• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đau lòng vợ trước (2 Viewers)

  • Chương 9

Hiểu Vũ nhìn tập tài liệu mà công ty chuyển phát nhanh chuyển tới, không thể tin được Diêm Đằng lại làm giám định DNA!

Cô cho là anh sẽ tặng hoa, tặng nhẫn kim cương, tặng nhà, xe gì đó, không ngờ vậy mà anh lại đưa đến một bản báo cáo kết quả giám định DNA, chứng minh quan hệ của anh và Giai Giai là cha con.

Cùng với báo cáo giám định DNA còn có một phần văn thư của luật sư, nội dung văn thư rất đơn giản, chính là nói Diêm Đằng và Thành Giai Giai có quan hệ cha con, Diêm Đằng có nghĩa vụ cũng như quyền lợi với Thành Giai Giai, Thành Hiểu Vũ người giám hộ của Thành Giai Giai không thể tước đoạt quyền lợi và nghĩa vụ của Diêm Đằng, mà Diêm Đằng cũng có đầy đủ tư cách tranh thủ quyền giám hộ Thành Giai Giai.

Cái quái gì thế này? Chẳng lẽ anh nghĩ phương pháp giữ lại cô chỉ có cách sử dụng tư cách pháp luật sao?

Trời, cô chợt phát hiện cái người đàn ông một tay đưa tập đoàn Thiên Mạc ra thị trường đầu óc bị lấp mất rồi.

Cô cau mày nhìn báo cáo giám định DNA, bỗng nhiên chuyển ánh mắt nhìn Thành Dũng Kiên."Cha, mấy ngày nay Diêm Đằng có tới sao?"

Giai Giai còn chưa đi nhà trẻ, bình thường vẫn luôn ở nhà, cô muốn biết anh làm thế nào mà lấy được vật cần thiết để giám định DNA.

"Nói đến việc này, cha còn muốn mắng con đâu, tại sao con lại nói đối cha chứ?" Thành Dũng Kiện khó được nổi giận với con gái.

"Nói dối? Nói dối cái gì?" Hiểu Vũ không hiểu ra sao.

"Con rể đều nói với cha rồi, năm đó bởi vì cậu ấy phải chịu trách nhiệm với một người phụ nữ khác, cho nên hai con không thể làm gì khác hơn là ly hôn, thằng bé nói nó rất có lỗi với con, cũng rất có lỗi với cha, hi vọng cha có thể tha thứ cho nó."

Hiểu Vũ sợ hãi nhảy dựng lên."Cha! Chuyện này xảy ra lúc sao? Sao cha không nói với con chứ?"

Đáng chết! Nhất định là lúc đó Diêm Đằng đã giật tóc của Giai Giai đi làm dám định, nhất định là vậy!

"Cái đó không quan trọng, nhìn cha con chúng ôm nhau, vành mắt của cha cũng đỏ." Thành Dũng Kiện ý vị sâu xa nói: "Hiểu Vũ à, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, bây giờ con rể đã không cần phụ trách với người phụ nữ kia rồi, con hãy quên đi, một nhà ba người vui vui vẻ vẻ sống bên nhau, nên suy nghĩ vì Giai Giai nữa, đứa bé cần một người cha, đừng chỉ nghĩ đến chính bản thân con. . . . . ."

Hiểu Vũ vội vàng đứng lên, chạy nhanh về gian phòng của mình, nếu không cha cô vừa nói sẽ không biết phải nói bao lâu.

Cô ngồi ở mép giường ngẩn người.

Không ngờ Diêm Đằng lại thẳng thắn với cha cô như vậy, anh thật sự hy vọng hai mẹ con cô trở về bên cạnh anh sao?

Một hồi chuông điện thoại di động cắt đứt suy nghĩ của cô, cô vừa cầm điện thoại di động lên nhìn, thể hiện người điện tới khiến cô suýt đánh rơi điện thoại di động xuống đất, trái tim cũng đập điên cuồng.

Là Diêm Đằng. . . . . .

Vừa quen thuộc vừa xa lạ, dãy số này đã thật lâu không nhìn thấy rồi.

Chẳng qua, làm sao anh biết được số điện thoại di động của cô chứ?

Phòng khách vẫn truyền đến giọng nói lảm nhảm không ngừng của cha cô, cô bừng tỉnh hiểu ra nhất định là cha cô cho anh rồi, thật sự là cướp nhà khó phòng!

"Tôi đây!" Không cho anh mở miệng trước, cô trách móc nói: "Tôi đã nhận được kết quả giám định DNA anh gửi tới rồi, anh nghĩ như thế nào?"

"Anh muốn gặp Giai Giai." Giọng nói của Diêm Đằng truyền đến."Còn phải nói cho con bé biết, anh là cha nó."

Hiểu Vũ nhướng mày."Sau đó thì sao? Sau khi gặp rồi? Anh nghĩ như thế nào? Tranh giành quyền giám hộ với tôi sao?"

Mặc dù rất khó hiểu đối với hành động lần này của anh, nhưng cô sẽ nghĩ theo chiều hướng tốt, tối thiểu cũng đại biểu là anh quan tâm Giai Giai, dù sao cũng còn hơn là anh đã biết còn chẳng them quan tâm!

"Nếu như em vĩnh viễn không cự tuyệt yêu cầu gặp con gái của anh, như vậy thì anh cũng vĩnh viễn không tranh giành quyền giám hộ với em, anh chỉ muốn thỉnh thoảng gặp con bé là tốt rồi."

"Có thật không?" Hiểu Vũ nghi ngờ nhăn mày."Chỉ đơn giản như vậy?"

"Anh có thể bảo đảm, cũng có thể mời luật sư làm nhân chứng, viết lên giấy trắng mực đen."

Cô cắn cắn môi."Vậy anh tốn công tốn sức làm giám định DNA làm gì chứ, không phải có mục đích khác sao?"

Diêm Đằng bỗng bật cười nói: "Anh chỉ lo lắng em không thừa nhận Giai Giai là con gái của anh, cho nên mới phải làm giám định quan hệ cha con."

Hiểu Vũ suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Tạm thời tôi tin tưởng anh."

Anh nở nụ cười."Ngày mai đúng lúc là chủ nhật, em đưa Giai Giai ra ngoài, ba người chúng ta cùng đến khu vui chơi thiếu nhi chơi, Giai Giai còn chưa quen thuộc với anh, nên nhất định phải có em bên cạnh mới được."

"Ngày mai?" Làm sao mà nhịp tim của cô cũng đập nhanh hơn vậy, giống như người anh hẹn là cô vậy

"Không phải đã nói, em không thể từ chối khi anh yêu cầu được gặp con gái sao?"

Hiểu Vũ nghĩ một đằng nói một nẻo nói: "Được rồi, ngày mai thì ngày mai, dù sao tôi cũng không có việc gì, chỉ định lật báo chí tìm việc làm. . . . . ."

Rõ ràng cô cũng rất muốn cùng với anh ba người đi chơi, Giai Giai nhất định cũng sẽ rất vui vẻ, có cả ba ba, Giai Giai chưa từng đi chơi cùng ba. . . . . .

"Nói đến công việc ——" Diêm Đằng dừng một chút."Anh biết rõ em đã tự động bỏ việc, thì sau này cũng sẽ không đi làm nữa, có lẽ em muốn biết một chuyện, hôm nay anh đã sa thải đốc công rồi."

"Cái gì?" Hiểu Vũ cực kỳ tức giận nhảy dựng lên."Anh anh anh...anh sa thải đốc công?"

Đốc công còn phải nuôi cha mẹ già cùng con nhỏ, hơn nữa luôn luôn làm việc nghiêm túc, có trách nhiệm, tại sao anh có thể sa thải đốc công chứ? !

"Anh biết rõ em thờ ơ đối với với những người bị em liên lụy mà mất đi công việc, cũng tùy anh có sa thải bọn họ hay không, anh chỉ nói với em một tiếng mà thôi, ngày mai gặp, chín giờ anh qua đón em."

"Diêm Đằng! Diêm Đằng!"

Cô nhìn chằm chằm điện thoại di động, anh đã cúp máy.

Thật tốt! Anh đang buộc cô nhất định phải làm việc dưới mi mắt của anh mới được!

Vừa hạ một trận mưa nhỏ, mặt trời chiều ngã về tây, gió nhẹ nhàng phất qua cây cối, trong vườn một trận mát mẻ, tách rời không khí nóng bức.

Giai Giai ngủ thiếp đi trong lồng ngực Diêm Đằng, Hiểu Vũ mua kem cùng khoai tây chiên, hai người ngồi ở dưới bóng cây bên ngoài, nhìn cách đó không xa những bạn nhỏ tinh lực dư thừa kia vẫn đang cố gắng xếp hàng trước những trò chơi kia.

Bọn họ chơi cả ngày ở vương quốc trẻ thơ, Giai Giai hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cái gì cũng muốn chơi, con bé chẳng những không sợ Diêm Đằng chút nào, còn papa, papa rất thân thiết, một mực đu trên người Diêm Đằng không chịu xuống, còn không cho Hiểu Vũ ôm, khiến người mẹ như Hiểu Vũ rất mất mặt.

Chẳng qua, nhìn gương mặt thiên sứ của con gái đang ngủ say trong lòng Diêm Đằng, cô rất xúc động.

Cô quả thật không có tư cách tước đoạt quyền lợi có được tình thương của cha của con gái, cô cho là Giai Giai sẽ không muốn có một người ba, thì ra là cô đã sai lầm rồi, Giai Giai là đứa trẻ trưởng thành sớm, giấu hết nguyện vọng dưới đáy lòng, là cái người mẹ như cô thần kinh không ổn định, mới có thể không nhìn ra.

Mà Diêm Đằng, mặc dù anh không có làm tròn trách nhiệm người cha, nhưng lén lút sinh ra đứa con của anh, nói thế nào cũng do cô không đúng.

Có lẽ cô nên suy nghĩ, mỗi tuần để Giai Giai và Diêm Đằng gặp nhau một lần, có lẽ cũng có thể để Giai Giai về ngủ với anh qua đêm. . . . . .

"Khụ!" Dây dưa dài dòng không phải là của tác phong của cô, cô nhìn phương xa hắng giọng."Bắt đầu từ tuần sau, mỗi tuần anh để ra một ngày đến đưa Giai Giai đến nhà của anh đi! Tôi thấy con bé cũng không sợ anh, không cần phải có tôi đi theo."

"Hiểu Vũ ——" Diêm Đằng vừa mừng vừa sợ nhìn cô, xem ra hôm nay quyết định đi chơi là đúng, cô mềm hoá rất nhiều.

Khi cô tuyên bố sẽ dẫn Giai Giai trốn đi ở trong phòng làm việc của anh, thật sự hù dọa anh.

Cho nên anh mới sử dụng thủ đoạn giám định DNA, chỉ hi vọng thông qua điều khoản của luật pháp để cho cô hiểu, anh có quyền cũng như nghĩa vụ với Giai Giai, sẽ không bởi vì cô trốn tránh mà thay đổi.

Mục đích của anh chỉ có một, chính là để cho cô biết khó mà lui, không cần thật sự mang theo con gái biến mất khỏi thế gian, để cho anh không tìm được người.

"Đúng rồi, tôi có xin lỗi với anh chưa?" Hiểu Vũ cắn môi dưới."Xin lỗi vì đã sinh ra con của anh, nhưng lúc đó tôi thật sự không thể bỏ được đứa bé."

"Em không hề có lỗi gì cả, tất cả sai lầm đều do anh." Diêm Đằng nhẹ nhàng nắm tay của cô."Anh rất vui mừng vì quyết định của em, nếu như không phải em sinh đứa bé ra, làm sao anh có thể ôm được con bé như vậy, hài lòng như vậy chứ?"

"Có thật không?" Hiểu Vũ nghiêng đầu không xác định nhìn anh."Không phải anh rất tức giận sao?"

"Anh tức giận bản thân mình." Diêm Đằng nhìn cô thật sâu."Anh tức giận bản thân anh vào lúc em mang thai, lúc sinh con cũng không ở bên cạnh chăm sóc, để cho em chịu khổ một mình."

dienndannleequyydonn

Diêm Đằng căng thẳng nắm tay cô, khẩn thiết nói: "Hiểu Vũ, anh hi vọng còn có cơ hội đền bù."

Hiểu Vũ gần như muốn chìm hãm khi trong đôi mắt của anh, ánh mắt như thế sẽ làm cô đầu hàng ngay lập tức!

Cô không để lại dấu vết rút tay về, nhún nhún vai."Đều đã qua rồi."

Anh đau lòng nhìn một bên mặt xinh đẹp của cô, hơi vểnh khóe miệng, dưới ánh nắng chiều, hiển hiện ra dáng vẻ không thèm để ý chút nào.

Nhưng anh biết, đâu phải một câu mọi chuyện đã qua là có thể quên hết được, nhất định cô phải chịu rất nhiều khổ sở, bà mẹ chưa chồng dù sao vẫn không được tiếp nhận trong xã hội Đài Loan, bờ vain ho nhỏ của cô phải thừ nhận như thế nào?

"Khụ, ngày mai tôi sẽ về công ty, anh hãy cho đốc công đi làm lại đi! Anh như vậy thật quá đáng, nếu như hai hôm nay anh ấy luẩn quẩn mà tự sát thì làm thế nào?"

Diêm Đằng nở một nụ cười."Anh gọi điện nói với chủ nhiệm Hứa, bao giờ thì em trở lại công trường, thì lúc đó anh ta sẽ được trở về công trường, trái tim em rất mềm yếu, sẽ không để cho bọn họ đợi quá lâu."

"Cái gì? Anh ——" cô tức giận đến mức nói không ra lời, mình bị anh ăn được gắt gao sao? Ngay cả người đốc công không có quan hệ máu mủ gì với cô mà cũng lấy ra để uy hiếp cô được.

"Nhưng,ại sao em lại lựa chọn làm việc ở công trường?" Diêm Đằng ngưng mắt nhìn mặt cô."Có biết gặp lại em như vậy, anh rất đau lòng, rất áy náy, cũng thật tự trách hay không, vợ cũ của mình lại làm việc ở công trường, rốt cuộc thì anh đã làm gì với em, để cho em phải rơi vào loại tình cảnh đó."

"Không quan hệ với anh, là tôi tự chọn, ôm trách nhiệm vào người mình làm chi chứ?" Hiểu Vũ liếc anh một cái, hời hợt nói: "Thật ra thì cũng không có lý do gì cả, cũng bởi vì lương của công nhân cao, nếu không trình độ học vấn không có, chẳng lẽ tôi đi làm ở tiệm ăn nhanh hay cửa hàng tiện lợi sao? Lương 1 giờ chỉ có 7, 8, 10 nguyên, hoàn toàn không thể nuôi sống ba tôi và Giai Giai, mà cạnh tranh mỗi chỗ trống nhân viên văn phòng trong công ty cũng quá kịch liệt, tôi hoàn toàn không cạnh tranh nổi với những cô gái trẻ xinh đẹp mới tốt nghiệp đại học."

Lý do của cô khiến anh càng đau lòng, anh hỏi: "Ông nội đâu? Sao vẫn không gặp ông vậy?"

"Hai năm trước ông nội đã qua đời rồi, xơ gan, bởi vì không có người hiến gan, cũng không còn tiền mua gan, cho nên. . . . . ." Cô một trận nghẹn ngào, đôi mắt đẫm lệ.

Diêm Đằng cũng cảm thấy buồn bã không thôi, sự qua đời của ông nội cô giống như do anh gián tiếp tạo ra, nếu như bọn họ vẫn còn ở cùng nhau, tiền thuốc thang hoàn toàn không phải vấn đề.

Anh xốc lại tinh thần, hỏi chuyện phiếm với cô: "Hiểu Khải đâu? Cậu ấy không có làm việc giúp đỡ gia đình sao?"

Theo thời gian tính toán, em trai cô cũng tốt nghiệp đại học, có thể chia sẻ gánh nặng gia đình rồi.

"Hiểu Khải. . . . . ." Hiểu Vũ hạ tròng mắt xuống, hai vai trong nháy mắt cũng có vẻ mất hết sức lực."Haiz, ngày tốt nghiệp đại học, thằng bé và bạn học đi hộp đêm ăn mừng, uống say rồi xảy ra sung đột với người khác, huyết khí phương cương lấy chai rượu đập bể đầu đối phương, còn đẩy người đó xuống cầu thang, người đó bị chấn thương sọ não, cho tới bây giờ còn chưa tỉnh lại."

Cô đột nhiên ý thức được khoảng cách của cô và anh càng ngày càng xa hơn, cô bây giờ, chỉ làm liên lụy đến anh mà thôi.

"Bọn họ kiện Hiểu Khải rất nhiều tội danh, giết người không thành, đánh người trọng thương gì đó, Hiểu Khải bị khởi tố, xử mười hai năm tù, bây giờ còn đang ngồi tù, mỗi tháng tôi cũng phải trả đối phương một khoản tiền thuốc men. . . . . ."

Trong lòng Diêm Đằng cảm thấy chấn động không gì sánh nổi.

Thì ra những thứ này chính là nguyên nhân cô phải đến công trường làm việc kiếm tiền, cô phải nuôi ba cô và Giai Giai, còn phải trả tiền bồi thường, có thể ngay cả tiền thuốc men của ông nội cô còn chưa trả hết.

Bờ vai nho nhỏ này của cô gánh lấy gánh nặng của cả gia đình như thế nào? Anh thật sự quá đau lòng.

"Chúng ta đi thôi!"

Diêm Đằng bỗng nhiên đứng lên.

Anh đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể để cho cô giao những gánh nặng trên người kia cho anh, lòng cô còn tồn ngăn cách với anh, cho nên có thể không quá dễ dàng.

"A ——" Hiểu Vũ kinh ngạc, bị động đứng dậy."Được, đi thôi, cũng không sớm nữa."

Đáng chết, tình cảnh của cô nhất định là dọa đến anh rồi, nếu không anh sẽ không nghe xong chuyện nhà cô, ngay cả một phản ứng cũng không có đã nói phải đi.

Mặc dù bốn năm đã qua, trời vẫn là trời, đất vẫn là đất, trời đất có thể hòa vào cùng một chỗ sao?

Không thể.

Hiểu Vũ sắp phát điên mất rồi!

Vì giữ lại công việc cho đốc công, cô trở lại công trường làm việc, nhưng bắt đầu từ ngày đó, thì Diêm Đằng lại ngày ngày đến công trường tuần tra.

Trời mới biết đó là tuần tra kiểu gì, chẳng những mời tất cả mọi người uống nước, ngay cả bữa trưa, điểm tâm chiều đều bao hết.

Không chỉ như thế, ánh mắt của anh luôn dừng ở trên người cô, làm cho mọi người liên tục hỏi quan hệ của cô và tổng giám đốc là như thế nào, tổng giám đốc có phải đang theo đuổi cô hay không.

Hành động của anh làm cho cô có khổ mà không thể nói, không thể nói cô là vợ trước của tổng giám đốc, cũng không thể mở mắt nói lời bịa đặt là cô và tổng giám đốc không hề có một chút quan hệ nào.

Không chỉ như thế, cô còn phát hiện công việc của mình giảm bớt rất nhiều, đốc công chuyên giao một số công việc nhẹ nhàng cho cô, nghĩ cũng biết là ai ra lệnh.

Ở công trường đã truyền ra tin tức vụ tai tiếng tình cảm "Tổng giám đốc theo đuổi nữ công nhân" , thậm chí còn truyền đến Tổng Công Ty, còn có người đặc biệt tới đây xem sắc đẹp của cô, sau đó thất vọng rời đi.

Chết mất!

Cô cũng không phải động vật trong sở thú, tại sao lại phải mặc cho người ta nhìn? Còn bình phẩm từ đầu đến chân nữa chứ.

Sau đó, chuyện càng không thể tưởng tượng được cũng xảy ra.

"Hiểu Vũ, cháu thật đúng là vợ trước của Tổng giám đốc sao?"

Cô hoảng sợ không nhỏ, giương mắt mà nhìn dì Tam Hảo vừa hỏi cô.

Dì Tam Hảo là người bát quái nhất ở công trường, chết rồi! Làm sao dì ấy biết điều bí mật này?

"Nhìn phản ứng của cháu là thật rồi?" Dì Tam Hảo hài lòng tự đắc nhìn cô chằm chằm."Ngày hôm qua dì đi thẩm mỹ viện uốn tóc, thấy một quyển tạp chí cũ từ rất lâu trước kia, bìa tạp chí là hình ảnh cháu đi theo Tổng giám đốc bước vào lễ đường kết hôn, dì liền xem bên trong, thật sự nhìn thấy tên tuổi của cháu, viết cái gì chim sẻ biến thành Phượng hoàng, thư ký trở thành phu nhân người thừa kế của tập đoàn Thiên Mạc, thật sự đặc sắc..., dì đã sao vài bản chia cho mọi người. . . . . ."

"Cái gì?" Hiểu Vũ nhìn chằm chằm dì Tam Hảo, quà tặng trên trời rơi xuống, thật sự là đập vào đầu cô thật đau!

"Cháu không cần phải cảm ơn dì đâu!" Dì Tam Hảo cười vỗ vỗ bả vai của cô."Bây giờ mọi người đều biết đến thân phận của cháu rồi, ngay cả chủ nhiệm Hứa cũng phải nể cháu ba phần, cháu lên đời rồi!"

Một ngày sau đó, Hiểu Vũ phát hiện mỗi người đều khách khách khí khí với cô, chủ nhiệm Hứa còn rất thân thiết chạy tới bắt tay với cô, đôi tay dâng lên một cốc nước lạnh cho cô uống, liên tiếp xin vô vào phòng nghỉ ngồi xem ti vi.

Gần tối, Diêm Đằng tới, anh vừa bước một chân vào công trường, cô đã vội vàng kéo anh đến một nơi xa một chút.

"Mọi người đã biết em là vợ cũ của anh rồi !" Cô tức giận hổn hển nói.

Diêm Đằng khẽ mỉm cười nhìn cô."Thật sao?"

"Còn"Vậy sao" ?" Hiểu Vũ giận chó đánh mèo nhìn anh chằm chằm."Anh có biết cả ngày hôm nay tôi có bao nhiêu xấu hổ sao? Tất cả mọi người đều đối xử thận trọng với tôi, hình như rất sợ đắc tội tôi vậy, cũng không giao việc cho tôi, còn bảo tôi nghỉ ngơi xem ti vi, tôi cũng không biết bản thân tới làm gì nữa!"

Diêm Đằng nhìn cô dịu dàng."Bình thường em sống vất vả, thì nhân cơ hội này nghỉ ngơi cho khỏe một chút."

"Cái gì? Tôi đang nghỉ phép sao?" Hiểu Vũ nổi đóa nhìn anh, cách nói này hoàn toàn không hề Logic!"Tôi tới để làm việc lại bảo nghỉ ngơi, điều này quá kỳ cục, anh cảm thấy tôi thật sự an tâm nghỉ ngơi ở nơi này sao? Nếu tôi thật sự gác chân xem ti vi, không phải là cáo mượn oai hùm rồi sao?"

Diêm Đằng bật cười."Nhưng em cũng hiểu, mọi người không thể nào sẽ đối đãi với em như Thành Hiểu Vũ trước kia nữa."

"Cho nên, bây giờ tôi mới nói chuyện này với anh!" Hiểu Vũ nắm quả đấm, gương mặt kiên quyết.

Anh dò hỏi nhìn cô, đợi cô nói tiếp.

"Tôi định tìm việc làm ở nơi khác, nhưng anh phải đồng ý với tôi, không được sa thải bất kỳ người nào."

Anh cười nhạt."Không bằng như vậy đi, em đến Tổng công ty làm việc, như vậy thì em có việc làm mới, mà anh cũng sẽ không vì quan hệ của em mà sa thải bất kỳ ai cả."

Trài tim Hiểu Vũ nhảy dựng, cô sững sờ nhìn anh."Tổng Công Ty?" Cô vạn vạn không ngờ anh sẽ đưa ra ý kiến này.

"Thư ký Hà thăng chức, tháng sau cô ấy phải thăng lên làm trưởng phòng nhân sự, ghế thư ký bị trống đúng lúc do em bổ khuyết, hơn nữa em cũng có kinh nghiệm, có thể nhanh chóng tiếp nhận, là ứng cử viên thích hợp nhất."

"Chuyện này. . . . . . Đây là thật sao?" Hiểu Vũ nghi ngờ."Đây cũng quá khéo rồi?"

Diêm Đằng lại nở một nụ cười."Thư ký Hà phải nỗ lực mấy năm trời mới có cơ hội thăng chức, còn phải đi thi mấy loại chứng chỉ, em nói quá khéo, chỉ sợ cô ấy sẽ không tán thành cách nói của em."

"Không phải, đương nhiên tôi rất khẳng định năng lực của chị Hà, nhưng sao lại đúng lúc như vậy chứ, chuyện tôi là vợ trước của anh vừa bị phát hiện, tôi muốn đổi công việc, chị Hà lại đúng lúc được thăng chức. . . . . ."

"Cho nên mới có câu không khéo không thành sách, không phải sao?" Bên môi Diêm Đằng chứa đựng nụ cười, giống như tán gẫu nói.

"Được rồi!" Vì không liên lụy người vô tội, cô chỉ có thể tiếp nhận đề nghị của anh.

"Dù sao em cũng không ở lại đây được nữa, chờ thêm một ngày thì sẽ xấu hổ một ngày, ngày mai hãy đến Tổng Công Ty trình diện đi! Bảy giờ anh đến đón em."

Tại sao cần anh đón chứ? Hiểu Vũ há mồm muốn kháng nghị gì đó, Diêm Đằng thần thái sáng láng lại nói tiếp ——

"Hôm nay là ngày của cha, buổi tối mang cha và Giai Giai ra ngoài ăn cơm, anh đã đặt nhà hàng trước rồi, em gọi điện thoại về nhà nói một tiếng, đợi chúng ta cùng về đón cha."

Hiểu Vũ kinh ngạc nhìn anh.

"Sao vậy?" Anh kéo cô vào trong ngực."Chẳng lẽ em không muốn cho cha trải qua một ngày của cha thật vui vẻ sao?"

"Đâu. . . . . . đâu có?" Cô đỏ mặt

Trời chiều biến mất rồi, cả người Hiểu Vũ bị ôm chặt trước ngực Diêm Đằng, xung quanh đều mùi thuốc lá đàn ông trên người anh cùng mùi vị một loại nước hoa.

Đáng chết! Cô rất muốn được anh ôm suốt như vậy. . . . . . Người đàn ông này đang mê hoặc cô, tuyệt đối đang mê hoặc cô.

Chẳng qua, hôm nay là ngày của cha. . . . . . Được rồi! Xem ra cô không có lý do gì để phản đối rồi, nhưng cũng không phải vì anh, là vì cha cô!

Ngày đầu tiên trình diện, Hiểu Vũ đi theo tập sự bên cạnh thư ký Hà, thật ra thì công việc cũng không có thay đổi gì, cô rất nhanh thì đã tiến vào trạng thái rồi.

... .....dieendaanlleqquydoon.....

Buổi trưa, hai người phụ nữ ăn bữa trưa đơn giản ở quán cà phê bên cạnh công ty, thư ký Hà bảo là muốn ăn mừng cô trở lại, cho nên làm chủ mời khách.

"Nhờ hồng phúc của em, ghế trưởng phòng nhân sự chị muốn đã lâu cuối cùng cũng là của chị, em ăn nhiều một chút, không đủ thì gọi thêm." Thư kỳ Hà đẹp lạnh lùng khó được vẻ mặt tươi cười.

Hiểu Vũ miệng đầy mỳ Ý, vội vàng nuốt xuống, "Chị Hà, chị quá khách khí rồi, sao lại là nhờ phúc của em chứ, là chị có thực lực mới đúng."

Thư ký Hà khẽ mỉm cười."Không cần nói với chị là em không biết, tổng giám đốc vì muốn em trở về nên mới cho chị thăng chức chứ."

"Khụ khụ khụ! Cái —— cái gì?" Hiểu Vũ bị sặc vội vàng uống hớp cà phê, điều khí.

"Mấy ngày trước, tổng giám đốc đột nhiên nói muốn điều chị đến bộ phận nhân sự, hỏi ý kiến của chị, đương nhiên là chị cầu cũng chẳng được, chẳng những tiền lương cao hơn rất nhiều, còn có trợ cấp quản lý, tiếp theo thì tổng giám đốc nói cho chị biết, em sẽ đến tiếp nhận công việc của chị."

Hiểu Vũ kinh ngạc nhìn thư ký Hà.

Mấy ngày trước, thân phận vợ trước của cô còn chưa bị bại lộ, làm sao Diêm Đằng lại biết cô sẽ không chịu nổi cảnh thủ thỉ ở công trường mà đưa ra ý rời khỏi công trường chứ, còn sắp xếp xong xuôi công việc cho cô trước nữa?

"Bốn năm trước, hai người kết hôn vội vàng lại nhanh chóng ly hôn, lưu lại cho bên ngoài một đống dấu chấm hỏi tiếng than sợ hãi, chị cũng sau khi ở cữ xong trở lại mới biết xảy ra chuyện lớn như vậy." Thư ký Hà thở dài."Có thể em không biết, bốn năm qua, khắc họa về cuộc sống của tổng giám đốc cũng chỉ có hai chữ công việc, anh ta biến thành một người cuồng công việc không hơn không kém, chị nhìn còn thấy lo lắng cho anh ta."

"Thật . . . . . Thật sao?" Trái tim Hiểu Vũ từng đợt kinh hoàng .

Nói như vậy, bên cạnh anh không có người phụ nữ khác?

Sau khi gặp lại, cô cố ý chưa từng hỏi tình hình bây giờ của anh, muốn ở trước mặt anh giả vờ không quan tâm, trên thực tế cô quan tâm muốn chết!

"Năm tháng trước, có một đốc công bị sa thải bất mãn mang theo dao găm đâm bị thương tổng giám đốc ở cửa, lúc ấy chị cũng có mặt, tổng giám đốc đổ máu đầm đìa, bọn chị đều bị dọa sợ, khẩn cấp đưa đi cấp cứu mới nhặt về một mạng, bác sỹ nói vết thương rất gần nội tạng, nếu như gần thêm chút nữa cũng không cứu nổi. . . . . ."

Hiểu Vũ bỗng nhiên run sợ một trận, thiếu chút nữa ngay cả chén cà phê cũng cầm không vững.

Cái... cái gì. . . . . Anh từng bồi hồi ở cửa ải sống chết, mà cô lại không biết gì cả.

Trong nháy mắt, đối mắt to đen nhánh của cô ngập nước.

"Tổng giám đốc ở phòng chăm sóc đặc biệt ba ngày, ở bệnh viện nửa tháng, rồi sau đó nghỉ ngơi một tháng mới dần dần hồi phục như cũ, mỗi ngày đều là chị đưa canh do chị Lâm nấu đến cho anh ta, lúc ấy chị cực kỳ cảm động, ngay cả có danh lợi cùng tài phú, nhưng bên cạnh anh ta lại không có một người nào có thể chăm sóc cho anh ta."

Hiểu Vũ cảm thấy tim mình như bị ai níu chặt một cái, tưởng tượng tình cảnh lúc ấy, anh làm thế nào mà vượt qua được hàng ngày chứ? Nếu như cô ở bên cạnh anh. . . . . .

"Hiểu Vũ ——" thư ký Hà hớp một ngụm cà phê."Như đã nói, chuyện hai người ly hôn để lại trong lòng Tổng giám đốc sự áy náy rất lớn, vì để em trở lại bên cạnh anh ta, mấy ngày trước còn nói chị phái người đến một cửa hàng thẩm mỹ nhỏ đặt một bản tạp chí cũ có hình bìa của hai người, nói là như vậy thì em sẽ trở lại, thật là làm chị không hiểu ra sao. . . . . ."

Hiểu Vũ ngây ngẩn cả người.

Thì ra là anh. . . . . .

Lượn một vòng, cô lại trở về tập đoàn Thiên Mạc, lại trở về bên cạnh Diêm Đằng. . . . . .

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom