Dong Binh trẻ ngay lập tức hiện ra một vẻ mặt hy vọng, vội nói:
- Theo ước định của chúng ta...
Hắc Y nhân thản nhiên nói:
- Ngươi rất thông minh, không làm ra những chuyện thừa thãi, cũng không bị lòng tham làm mờ lý trí... Nếu vừa rồi ngươi có chủ ý mang Quyển trục đi, vậy thì ta bảo đảm kết cục của ngươi sẽ thê thảm hơn những người kia rất nhiều... Vì vậy, cầm lấy đi, đây là thứ ngươi đáng có. Có điều ngươi cũng nên hiểu, là một Dong Binh, có những chuyện có thể nói có những chuyện ngươi phải giả vờ như không biết. Bằng không kết cục của ngươi, cũng không cần ta nói cho ngươi biết chứ?
Dứt lời. Hắc Y nhân quét tay một cái, đã có mấy mươi kim tệ đặt thẳng tắp trên bàn, phát ra ánh vàng lấp lánh.
Gã Dong Binh trẻ tuổi có lẽ cả đời này chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, nhãn thần của hắn dính chặt trên đồng kim tệ, ánh mắt lồ lộ sự phấn khích.
Thế nhưng chần chừ một lát sau, hắn cũng không thò tay lấy sổ tiền ấy, ngược lại còn lấm lét nhìn Hắc Y nhân, cơ hồ như muốn nói rồi lại thôi.
Hắc Y nhân khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Thế nào? Chê ít sao?
- Không phải...
Dong Binh trẻ rụt rè nói:
- Chỉ có điều, tiên sinh... Tiểu nhân, có câu nói, không biết có nên nói hay không...
Hắc Y nhân như cười như không nói:
- Muốn nói thì nói đi, không có cái gì nên hay không nên cả.
Không Biết phải mất đi bao nhiêu sức lực, gã Dong Binh trẻ mới cắn răng nói:
- Tiểu nhân tuy không có nhãn lực gì, nhưng lại vẫn có thể nhìn ra, tiên sinh tất nhiên không phải người tầm thường. Vì vậy, tiểu nhân không cần số tiền này. Chỉ muốn xin tiên sinh cho một cơ hội, để ta đi theo làm tay chân cho ngài!
Hắc Y nhân khẽ cười một tiếng, nói:
- Ngươi cảm thấy điểm nào của ta không giống người bình thường!?
- Tuy rằng không Biết tiên sinh định làm gì, nhưng có thể tùy ý quăng một quyển Công pháp Chu Tước Cao cấp ra như vậy. Đâu phải người bình thường có thể làm được?
Dong Binh trẻ lí nhí nói:
- Huống hồ, ta có thể nhìn ra tiên sinh có ý đồ gì. Cho dù thế nào. tiểu nhân cũng là Địa Đầu Xà của Huyết Lang Trấn này, nếu có tiểu nhân giúp đỡ, cho dù tiên sinh muốn làm gì, chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay!
- Ngươi đang uy hiếp ta sao?
Hắc Y nhân cơ hồ cười lạnh một tiếng.
Dong Binh trẻ bủn rủn cả người, nhưng vẫn cắn răng nói:
- Ta biết với những người như tiên sinh mà nói, một tên phế vật không có bất cứ ý nghĩa gì... Nhưng, ta không chỉ là một con Địa Đầu Xà, ta còn là một ‘Bàn tay vàng’... Ta nghĩ, điểm này đối với tiên sinh mà nói, còn có tác dụng chứ? Tiên sinh, xin hãy thu nhận ta đi!
Dứt lời, hắn toát mồ hôi lạnh lấy một Tinh Tạp từ trong tay áo ra, chầm chậm đặt trước mặt Hắc Y nhân.
Hắc Y nhân tựa hồ như thoáng kinh ngạc, nói:
- Ngươi từ lúc nào lấy thứ này ra khỏi túi của ta vậy? Nếu ta đoán không lầm, chính là khi lần đầu tiên gặp mặt. phải không?
- Vâng... Đúng vậy...
- Có chút thú vị.
Hắc Y nhân gật đầu:
- Nguơi có thể trộm đồ trong tay ta, chứng tỏ công phu này của ngươi quả thực không tệ. Một lúc nào đó. cũng có thể có chỗ dùng... Nếu đã như vậy, ngươi hãy đi theo ta đi... Có điều, ngươi cần phải biết rõ một điểm, đó chính là nếu đi theo ta, tính mạng của ngươi không được bảo đảm đâu.
Dong Binh trẻ nghiến răng nói:
- Kiếm giàu sang trong nguy hiểm. Ngay cả lá gan này cũng không có, ta cần gì phải làm một Dong Binh? ở nhà trông ruộng không phải tốt hơn sao!?
- Ngươi tên là gì?
- Bỉ Lợi, ta tên Bỉ Lợi.
Dong Binh Bỉ Lợi lộ vẻ vui mừng:
- Nếu tiên sinh đã thu nhận tiểu nhân rồi, sau này cái mạng của ta. chính là của tiên sinh ngài rồi!
- Bỉ Lợi sao? Đó cũng là một cái tên hay.
Hắc Y nhân cười nhạt, sau đó hắn từ từ kéo Chiếc mũ chùm đầu của mình xuống, lộ ra một khuôn mặt trẻ:
- Ngươi nhớ kỹ đây, Bỉ Lợi. tên ta là Lý Dật... Từ nay, ta chính là chủ nhân của ngươi. Ngươi có thể phản bội ta. nhưng tốt nhất, đừng để ta biết được!
- Lý Lý Lý Lý... Lý Dật...
Bỉ Lọi chợt lập cập líu lưỡi nói.
- Không có nhiều Lý như vậy.
Lý Dật nhàn nhạt nói.
- Chính là Vạn Vạn Vạn Vạn Vạn Vạn... Vạn Triều Thành... Lý Lý Lý Lý Lý Lý Lý Dật đó sao!?
- Cũng không có nhiều Vạn như vậy đâu. Nếu ngươi nói là tên Thiếu gia phế vật Lý Dật của Vạn Triều Thành đó. vậy thì chính là ta. Chỉ có điều không có nhiều Lý như vậy mà thôi.
Lý Dật như cười như không nói.
Được Lý Dật thừa nhận, vẻ mặt còn đang kinh ngạc của Bỉ Lợi đã hoàn toàn biến mất. Hai mắt hắn sáng trưng, cơ hồ như bổ đến:
- Lý Thiếu gia. à không! Chủ nhân! Chủ nhân ngài là thần tượng của ta a! Bách bộ hoành hành! Một đấu một nghìn! Trời ơi! ông trời ơi!
Bốp!
Lý Dật tiện đà đá một cước, khiến Bỉ Lợi lăn lộn trên đất. Đương nhiên, hắn đã điều chỉnh lực đạo của mình rất tốt, không làm tên kia bị thương.
Đá xong, Lý Dật mới nhàn nhạt nói:
- Được rồi, ở đâu ra mà nói nhảm nhiều thế. Tối nay ta còn rất nhiều chuyện phải làm, không phải ngươi nói ngươi là Địa Đầu Xà của Huyết Lang Trấn sao? Vậy thì... Địa Đâu Xà Bỉ Lợi... Đêm nay ngươi hãy cùng ta làm loạn tung trời cái Huyết Lang Trấn này, thế nào?
Bỉ Lợi vội bò dậy, hấp tấp nói:
- Chủ nhân cứ việc dặn dò.
Lý Dật tiện tay thu Tinh Tạp trên bàn lại, lấy một bộ Hắc Y từ trong Dung giới ném lên bàn, nhàn nhạt nói:
- Thu hết kim tệ lại, ngươi đáng có được nó. Mặc bộ y phục này lên... Còn nữa phải nhớ. sau này gọi ta là Thiếu gia. đừng gọi chủ nhân... Ngươi đã hiểu chưa...
0O0
Trên con đường tăm tối. lúc này ánh lửa đã sáng trưng, trên mặt đất chất đầy thây xác. máu chảy thành sông, nhưng vẫn có vô số người lục tục chạy tới.
Người của Dong Binh đoàn Huyết Lang đáng ra phải bảo vệ trật tự Huyết Lang Trấn này, lại không biết tại sao không hề để ý đến trận hỗn loạn này, mà lui về một góc tường để lạnh lùng quan sát.
Chốc chốc lại có người bước ra từ trong bóng tối, không biết đã nói gì, rồi nhanh chóng lui xuống. Người đang theo dõi, cơ hồ thờ ơ với trận chém giết kịch liệt này.
Trên một khu lầu phòng cao chót vót, Lý Dật đang ẩn mình trong bóng tối, hắn nheo mắt nhìn cảnh tượng máu me văng đầy trên con phố. bất giác thở dài, nói:
- Đúng là đám người ngu xuẩn, cho dù các ngươi có cướp được thứ này thì đã sao? Lẽ nào Âm Thiên Kiệt lại sẽ cho các ngươi đem nó ra khỏi sao? Phải biết rằng... Đây là Công pháp Chu Tước Cao cấp a. đừng nói là một Dong Binh đoàn Huyết Lang, cho dù là Hoàng thất Đế Quốc cũng muốn có được nó. chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn nào!
- Thiếu gia cao kiến, nhưng đám Dong Binh đó đâu có hiểu được những chuyện này? Chúng chỉ biết, chỉ cần cướp được Quyển trục, vậy thì từ nay hắn sẽ được đổi đời rồi!
Bỉ Lợi ở bên cạnh hiển nhiên không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh chém giết, thế nhưng cảnh chết chóc điên cuồng trước mắt vẫn khiến mắt hắn giật liên hồi. Chỉ là trước mặt Lý Dật. hắn không dám Biểu hiện ra chút sự sợ hãi nào.
Lý Dật thản nhiên nói:
- Đừng nịnh hót, không có ý nghĩa gì đâu... Ta hỏi ngươi, ngươi nhận thấy sau bao lâu nữa trận rối loạn này mới kết thúc?
Bỉ Lợi nhíu mày:
- Nếu là bình thường, người của Dong Binh đoàn Huyết Lang đã đến duy trì trật tự từ lâu. Nhưng đêm nay vẫn chưa có người tới, nếu tiểu nhân đoán không sai, người của Dong Binh đoàn Huyết Lang có lẽ sẽ đợi những người này chết gần hết. Lúc đó mới xuất hiện, một tay khống chế cục diện... Còn về đám người này có lẽ đều sẽ bị diệt khẩu, dù gì Công phập Chu Tước Cao cấp. đủ để không biết bao nhiêu thế lực phải phát điên lên rồi. Chẳng hạn như Tam đại gia tộc của Vạn Triều Thành...
Nói đến đây. Bỉ Lợi nơm nớp nhìn Lý Dật. Loại người như hắn, tin tức là nhanh chóng nhất, dĩ nhiên biết vị Thiếu gia của mình, Thiếu Gia chủ của Vạn Triều Lý Gia những ngày nay đã vẻ vang như thế nào. cũng khí phách như thế nào. Còn cục diện trước mắt cũng là một tay hắn tạo ra, nếu nói hắn để ý đến Công pháp Chu Tước Cao cấp này... Cơ hồ có chút không ổn.
Lý Dật như cười nhu không nhìn hắn, dường như đã nhìn thấu tâm tư của hắn, mới nhàn nhạt nói:
- Ngươi nói không sai, Công pháp Chu Tước Cao cấp này. giống như một miếng thịt tanh máu. Ném vào trong bầy sói. dĩ nhiên sẽ khiến đám sói phải tranh cướp với nhau... Và con sói có được nếu không muốn nó rơi vào tay người khác, cách tốt nhất, chính là nuốt chửng nó. Chỉ có điều thứ này quá lớn. nếu không nuốt chửng được, chỉ có một điều sơ sót thì cũng không thể không nôn nhả ra. Vì vậy lúc này Âm Thiên Kiệt có lẽ đang suy nghĩ... Có điều ta nghĩ hắn cũng suy nghĩ không lâu nữa đâu. Dù gì đồ vật này. còn lợi hại hơn Huyết Lang Quyết mà hắn tu luyện không biết bao nhiêu lần. Âm Thiên Kiệt đã ở cấp Đấu Sư đỉnh phong nhiều năm nay, nhưng mãi vẫn dậm chân tại chỗ. Nếu hắn có được quyển Công pháp này, lại có cơ hội đột phá lên cấp Đấu Vương thậm chí là Đấu Hoàng... Bỉ Lợi. nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ từ bỏ cơ hội trước mặt chứ?
- Chắc chắn là không.
Bỉ Lợi nghiến răng nói:
- Thiếu gia! Nói thực lòng! Cho dù là hiện tại, ta cũng chỉ hận rằng không thể cướp quyển Công pháp ấy đến tay!
Lý Dật khẽ ‘ồ’ một tiếng, khóe miệng hiện ra một nụ cười khó hiểu:
- Nếu ngươi có hứng thú. cũng chưa chắc không có cơ hội... Vở kịch lớn đêm nay, không kết thúc nhanh như vậy đâu! Chúng ta cứ đợi Âm Thiên Kiệt có được món đồ này vào tay đã!
Bỉ Lợi do dự chốc lát. rồi thấp giọng nói:
- Thiếu gia, ta nghĩ, Dong Binh đoàn Huyết Lang nếu muốn có được món đồ này. e rằng cũng không thuận lợi như vậy chứ!
Lý Dật nhíu mày, nói:
- Nghĩa là thế nào? Không phải Dong Binh đoàn Huyết Lang độc đại trong Huyết Lang Trấn sao?
Bỉ Lợi lặng lễ cười, nói:
- Thiếu gia, vậy thì ngài không biết rồi. Ngài không phải là người của Dong Binh đoàn Huyết Lang, dĩ nhiên không biết tỏ tường. Cứ nói lúc bình thường. Dong Binh đoàn Huyết Lang dĩ nhiên là độc đại một nhà... Nhưng cũng chỉ là tình hình bình thường mà thôi. Chỉ là ta đã sống trong Huyết Lang Trấn nhiều năm, lại Biết được trong Huyết Lang Trấn, ngoài Dong Binh đoàn Huyết Lang ra. còn tiềm ẩn một thế lực lớn khác a!
Lý Dật gật đầu. nói:
- Thì ra là vậy. Nhưng với con người của Âm Thiên Kiệt, tại sao còn để người khác Chiếm địa bàn của hắn?
Bỉ Lọi vội giải thích:
- Chuyện này không thể trách hắn. Thế lực lớn đó, cơ hồ có quan hệ với một thế lực lớn nào đó ở Đế Đô, Âm Thiên Kiệt biết mình không thể đắc tội. dĩ nhiên sẽ không dính vào đối phương. Huống hồ thế lực này trước giờ đều không hay lo chuyện khác, không có xung đột lợi ích nào quá lớn với Dong Binh đoàn Huyết Lang. Vì vậy đối với sự xuất hiện của nó. Âm Thiên Kiệt trước nay cũng là khịt mũi thừa nhận. Chỉ có điều... Món đồ đêm nay dù gì cũng có giá trị liên thành, ta không tin thế lực đó không có hứng thú... Thiếu gia. ta nghĩ Âm Thiên Kiệt lúc này vẫn chưa động thủ. ngoài việc sợ tiết lộ tin tức ra, cũng là do phải phòng bị thế lực đó!
- Là như vậy sao?
Lý Dật cười nhàn nhạt:
- Ta đúng là không biết, thì là Huyết Lang Trấn còn có thế lực như vậy. Thế lực này tên là gì? Bên trong có những nhân vật thế nào?
Bỉ Lợi nghĩ một lát, rồi nói:
- Thế lực này rốt cuộc tên là gì, tiểu nhân quả thực không biết... Có điều thỉnh thoảng ta nghe người của Dong Binh đoàn Huyết Lang nói qua. cơ hồ họ đều gọi cái thế lực đó tên là Phong Lâu gì đó... Mà cơ hồ chủ nhân của các nàng ấy, còn là một tuyệt đại giai nhân nữa.
- Phong Lâu? Các nàng ấy? Tuyệt đại giai nhân? Chủ nhân của thế lực này là nữ nhân sao?
Lý Dật ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy.
Bỉ Lợi vẻ mặt quỷ dị:
- Thế lực này tuy không phải toàn bộ là nữ nhân, nhưng người quản việc của nó là một nữ nhân, hơn nữa vô cùng xinh đẹp. Nghe nói, lúc trước tên tử quỷ Âm Húc chính là kẻ theo đuổi nàng ta điên cuồng. Chỉ có điều, bối cảnh của nữ nhân này quá ghê gớm, với tính ương ngạnh của Âm Húc mà cũng không dám làm bừa...
- Xem ra ngươi rất có hứng thú với nàng ta nhỉ?
Lý Dật như cuời như không nhìn Bỉ Lọi:
- Phong Lâu đó bình thường hay làm gì?
- Họ cái gì cũng làm, thu thập các thứ kỳ dị. cũng bán các loại tạp vật... Thế nhưng bình thường lại gây cho người khác cái cảm giác, bọn họ không có hứng thú với chuyện làm ăn, mà là cái khác... Còn về h họ muốn g họ muốn làm gì thì tiểu nhân không biết được.
- Phong Lâu sao?
Lý Dật gật đầu:
- Được rồi... Vậy thì người quản việc của họ tên là gì?
- Hinh như tên là... Ngô Hinh Dư...<br
Bình luận facebook