình một cái rồi lại xoay người tiếp tục dọn dẹp sách vở trên bàn.
Đàm Trình cũng không biết nên nói gì, trong phòng chất đầy những vali hành lý, Đàm Trình cũng không tiện bước vào, chỉ biết đứng ngoài cửa nhìn nhìn. Chờ Ngô Hải dọn dẹp xong, Đàm Trình mới chậm rãi mở miệng nói: “Sao bây giờ đã dọn đồ rồi? Chuẩn bị về à?”
Cũng là thanh niên hai mươi mấy rồi, lần đó cãi nhau, thì cũng là cãi nhau lúc đó thôi, huống chi đã qua nửa tháng rồi, cơn tức giận đã tan từ lâu.
Ngô Hải kéo ghế dựa qua trước mặt Đàm Trình, ý bảo cậu ngồi xuống.
“Vốn đã ký hợp đồng với viện bảo tàng ở gần nhà, giờ họ kêu tôi qua đó sớm.” Ngô Hải ngồi trên giường chỉ còn những tấm ván, lấy ra một gói thuốc lá, giũ một cây đưa cho Đàm Trình, “Luận văn tốt nghiệp cũng làm xong rồi, ở trường học cũng không có việc gì làm, nên tôi đi về.”
Đàm Trình nhận điếu thuốc, hút vài hơi, “Sao đột nhiên cậu lại muốn về….. Còn đến viện bảo tàng? Tôi nhớ lúc trước cậu là người muốn ở lại đội khảo cổ nhất mà.”
“Không phải đột nhiên đâu.” Ngô Hải nhả ra một vòng khói, “Sau khi Hiểu Mai mất, tôi vẫn luôn nghĩ đến chuyện này. Lúc đó, nếu tôi có thể quan tâm cô ấy hơn một chút, Hiểu Mai cũng sẽ không lựa chọn con đường như vậy.”
“Dần mất đi những người thân bên cạnh, mới chợt nhận ra sinh mạng luôn rất mong manh, 70 năm cuộc đời thật sự cũng chẳng dài.”
Ngô Hải nhẹ thở dài, “Bố mẹ tôi tuổi cũng đã cao, nên tôi định về quê chăm sóc cho họ, với cả nhà Hiểu Mai giờ cũng chỉ con mẹ cô ấy, nên tôi muốn về chăm sóc cho bà ấy luôn. Vì ở đội khảo cổ rất bận, không có nhiều thời gian nhàn rỗi như làm việc trong viện bảo tàng.”
Đàm Trình gật gật đầu: “Cũng phải.”
“Cậu mà còn nói tôi đi về sớm,” Ngô Hải cười cười nhìn Đàm Trình, “Tôi nghe nói hai ngày nữa cậu cũng đi rồi mà.”
“Ngày mai.” Đàm Trình cười nói, “Trương Tuấn nói cậu biết à?”
“Làm gì, tôi nghe chủ nhà bên kia nói. Căn đó của cậu là do tôi tìm giùm, mới thuê có mấy tháng mà đã trả, chủ nhà dĩ nhiên không vui, gọi điện thoại cho tôi mắng vốn là tôi giới thiệu cho họ khách thuê không ổn định.”
Đàm Trình cười cười, run run điếu thuốc, không nói gì.
“Cậu định đi đâu thế?”
“Giáo sư Chu mời tôi đến Đang Đồ, An Huy.”
“Cái ‘lăng mộ thiên tử’ kia à?”
Đàm Trình gật đầu, “Đúng vậy, đi đến đó công tác một năm, sau đó giáo sư Chu sẽ lấy danh nghĩa của mình giới thiệu tôi đến Oxford học tiến sĩ.”
“Chu Kiến Dân đề cử cậu đến Oxford?” Ngô Hải khó tin nói: “Ông ấy cho cậu quyền lợi lớn như thế, mấy nghiên cứu sinh ông ấy đang hướng dẫn chắc hận chết luôn!”
Toàn bộ trường học, cũng chỉ có hai giáo sư cấp Viện và phó hiệu trưởng Chu Kiến Dân có quyền đề cử sinh viên ưu tú nhất đi du học. Tuy nói như thế, nhưng đa số đề cử đều trao cho sinh viên mà những giảng viên này đang hướng dẫn, giờ Chu Kiến Dân lại muốn đưa nó cho Đàm Trình……
“Cho nên mới phải là sang năm.” Đàm Trình nghe Ngô Hải phản ánh như thế phải phì cười. “Danh sách đề cử năm nay đã lên rồi. giáo sư Chu nói sang năm ông ấy không hướng dẫn nghiên cứu sinh năm ba nào, nên đưa slot đề cử cho tôi.”
Đây là nguyên văn giáo sư Chu nói, nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng Đàm Trình và Ngô Hải là sinh viên trường, sao có thể không biết truyền thống của trường? Nếu giảng viên không hướng dẫn nghiên cứu sinh năm ba nào năm đó, thì slot đề cử sẽ được nhường ra ngoài…… Nhưng bây giờ lại để cho Đàm Trình……
“Xem ra ông ấy thật sự muốn bồi dưỡng cậu.” Ngô Hải lắc đầu thở dài.
Cơ hội như thế này ai cũng muốn bắt được, nhưng không phải ai cũng có thể có, huống chi còn là hiệu trưởng trực tiếp cấp cho, nếu nói không ghen tị thì là giả……
Nhưng Ngô Hải lại thật sự nể Đàm Trình, cậu ta nhìn sự yêu thích lịch sử và khảo cổ của Đàm Trình cũng có thể đoán ra được tương lai của cậu, chỉ cần Đàm Trình không buông tay, thì cậu chắc chắn sẽ có chỗ đứng cao trong giới…..
Không……
Nghĩ đến quyển sổ ghi chép bị mất của Đàm Trình, Ngô Hải tâm đột nhiên nhảy dựng lên, nếu tìm được nó, thì những thứ ghi trong đó chắc chắn sẽ là kỳ tích…… Kỳ tích làm điên đảo cả giới lịch sử……
Nhưng…… Chỉ sợ Đàm Trình nhớ lại quỷ hồn kia, đến lúc đó thì chẳng thiết sống nữa……
Giáo sư Chu có ý tốt, nhưng trước giờ tôi không nghĩ có ngày rời khỏi Tây An.” Đàm Trình thấy Ngô Hải thất thần, duỗi tay quơ quơ trước mặt cậu ta, “Sao đột nhiên lại thừ người ra thế?”
“Không,” Ngô Hải lắc lắc đầu, “Tôi chỉ….. Ừm, tôi nghe dạo này cậu hay đi chung với Hạ Đồng nhỉ?”
Không ngờ Ngô Hải đột nhiên hỏi chuyện này, Đàm Trình ngẩn người, một lát sau mới bất đắc dĩ cười, lắc đầu: “Đúng là cái đó cũng gọi là đi chung, cô ấy là một cô gái rất tốt.”
“Vậy sao cậu còn còn lắc đầu?” Ngô Hải thấy Đàm Trình như thế, cười nói: “Được một cô gái tốt theo đuổi, còn không nhanh tay nâng niu?”
“Không phải, tôi cũng không biết nên nói như thế nào……”
“Nói như thế nào? Thích thì thích, không thích thì là không thích?”
Đàm Trình vẫn lắc đầu nói: “Rất kỳ lạ, tôi luôn cảm thấy tôi phải thích cô ấy mới đúng, giống như có một linh cảm kỳ quái luôn nói với tôi rằng tôi thích cô ấy mới là đúng. Nhưng mà…… Từ tận đáy lòng tôi lại rất rõ, tôi không có tình yêu với cô ấy.”
“Sao cậu biết rõ cậu không có tình yêu?” Ngô Hải cười nói: “Nói nghe như cậu rất hiểu tình yêu là gì……..”
Nhưng, vừa nói đến đây, Ngô Hải dừng lại ngay, một ý nghĩ tràn ra từ trong lòng.
Đáng lẽ Đàm Trình phải không nhớ gì đến quỷ hồn Hoàng đế mới đúng chứ…..
“Tôi không nhớ lại được gì cả,” Đàm Trình bóp tắt điếu thuốc trong tay, chớp chớp đôi mắt khô khốc, “Tôi cũng không dám cố nhớ….”
Thật ra cậu rất muốn hỏi Ngô Hải, khoảng thời gian cậu quên đi, đã xảy ra chuyện gì, cậu đã gặp ai, hoặc đã mất đi ai?
Nhưng mà Đàm Trình cuối cùng cũng không hỏi gì. Vì cậu sợ hãi, sợ hãi cái giấc mơ chẳng thấy được gì, sợ hãi cái gì đó dù không còn ký ức, cậu cũng có thể cảm giác được sự đau đớn bi thương, bủa vây mà đánh quỵ cậu……
“Cậu……” Ngô Hải nhìn Đàm Trình, do dự nói: “Cậu không muốn nhớ lại?”
Đàm Trình lẳng lặng nhìn sàn nhà, một lúc lâu sau mới mở miệng thở dài: “Tôi không dám……”
“Cứ như thế này cũng được.” Ngô Hải nhíu mày nói: “Sống tiếp thôi, cậu chỉ quên mất bảy tháng, cuộc sống của cậu còn đến mấy chục năm.”
“Đúng vậy, còn rất nhiều năm mà…..” Ngón tay Đàm Trình run lên nhè nhẹ, không biết vì sao, cậu lại cảm thấy, vài chục năm nữa sẽ dài lắm…..
“Ra khỏi Tây An chắc là sẽ tốt hơn.” Đàm Trình khẽ cười nói, “Thôi, cũng trễ rồi, tôi về nhà dọn dẹp một chút, buổi tối cùng ăn một bữa cơm đi, gọi cả Trương Tuấn nữa.”
“Được.” Ngô Hải gật gật đầu, “Cậu về trước đi, lát tôi gọi Trương Tuấn cho.”
Buổi tối, cả ba hẹn nhau ra một quán ăn khuya gần trường, ăn mấy món xào, nướng, chiên, uống một chút bia. Bia không dễ say, nên cả ba vô tư uống khá nhiều, cũng nói chuyện rất nhiều.
Ăn đến khuya, uống đến sượng người, chờ đến khi Hà Nhã Lan gọi điện thoại sống chết đòi Trương Tuấn về, ba người mới chịu tính tiền chuẩn bị ra về.
Nhưng Đàm Trình đứng lên, nhưng lại không bước ra ngoài ngay, chỉ đứng ở chỗ đó không nói gì.
“Sao không đi, say rồi à? Đứng ra đấy trông như cây cột điện.” Tính tiền xong, Trương Tuấn nhìn Đàm Trình cười nói.
Đàm Trình hơi bối rối, mở miệng một lúc lâu mới nghẹn ra một câu, “Hôm đó, thật sự xin lỗi hai cậu.”
Ngô Hải và Trương Tuấn ngẩn người, nhưng mà ngay sau đó cả hai nhoẻn miệng cười, giơ tay gác mạnh lên vai Đàm Trình.
Ba người lần lượt đưa mắt ngó nhau một cái, ngay sau đó cười phá lên.
Ngày 13 tháng 3 năm 2015, mặt trăng lưỡi liềm vẫn còn tỏa sáng khi trời đã tờ mờ hừng đông.
Đàm Trình là người ra trường sớm nhất, nên tất cả những bạn học cùng khóa ai rảnh cũng đến tiễn cậu đi, Hạ Đồng cũng đến theo.
Hai mắt hồng hồng, gương mặt đỏ rực, Hạ Đồng đứng trước mặt Đàm Trình cứ rớt nước mắt ngắn dài nói là sẽ đi tìm cậu, cậu nhìn nhìn mấy bạn học đứng xung quanh hóng hớt, không trả lời.
Mọi người bèn cho là họ đang quấy rầy cả hai nên ‘thức thời’ lảng đi chỗ khác, giáo sư Chu cũng vỗ vỗ vai Đàm Trình, đi soát vé trước.
Đến khi mọi người đã tản đi hết, Đàm Trình mới lui về sau một bước.
Hạ Đồng rất tinh tế, cô hiểu ngay ẩn ý của bước thụt lùi này. Nhưng mà cô thật sự rất thích Đàm Trình, cũng không tin cậu không có cảm giác gì với cô. Cắn chặt răng, Hạ Đồng muốn bước thêm một bước, lại bị Đàm Trình chặn lại.
“Hạ Đồng, tôi đã thử cố gắng,” Đàm Trình dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Tôi biết nói ra những lời này đối với cậu thật tàn nhẫn, nhưng là thật sự là, tôi không thể thích cậu được.”
“Tôi không hy vọng cậu sẽ thích tôi ngay bây giờ…..” Hạ Đồng tiếp tục rơi nước mắt, “Nhưng sau này, đừng phủ định cả sau này được không, không ai biết trước tương lai cả…..”
Hạ Đồng cúi đầu khóc càng to hơn, Đàm Trình không biết phải an ủi như thế nào, cậu chỉ biết vỗ nhẹ vai Hạ Đồng, đưa khăn giấy cho cô gái.
“Đúng là không ai biết trước tương lai.” Đàm Trình thấp giọng nói: “Nhưng mà không biết vì sao, tôi luôn có cảm giác tôi đã tìm được cái gì đó tôi thật sự rất yêu…..”
Nghĩ đến giấc mộng kia, Đàm Trình cúi đầu, chua xót cười, “Chi là tôi không biết đó là gì, vì tôi không còn nhớ gì cả.”
Nhưng nghe như thế, Hạ Đồng lại hiểu hết toàn bộ. Trước khi mất đi ký ức Đàm Trình đã từng nói với cô, cậu đã tìm được một người cậu rất yêu, chỉ là, cô vốn tưởng rằng Đàm Trình đã quên mất….. Cô cho rằng, đây là cơ hội ông trời ban cho cô……
Hạ Đồng lau đi nước mắt lã chã trên khuôn mặt, ngẩng đầu nhìn Đàm Trình, “Đàm Trình…. tôi….tôi thật sự thích cậu.”
“…… Tôi biết”
“Cậu có thể ôm tôi một cái không?”
Đàm Trình nhìn cô gái trước mặt cố gắng nở nụ cười, vốn định gật đầu, nhưng bỗng nhiên, một giọng nói mơ hồ vang lên trong đầu Đàm Trình, làm cậu đột nhiên ngơ ngẩn, không cử động nữa.
‘Hứa với ta….. Đừng yêu ai khác…..được không.’
Là ai……
Là ai đã từng nói với cậu như thế!
—
Là vợ ông chứ còn ai hả huhuhu……
A a a a còn hai chương nữa là được gặp lại pi sà:((((
Đàm Trình mới vừa đồng ý đi Đang Đồ, An Huy thì giáo sư Chu nói ngày thứ sáu tuần này, ba ngày nữa lên đường.
Đi đến một năm, mà tháng sáu cũng đã chính thức tốt nghiệp, Đàm Trình nghĩ một lúc, quyết định tìm chủ nhà báo trả phòng trọ, soạn ra một chút hành lý quần áo cần thiết, còn tất cả những đồ khác, Đàm Trình đóng hộp gửi bưu điện về nhà.
Thứ năm, Đàm Trình vẫn đi tìm Ngô Hải.
Khoảng thời gian trước Ngô Hải đã dọn về kí túc xá, Đàm Trình tới trước cửa phòng của Ngô Hải, thấy Ngô Hải đang đóng gói hành lý, chăn nệm trên giường cũng dọn hết, chỉ để lại ván giường trống hoác.
Đàm Trình cao, đứng trước cửa như một bức tường chắn sáng, Ngô Hải đang dọn dẹp đồ đạc quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhận ra Đàm Trình, cậu ta cũng không nói gì, chỉ gật đầu với Đàm Trình một cái rồi lại xoay người tiếp tục dọn dẹp sách vở trên bàn.
Đàm Trình cũng không biết nên nói gì, trong phòng chất đầy những vali hành lý, Đàm Trình cũng không tiện bước vào, chỉ biết đứng ngoài cửa nhìn nhìn. Chờ Ngô Hải dọn dẹp xong, Đàm Trình mới chậm rãi mở miệng nói: “Sao bây giờ đã dọn đồ rồi? Chuẩn bị về à?”
Cũng là thanh niên hai mươi mấy rồi, lần đó cãi nhau, thì cũng là cãi nhau lúc đó thôi, huống chi đã qua nửa tháng rồi, cơn tức giận đã tan từ lâu.
Ngô Hải kéo ghế dựa qua trước mặt Đàm Trình, ý bảo cậu ngồi xuống.
“Vốn đã ký hợp đồng với viện bảo tàng ở gần nhà, giờ họ kêu tôi qua đó sớm.” Ngô Hải ngồi trên giường chỉ còn những tấm ván, lấy ra một gói thuốc lá, giũ một cây đưa cho Đàm Trình, “Luận văn tốt nghiệp cũng làm xong rồi, ở trường học cũng không có việc gì làm, nên tôi đi về.”
Đàm Trình nhận điếu thuốc, hút vài hơi, “Sao đột nhiên cậu lại muốn về….. Còn đến viện bảo tàng? Tôi nhớ lúc trước cậu là người muốn ở lại đội khảo cổ nhất mà.”
“Không phải đột nhiên đâu.” Ngô Hải nhả ra một vòng khói, “Sau khi Hiểu Mai mất, tôi vẫn luôn nghĩ đến chuyện này. Lúc đó, nếu tôi có thể quan tâm cô ấy hơn một chút, Hiểu Mai cũng sẽ không lựa chọn con đường như vậy.”
“Dần mất đi những người thân bên cạnh, mới chợt nhận ra sinh mạng luôn rất mong manh, 70 năm cuộc đời thật sự cũng chẳng dài.”
Ngô Hải nhẹ thở dài, “Bố mẹ tôi tuổi cũng đã cao, nên tôi định về quê chăm sóc cho họ, với cả nhà Hiểu Mai giờ cũng chỉ con mẹ cô ấy, nên tôi muốn về chăm sóc cho bà ấy luôn. Vì ở đội khảo cổ rất bận, không có nhiều thời gian nhàn rỗi như làm việc trong viện bảo tàng.”
Đàm Trình gật gật đầu: “Cũng phải.”
“Cậu mà còn nói tôi đi về sớm,” Ngô Hải cười cười nhìn Đàm Trình, “Tôi nghe nói hai ngày nữa cậu cũng đi rồi mà.”
“Ngày mai.” Đàm Trình cười nói, “Trương Tuấn nói cậu biết à?”
“Làm gì, tôi nghe chủ nhà bên kia nói. Căn đó của cậu là do tôi tìm giùm, mới thuê có mấy tháng mà đã trả, chủ nhà dĩ nhiên không vui, gọi điện thoại cho tôi mắng vốn là tôi giới thiệu cho họ khách thuê không ổn định.”
Đàm Trình cười cười, run run điếu thuốc, không nói gì.
“Cậu định đi đâu thế?”
“Giáo sư Chu mời tôi đến Đang Đồ, An Huy.”
“Cái ‘lăng mộ thiên tử’ kia à?”
Đàm Trình gật đầu, “Đúng vậy, đi đến đó công tác một năm, sau đó giáo sư Chu sẽ lấy danh nghĩa của mình giới thiệu tôi đến Oxford học tiến sĩ.”
“Chu Kiến Dân đề cử cậu đến Oxford?” Ngô Hải khó tin nói: “Ông ấy cho cậu quyền lợi lớn như thế, mấy nghiên cứu sinh ông ấy đang hướng dẫn chắc hận chết luôn!”
Toàn bộ trường học, cũng chỉ có hai giáo sư cấp Viện và phó hiệu trưởng Chu Kiến Dân có quyền đề cử sinh viên ưu tú nhất đi du học. Tuy nói như thế, nhưng đa số đề cử đều trao cho sinh viên mà những giảng viên này đang hướng dẫn, giờ Chu Kiến Dân lại muốn đưa nó cho Đàm Trình……
“Cho nên mới phải là sang năm.” Đàm Trình nghe Ngô Hải phản ánh như thế phải phì cười. “Danh sách đề cử năm nay đã lên rồi. giáo sư Chu nói sang năm ông ấy không hướng dẫn nghiên cứu sinh năm ba nào, nên đưa slot đề cử cho tôi.”
Đây là nguyên văn giáo sư Chu nói, nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng Đàm Trình và Ngô Hải là sinh viên trường, sao có thể không biết truyền thống của trường? Nếu giảng viên không hướng dẫn nghiên cứu sinh năm ba nào năm đó, thì slot đề cử sẽ được nhường ra ngoài…… Nhưng bây giờ lại để cho Đàm Trình……
“Xem ra ông ấy thật sự muốn bồi dưỡng cậu.” Ngô Hải lắc đầu thở dài.
Cơ hội như thế này ai cũng muốn bắt được, nhưng không phải ai cũng có thể có, huống chi còn là hiệu trưởng trực tiếp cấp cho, nếu nói không ghen tị thì là giả……
Nhưng Ngô Hải lại thật sự nể Đàm Trình, cậu ta nhìn sự yêu thích lịch sử và khảo cổ của Đàm Trình cũng có thể đoán ra được tương lai của cậu, chỉ cần Đàm Trình không buông tay, thì cậu chắc chắn sẽ có chỗ đứng cao trong giới…..
Không……
Nghĩ đến quyển sổ ghi chép bị mất của Đàm Trình, Ngô Hải tâm đột nhiên nhảy dựng lên, nếu tìm được nó, thì những thứ ghi trong đó chắc chắn sẽ là kỳ tích…… Kỳ tích làm điên đảo cả giới lịch sử……
Nhưng…… Chỉ sợ Đàm Trình nhớ lại quỷ hồn kia, đến lúc đó thì chẳng thiết sống nữa……
Giáo sư Chu có ý tốt, nhưng trước giờ tôi không nghĩ có ngày rời khỏi Tây An.” Đàm Trình thấy Ngô Hải thất thần, duỗi tay quơ quơ trước mặt cậu ta, “Sao đột nhiên lại thừ người ra thế?”
“Không,” Ngô Hải lắc lắc đầu, “Tôi chỉ….. Ừm, tôi nghe dạo này cậu hay đi chung với Hạ Đồng nhỉ?”
Không ngờ Ngô Hải đột nhiên hỏi chuyện này, Đàm Trình ngẩn người, một lát sau mới bất đắc dĩ cười, lắc đầu: “Đúng là cái đó cũng gọi là đi chung, cô ấy là một cô gái rất tốt.”
“Vậy sao cậu còn còn lắc đầu?” Ngô Hải thấy Đàm Trình như thế, cười nói: “Được một cô gái tốt theo đuổi, còn không nhanh tay nâng niu?”
“Không phải, tôi cũng không biết nên nói như thế nào……”
“Nói như thế nào? Thích thì thích, không thích thì là không thích?”
Đàm Trình vẫn lắc đầu nói: “Rất kỳ lạ, tôi luôn cảm thấy tôi phải thích cô ấy mới đúng, giống như có một linh cảm kỳ quái luôn nói với tôi rằng tôi thích cô ấy mới là đúng. Nhưng mà…… Từ tận đáy lòng tôi lại rất rõ, tôi không có tình yêu với cô ấy.”
“Sao cậu biết rõ cậu không có tình yêu?” Ngô Hải cười nói: “Nói nghe như cậu rất hiểu tình yêu là gì……..”
Nhưng, vừa nói đến đây, Ngô Hải dừng lại ngay, một ý nghĩ tràn ra từ trong lòng.
Đáng lẽ Đàm Trình phải không nhớ gì đến quỷ hồn Hoàng đế mới đúng chứ…..
“Tôi không nhớ lại được gì cả,” Đàm Trình bóp tắt điếu thuốc trong tay, chớp chớp đôi mắt khô khốc, “Tôi cũng không dám cố nhớ….”
Thật ra cậu rất muốn hỏi Ngô Hải, khoảng thời gian cậu quên đi, đã xảy ra chuyện gì, cậu đã gặp ai, hoặc đã mất đi ai?
Nhưng mà Đàm Trình cuối cùng cũng không hỏi gì. Vì cậu sợ hãi, sợ hãi cái giấc mơ chẳng thấy được gì, sợ hãi cái gì đó dù không còn ký ức, cậu cũng có thể cảm giác được sự đau đớn bi thương, bủa vây mà đánh quỵ cậu……
“Cậu……” Ngô Hải nhìn Đàm Trình, do dự nói: “Cậu không muốn nhớ lại?”
Đàm Trình lẳng lặng nhìn sàn nhà, một lúc lâu sau mới mở miệng thở dài: “Tôi không dám……”
“Cứ như thế này cũng được.” Ngô Hải nhíu mày nói: “Sống tiếp thôi, cậu chỉ quên mất bảy tháng, cuộc sống của cậu còn đến mấy chục năm.”
“Đúng vậy, còn rất nhiều năm mà…..” Ngón tay Đàm Trình run lên nhè nhẹ, không biết vì sao, cậu lại cảm thấy, vài chục năm nữa sẽ dài lắm…..
“Ra khỏi Tây An chắc là sẽ tốt hơn.” Đàm Trình khẽ cười nói, “Thôi, cũng trễ rồi, tôi về nhà dọn dẹp một chút, buổi tối cùng ăn một bữa cơm đi, gọi cả Trương Tuấn nữa.”
“Được.” Ngô Hải gật gật đầu, “Cậu về trước đi, lát tôi gọi Trương Tuấn cho.”
Buổi tối, cả ba hẹn nhau ra một quán ăn khuya gần trường, ăn mấy món xào, nướng, chiên, uống một chút bia. Bia không dễ say, nên cả ba vô tư uống khá nhiều, cũng nói chuyện rất nhiều.
Ăn đến khuya, uống đến sượng người, chờ đến khi Hà Nhã Lan gọi điện thoại sống chết đòi Trương Tuấn về, ba người mới chịu tính tiền chuẩn bị ra về.
Nhưng Đàm Trình đứng lên, nhưng lại không bước ra ngoài ngay, chỉ đứng ở chỗ đó không nói gì.
“Sao không đi, say rồi à? Đứng ra đấy trông như cây cột điện.” Tính tiền xong, Trương Tuấn nhìn Đàm Trình cười nói.
Đàm Trình hơi bối rối, mở miệng một lúc lâu mới nghẹn ra một câu, “Hôm đó, thật sự xin lỗi hai cậu.”
Ngô Hải và Trương Tuấn ngẩn người, nhưng mà ngay sau đó cả hai nhoẻn miệng cười, giơ tay gác mạnh lên vai Đàm Trình.
Ba người lần lượt đưa mắt ngó nhau một cái, ngay sau đó cười phá lên.
Ngày 13 tháng 3 năm 2015, mặt trăng lưỡi liềm vẫn còn tỏa sáng khi trời đã tờ mờ hừng đông.
Đàm Trình là người ra trường sớm nhất, nên tất cả những bạn học cùng khóa ai rảnh cũng đến tiễn cậu đi, Hạ Đồng cũng đến theo.
Hai mắt hồng hồng, gương mặt đỏ rực, Hạ Đồng đứng trước mặt Đàm Trình cứ rớt nước mắt ngắn dài nói là sẽ đi tìm cậu, cậu nhìn nhìn mấy bạn học đứng xung quanh hóng hớt, không trả lời.
Mọi người bèn cho là họ đang quấy rầy cả hai nên ‘thức thời’ lảng đi chỗ khác, giáo sư Chu cũng vỗ vỗ vai Đàm Trình, đi soát vé trước.
Đến khi mọi người đã tản đi hết, Đàm Trình mới lui về sau một bước.
Hạ Đồng rất tinh tế, cô hiểu ngay ẩn ý của bước thụt lùi này. Nhưng mà cô thật sự rất thích Đàm Trình, cũng không tin cậu không có cảm giác gì với cô. Cắn chặt răng, Hạ Đồng muốn bước thêm một bước, lại bị Đàm Trình chặn lại.
“Hạ Đồng, tôi đã thử cố gắng,” Đàm Trình dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Tôi biết nói ra những lời này đối với cậu thật tàn nhẫn, nhưng là thật sự là, tôi không thể thích cậu được.”
“Tôi không hy vọng cậu sẽ thích tôi ngay bây giờ…..” Hạ Đồng tiếp tục rơi nước mắt, “Nhưng sau này, đừng phủ định cả sau này được không, không ai biết trước tương lai cả…..”
Hạ Đồng cúi đầu khóc càng to hơn, Đàm Trình không biết phải an ủi như thế nào, cậu chỉ biết vỗ nhẹ vai Hạ Đồng, đưa khăn giấy cho cô gái.
“Đúng là không ai biết trước tương lai.” Đàm Trình thấp giọng nói: “Nhưng mà không biết vì sao, tôi luôn có cảm giác tôi đã tìm được cái gì đó tôi thật sự rất yêu…..”
Nghĩ đến giấc mộng kia, Đàm Trình cúi đầu, chua xót cười, “Chi là tôi không biết đó là gì, vì tôi không còn nhớ gì cả.”
Nhưng nghe như thế, Hạ Đồng lại hiểu hết toàn bộ. Trước khi mất đi ký ức Đàm Trình đã từng nói với cô, cậu đã tìm được một người cậu rất yêu, chỉ là, cô vốn tưởng rằng Đàm Trình đã quên mất….. Cô cho rằng, đây là cơ hội ông trời ban cho cô……
Hạ Đồng lau đi nước mắt lã chã trên khuôn mặt, ngẩng đầu nhìn Đàm Trình, “Đàm Trình…. tôi….tôi thật sự thích cậu.”
“…… Tôi biết”
“Cậu có thể ôm tôi một cái không?”
Đàm Trình nhìn cô gái trước mặt cố gắng nở nụ cười, vốn định gật đầu, nhưng bỗng nhiên, một giọng nói mơ hồ vang lên trong đầu Đàm Trình, làm cậu đột nhiên ngơ ngẩn, không cử động nữa.
‘Hứa với ta….. Đừng yêu ai khác…..được không.’
Là ai……
Là ai đã từng nói với cậu như thế!
—
Là vợ ông chứ còn ai hả huhuhu……
A a a a còn hai chương nữa là được gặp lại pi sà:((((
Bình luận facebook