- Lão quỷ, ý của ngươi là, chỉ cần tham gia cái gọi là Tế Thần Điển, ta sẽ có nhiều lợi ích hơn?
Lý Dật động sắc nói.
- Đây là dĩ nhiên.
Xà Tôn Giả nhàn nhạt nói:
- Huyết Sát chi Địa trong thiên hạ, chỉ có chín nơi mà thôi. Còn chín nơi Huyết Sát Chi Địa này nếu không phải bị các thế lực lớn nào đó chiếm cứ, thì cũng là nơi vô cùng nguy hiểm chín phần chết một phần sống. Với năng lực của ngươi hiện nay, cho dù biết được chín nơi này, cũng chỉ là đi tìm cái chết mà thôi. Có điều, nơi Tế Thần Điển của Đấu Thần Điện, nếu ngươi vào đó mà may mắn, cho dù đột phá lên Đấu Sư ở bên trong đó cũng không phải không thể.
- Đấu Sư!?
Lý Dật hai mắt sáng lên, bất chợt đưa tay sờ mũi, lẩm bẩm:
- Nói như vậy, Tế Thần Điển bất luận thế nào thì ta cũng phải đi tham gia rồi.
- Dĩ nhiên rồi. Huống hồ, nếu ngươi thật sự vào được Đấu Thần Điện, cho đù là với ngươi hay với ta, cũng đều có nhiều lợi ích.
Xà Tôn Giả cười hăng hắc nói:
- Những tên Thần Côn ấy sao có thể ngờ. Bản tôn khó khăn lắm mới từ chỗ chúng chạy ra đây, hiện giờ lại chạy về?
Lý Dật gật đầu, hừ một tiếng, nói:
- Lão quỷ, chủ ý của ngươi không tồi... chỉ có điều, dựa vào chiêu Hồi Phong Chưởng này mà muốn sống sót trong Tế Thần Điển, e rằng không dễ dàng gì.
Xà Tôn Già lúc này cũng đã hiểu ít nhiều về bản tính của Lý Dật, nghe thấy Lý Dật nói vậy, hắn chỉ biết bất lực lắc đầu, nói:
- Nếu muốn tham gia vào Tế Thần Điển, đừng nói là chiêu Hồi Phong Chưởng, cho dù thêm cả bộ Đấu kỹ kỹ dị ấy của ngươi, cũng không đủ... Tuy nói, Tế Thần Điển chỉ người dưới cấp Đấu Sư mới có thể tham gia, nhưng những nguy hiểm ở Tế Thần Điển lại trùng trùng, so với sự nguy hiểm tồn tại của con người nơi nào cũng có. Vì vậy ba tháng tiếp theo, ngươi không những phải nghĩ cách ngưng kết Đấu Khí Toàn thăng cấp làm Đấu Giả, mà còn phải học thêm một số Đấu kỹ mới.
Lý Dật nhếch môi, nói:
- Nếu như vậy, ngày mai ta đi Diễn Võ Các của gia tộc, còn phải tìm kỹ một chút rồi. Nếu không chẳng may lại lấy một quyển Đấu kỹ Huyền Vũ Trung cấp ra, có lẽ cho dù luyện thành cũng sẽ mất mặt vì xấu hổ mất.
- Diễn Võ Các dĩ nhiên phải đi.
Xà Tôn Giả nhàn nhạt nói:
- Nhưng gia tộc các ngươi có lẽ cũng không có Đấu kỹ gì cao thâm. Có điều xem thử cũng tốt, nếu không há chẳng phải để cho người khác nhìn ra điều gì sao? Còn nữa, Đấu kỹ Thanh Vân Thủ mà lần trước ngươi cướp được, có thời gian cũng có thể chuẩn bị luyện tập rồi. Tuy rằng bộ Đấu kỹ ấy cũng không có gì ghê gớm, có điều nếu ngươi đã cướp được, không luyện thì cũng lãng phí.
Lý Dật gật đầu nói:
- Dĩ nhiên rồi, Quyển trục Thanh Vân Thủ này ta cũng đã xem qua, nếu sau khi luyện thành, phối hợp với bộ Đấu kỹ đó của ta, uy lực của nó chắc chắn bất phàm.
- Có điều tiểu tử à, Lý Gia các ngươi cơ hồ chuyện phiền phúc cũng không ít, có lễ ba tháng tiếp đây, ngươi muốn yên ổn tu luyện cũng không thể được rồi.
Xà Tôn Giả chần chừ trong giây lát, rồi trầm giọng nói.
- Phiền phúc của Lý Gia sao? Chuyện này ta biết.
Lý Dật nhàn nhạt nói:
- Mấy cái lão bất tử kia nếu không làm phiền ta tu luyện thì thôi, nếu như họ đến gây phiền phúc cho ta, cùng lắm ta chịu khổ một chút, giải quyết hết đống phiền phức đó là được rồi. Mấy cái lão bất tử ấy tuy đều là Đấu Sư, nhưng Lý Dật ta chưa chắc đã sợ họ.
- Ngươi nắm chắc sẽ đối phó được với cường giả Đấu Sư?
Xà Tôn Giả sắc mặt cổ quái.
Lý Dật cười lạnh một tiếng, nói:
- Dĩ nhiên ta không nắm chắc, có điều lão quỷ à, ngươi đừng nói với ta, ngươi không nắm chắc nhé? Ngay cả cường giả Đấu Thần Điện ngươi còn có bản lĩnh đánh lại, huống hô mấy lão bất tử đó?
Bị Lý Dật đay nghiến một câu, sắc mặt vốn dĩ âm lạnh của Xà Tôn Giả hiện ra sự bất lực. Hắn khẽ lắc đấu, rồi thấp giọng nói:
- Tuy ta có thể chắc chắn diệt gọn chúng, nhưng phải trả giá quá đắt, nếu làm không tốt thì chút linh hồn thể còn lại của ta tiêu tán mất, như vậy cũng được sao?
Lý Dật lộ ra một nụ cười đắc ý nói:
- Nếu như ta bị mấy lão bất tử đó hành chết, vậy thì lão quỷ ngươi cũng sẽ không thể gặp người thứ hai luyện Thiên Ma Cửu Biến rồi, như vậy cũng được sao?
Xà Tôn Giả cất tiếng cười khổ, gặp một tên tiểu quỷ còn giảo hoạt hơn cả mình, hắn có cảm giác như mình bị bóc lột đến chết. Tên tiểu quỷ này rõ ràng không có bản lĩnh gì, nhưng lại mềm nắn rắn buông, cực kỳ khó đối phó. Điểm này khiến Xà Tôn Giả trước giờ đều tính khí cao ngạo, lúc này cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Thấy thái độ của Xà Tôn Giả. Lý Dật thầm cười trong lòng. Tuy lúc ban đấu, quan hệ của hai người hết sức cổ quái, nhưng sau mấy tháng ở cùng nhau, Lý Dật cũng có thêm chút tính thầy trò với lão quỷ này, chỉ có điều hai người đều là những kẻ có tâm khí cao ngạo, điểm này tuy đều biết rõ trong lòng, nhưng lại tuyệt đối không có ai đi vạch trần nó ra.
Lý Dật còn định nói gì, cơ thể của Xà Tôn Giả khẽ lay động, vụt bay vào trong Vân Hoang Giới Chỉ, sau đó có một giọng nói đầy ý vị vang lên trong đầu Lý Dật:
- Tiểu quý, có tiểu cô nương đến tìm ngươi gây rối kìa.
Tiểu cô nương?
Lý Dật ngưng thần lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ từ bên ngoài vọng vào. Hắn thầm tính toán trong chốc lát rồi đã có quyết định, ngay lập tức hắn nằm xuống giường, bộ dạng làm như đã chìm trong giấc ngủ say.
Tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, hiển nhiên người đến không có kinh nghiệm tiềm hành, nếu không phải là kẻ gà mờ, thì hoặc là quá tự cao. Nhưng cho dù là loại người nào, trong tình hình này muốn tạo rắc rối cho Lý Dật, có lẽ cũng đều là vọng tưởng.
Két—
Một tiếng động khẽ vang lên, cánh cửa phòng của Lý Dật đã bị chầm chậm mở ra, gió mát trong vườn thôi tới, không khí trong gian phòng thanh mát hơn vài phân, ánh trăng vốn đang chiếu tỏa bên cửa số, lúc này lại càng phát sáng trong gian phòng.
Một thân hình yểu điệu xuất hiện ở cánh cửa, y phục lam sắc nhạt trên người nàng không ngừng chập chờn trong gió., mùi u hương thoang thoảng trên người nàng chốc chốc lại lan tỏa khắp phòng.
Lý Dật ánh mắt lén nhìn một cái, ban đấu còn chưa nhận ra người đến là ai, nhưng khi nhãn thần của hắn hướng lên phần ngực bằng phẳng của đối phương, ngay lập tức đã hiểu. Người nửa đêm thanh vắng đến gây rắc rối cho mình không phải ai khác, chính là vị Lý Na Na tiểu thư kia.
Gương mặt của Đại tiểu thư lúc này đang tràn ngập sát khí, giống như mình là kẻ thù tiền kiếp của nàng. Có lẽ hai cái tát Lý Dật tặng cho Lý Tiều ngày hôm nay, đã khiến Lý Na Na tiểu thư thống hận hắn vô cùng.
Nhìn thấy vị Đại tiêu thư kia đến tìm mình gây phiên phức, trong lòng Lý Dật lại thở phào một hơi. Hắn vốn dĩ còn cho rằng sẽ là Lý Băng, nếu là nàng ta với mức độ quen biết của nàng với tên Lý Dật trước kia, nói không chừng sẽ nhìn ra kẽ hở gì đó. Bất quá Lý Na Na này và tiểu tử Lý Dật trước giờ không có giao thiệp gì quá sâu, bản thân mình không cần phải sợ.
Lý Na Na đẩy cửa bước vào, rõ ràng có vài phần lưỡng lự. Sau một hồi, nàng mới chậm rãi bước vào, vẻ mặt kỳ quái khó tả, dường như có vài phần xấu hổ, nhưng nhiều hơn đó là nộ sắc.
Khi nàng bước tới bên cạnh giường của Lý Dật, nhìn thấy Lý Dật đang ngủ say, nàng cắn cắn môi, sắc mặt lại đỏ bừng lên.
Phải biết rằng, khoảng cách nam nữ trên Đại Lục Đấu Thần tuy không quá nghiêm khắc, nhưng một nữ tử vẫn chưa xuất giá lại tự mình xông vào phòng của một nam tử, cũng là một chuyện khó có thể tưởng tượng. Huống hồ còn là lúc nửa đêm như thế này, nếu bị người ngoài phát hiện ra, Lý Na Na có lẽ ngoài việc gả cho Lý Dật ra, cũng chỉ còn con đường nhảy lầu là có thể chọn mà thôi.
Nàng ở bên giường chăm chú nhìn Lý Dật.
Lý Dật thầm cảm thấy thật buồn cười, nhưng lại rất phối hợp mà xoay người một cái, rồi lầm bầm tiếng nói mớ trong giấc mơ.
Hắn lần này thì hay rồi, khiến Lý Na Na đang nom nớp lo sợ giật bắn mình ngồi sụp xuống, thiếu chút nữa chui vào gầm giường. Qua một hồi nàng phát hiện Lý Dật không có động tác nào khác, mới chậm rãi đứng dậy, ngưng thần nhìn khuôn mặt Lý Dật một hồi, sau đó khẽ thỡ dài, nói:
- Ngươi... Ngươi tại sao lại làm nhục Lý Tiều ca ca như vậy... Người tốt như Lý Tiều ca ca, ngươi lại đối với hắn như vậy trước mặt mọi người, ngươi khiến hắn sau này làm sao có thể ngẩng đấu làm người? Ngươi... ngươi... ngươi... Ta hận ngươi!
Câu nói này, khiến vẻ mặt của Lý Na Na đã hiện lên sự quyết đoán tay của nàng ghì vào chuôi ngọn chủy thủ trên hông, nói tiếp:
- Lý Dật biểu ca, ngươi đừng trách ta... Chỉ cần ngươi chết. Lý Tiều ca ca mới có thể ngẩng đấu sống tiếp... ngươi... ngươi... ngươi yên tâm. sau khi ta giết ngươi, nhất định sẽ đền mạng cho ngươi!
Dứt lời, chỉ nghe thấy ‘xoạt’ một tiếng, ngọn chủy thủ ở hông Lý Na Na đã được nàng rút ra, nguyên khí trên ngọn chủy thủ trào ra, hiển nhiên nếu đường kiếm này thật sự đâm xuống, Lý Dật đến tám phần là chết chắc.
Lý Dật đang nhắm mắt nghe thấy câu nói này, trong lòng chỉ biết cười khổ. Tiểu nha đầu này đúng là phiên phức, chỉ vì mình tát Lý Tiều vài cái, lúc trước không những đã gây phiên toái cho mình, bây giờ còn hay hơn, lại nửa đêm chạy đến đây thích sát mình...
Chuyện này... Chuyện này con mẹ nó rốt cuộc có thể cho là chuyện gì chứ.
Lúc này muốn đối phó vói Lý Na Na, Lý Dật có trăm nghìn cách, hơn nữa bất kể là cách nào cũng có thể đùa bỡn chết vị Đại tiêu thư gà mờ này. Trước đó Lý Hàn đã dặn trước, với thân phận lúc này của Lý Dật, rất nhiều chuyện quá đáng không thể làm được, ngay lập tức trong lòng hắn thoáng thay đổi, lại nghĩ ra một cách vô cùng tuyệt diệu.
Chủy thủ trong tay Lý Na Na đã từ từ đâm xuống, chỉ có điều hiển nhiên trong lòng nàng cũng đang do dự giằng xé, chủy thủ đã áp sát tới ngực của Lý Dật, nhưng lại không thể tiếp tục đi xuống thêm nửa phân.
Đúng lúc này, Lý Dật cơ hồ đang ngủ say đột nhiên lại động đậy, cử động này, ngược lại còn khiến cho Lý Na Na càng hạ thêm quyết tâm. Chủy thủ trong tay nàng một làn nữa được nâng lên, đang chuẩn bị đâm xuống, Lý Dật chợt khẽ thở dài, dùng giọng nói như đang ngủ mơ khẽ khàng nói:
- Na Na muội muội, lẽ nào ta làm nhiều chuyện như vậy, nàng cũng không tình nguyện nhìn ta đến lấy một lần sao?
Lời nói này nghe rất đỗi u sầu, Lý Dật không biết phải ấp ủ bao nhiêu cám xúc mới nói ra được. Hắn lúc này lại lọt vào mắt của Lý Na Na là trạng thái đang ngũ say, lời này nói ra, ngay lập tức khiến Lý Na Na đờ đẫn người lại, chủy thủ trong tay ‘coong’ một tiếng rơi xuống nền nhà...<br
Bình luận facebook