-
Chương 10
Địa điểm của đợt du lịch hàng năm của công nhân viên tập đoàn Thiên Mạc năm nay là đảo Bali, có sự kiện cuốn tạp chí, Hiểu Vũ thật sâu cảm thấy nhất định cái này cũng là âm mưu của Diêm Đằng.
Nếu không làm sao lại có sự trùng hợp như vậy chứ? Cô mới đi làm được hai tuần lễ, công đoàn công ty lại đột nhiên tuyên bố cho nhân viên công ty đi du lịch, hơn nữa một tuần lễ sau sẽ lên đường.
Cho nên —— cô quyết định không tham gia, không cho Diêm Đằng một cơ hội nào để thực hiện âm mưu.
Trên thực tế, quan trọng nhất là, đó là địa điểm năm đó bọn họ hưởng tuần trăng mật, cũng là nơi mà cô và anh có một đêm duy nhất, cũng có được Giai Giai, cô thật sự sợ hãi sẽ thấy cảnh thương tình. . . . . .
"Giai Giai của chúng ta nhất định rất vui vẻ, muốn ngồi máy bay sao. . . . . ." Thành Dũng Kiện đang chơi đùa với Giai Giai, vừa vui vẻ nói.
Hiểu Vũ đang đơm lại nút áo bị bung của Giai Giai, nghe được lời của cha, cô nhanh chóng ngước mắt lên, trừng mắt."Cha, cha nói vậy là có ý gì? Tại sao Giai Giai muốn ngồi máy bay?"
"Cái con bé này sao lại mau quên như vậy chứ? Mấy ngày nữa không phải sẽ đi đảo Bali chơi sao? Cha chưa từng ngồi máy bay, không biết đến lúc đó có sợ hay không. . . . . ."
"Cha!" Cô bỗng đứng phắt dậy, quần áo may vá rơi xuống đầy đất."Có phải cha lại có chuyện gì quên nói cho con biết không? Cha và Giai Giai muốn đi chơi ở đảo Bali, sao con lại không biết?"
"Con không biết?" Thành Dũng Kiện gãi gãi đầu."Tại sao có thể như vậy? Con rể nói nhân viên công ty đi du lịch, muốn chúng ta cùng đi, cha liền đem tất cả giấy tờ cần thiết của ba chúng ta cho thằng bé đi làm hộ chiếu rồi."
"Trời ơi, cha!" Cô sắp điên mất rồi."Con không muốn đi, cũng không đăng ký, đó là nơi con và Diêm Đằng hưởng tuần trăng mật, con không muốn đi!"
"Vậy làm sao bây giờ?" Thành Dũng Kiện lại gãi đầu một cái."Cha đã khoe khoang với tất cả hàng xóm sẽ xuất ngoại chơi, Giai Giai cũng rất hưng phấn muốn ngồi máy bay, con. . . . . . Con hãy đi đi."
Hiểu Vũ nhìn chằm chằm cha mình, mãnh liệt hoài nghi ông thông đồng với Diêm Đằng, muốn ép cô cùng đi.
Việc đã đến nước này, cô không đi được không?
Cha là cha của cô, con gái cũng là con gái của cô, nếu như cô kiên trì không đi, bọn họ cũng không được đi, nhất định sẽ rất thất vọng.
Vì vậy mấy ngày sau, cô nghiêm mặt lên đường.
Cuối cùng, cô vẫn đến đảo Bali một lần nữa, nơi khiến cho lòng cô ngập tràn cảm xúc, thật ra không có gì khác so với bốn năm trước, tuy đông du khách, không khí vẫn là nhàn nhã như vậy.
Thành Dũng Kiện cùng Giai Giai ngồi một hàng ghế, hai ông cháu đều rất hưng phấn, Giai Giai lần đầu tiên ngồi xe du lịch lớn, con bé ríu rít nói chuyện không ngừng.
Hiểu Vũ một mình một người ngồi, trên cổ đeo vòng hoa do dân bản xứ tặng, tầm mắt mới thu hồi khỏi ngoài cửa sổ, thình lình thấy chỗ trống bên cạnh nhiều thêm một người.
Hiểu Vũ nhìn gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, có chút kinh ngạc.
Không phải anh vừa lên một chiếc xe khác sao? Thế nào lại xuất hiện trên xe này rồi ?
Tối hôm qua cô mất ngủ, hiện tại thì lại giống như có chút hoảng thần, phản ứng của cô ngơ ngác.
"Nơi này không hề thay đổi chút nào, đúng không?" Miệng Diêm Đằng mang theo ý cười nhẹ nhàng, nắm tay của cô, nhìn cô sâu sắc."Ở nơi này, em giao bản thân cho anh, cũng là ở nơi này, chúng ta có Giai Giai bảo bối của tuần trăng mật."
Hiểu Vũ xấu hổ muốn chết, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng lên, bên tai cũng nóng."Anh anh anh...lúc này anh nói những điều này làm gì? Bây giờ vẫn còn là ban ngày. . . . . ."
Đáng chết! Có sơ hở trong lời nói, lời của cô co sơ hở rồi!
Quả nhiên, Diêm Đằng cười."Vậy buổi tối anh lại nói."
Anh cầm tay cô lên, đưa lên bên môi hôn nhẹ.
Trong lúc nhất thời, Hiểu Vũ sững sờ không tỉnh táo lại được.
Trời mới biết, tâm tình của cô có lẽ cả đời đều bị người đàn ông này thao túng rồi. . . . . .
Âm mưu, quả nhiên là âm mưu.
Ngày thứ nhất ngủ lại khách sạn chính là Villa cao cấp mà bọn họ ở vào tuần trăng mật, Diêm Đằng cố ý muốn gợi lại ký ức của cô, làm sao cô có thể chống đỡ được chứ?
Tâm trạng sau một trận rối loạn, ở đại sảnh cô lấy được thẻ ra vào, quay đầu lại nhưng không thấy bóng dáng của cha cùng Giai Giai, cũng không nhìn thấy Diêm Đằng, bọn họ đều đi đâu rồi?
"Hiểu Vũ, em đang tìm cha em và con gái sao?" Thư ký Hà kéo vali đi tới."Bọn họ cùng các gia đình mang theo em nhỏ đi chơi ở Thế giới nhi đồng rồi, nghe nói buổi tối có cả tiệc nữa, còn có tiết mục kể chuyện xưa và chương trình thám hiểm nữa, lát nữa chị cũng muốn dẫn con trai chị đi, có thể rất khuya mọi người mới về phòng, tự em hãy lên phòng trước đi!"
Hiểu Vũ thầm rên một tiếng trong lòng, lời nói của thư ký Hà lại càng khiến lòng cô bất an.
Cô đã không còn ngốc nghếch ngây thơ nữa rồi, ly khai cha cô và Giai Giai, Diêm Đằng muốn làm gì đây?
Nghĩ đến ý đồ của anh, cơ thể của cô không khỏi sinh ra một trận khô nóng.
Cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi anh tiến vào, còn nhớ rõ sự co rút lúc lên đỉnh, cái cảm giác khoái hoạt đó không gì có thể thay thế được, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ tìm một người đàn ông khác.
Trừ anh ra, cô hoàn toàn không thể chấp nhận sự đụng chạm của một người đàn ông nào khác, thân mật với người khác như vậy, cô không thể tượng tượng được, và cô cũng không muốn.
Mấy năm nay, cô để tâm nuôi nấng con gái, dùng sự bận rộn để quên đi nhu cầu sinh lý của mình.
Thật ra thì cũng đều rất tốt, dục vọng giấu ở sâu trong thân thể rất an phận, cũng không có tác quái, cũng không phát ra tần số thúc giục cô đi tìm người đàn ông khác cái gì, cho nên làm sao mà vừa tới nơi này cô đã khởi sướng bệnh háo sắc lên rồi?
Loại bỏ suy nghĩ, ngồi lên xe do nhân viên phục vụ điều khiển, càng đến gần gian phòng, tim cô càng đập nhanh hơn.
Vil¬la dựa núi nhìn ra biển, chính là Vil¬la Hoa Lan cao cấp mà trước kia đã ở.
Thanh toán tiền boa, phục vụ sau khi giỡ hành lý xuống liền đi, bốn phía yên lặng, chỉ có tiếng sóng biển dâng lên.
Giường có bốn cột lụa trắng rủ xuống rất lãng mạn, Hiểu Vũ khẽ vuốt ve chiếc giường mềm mại, trong mũi ngửi được mùi thơm cháo trứng, cô hít một hơi thật sâu, nghĩ đến tình cảnh khi đó cô phá đám ngã bệnh, Diêm Đằng hết lòng chăm sóc cô.
Trời ơi, tại sao mọi chuyện lại như hiển hiện rõ mồn một trước mắt như vậy?
Vì tránh cho càng nghĩ càng sâu, cô vội vàng mở hành lý ra, lấy quần áo đi tắm.
Sau khi tắm nhẹ nhàng sảng khoái hơn, cô ngồi ở trước bàn trang điểm sấy tóc, thổi khô một nửa thì mệt mỏi không sấy nữa, dù sao trời nóng nực, sẽ rất nhanh khô.
Cô vừa đứng lên, thì cảm thấy có người tới.
Dĩ nhiên không phải cha cô và Giai Giai rồi, bình thường Giai Giai còn chưa vào, thì âm thanh đã tới rồi, hơn nữa nơi này chỉ có một cái giường, rõ ràng bọn họ ở trong một villa khác của khu du lịch rồi.
Cho nên . . . . . Nhịp tim của cô, hô hấp dần dần dồn dập, nín thở mà đợi.
Diêm Đằng đi tới, hơn nữa bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cặp mắt tràn đầy kích tình, giống như một chú Hắc Báo trước khi săn mồi, nói rõ nó sẽ không đợi thêm nữa, giờ phút này anh sẽ ăn cô.
Nhìn thấy thật sự là anh, trong lòng Hiểu Vũ không hiểu được cuồng loạn, cô không tự chủ đưa lưỡi ra làm ẩm ướt đôi môi khô nóng của mình.
Từ trong gương cô thấy được Diêm Đằng đi tới phía sau cô, anh không nói gì, trực tiếp ôm cô từ phía sau, bàn tay to của anh vòng qua eo cô, để cho cơ thể của cô dính sát vào anh.
Cảm nhận được cơ thể bền chắc mạnh mẽ lại cứng rắn của anh, cô rùng mình một cái.
Đáng chết! Cô đang đợi anh, cả ngày, cô đều đang đợi giờ phút này. . . . . .
Ngón cái của anh quét qua nụ hoa đã đứng thẳng dưới lớp áo choàng tắm của cô, đôi mắt cô mờ mịt thở hổn hển, anh khẽ liếm vành tai cùng cổ của cô, cô không tự chủ được phát ra một tiếng thở gấp, lại ngửa đầu thuận theo anh.
Anh kéo dây áo choàng tắm của cô xuống, áo choàng tắm của cô rơi trên mặt đất, anh ôm cô, đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, khăn tắm bên hông anh cũng theo đó rơi xuống.
Màn đêm lại tới, trong Villa không mở đèn, bên ngoài cay cối tản ra mùi hoa nồng đậm, giống như thuốc trợ tình, trong không khí chỉ có tiếng gió cùng tiếng sóng biển, còn có tiếng thở dốc kích tình của bọn họ.
Diêm Đằng trằn trọc bú, hôn khắp toàn thân cô, ánh mắt đen của anh âm u, giọng nói khàn khàn lặp đi lặp lại anh yêu em.
Hiểu Vũ nhìn vết sẹo lưu lại vì phẫu thuật trước ngực anh, so với cô tưởng tượng còn dài hơn, không khó tưởng tượng lúc đó thương thế của anh nặng thế nào.
Nếu như một đao kia đâm vào trái tim, cõi đời này cũng không còn Diêm Đằng nữa. . . . . .
Trong lòng cô níu chặt lại, chủ động ôm lấy anh.
Cảm thấy cô chủ động, lòng Diêm Đằng khẽ run lên, anh ôm lại cô, cuồng dã hôn môi cô.
Nhiệt độ cơ thể của anh cuốn bay thần trí của cô, vật đàn ông cứng rắn nóng bỏng chìm sâu vào nơi mềm mại của cô, Hiểu Vũ không cách nào tự quyết cả người run rẩy.
Ngón tay của cô trượt vào trong làn tóc sau cổ anh, như một cô xử nữ già đã đói khát rất lâu, chỉ mong giờ khắc này vĩnh viễn sẽ không dừng lại.
Thừa nhận đi, cô thật sự rất yêu anh. . . . . .
Hiểu Vũ không hề nghĩ tới, kiểu phụ nữ đàng hoàng, tiểu thư con gái giống như cô lại nở hoa hai lần.
Trước kia ở trên báo thấy người nào đó nở hoa hai lần, cô đều sẽ không tự giác phun thanh lão bất tử, hiện tại cô cũng gia nhập hàng ngũ động tình lần thứ hai.
Chẳng qua, kết hôn lần thứ hai vẫn gả cho cùng một người đàn ông mà thôi, này giống như hơi tốn chút, nể tình anh là ba của đưa bé, cô sẽ gắng gượng tiếp nhận anh một lần nữa xem sao.
Đám cưới của cô và Diêm Đằng 10 ngày sau sẽ cử hành, không vội vàng giống như lần kết hôn khế ước trước, lần này anh còn tỉ mỉ thiết kế màn cầu hôn trên du thuyền, dưới bầu trời đầy sao, anh cầm chiếc nhẫn kim cương cùng một bó hoa hồng 100 đóa, quỳ một chân xuống, cầu hôn cô.
"Không có cảnh chim bồ câu sao?" Gương mặt cô tỏ vẻ không hài lòng lắm.
"Cái gì?"
Nghĩ đến vẻ mặt Diêm Đằng lúc đó, cô liền không nhịn được mà buột miệng cười.
Đương nhiên, bọn họ lại chụp ảnh cưới một lần nữa, cô rất vui vẻ mình mặc áo cưới vào còn xinh đẹp hơn so với 4 năm trước, bởi vì bộ ngực của cô đầy đặn hơn, eo cũng mảnh khảnh hơn.
Anh trả cho người nhà của người bị Hiểu Khải làm bị thương một số tiền lớn, còn sắp xếp cho đối phương ra nước ngoài chữa trị, lại thuê luật sư xin tòa xử lại, hy vọng có thể bằng lời khai tốt của đối phương mà giảm bớt thời hạn thi hành án cho Hiểu Khải.
Anh còn nói, sau khi cưới muốn cùng sống với cha cô nữa.
Đối với những ý tốt của anh, cô đều vu8 vẻ tiếp nhận hết rồi.
Cô biết trong lòng anh cảm thấy có lỗi với cô, anh muốn đền bù mới cảm thấy tốt hơn một chút, cho nên cô cũng rất rộng rãi mà cho anh cơ hội.
Sáng nay cô xin nghỉ nửa ngày, mua hoa tươi và trái cây, cũng cha mang theo Giai Giai cùng đi thaem ông nội và mẹ, nói cho 2 người biết tin vui là cô sắp cưới, để bọn họ trên trời có linh thiêng cũng sẽ vui mừng cho cô.
Lúc đưa cha cô và Giai Giai về nhà, cũng đã gần trưa rồi, cô nhanh nhẹn làm bữa trưa cho 2 ông cháu, sau đó còn cố ý làm ơm hộp cho Diêm Đằng nữa.
Đồ ăn ở ngoài thực sự quá nhiều dầu mỡ, vẫn là tự mình làm cơm tương đối sạch sẽ, sau này sức khỏe của anh liền giao cho người vợ hiền là cô chăm sóc thôi.
Mệt mỏi vội vàng trở lạ công ty, đang là thồ gian nghỉ trưa, đa số mọi người đều ra ngoài ăn trưa rồi, cô để túi xách xuống liền trực tiếp đẩy cửa phòng tổng giám đốc.
Lúc không có ai, cô luôn công tu bất phân, luckygirl_co còn bí mật đem chồng mình ra làm tư liệu, có ai làm được điều này chứ, như vậy thật kỳ quái đi?
"Hello! Tổng giám đốc Diêm, anh vẫn chưa ăn trưa chứ?" Cô vui vẻ nói.
Nhưng một màn trước mắt, lại khiến cô ngây dại.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, người đàn ông sắp kết hôn với cô đang ôm một người phụ nữ yểu điệu, lời nói của cô đã kinh động đến bọn họ.
Bọn họ đồng thời nhìn về phía cô, trong nháy mắt khi nhìn thấy người phụ nữ kia, hộp cơm trong tay Hiểu Vũ rơi xuống đất, thức ăn tung tóe khắp nơi.
Bạch Nhã Hân?
Lại là Bạch Nhã Hân, người phụ nữ này đúng là thiên địch của cô!
Bạch Nhã Hân và Diêm Đằng đang ôm nhau ......
Đây là thật sao?
Nhất định không phải!
Nếu như không phải, thì tại sao đầu cô lại thấy trời đất quay cuồng, tại sao cô lại muốn khóc?
Cô xoay người chạy đi nước mắt che khuất tầm mắt của cô, lòng đau nhói.
Nhưng, sao cô lại chạy như vậy chứ? Cô nên quăng hộp cơm lên người hai bọn họ mới đúng! Hơn nữa cô phải mang hai hộp mới đúng, một hộp quá ít rồi.
Nhìn thấy tay mình run rẩy, cô dùng sức hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc.
Ngu ngốc! Tại sao cô lại ngu như vậy? Tại sao phải chạy trốn chứ?
Tại sao Bạch Nhã Hân vừa xuất hiện, cuộc đời của cô lại phải thay đổi chứ?
Diêm Đằng lại muốn bỏ rơi cô, đi về phía Bạch Nhã Hân sao?
Quên đi! Lần này cô sẽ không chờ anh ta nói ra lời bỏ rơi cô, cô muốn vứt bỏ anh trước.
Hiểu Vũ ở trong một gian phòng của nhà hàng trong một khu suối nước nóng nổi tiếng đắt tiền.
Bình thường cô cái bà thím yêu tiền này sẽ không có khả năng tiêu phí tiền như vậy, nhưng lần này thì khác, cô muốn phát tiết, cuo nên chọn khách sạn đắt tiền nhất để ở.
Nói đơn giản, chính là trút giận lên túi tiền.
Ba ngày trước, cô vẫn luôn khóa máy điện thoại di động, chỉ cần nhớ lại hình ảnh Diêm Đằng và Bạch Nhã Hân ôm nhau, thì cô lại khổ sở muốn chết, tưởng tượng bọn họ không biết đã quan hệ sau lưng cô bao lâu rồi, cô lại đau lòng, tan nát cõi lòng.
Ngày thứ ba, cô không nhịn được dùng điện thoại của nhà hàng gọi một cuộc điện thoại về nhà, muốn nghe giọng Giai Giai một chút.
Tình yêu là giả, quay đầu lại chỉ có tình thân là sẽ còn đó, con gái sẽ không phản bội cô, sẽ không làm tổn thương lòng cô, sẽ không để cô rơi từ thiên đường xuống địa ngục chỉ trong một đêm, sẽ không dội cho cô một chậu nước đá trong lúc cô đang đám chìm trong hạnh phúc, dập tắt tất cả tình yêu.
Ngàu thứ tư, cô bắt đầu lo lắng phiền não, rối rắm trong lòng.
Ban ngày, cô đi tới đi lui trong phòng, đến tối lại đến nhà hàng khách sạn đắt tiền nhất gọi một đống đồ ăn ra mà không ăn hết.
Đến đêm, cô phiền lòng không ngủ được, tivi chuyển đi chuyển lại cũng không có một chương trình muốn xem, quyết định đi ngâm suối nước nóng.
Mặc dù bây giờ là mùa vắng khách của suối nước nóng, nhưng cũng quá vắng vẻ rồi?
Ngoài cô ra,, hình như cũng không có du khách nào khác, đi tới đâu, cungz chỉ thấy ngoài nhân viên phục vụ của khách sạn ra cũng lại là nhân viên phục vụ.
Kỳ quái, mới hơn chín giờ, tất cả mọi người đã đi ngủ rồi sao? Khách sạn này cũng quá u tĩnh rồi.
Cũng tốt, đúng lúc cô có thể một mình thoải mái.
Lần đầu tiên ngâm nước nóng mà nude, lúc bắt đầu hơi không quen, nhưng sau khi xuống nước cô đã cảm thấy thoải mái, dì sao cũng không có người khác, hãy hưởng thụ cảnh đẹp bên hồ vào đêm thôi.
Gió thổi nhẹ, thỉnh thoảng mấy phiến lá cây Phong bay xuống rơi trên mặt nước, rất đẹp cũng rất có ý thơ, nhưng ba mươi phút sau, thì Hiểu Vũ chiij không nổi nữa, cơ thể cô nóng lên, chỉ muốn về phòng mở điều hòa.
Quả nhiên cô không phải phu nhân quý tộc, các phu nhân quý tộc người ta còn ngâm mấy giờ để làm đẹp đâu.
Cô đang muốn đứng dạy, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chhaan từ bên ngoài bể tắm nước nóng đang tới gần, cô không tuqj chủ lại ngồi trở lại trong suối nước nóng, trơ mắt nhìn cửa vào.
Hy vọng đi vào là một bác trung niên, nếu như một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bước vò, cô sẽ rất tự ti.
Đến rồi, đến rồi.
Cô đang hưng phấn mong đợi cuộc gặp gỡ lõa thể đầu tiên với một người cùng giới, lại thấy một người đàn ông mặc quần bơi đi tới, nhất thời hô hấp của cô cứng lại.
"Nước vừa đủ ấm sao?" Diêm Đằng nhảy vào ao nước lộ thiên dưới bóng đêm, đi về phía cô.
Vẻ mặt Hiểu Vũ kinh hãi, bị dọa sơn không nhẹ.
Anh anh anh ..... Anh đang làm gì vậy? Cô đang lõa thể ngâm nước nóng, vậy mà anh lại nghênh ngang tiêu sái bước vào bể tắm lộ thiên cho nữ, anh bị điên rồi hay sao?
Cô giật mình hốt hoảng hô to:" Anh không đuoqcj tới đây!"
Mẹ ơi! Cô đang tràn truồng! Lại không thể chơi trò đuổi bắt với anh.
"Đương nhiên anh sẽ qua rồi" Ánh mắt Diêm Đằng kiên định đi về phía cô, dù sao cô tuyệt đối không dám đứng lên chạy trốn.
"Đã nói anh không được tới đây--" mắt thấy anh càng ngày càng gần, không còn cách nào khác, cô hốt hoảng dùng 2 tay hất nước về phía anh.
Nhưng, sức luqcj của một chút nước ấm hoàn toàn không đáng kể, cũng không đau không nhột, anh vẫm đi tới bên cạnh cô rồi.
"Em muốn kêu cứu!" Cô đầy tức giận gào lên vố anh, chóp mũi vì cuối cùng cungz nhìn thấy anh mà ê ẩm, muốn khóc.
Diêm Đằng từ trên cao nhìn xuống cô.
"Anh đã bao cả khách sạn này rồi, cho dù em kêu thế nào cũng không có người đến đâu, anh cho nhâ viên khách sạn xem thiệp mời và ảnh cưới của chúng ta, nói với bọn họ đây là chuyện nhà, cho nên bọn họ sẽ không tới.
Thật may là cô không chụ nổi nỗi nhớ con gái mà gọi điện thoại về nhà, hơn nữa còn ngỗ nghếch dùng điện thoại của nhà hàng để gọi nữa, nếu không thì anh cũng không tìm được cô sớm như vậy.
"Thì ra là anh.... ..." cô ngước mắt nhìn anh chằm chằm, bừng tỉnh.
Khó trách cô lại cảm thấy hôm nay trong nhà hàng lại không có khách, thì ra là anh giở trò quỷ.
"Chúng ta cần nói chuyện một chút" Ánh đèn soi sáng nụ cười dịu dàng nơi khóe miệng Diêm Đằng.
Những hòn đá bao quanh cây Phong tuyệt mỹ không có quy tắc trong ao nước nóng, Diêm Đằng cũng ngồi xuống, thuận tiện đưa tay ôm lấy bờ vai trơn nhẵn của cô.
Ban đầu Hiểu Vũ cố gắng giãy giụa. "Anh làm gì? Mau buông tay! Ai cho anh ôm tôi? Anh ôm Bạch Nhã Hân còn chưa đã nghiền, lại chạy đến ôm tôi sao?"
Trong nháy mắt lòng cô xuất hiện một căm xúc kích động muốn khóc, quá uất ức, cô thật sự rất uất ức, bốn năm trôi qua, lại bị Bạch Nhã Hân đạp cho một cước bẹp dí......
"Đừng cử động" Hai cánh tay của anh quấn chặt lấy cô, vừa đúng nâng lên hai ví nõn nà của cô.
Lần này Hiểu Vũ không dám lộn xộn, nếu cô tiếp tục lộn xộn, thì giống như cô đang chủ động trêu chọc anh vậy.
Cô cảm giác nhịp tim của mình đang đập cuồng loạn, cũng phát hiện mình đối với anh là vừa yêu vừa hận, không có cách nào hoàn toàn hận, cũng không thể không yêu.
Nhưng, anh đuổi theo, điều này có nghĩa gì?
Anh còn chưa quyết định phải lựa chọn ai sao? Anh lại lâm vào hoàn cảnh khó cả đôi đường rồi sao?
Không! Cô sẽ không lại để anh chọn lựa nữa, cho dù anh có nỗi khổ tâm gì đi nữa, anh cũng đừng mơ tưởng có thể bỏ rơi cô ......
"Hết giận chưa?" Diêm Đằng xoa bả vai của cô. " Ngày đó anh đuổi theo, đã không thấy em đâu rồi, em chạy trốn thật nhanh."
Hiểu Vũ ngưng mặt, lườm anh một cái. "Không đi chẳng lẽ phải ở lại nhìn hai người anh anh em em sao?"
Đáng chết, làm sao mà nhịp tim vẫn tăng nhanh thế? Mà tay của anh lại đang sờ chỗ nào vậy? Làm sao lại dao động chung quanh nữa rồi?
"Bọn anh không anh anh em em gì cả, anh chỉ đang an ủi cô ấy thôi." Diêm Đằng rất kiên nhẫn giải thích với cô.
"An ủi? Hừ!" Cô mới không tin, cô không biết giọng nói của mình có bao nhiêu ghen ghét, hoàn toàn là cáp bậc của bà vợ ghen chồng.
"Cô ấy từ Luân Đôn về thăm người nhà, thuận tiện đến thăm anh, nói về việc phẫu thuật não của cô ấy, phẫu thuật có 6 phần nguy hiểm, cô ấy đau buồn khóc lóc, sụt sùi nói cô ấy còn chưa muốn sinh ly tử biệt với chồng mình, anh liền vỗ vỗ lưng, an ủi cô ấy mấy câu, đúng lúc đó thì em xông vào, lại chạy mất giống như kẻ cướp ngân hàng, đột nhiên phát hiện có rất nhiều cảnh sát vậy ......"
Diêm Đằng dừng lại không nói, nhìn cô.
"Anh.....Anh nói là thật sao" Hiểu Vũ ngơ ngẩn, nhìn kỹ anh dưới ánh trăng.
Mới mấy giây trôi qua, cô phát hiện cô hoàn toàn tin tưởng lời anh nói.
Đáng chết! Cô --- Cô cứ như vậy nghĩ đây là một chuyện hiểu lầm sao?
Cho nên, tiền thuê khách sạn này cũng mất trắng rồi.
Oh, sót ruột quá, thật đau lòng ..... Cô nên ở nhà nghỉ mới đúng, nếu không thì ở khách sạn bình dân cũng được, ở lại đây mấy đêm, ít nhất phải tốn mấy vạn đồng, có thể đổi bộ sô pha trong nhà rồi .....
"Em thật sự khiến anh lo lắng gần chết". Anh nhìn quầng thâm dưới mắt cô, đau lòng nhăn lại mày
Bắt gặp hình ảnh đó, cho dù là ai cũng sẽ hiểu lầm, chắc chắn mấy ngày nay cô ngủ cũng không ngon rồi.
Anh ôm cô càng chặt hơn, chỉ sợ cô lại biến mất.
Mặt Hiểu Vũ chợt nóng lên. "Anh thật sự lo lắng sao?"
Nhịp tim cô đập thật nhanh, giọng nói thậ kiểu cách, rõ ràng vui vẻ hàng ngàn lần còn ra vẻ không có gì.
"Nếu không thì anh ở đây làm gì?" Tròng mắt đen của Diêm Đằng sáng quắc trong đêm " chẳng qua hiện tại điều anh lo lắng không phải cái đó, nếu đã tới rồi, chúng ta có muôna thử ở trong nước thêm người em trai hay em gái cho Giai Giai hay không ...."
Trần truồng ôm người phụ nữ mình yêu, anh cũng không phải là thánh nhân, có thể hờ hững được.
Trong nháy mắt Hiểu Vũ xấu hổ mặt đỏ bừng, cô nhăn nhó tránh đi tầm mắt nóng ruqcj lại trực tiếp. "Nơi này là suối nước nóng lộ thiên cho nữ ...."
"Đã nói với em là anh đã bao toàn bộ khách sạn, sẽ không có người". Diêm Đằng cúi đầu nhìn cô chằm chằm, nhỏ giọng nói.
"Nhưng.... ..."
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, Hiểu Vũ khẽ thở một tiếng, hai tay của cô cũng bất giác ôm chặt cổ anh, đáp trả nụ hôn của anh.
Nhất định Giai Giai rất vui nếu có em trai hoặc em gái.
《END》
Nếu không làm sao lại có sự trùng hợp như vậy chứ? Cô mới đi làm được hai tuần lễ, công đoàn công ty lại đột nhiên tuyên bố cho nhân viên công ty đi du lịch, hơn nữa một tuần lễ sau sẽ lên đường.
Cho nên —— cô quyết định không tham gia, không cho Diêm Đằng một cơ hội nào để thực hiện âm mưu.
Trên thực tế, quan trọng nhất là, đó là địa điểm năm đó bọn họ hưởng tuần trăng mật, cũng là nơi mà cô và anh có một đêm duy nhất, cũng có được Giai Giai, cô thật sự sợ hãi sẽ thấy cảnh thương tình. . . . . .
"Giai Giai của chúng ta nhất định rất vui vẻ, muốn ngồi máy bay sao. . . . . ." Thành Dũng Kiện đang chơi đùa với Giai Giai, vừa vui vẻ nói.
Hiểu Vũ đang đơm lại nút áo bị bung của Giai Giai, nghe được lời của cha, cô nhanh chóng ngước mắt lên, trừng mắt."Cha, cha nói vậy là có ý gì? Tại sao Giai Giai muốn ngồi máy bay?"
"Cái con bé này sao lại mau quên như vậy chứ? Mấy ngày nữa không phải sẽ đi đảo Bali chơi sao? Cha chưa từng ngồi máy bay, không biết đến lúc đó có sợ hay không. . . . . ."
"Cha!" Cô bỗng đứng phắt dậy, quần áo may vá rơi xuống đầy đất."Có phải cha lại có chuyện gì quên nói cho con biết không? Cha và Giai Giai muốn đi chơi ở đảo Bali, sao con lại không biết?"
"Con không biết?" Thành Dũng Kiện gãi gãi đầu."Tại sao có thể như vậy? Con rể nói nhân viên công ty đi du lịch, muốn chúng ta cùng đi, cha liền đem tất cả giấy tờ cần thiết của ba chúng ta cho thằng bé đi làm hộ chiếu rồi."
"Trời ơi, cha!" Cô sắp điên mất rồi."Con không muốn đi, cũng không đăng ký, đó là nơi con và Diêm Đằng hưởng tuần trăng mật, con không muốn đi!"
"Vậy làm sao bây giờ?" Thành Dũng Kiện lại gãi đầu một cái."Cha đã khoe khoang với tất cả hàng xóm sẽ xuất ngoại chơi, Giai Giai cũng rất hưng phấn muốn ngồi máy bay, con. . . . . . Con hãy đi đi."
Hiểu Vũ nhìn chằm chằm cha mình, mãnh liệt hoài nghi ông thông đồng với Diêm Đằng, muốn ép cô cùng đi.
Việc đã đến nước này, cô không đi được không?
Cha là cha của cô, con gái cũng là con gái của cô, nếu như cô kiên trì không đi, bọn họ cũng không được đi, nhất định sẽ rất thất vọng.
Vì vậy mấy ngày sau, cô nghiêm mặt lên đường.
Cuối cùng, cô vẫn đến đảo Bali một lần nữa, nơi khiến cho lòng cô ngập tràn cảm xúc, thật ra không có gì khác so với bốn năm trước, tuy đông du khách, không khí vẫn là nhàn nhã như vậy.
Thành Dũng Kiện cùng Giai Giai ngồi một hàng ghế, hai ông cháu đều rất hưng phấn, Giai Giai lần đầu tiên ngồi xe du lịch lớn, con bé ríu rít nói chuyện không ngừng.
Hiểu Vũ một mình một người ngồi, trên cổ đeo vòng hoa do dân bản xứ tặng, tầm mắt mới thu hồi khỏi ngoài cửa sổ, thình lình thấy chỗ trống bên cạnh nhiều thêm một người.
Hiểu Vũ nhìn gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, có chút kinh ngạc.
Không phải anh vừa lên một chiếc xe khác sao? Thế nào lại xuất hiện trên xe này rồi ?
Tối hôm qua cô mất ngủ, hiện tại thì lại giống như có chút hoảng thần, phản ứng của cô ngơ ngác.
"Nơi này không hề thay đổi chút nào, đúng không?" Miệng Diêm Đằng mang theo ý cười nhẹ nhàng, nắm tay của cô, nhìn cô sâu sắc."Ở nơi này, em giao bản thân cho anh, cũng là ở nơi này, chúng ta có Giai Giai bảo bối của tuần trăng mật."
Hiểu Vũ xấu hổ muốn chết, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng lên, bên tai cũng nóng."Anh anh anh...lúc này anh nói những điều này làm gì? Bây giờ vẫn còn là ban ngày. . . . . ."
Đáng chết! Có sơ hở trong lời nói, lời của cô co sơ hở rồi!
Quả nhiên, Diêm Đằng cười."Vậy buổi tối anh lại nói."
Anh cầm tay cô lên, đưa lên bên môi hôn nhẹ.
Trong lúc nhất thời, Hiểu Vũ sững sờ không tỉnh táo lại được.
Trời mới biết, tâm tình của cô có lẽ cả đời đều bị người đàn ông này thao túng rồi. . . . . .
Âm mưu, quả nhiên là âm mưu.
Ngày thứ nhất ngủ lại khách sạn chính là Villa cao cấp mà bọn họ ở vào tuần trăng mật, Diêm Đằng cố ý muốn gợi lại ký ức của cô, làm sao cô có thể chống đỡ được chứ?
Tâm trạng sau một trận rối loạn, ở đại sảnh cô lấy được thẻ ra vào, quay đầu lại nhưng không thấy bóng dáng của cha cùng Giai Giai, cũng không nhìn thấy Diêm Đằng, bọn họ đều đi đâu rồi?
"Hiểu Vũ, em đang tìm cha em và con gái sao?" Thư ký Hà kéo vali đi tới."Bọn họ cùng các gia đình mang theo em nhỏ đi chơi ở Thế giới nhi đồng rồi, nghe nói buổi tối có cả tiệc nữa, còn có tiết mục kể chuyện xưa và chương trình thám hiểm nữa, lát nữa chị cũng muốn dẫn con trai chị đi, có thể rất khuya mọi người mới về phòng, tự em hãy lên phòng trước đi!"
Hiểu Vũ thầm rên một tiếng trong lòng, lời nói của thư ký Hà lại càng khiến lòng cô bất an.
Cô đã không còn ngốc nghếch ngây thơ nữa rồi, ly khai cha cô và Giai Giai, Diêm Đằng muốn làm gì đây?
Nghĩ đến ý đồ của anh, cơ thể của cô không khỏi sinh ra một trận khô nóng.
Cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi anh tiến vào, còn nhớ rõ sự co rút lúc lên đỉnh, cái cảm giác khoái hoạt đó không gì có thể thay thế được, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ tìm một người đàn ông khác.
Trừ anh ra, cô hoàn toàn không thể chấp nhận sự đụng chạm của một người đàn ông nào khác, thân mật với người khác như vậy, cô không thể tượng tượng được, và cô cũng không muốn.
Mấy năm nay, cô để tâm nuôi nấng con gái, dùng sự bận rộn để quên đi nhu cầu sinh lý của mình.
Thật ra thì cũng đều rất tốt, dục vọng giấu ở sâu trong thân thể rất an phận, cũng không có tác quái, cũng không phát ra tần số thúc giục cô đi tìm người đàn ông khác cái gì, cho nên làm sao mà vừa tới nơi này cô đã khởi sướng bệnh háo sắc lên rồi?
Loại bỏ suy nghĩ, ngồi lên xe do nhân viên phục vụ điều khiển, càng đến gần gian phòng, tim cô càng đập nhanh hơn.
Vil¬la dựa núi nhìn ra biển, chính là Vil¬la Hoa Lan cao cấp mà trước kia đã ở.
Thanh toán tiền boa, phục vụ sau khi giỡ hành lý xuống liền đi, bốn phía yên lặng, chỉ có tiếng sóng biển dâng lên.
Giường có bốn cột lụa trắng rủ xuống rất lãng mạn, Hiểu Vũ khẽ vuốt ve chiếc giường mềm mại, trong mũi ngửi được mùi thơm cháo trứng, cô hít một hơi thật sâu, nghĩ đến tình cảnh khi đó cô phá đám ngã bệnh, Diêm Đằng hết lòng chăm sóc cô.
Trời ơi, tại sao mọi chuyện lại như hiển hiện rõ mồn một trước mắt như vậy?
Vì tránh cho càng nghĩ càng sâu, cô vội vàng mở hành lý ra, lấy quần áo đi tắm.
Sau khi tắm nhẹ nhàng sảng khoái hơn, cô ngồi ở trước bàn trang điểm sấy tóc, thổi khô một nửa thì mệt mỏi không sấy nữa, dù sao trời nóng nực, sẽ rất nhanh khô.
Cô vừa đứng lên, thì cảm thấy có người tới.
Dĩ nhiên không phải cha cô và Giai Giai rồi, bình thường Giai Giai còn chưa vào, thì âm thanh đã tới rồi, hơn nữa nơi này chỉ có một cái giường, rõ ràng bọn họ ở trong một villa khác của khu du lịch rồi.
Cho nên . . . . . Nhịp tim của cô, hô hấp dần dần dồn dập, nín thở mà đợi.
Diêm Đằng đi tới, hơn nữa bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cặp mắt tràn đầy kích tình, giống như một chú Hắc Báo trước khi săn mồi, nói rõ nó sẽ không đợi thêm nữa, giờ phút này anh sẽ ăn cô.
Nhìn thấy thật sự là anh, trong lòng Hiểu Vũ không hiểu được cuồng loạn, cô không tự chủ đưa lưỡi ra làm ẩm ướt đôi môi khô nóng của mình.
Từ trong gương cô thấy được Diêm Đằng đi tới phía sau cô, anh không nói gì, trực tiếp ôm cô từ phía sau, bàn tay to của anh vòng qua eo cô, để cho cơ thể của cô dính sát vào anh.
Cảm nhận được cơ thể bền chắc mạnh mẽ lại cứng rắn của anh, cô rùng mình một cái.
Đáng chết! Cô đang đợi anh, cả ngày, cô đều đang đợi giờ phút này. . . . . .
Ngón cái của anh quét qua nụ hoa đã đứng thẳng dưới lớp áo choàng tắm của cô, đôi mắt cô mờ mịt thở hổn hển, anh khẽ liếm vành tai cùng cổ của cô, cô không tự chủ được phát ra một tiếng thở gấp, lại ngửa đầu thuận theo anh.
Anh kéo dây áo choàng tắm của cô xuống, áo choàng tắm của cô rơi trên mặt đất, anh ôm cô, đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, khăn tắm bên hông anh cũng theo đó rơi xuống.
Màn đêm lại tới, trong Villa không mở đèn, bên ngoài cay cối tản ra mùi hoa nồng đậm, giống như thuốc trợ tình, trong không khí chỉ có tiếng gió cùng tiếng sóng biển, còn có tiếng thở dốc kích tình của bọn họ.
Diêm Đằng trằn trọc bú, hôn khắp toàn thân cô, ánh mắt đen của anh âm u, giọng nói khàn khàn lặp đi lặp lại anh yêu em.
Hiểu Vũ nhìn vết sẹo lưu lại vì phẫu thuật trước ngực anh, so với cô tưởng tượng còn dài hơn, không khó tưởng tượng lúc đó thương thế của anh nặng thế nào.
Nếu như một đao kia đâm vào trái tim, cõi đời này cũng không còn Diêm Đằng nữa. . . . . .
Trong lòng cô níu chặt lại, chủ động ôm lấy anh.
Cảm thấy cô chủ động, lòng Diêm Đằng khẽ run lên, anh ôm lại cô, cuồng dã hôn môi cô.
Nhiệt độ cơ thể của anh cuốn bay thần trí của cô, vật đàn ông cứng rắn nóng bỏng chìm sâu vào nơi mềm mại của cô, Hiểu Vũ không cách nào tự quyết cả người run rẩy.
Ngón tay của cô trượt vào trong làn tóc sau cổ anh, như một cô xử nữ già đã đói khát rất lâu, chỉ mong giờ khắc này vĩnh viễn sẽ không dừng lại.
Thừa nhận đi, cô thật sự rất yêu anh. . . . . .
Hiểu Vũ không hề nghĩ tới, kiểu phụ nữ đàng hoàng, tiểu thư con gái giống như cô lại nở hoa hai lần.
Trước kia ở trên báo thấy người nào đó nở hoa hai lần, cô đều sẽ không tự giác phun thanh lão bất tử, hiện tại cô cũng gia nhập hàng ngũ động tình lần thứ hai.
Chẳng qua, kết hôn lần thứ hai vẫn gả cho cùng một người đàn ông mà thôi, này giống như hơi tốn chút, nể tình anh là ba của đưa bé, cô sẽ gắng gượng tiếp nhận anh một lần nữa xem sao.
Đám cưới của cô và Diêm Đằng 10 ngày sau sẽ cử hành, không vội vàng giống như lần kết hôn khế ước trước, lần này anh còn tỉ mỉ thiết kế màn cầu hôn trên du thuyền, dưới bầu trời đầy sao, anh cầm chiếc nhẫn kim cương cùng một bó hoa hồng 100 đóa, quỳ một chân xuống, cầu hôn cô.
"Không có cảnh chim bồ câu sao?" Gương mặt cô tỏ vẻ không hài lòng lắm.
"Cái gì?"
Nghĩ đến vẻ mặt Diêm Đằng lúc đó, cô liền không nhịn được mà buột miệng cười.
Đương nhiên, bọn họ lại chụp ảnh cưới một lần nữa, cô rất vui vẻ mình mặc áo cưới vào còn xinh đẹp hơn so với 4 năm trước, bởi vì bộ ngực của cô đầy đặn hơn, eo cũng mảnh khảnh hơn.
Anh trả cho người nhà của người bị Hiểu Khải làm bị thương một số tiền lớn, còn sắp xếp cho đối phương ra nước ngoài chữa trị, lại thuê luật sư xin tòa xử lại, hy vọng có thể bằng lời khai tốt của đối phương mà giảm bớt thời hạn thi hành án cho Hiểu Khải.
Anh còn nói, sau khi cưới muốn cùng sống với cha cô nữa.
Đối với những ý tốt của anh, cô đều vu8 vẻ tiếp nhận hết rồi.
Cô biết trong lòng anh cảm thấy có lỗi với cô, anh muốn đền bù mới cảm thấy tốt hơn một chút, cho nên cô cũng rất rộng rãi mà cho anh cơ hội.
Sáng nay cô xin nghỉ nửa ngày, mua hoa tươi và trái cây, cũng cha mang theo Giai Giai cùng đi thaem ông nội và mẹ, nói cho 2 người biết tin vui là cô sắp cưới, để bọn họ trên trời có linh thiêng cũng sẽ vui mừng cho cô.
Lúc đưa cha cô và Giai Giai về nhà, cũng đã gần trưa rồi, cô nhanh nhẹn làm bữa trưa cho 2 ông cháu, sau đó còn cố ý làm ơm hộp cho Diêm Đằng nữa.
Đồ ăn ở ngoài thực sự quá nhiều dầu mỡ, vẫn là tự mình làm cơm tương đối sạch sẽ, sau này sức khỏe của anh liền giao cho người vợ hiền là cô chăm sóc thôi.
Mệt mỏi vội vàng trở lạ công ty, đang là thồ gian nghỉ trưa, đa số mọi người đều ra ngoài ăn trưa rồi, cô để túi xách xuống liền trực tiếp đẩy cửa phòng tổng giám đốc.
Lúc không có ai, cô luôn công tu bất phân, luckygirl_co còn bí mật đem chồng mình ra làm tư liệu, có ai làm được điều này chứ, như vậy thật kỳ quái đi?
"Hello! Tổng giám đốc Diêm, anh vẫn chưa ăn trưa chứ?" Cô vui vẻ nói.
Nhưng một màn trước mắt, lại khiến cô ngây dại.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, người đàn ông sắp kết hôn với cô đang ôm một người phụ nữ yểu điệu, lời nói của cô đã kinh động đến bọn họ.
Bọn họ đồng thời nhìn về phía cô, trong nháy mắt khi nhìn thấy người phụ nữ kia, hộp cơm trong tay Hiểu Vũ rơi xuống đất, thức ăn tung tóe khắp nơi.
Bạch Nhã Hân?
Lại là Bạch Nhã Hân, người phụ nữ này đúng là thiên địch của cô!
Bạch Nhã Hân và Diêm Đằng đang ôm nhau ......
Đây là thật sao?
Nhất định không phải!
Nếu như không phải, thì tại sao đầu cô lại thấy trời đất quay cuồng, tại sao cô lại muốn khóc?
Cô xoay người chạy đi nước mắt che khuất tầm mắt của cô, lòng đau nhói.
Nhưng, sao cô lại chạy như vậy chứ? Cô nên quăng hộp cơm lên người hai bọn họ mới đúng! Hơn nữa cô phải mang hai hộp mới đúng, một hộp quá ít rồi.
Nhìn thấy tay mình run rẩy, cô dùng sức hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc.
Ngu ngốc! Tại sao cô lại ngu như vậy? Tại sao phải chạy trốn chứ?
Tại sao Bạch Nhã Hân vừa xuất hiện, cuộc đời của cô lại phải thay đổi chứ?
Diêm Đằng lại muốn bỏ rơi cô, đi về phía Bạch Nhã Hân sao?
Quên đi! Lần này cô sẽ không chờ anh ta nói ra lời bỏ rơi cô, cô muốn vứt bỏ anh trước.
Hiểu Vũ ở trong một gian phòng của nhà hàng trong một khu suối nước nóng nổi tiếng đắt tiền.
Bình thường cô cái bà thím yêu tiền này sẽ không có khả năng tiêu phí tiền như vậy, nhưng lần này thì khác, cô muốn phát tiết, cuo nên chọn khách sạn đắt tiền nhất để ở.
Nói đơn giản, chính là trút giận lên túi tiền.
Ba ngày trước, cô vẫn luôn khóa máy điện thoại di động, chỉ cần nhớ lại hình ảnh Diêm Đằng và Bạch Nhã Hân ôm nhau, thì cô lại khổ sở muốn chết, tưởng tượng bọn họ không biết đã quan hệ sau lưng cô bao lâu rồi, cô lại đau lòng, tan nát cõi lòng.
Ngày thứ ba, cô không nhịn được dùng điện thoại của nhà hàng gọi một cuộc điện thoại về nhà, muốn nghe giọng Giai Giai một chút.
Tình yêu là giả, quay đầu lại chỉ có tình thân là sẽ còn đó, con gái sẽ không phản bội cô, sẽ không làm tổn thương lòng cô, sẽ không để cô rơi từ thiên đường xuống địa ngục chỉ trong một đêm, sẽ không dội cho cô một chậu nước đá trong lúc cô đang đám chìm trong hạnh phúc, dập tắt tất cả tình yêu.
Ngàu thứ tư, cô bắt đầu lo lắng phiền não, rối rắm trong lòng.
Ban ngày, cô đi tới đi lui trong phòng, đến tối lại đến nhà hàng khách sạn đắt tiền nhất gọi một đống đồ ăn ra mà không ăn hết.
Đến đêm, cô phiền lòng không ngủ được, tivi chuyển đi chuyển lại cũng không có một chương trình muốn xem, quyết định đi ngâm suối nước nóng.
Mặc dù bây giờ là mùa vắng khách của suối nước nóng, nhưng cũng quá vắng vẻ rồi?
Ngoài cô ra,, hình như cũng không có du khách nào khác, đi tới đâu, cungz chỉ thấy ngoài nhân viên phục vụ của khách sạn ra cũng lại là nhân viên phục vụ.
Kỳ quái, mới hơn chín giờ, tất cả mọi người đã đi ngủ rồi sao? Khách sạn này cũng quá u tĩnh rồi.
Cũng tốt, đúng lúc cô có thể một mình thoải mái.
Lần đầu tiên ngâm nước nóng mà nude, lúc bắt đầu hơi không quen, nhưng sau khi xuống nước cô đã cảm thấy thoải mái, dì sao cũng không có người khác, hãy hưởng thụ cảnh đẹp bên hồ vào đêm thôi.
Gió thổi nhẹ, thỉnh thoảng mấy phiến lá cây Phong bay xuống rơi trên mặt nước, rất đẹp cũng rất có ý thơ, nhưng ba mươi phút sau, thì Hiểu Vũ chiij không nổi nữa, cơ thể cô nóng lên, chỉ muốn về phòng mở điều hòa.
Quả nhiên cô không phải phu nhân quý tộc, các phu nhân quý tộc người ta còn ngâm mấy giờ để làm đẹp đâu.
Cô đang muốn đứng dạy, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chhaan từ bên ngoài bể tắm nước nóng đang tới gần, cô không tuqj chủ lại ngồi trở lại trong suối nước nóng, trơ mắt nhìn cửa vào.
Hy vọng đi vào là một bác trung niên, nếu như một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bước vò, cô sẽ rất tự ti.
Đến rồi, đến rồi.
Cô đang hưng phấn mong đợi cuộc gặp gỡ lõa thể đầu tiên với một người cùng giới, lại thấy một người đàn ông mặc quần bơi đi tới, nhất thời hô hấp của cô cứng lại.
"Nước vừa đủ ấm sao?" Diêm Đằng nhảy vào ao nước lộ thiên dưới bóng đêm, đi về phía cô.
Vẻ mặt Hiểu Vũ kinh hãi, bị dọa sơn không nhẹ.
Anh anh anh ..... Anh đang làm gì vậy? Cô đang lõa thể ngâm nước nóng, vậy mà anh lại nghênh ngang tiêu sái bước vào bể tắm lộ thiên cho nữ, anh bị điên rồi hay sao?
Cô giật mình hốt hoảng hô to:" Anh không đuoqcj tới đây!"
Mẹ ơi! Cô đang tràn truồng! Lại không thể chơi trò đuổi bắt với anh.
"Đương nhiên anh sẽ qua rồi" Ánh mắt Diêm Đằng kiên định đi về phía cô, dù sao cô tuyệt đối không dám đứng lên chạy trốn.
"Đã nói anh không được tới đây--" mắt thấy anh càng ngày càng gần, không còn cách nào khác, cô hốt hoảng dùng 2 tay hất nước về phía anh.
Nhưng, sức luqcj của một chút nước ấm hoàn toàn không đáng kể, cũng không đau không nhột, anh vẫm đi tới bên cạnh cô rồi.
"Em muốn kêu cứu!" Cô đầy tức giận gào lên vố anh, chóp mũi vì cuối cùng cungz nhìn thấy anh mà ê ẩm, muốn khóc.
Diêm Đằng từ trên cao nhìn xuống cô.
"Anh đã bao cả khách sạn này rồi, cho dù em kêu thế nào cũng không có người đến đâu, anh cho nhâ viên khách sạn xem thiệp mời và ảnh cưới của chúng ta, nói với bọn họ đây là chuyện nhà, cho nên bọn họ sẽ không tới.
Thật may là cô không chụ nổi nỗi nhớ con gái mà gọi điện thoại về nhà, hơn nữa còn ngỗ nghếch dùng điện thoại của nhà hàng để gọi nữa, nếu không thì anh cũng không tìm được cô sớm như vậy.
"Thì ra là anh.... ..." cô ngước mắt nhìn anh chằm chằm, bừng tỉnh.
Khó trách cô lại cảm thấy hôm nay trong nhà hàng lại không có khách, thì ra là anh giở trò quỷ.
"Chúng ta cần nói chuyện một chút" Ánh đèn soi sáng nụ cười dịu dàng nơi khóe miệng Diêm Đằng.
Những hòn đá bao quanh cây Phong tuyệt mỹ không có quy tắc trong ao nước nóng, Diêm Đằng cũng ngồi xuống, thuận tiện đưa tay ôm lấy bờ vai trơn nhẵn của cô.
Ban đầu Hiểu Vũ cố gắng giãy giụa. "Anh làm gì? Mau buông tay! Ai cho anh ôm tôi? Anh ôm Bạch Nhã Hân còn chưa đã nghiền, lại chạy đến ôm tôi sao?"
Trong nháy mắt lòng cô xuất hiện một căm xúc kích động muốn khóc, quá uất ức, cô thật sự rất uất ức, bốn năm trôi qua, lại bị Bạch Nhã Hân đạp cho một cước bẹp dí......
"Đừng cử động" Hai cánh tay của anh quấn chặt lấy cô, vừa đúng nâng lên hai ví nõn nà của cô.
Lần này Hiểu Vũ không dám lộn xộn, nếu cô tiếp tục lộn xộn, thì giống như cô đang chủ động trêu chọc anh vậy.
Cô cảm giác nhịp tim của mình đang đập cuồng loạn, cũng phát hiện mình đối với anh là vừa yêu vừa hận, không có cách nào hoàn toàn hận, cũng không thể không yêu.
Nhưng, anh đuổi theo, điều này có nghĩa gì?
Anh còn chưa quyết định phải lựa chọn ai sao? Anh lại lâm vào hoàn cảnh khó cả đôi đường rồi sao?
Không! Cô sẽ không lại để anh chọn lựa nữa, cho dù anh có nỗi khổ tâm gì đi nữa, anh cũng đừng mơ tưởng có thể bỏ rơi cô ......
"Hết giận chưa?" Diêm Đằng xoa bả vai của cô. " Ngày đó anh đuổi theo, đã không thấy em đâu rồi, em chạy trốn thật nhanh."
Hiểu Vũ ngưng mặt, lườm anh một cái. "Không đi chẳng lẽ phải ở lại nhìn hai người anh anh em em sao?"
Đáng chết, làm sao mà nhịp tim vẫn tăng nhanh thế? Mà tay của anh lại đang sờ chỗ nào vậy? Làm sao lại dao động chung quanh nữa rồi?
"Bọn anh không anh anh em em gì cả, anh chỉ đang an ủi cô ấy thôi." Diêm Đằng rất kiên nhẫn giải thích với cô.
"An ủi? Hừ!" Cô mới không tin, cô không biết giọng nói của mình có bao nhiêu ghen ghét, hoàn toàn là cáp bậc của bà vợ ghen chồng.
"Cô ấy từ Luân Đôn về thăm người nhà, thuận tiện đến thăm anh, nói về việc phẫu thuật não của cô ấy, phẫu thuật có 6 phần nguy hiểm, cô ấy đau buồn khóc lóc, sụt sùi nói cô ấy còn chưa muốn sinh ly tử biệt với chồng mình, anh liền vỗ vỗ lưng, an ủi cô ấy mấy câu, đúng lúc đó thì em xông vào, lại chạy mất giống như kẻ cướp ngân hàng, đột nhiên phát hiện có rất nhiều cảnh sát vậy ......"
Diêm Đằng dừng lại không nói, nhìn cô.
"Anh.....Anh nói là thật sao" Hiểu Vũ ngơ ngẩn, nhìn kỹ anh dưới ánh trăng.
Mới mấy giây trôi qua, cô phát hiện cô hoàn toàn tin tưởng lời anh nói.
Đáng chết! Cô --- Cô cứ như vậy nghĩ đây là một chuyện hiểu lầm sao?
Cho nên, tiền thuê khách sạn này cũng mất trắng rồi.
Oh, sót ruột quá, thật đau lòng ..... Cô nên ở nhà nghỉ mới đúng, nếu không thì ở khách sạn bình dân cũng được, ở lại đây mấy đêm, ít nhất phải tốn mấy vạn đồng, có thể đổi bộ sô pha trong nhà rồi .....
"Em thật sự khiến anh lo lắng gần chết". Anh nhìn quầng thâm dưới mắt cô, đau lòng nhăn lại mày
Bắt gặp hình ảnh đó, cho dù là ai cũng sẽ hiểu lầm, chắc chắn mấy ngày nay cô ngủ cũng không ngon rồi.
Anh ôm cô càng chặt hơn, chỉ sợ cô lại biến mất.
Mặt Hiểu Vũ chợt nóng lên. "Anh thật sự lo lắng sao?"
Nhịp tim cô đập thật nhanh, giọng nói thậ kiểu cách, rõ ràng vui vẻ hàng ngàn lần còn ra vẻ không có gì.
"Nếu không thì anh ở đây làm gì?" Tròng mắt đen của Diêm Đằng sáng quắc trong đêm " chẳng qua hiện tại điều anh lo lắng không phải cái đó, nếu đã tới rồi, chúng ta có muôna thử ở trong nước thêm người em trai hay em gái cho Giai Giai hay không ...."
Trần truồng ôm người phụ nữ mình yêu, anh cũng không phải là thánh nhân, có thể hờ hững được.
Trong nháy mắt Hiểu Vũ xấu hổ mặt đỏ bừng, cô nhăn nhó tránh đi tầm mắt nóng ruqcj lại trực tiếp. "Nơi này là suối nước nóng lộ thiên cho nữ ...."
"Đã nói với em là anh đã bao toàn bộ khách sạn, sẽ không có người". Diêm Đằng cúi đầu nhìn cô chằm chằm, nhỏ giọng nói.
"Nhưng.... ..."
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, Hiểu Vũ khẽ thở một tiếng, hai tay của cô cũng bất giác ôm chặt cổ anh, đáp trả nụ hôn của anh.
Nhất định Giai Giai rất vui nếu có em trai hoặc em gái.
《END》
Bình luận facebook