-
Chương 76
Loan Niệm lái xe trên đường mà chẳng có mục đích.
Bắc Kinh vào thu có lẽ là thời điểm đẹp nhất trong năm, lá rơi đầy bên đường, hàng ghế lẻ loi ở điểm dừng xe bus, có cụ già ngồi vẽ tranh bên đường, đưa những cảnh vật này vào trong tranh. Thế giới trong tranh không có những điều xấu xa và bẩn thỉu, chỉ là thế giới hoàn mỹ và thái bình được tô hồng.
Anh dừng xe bên đường, tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, nhìn dòng người như mắc cửi trước mắt. Thượng Chi Đào run rẩy và Thượng Chi Đào hứng chịu ánh mắt dò xét của đám đông thay nhau xuất hiện trước mắt anh, cuối cùng biến thành một Thượng Chi Đào một mình phấn đấu.
Một Thượng Chi Đào tuân thủ nghiêm ngặt những quy tắc mà họ đã đặt ra khi mới ở bên nhau, chưa bao giờ tìm kiếm sự giúp đỡ từ anh.
Một phiên bản hoàn toàn mới của cô, hoặc có lẽ trước đây cô chính là người như thế, chỉ là anh chưa từng nhận ra mà thôi.
Loan Niệm chưa bao giờ kinh ngạc và sợ hãi như ngày hôm nay, trái tim anh bị bản ghi âm kia rạch ra một vết, máu chảy ra ồ ạt. Trái tim anh rất đau, chưa bao giờ đau đớn đến vậy, anh không biết phải xử lý ra sao.
Anh muốn nói với Thượng Chi Đào điều gì đó, hoặc có thể chẳng cần nói điều gì, dù chỉ ôm cô một cái cũng được. Thế là anh gọi điện cho Thượng Chi Đào, nhưng không có ai bắt máy.
Loan Niệm ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó gọi điện cho Tôn Vũ. Đầu bên kia mất một lúc lâu mới bắt máy, anh nói: “Chào cô, tôi là Loan Niệm. Thượng Chi Đào có ở đó không?”
“Thượng Chi Đào đang ngủ, cô ấy mệt lử rồi.” Tôn Vũ liếc Thượng Chi Đào đang ngủ say, khẽ nói: “Chờ cô ấy tỉnh, tôi sẽ bảo cô ấy là anh tìm cô ấy.”
“Không cần đâu. Cảm ơn.” Loan Niệm cúp máy.
Anh ngồi bên đường rất lâu, điện thoại đổ chuông, anh nghe máy.
Là Tracy.
“Hội đồng quản trị om sòm lên rồi, yêu cầu tôi bảo cậu tham gia cuộc họp trực tuyến.”
“Không.”
“Tôi thấy trên mạng bắt đầu bàn tán, giá cổ phiếu cũng giảm rồi.”
“Đáng đời.”
“Vậy là cậu... từ chức thật sao?”
“Ừm.”
Tracy nghĩ ngợi giây lát, nói: “Chúng ta ra vẻ cho họ xem cũng được, nhưng từ chức không phải kế hoạch mà chúng ta đã bàn trước.”
“Tôi làm vậy không phải là để ra vẻ cho họ xem, tôi chỉ muốn từ chức thôi.”
“? Cậu nghiêm túc chứ?”
“Nghiêm túc. Chị mau báo hội đồng quản trị tìm người đi, tôi bắt đầu nghỉ kể từ hôm nay.”
Loan Niệm cúp máy, bỏ điện thoại vào trong túi, cứ thế ngồi bên đường. Có cô gái trẻ đi ngang qua anh, sẽ lén nhìn anh một cái, tò mò không biết tại sao người đàn ông đẹp trai này lại ngồi ở đây. Loan Niệm không nhìn thấy những ánh mắt đó, anh ngồi bên đường một lúc lâu, mãi cho tới khi trời tối.
Điện thoại kêu inh ỏi khiến anh không được yên, nhưng anh không ngó ngàng đến nó.
Cho tới khi Thượng Chi Đào gọi điện cho anh, cô khẽ hỏi anh: “Tôn Vũ bảo là anh gọi cho em?”
“Ừ.”
“Anh đang ở đâu?”
“Ở trước cửa nhà em.”
Loan Niệm nghe thấy tiếng cửa nhà Thượng Chi Đào mở ra, rồi đến tiếng bước chân cô giẫm lên bậc thang, bịch bịch bịch, nhịp bước rất nhanh. Cuối cùng anh không kìm được, nói với cô: “Em đi chậm thôi, tôi không vội.”
“Dạ.” Thượng Chi Đào đáp một tiếng, nhưng bước chân không hề chậm lại, từng nhịp nối tiếp nhau, gõ vào trái tim anh.
“Hi.” Thượng Chi Đào đứng cách anh mấy mét, nỗi ấm ức và cảm giác sợ hãi lại trào dâng. Cô nhìn sang chỗ khác, không muốn khóc trước mặt anh. Thượng Chi Đào nghĩ bụng, mình phải kiên cường một chút.
“Em muốn ngắm trăng.” Thượng Chi Đào nói với anh: “Em có thể đưa Luc lên núi ngắm trăng cùng anh không?” Thượng Chi Đào thích những buổi tối như thế này, ánh trăng vằng vặc, chiếu sáng trái tim ngay thẳng và trong sạch của con người.
“Được.”
Hai người một chó lái xe lên núi, Loan Niệm im lặng suốt cả quãng đường, anh không biết phải nói gì. Xe dừng lại trước quán bar, lúc Loan Niệm kéo phanh tay, Thượng Chi Đào đặt tay lên tay anh, nhẹ nhàng nói: “Loan Niệm, anh nói vài câu với em được không?”
“Nói gì đây?”
“Nói gì cũng được hết.” Lòng Thượng Chi Đào hãy còn sợ hãi, cô không biết bị người ta nhìn chằm chằm lại khổ sở đến vậy. Rõ ràng Tôn Viễn Chứ và Tôn Vũ đều ở bên cô, nhưng cô vẫn ra khỏi nhà, muốn gặp Loan Niệm. Cô biết tình yêu cô dành cho Loan Niệm trong lòng cô không một ai có thể thay thế, cô chỉ muốn ở bên anh vào những lúc cô vô cùng khổ sở, dù có khả năng anh sẽ làm cô buồn hơn.
“Tôi sẽ không nói chuyện tùy tiện. Tôi chỉ biết rằng tôi đã hỏi em không biết bao nhiêu lần, rằng Dony có quấy rối em không, và em đều nói không có.” Loan Niệm tắt đèn trong xe, xung quanh chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sao và những gợn mây trên trời mới có thể nghe họ nói chuyện. “Cho nên em chưa bao giờ tin tưởng tôi, đúng không?” Loan Niệm nhìn Thượng Chi Đào, “Hoặc cũng có thể là vì bên cạnh em đã có đủ người để em tin tưởng và dựa dẫm, vì thế em vốn chẳng cần xin tôi giúp đỡ, ngay cả việc nói thật cho tôi biết em cũng không chịu?”
“Em không có lập trường để nói với anh.”
“Vậy lập trường để em nói cho người khác là gì.”
“Vì những người khác là bạn bè.”
“Còn tôi chỉ là bạn tình của em?” Loan Niệm ra khỏi xe, Thượng Chi Đào và Luc đi sau anh. Loan Niệm đi được mấy bước lại lộn lại, nói: “Tôi tưởng chúng ta đã ngủ với nhau mấy năm trời, có thể gần gũi hơn bạn bè một chút rồi chứ.”
“Anh đừng gay gắt như thế.” Mắt Thượng Chi Đào đỏ lên, cô muốn bảo Loan Niệm ôm cô, nhưng cô chẳng thể nào mở lời, “Tâm trạng em không tốt. Em về nhà cùng bạn, vốn định ngủ một giấc yên ổn, nhưng em chỉ ngủ được một lúc. Em muốn gặp anh, muốn nói mấy câu với anh, như vậy em có thể thấy dễ chịu một chút. Vì thế xin anh đừng gay gắt như vậy.” Thượng Chi Đào mím chặt môi, cô cảm thấy nước mắt của cô dường như đã dâng lên đáy mắt nhưng cô lại kìm nén. Cô không muốn bật khóc trước mặt Loan Niệm, cô sợ anh sẽ nói rằng: “Chẳng phải em ta đây anh hùng sao? Vậy thì giờ em còn khóc cái nỗi gì?”
Loan Niệm nhìn đôi mắt lấp lánh dưới ánh trăng của Thượng Chi Đào, giống như đang tích nước mắt. Anh cảm thấy mình là một người thật đốn mạt, hôm nay cô đã trải qua một chuyện tồi tệ như thế, vậy mà anh chỉ biết truy hỏi cô tại sao không nói cho mình biết. Mà ý định ban đầu khi anh đi tìm cô là để ôm lấy cô.
“Còn sợ không?” Loan Niệm hạ giọng hỏi cô.
Môi Thượng Chi Đào run run, khóe môi mếu máo, trông như một đứa trẻ sắp khóc đến nơi.
“Qua đây.” Loan Niệm gọi cô.
Cô bước tới trước mặt anh, Loan Niệm duỗi tay kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt.
Dường như họ chưa từng ôm nhau ngoài những lúc ân ái, lồng ngực Loan Niệm vừa rộng vừa ấm áp, anh đặt tay sau đầu cô, để cô áp má lên lồng ngực anh.
Con tim hoảng loạn lo sợ của cô cuối cùng cũng yên ắng trở lại, cô ôm siết thắt lưng Loan Niệm, sợ anh sẽ nhanh chóng buông cô ra, thế là cô nói: “Em có thể ở trong lòng anh thêm một lát không?”
“Ừ.” Loan Niệm siết chặt tay hơn, Thượng Chi Đào lại quay lại là một cô gái ngoan ngoãn kia, lặng lẽ tựa vào lòng anh. Cả hai đều lặng thinh, Loan Niệm cảm thấy trái tim mình dường như cũng được xoa dịu đôi chút, Thượng Chi Đào cũng cảm thấy hôm nay có vẻ không tồi tệ đến vậy.
Chí ít thì Loan Niệm đã ôm cô khi ngày sắp tàn.
“Tại sao anh đánh hắn?”
“Vì hắn ức hiếp em.”
“Nhưng anh cũng hay ức hiếp em mà.”
“Tôi có thể.” Loan Niệm lại siết chặt tay hơn, “Nhưng hôm nay tôi cũng rất tức giận, tôi giận vì em chẳng nói gì với tôi, giống như vụ môi giới phi pháp vậy.”
“Thượng Chi Đào, có phải em muốn bắt tôi mỗi năm phải đánh nhau một trận vì em không?”
“Hai trận cũng được.” Thượng Chi Đào ngửa đầu nhìn anh, “Dáng vẻ khi anh đánh nhau gợi cảm chết đi được.”
Tóc mái của cô cọ vào cằm anh, ngưa ngứa, Loan Niệm dứt khoát cúi xuống, cọ cằm vào hõm cổ cô.
Thượng Chi Đào cười khanh khách, nghiêng đầu tránh anh, “Ngứa.”
Loan Niệm không cho cô tránh, bưng mặt cô lên, cạ cằm lên má cô. Lớp râu lún phún trên cằm anh cạ vào khuôn mặt mịn màng của Thượng Chi Đào, vừa đau vừa ngứa. Cô đẩy anh, nắm tay thành quyền đấm nhẹ vào ngực anh, “Phục rồi! Phục rồi!”
Trái tim đau âm ỉ cả ngày nay của Loan Niệm dường như lại khá hơn một chút, anh tiếp tục ôm cô. Luc đã chờ một lúc lâu, cứ tưởng sắp được vào trong ăn thịt, vì trong những ngày Thượng Chi Đào đi công tác, Loan Niệm thường dẫn nó đến quán bar. Loan Niệm đã chuẩn bị sẵn hộp pate và thịt sấy khô cho nó ở trong quán bar, đó đều là những món Luc thích ăn nhất. Vậy mà hai người này cứ đứng đó mà ôm ấp, chẳng có ý vào cửa gì sất, nó cũng thấy hơi sốt ruột, cắn ống quần Thượng Chi Đào kéo cô về phía quán bar: “Ư ư.”
Thượng Chi Đào nhìn nó với vẻ thắc mắc: “Em sao vậy?”
Tất nhiên Loan Niệm biết Luc bị làm sao, vậy mà anh ngoảnh đi làm như không biết gì. Thượng Chi Đào không cho Luc ăn quá nhiều thịt, cô bảo ăn nhiều thịt không tốt cho chó. Mỗi ngày chỉ được ăn hai quả trứng gà, hoặc một miếng thịt sấy khô. Loan Niệm không đồng tình, anh sẽ cho Luc ăn rất nhiều thịt vào những lúc cô không có ở đó.
Luc nhả gấu quần của Thượng Chi Đào, chạy mấy bước về phía quán bar, thấy cô vẫn đứng im tại chỗ, nó lại chạy lại sủa: “Gâu ~ uu~” Sau đó lại hất cổ về phía quán bar, chỉ thiếu điều nói chuyện mà thôi.
Loan Niệm bật cười vì bộ dạng ngốc nghếch của Luc, còn không quên cười nhạo nó: “Đúng là chó ai nuôi thì giống người đó.” Anh sải đôi chân dài, đi khỏi đó.
Hôm nay quán bar vừa tổ chức hoạt động xong, lúc này đã chẳng còn ai khác, chỉ có quản lý đang trực ban, thấy Loan Niệm đi vào là nói ngay: “Sao anh lại tới đây?”
Loan Niệm nhìn Thượng Chi Đào, nói: “Đưa cô chủ của Luc đến đây uống rượu.”
Quản lý cười chào Thượng Chi Đào: “Chào cô.”
Luc đã rất thân với quản lý, đứng cạnh quản lý sủa: Thịt đâu?
Quản lý trực ban cũng hiểu ý của Luc, vẫy tay gọi nó: “Đến đây.”
Thượng Chi Đào nghiêng đầu ra chiều thắc mắc: “Nó hay đến đây lắm à? Nó dựa vào cái gì mà thường xuyên tới đây? Đến em còn chưa tới nữa là.”
“Em quản được à?”
Loan Niệm nhìn cô, hỏi: “Đói chưa?”
“Rồi!” Cả ngày nay Thượng Chi Đào chưa ăn được là bao, thật sự đói ngấu lên rồi.
“Chờ chút.”
Loan Niệm vào trong bếp. Quán bar của anh, ngay cả bếp ăn cũng sạch sẽ gọn gàng, bít tết, sườn cừu, mì ý được bày biện ngay ngắn trong tủ thực phẩm, đều là những nguyên liệu thượng hạng.
Thượng Chi Đào ngồi trên ghế chân cao ngắm nghía quán bar, thầm nghĩ nơi này phải đập vào bao nhiêu kể là tiền đây. Còn chưa nghĩ xong, bên ngoài đã xuất hiện mấy chiếc xe, nam nữ thanh niên xuống xe, đi vào quán bar.
Hai nhân viên phục vụ đi ra từ trong cánh cửa ẩn như làm ảo thuật, nhân viên phục vụ mà Loan Niệm tuyển toàn là người ưa nhìn, mang khuôn mặt đẹp trai lai láng đứng ở đó, hưỡng dẫn khách nam nữ vào bên trong: “Mọi người ngồi tùy ý.”
“Ngồi trước cửa sổ đi.” Mấy người nọ ngồi trước cửa sổ, một người trong số đó hỏi nhân viên phục vụ: “Lát nữa có thể tắt đèn để ngắm sao không?”
Nhân viên phục vụ đáp: “Được ạ.”
Còn có thể tắt đèn ngắm sao ư?
Loan Niệm mang hai phần ăn đơn giản ra, để một phần trước mặt Thượng Chi Đào. Nam nữ bên kia ngoảnh lại nhìn hai người.
Loan Niệm mỉm cười với họ, lấy dao dĩa đưa cho Thượng Chi Đào, sau đó ngồi bên cạnh ăn cùng cô.
Thượng Chi Đào nghe thấy một cô gái nói: “Có nên nói cho cô giáo Cung không?”
“Thôi đừng.”
“Nhưng chẳng phải người ta nói chủ quán là đối tượng xem mắt của cô giáo Cung sao?”
“Người đó chắc gì đã là chủ quán? Dù đúng đi chăng nữa, cô gái kia chắc gì đã là bạn gái của người ta?”
Thượng Chi Đào ăn một miếng mì Ý, khóe miệng dính nước sốt, Loan Niệm chỉ vào khóe môi mình rồi chỉ vào khóe môi Thượng Chi Đào.
Thượng Chi Đào tròn xoe mắt với vẻ nghi hoặc, không hiểu ý của Loan Niệm.
Loan Niệm lại chỉ chỉ, Thượng Chi Đào cũng chỉ vào môi mình, Loan Niệm gật đầu.
Hôn nhau chỗ công cộng không hay lắm nhỉ? Hay Loan Niệm gặp phải phiền phức gì rồi chăng? Sau khi kết hợp những gì mà mấy người kia vừa nói, cô mới bừng tỉnh, có lẽ Loan Niệm đã trêu ghẹo cô gái khác, bây giờ khó thoát thân.
Thế thì hi sinh một chút vậy.
Cô dướn người về phía trước, chạm khẽ vào khóe môi anh, còn nghiêm túc hỏi anh: “Như vầy được rồi chứ?”
Loan Niệm đơ người vì sự ngốc nghếch của Thượng Chi Đào, anh cầm khăn giấy lau mạnh khóe môi cô. Thượng Chi Đào biết mình làm chuyện ngu ngốc, đỏ mặt ngồi về chỗ, miệng còn lẩm bẩm: “Thế thì anh nói thẳng luôn là được rồi sao?”
“Em thấy tên nào bảo phụ nữ lau khóe môi ở chỗ công cộng bao giờ chưa?”
“Ồ.” Thượng Chi Đào đỏ mặt, còn Loan Niệm thì nhếch khóe miệng.
Bartender đang pha chế rượu, Thượng Chi Đào nhoài người trên quầy bar ngắm người ta, cô cảm thấy bartender thật đẹp trai, hẳn là chỗ rượu kia cũng ngon lắm đây, thế là cô hỏi Loan Niệm: “Pha chế rượu cho khách xong, có thể pha cho em một ly không?”
“Không thể.”
Loan Niệm bưng đĩa ăn đi, sai nhân viên phục vụ đặt mấy cây nến trước mặt mấy nam nữ thanh niên kia, những ly cocktail đặt xung quanh các ngọn nến, quán bar tắt đèn, chỉ có chỗ cửa sổ sáng tờ mờ, những chỗ khác đều nhập nhoạng tối.
Thượng Chi Đào nắm lấy tay Loan Niệm trong bóng tối, lí nhí đưa ra yêu cầu: “Em cũng muốn uống cocktail ngắm trăng.”
“Không được.”
“Một cốc thôi mà.”
“Được.”
Loan Niệm cũng chẳng có lập trường gì, anh vào trong quầy bar pha rượu cho Thượng Chi Đào. Anh bật một ngọn đèn nhỏ. Anh pha rượu trong quầy bar, Thượng Chi Đào ngồi bên ngoài quầy bar nhìn anh pha rượu. Một lúc sau, anh đưa ra một ly rượu, trong ly có một trái tim điêu khắc từ đá.
“Rượu này tên là gì?” Thượng Chi Đào hỏi anh.
“Trái tim dũng cảm.” Loan Niệm đáp.
Bắc Kinh vào thu có lẽ là thời điểm đẹp nhất trong năm, lá rơi đầy bên đường, hàng ghế lẻ loi ở điểm dừng xe bus, có cụ già ngồi vẽ tranh bên đường, đưa những cảnh vật này vào trong tranh. Thế giới trong tranh không có những điều xấu xa và bẩn thỉu, chỉ là thế giới hoàn mỹ và thái bình được tô hồng.
Anh dừng xe bên đường, tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, nhìn dòng người như mắc cửi trước mắt. Thượng Chi Đào run rẩy và Thượng Chi Đào hứng chịu ánh mắt dò xét của đám đông thay nhau xuất hiện trước mắt anh, cuối cùng biến thành một Thượng Chi Đào một mình phấn đấu.
Một Thượng Chi Đào tuân thủ nghiêm ngặt những quy tắc mà họ đã đặt ra khi mới ở bên nhau, chưa bao giờ tìm kiếm sự giúp đỡ từ anh.
Một phiên bản hoàn toàn mới của cô, hoặc có lẽ trước đây cô chính là người như thế, chỉ là anh chưa từng nhận ra mà thôi.
Loan Niệm chưa bao giờ kinh ngạc và sợ hãi như ngày hôm nay, trái tim anh bị bản ghi âm kia rạch ra một vết, máu chảy ra ồ ạt. Trái tim anh rất đau, chưa bao giờ đau đớn đến vậy, anh không biết phải xử lý ra sao.
Anh muốn nói với Thượng Chi Đào điều gì đó, hoặc có thể chẳng cần nói điều gì, dù chỉ ôm cô một cái cũng được. Thế là anh gọi điện cho Thượng Chi Đào, nhưng không có ai bắt máy.
Loan Niệm ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó gọi điện cho Tôn Vũ. Đầu bên kia mất một lúc lâu mới bắt máy, anh nói: “Chào cô, tôi là Loan Niệm. Thượng Chi Đào có ở đó không?”
“Thượng Chi Đào đang ngủ, cô ấy mệt lử rồi.” Tôn Vũ liếc Thượng Chi Đào đang ngủ say, khẽ nói: “Chờ cô ấy tỉnh, tôi sẽ bảo cô ấy là anh tìm cô ấy.”
“Không cần đâu. Cảm ơn.” Loan Niệm cúp máy.
Anh ngồi bên đường rất lâu, điện thoại đổ chuông, anh nghe máy.
Là Tracy.
“Hội đồng quản trị om sòm lên rồi, yêu cầu tôi bảo cậu tham gia cuộc họp trực tuyến.”
“Không.”
“Tôi thấy trên mạng bắt đầu bàn tán, giá cổ phiếu cũng giảm rồi.”
“Đáng đời.”
“Vậy là cậu... từ chức thật sao?”
“Ừm.”
Tracy nghĩ ngợi giây lát, nói: “Chúng ta ra vẻ cho họ xem cũng được, nhưng từ chức không phải kế hoạch mà chúng ta đã bàn trước.”
“Tôi làm vậy không phải là để ra vẻ cho họ xem, tôi chỉ muốn từ chức thôi.”
“? Cậu nghiêm túc chứ?”
“Nghiêm túc. Chị mau báo hội đồng quản trị tìm người đi, tôi bắt đầu nghỉ kể từ hôm nay.”
Loan Niệm cúp máy, bỏ điện thoại vào trong túi, cứ thế ngồi bên đường. Có cô gái trẻ đi ngang qua anh, sẽ lén nhìn anh một cái, tò mò không biết tại sao người đàn ông đẹp trai này lại ngồi ở đây. Loan Niệm không nhìn thấy những ánh mắt đó, anh ngồi bên đường một lúc lâu, mãi cho tới khi trời tối.
Điện thoại kêu inh ỏi khiến anh không được yên, nhưng anh không ngó ngàng đến nó.
Cho tới khi Thượng Chi Đào gọi điện cho anh, cô khẽ hỏi anh: “Tôn Vũ bảo là anh gọi cho em?”
“Ừ.”
“Anh đang ở đâu?”
“Ở trước cửa nhà em.”
Loan Niệm nghe thấy tiếng cửa nhà Thượng Chi Đào mở ra, rồi đến tiếng bước chân cô giẫm lên bậc thang, bịch bịch bịch, nhịp bước rất nhanh. Cuối cùng anh không kìm được, nói với cô: “Em đi chậm thôi, tôi không vội.”
“Dạ.” Thượng Chi Đào đáp một tiếng, nhưng bước chân không hề chậm lại, từng nhịp nối tiếp nhau, gõ vào trái tim anh.
“Hi.” Thượng Chi Đào đứng cách anh mấy mét, nỗi ấm ức và cảm giác sợ hãi lại trào dâng. Cô nhìn sang chỗ khác, không muốn khóc trước mặt anh. Thượng Chi Đào nghĩ bụng, mình phải kiên cường một chút.
“Em muốn ngắm trăng.” Thượng Chi Đào nói với anh: “Em có thể đưa Luc lên núi ngắm trăng cùng anh không?” Thượng Chi Đào thích những buổi tối như thế này, ánh trăng vằng vặc, chiếu sáng trái tim ngay thẳng và trong sạch của con người.
“Được.”
Hai người một chó lái xe lên núi, Loan Niệm im lặng suốt cả quãng đường, anh không biết phải nói gì. Xe dừng lại trước quán bar, lúc Loan Niệm kéo phanh tay, Thượng Chi Đào đặt tay lên tay anh, nhẹ nhàng nói: “Loan Niệm, anh nói vài câu với em được không?”
“Nói gì đây?”
“Nói gì cũng được hết.” Lòng Thượng Chi Đào hãy còn sợ hãi, cô không biết bị người ta nhìn chằm chằm lại khổ sở đến vậy. Rõ ràng Tôn Viễn Chứ và Tôn Vũ đều ở bên cô, nhưng cô vẫn ra khỏi nhà, muốn gặp Loan Niệm. Cô biết tình yêu cô dành cho Loan Niệm trong lòng cô không một ai có thể thay thế, cô chỉ muốn ở bên anh vào những lúc cô vô cùng khổ sở, dù có khả năng anh sẽ làm cô buồn hơn.
“Tôi sẽ không nói chuyện tùy tiện. Tôi chỉ biết rằng tôi đã hỏi em không biết bao nhiêu lần, rằng Dony có quấy rối em không, và em đều nói không có.” Loan Niệm tắt đèn trong xe, xung quanh chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sao và những gợn mây trên trời mới có thể nghe họ nói chuyện. “Cho nên em chưa bao giờ tin tưởng tôi, đúng không?” Loan Niệm nhìn Thượng Chi Đào, “Hoặc cũng có thể là vì bên cạnh em đã có đủ người để em tin tưởng và dựa dẫm, vì thế em vốn chẳng cần xin tôi giúp đỡ, ngay cả việc nói thật cho tôi biết em cũng không chịu?”
“Em không có lập trường để nói với anh.”
“Vậy lập trường để em nói cho người khác là gì.”
“Vì những người khác là bạn bè.”
“Còn tôi chỉ là bạn tình của em?” Loan Niệm ra khỏi xe, Thượng Chi Đào và Luc đi sau anh. Loan Niệm đi được mấy bước lại lộn lại, nói: “Tôi tưởng chúng ta đã ngủ với nhau mấy năm trời, có thể gần gũi hơn bạn bè một chút rồi chứ.”
“Anh đừng gay gắt như thế.” Mắt Thượng Chi Đào đỏ lên, cô muốn bảo Loan Niệm ôm cô, nhưng cô chẳng thể nào mở lời, “Tâm trạng em không tốt. Em về nhà cùng bạn, vốn định ngủ một giấc yên ổn, nhưng em chỉ ngủ được một lúc. Em muốn gặp anh, muốn nói mấy câu với anh, như vậy em có thể thấy dễ chịu một chút. Vì thế xin anh đừng gay gắt như vậy.” Thượng Chi Đào mím chặt môi, cô cảm thấy nước mắt của cô dường như đã dâng lên đáy mắt nhưng cô lại kìm nén. Cô không muốn bật khóc trước mặt Loan Niệm, cô sợ anh sẽ nói rằng: “Chẳng phải em ta đây anh hùng sao? Vậy thì giờ em còn khóc cái nỗi gì?”
Loan Niệm nhìn đôi mắt lấp lánh dưới ánh trăng của Thượng Chi Đào, giống như đang tích nước mắt. Anh cảm thấy mình là một người thật đốn mạt, hôm nay cô đã trải qua một chuyện tồi tệ như thế, vậy mà anh chỉ biết truy hỏi cô tại sao không nói cho mình biết. Mà ý định ban đầu khi anh đi tìm cô là để ôm lấy cô.
“Còn sợ không?” Loan Niệm hạ giọng hỏi cô.
Môi Thượng Chi Đào run run, khóe môi mếu máo, trông như một đứa trẻ sắp khóc đến nơi.
“Qua đây.” Loan Niệm gọi cô.
Cô bước tới trước mặt anh, Loan Niệm duỗi tay kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt.
Dường như họ chưa từng ôm nhau ngoài những lúc ân ái, lồng ngực Loan Niệm vừa rộng vừa ấm áp, anh đặt tay sau đầu cô, để cô áp má lên lồng ngực anh.
Con tim hoảng loạn lo sợ của cô cuối cùng cũng yên ắng trở lại, cô ôm siết thắt lưng Loan Niệm, sợ anh sẽ nhanh chóng buông cô ra, thế là cô nói: “Em có thể ở trong lòng anh thêm một lát không?”
“Ừ.” Loan Niệm siết chặt tay hơn, Thượng Chi Đào lại quay lại là một cô gái ngoan ngoãn kia, lặng lẽ tựa vào lòng anh. Cả hai đều lặng thinh, Loan Niệm cảm thấy trái tim mình dường như cũng được xoa dịu đôi chút, Thượng Chi Đào cũng cảm thấy hôm nay có vẻ không tồi tệ đến vậy.
Chí ít thì Loan Niệm đã ôm cô khi ngày sắp tàn.
“Tại sao anh đánh hắn?”
“Vì hắn ức hiếp em.”
“Nhưng anh cũng hay ức hiếp em mà.”
“Tôi có thể.” Loan Niệm lại siết chặt tay hơn, “Nhưng hôm nay tôi cũng rất tức giận, tôi giận vì em chẳng nói gì với tôi, giống như vụ môi giới phi pháp vậy.”
“Thượng Chi Đào, có phải em muốn bắt tôi mỗi năm phải đánh nhau một trận vì em không?”
“Hai trận cũng được.” Thượng Chi Đào ngửa đầu nhìn anh, “Dáng vẻ khi anh đánh nhau gợi cảm chết đi được.”
Tóc mái của cô cọ vào cằm anh, ngưa ngứa, Loan Niệm dứt khoát cúi xuống, cọ cằm vào hõm cổ cô.
Thượng Chi Đào cười khanh khách, nghiêng đầu tránh anh, “Ngứa.”
Loan Niệm không cho cô tránh, bưng mặt cô lên, cạ cằm lên má cô. Lớp râu lún phún trên cằm anh cạ vào khuôn mặt mịn màng của Thượng Chi Đào, vừa đau vừa ngứa. Cô đẩy anh, nắm tay thành quyền đấm nhẹ vào ngực anh, “Phục rồi! Phục rồi!”
Trái tim đau âm ỉ cả ngày nay của Loan Niệm dường như lại khá hơn một chút, anh tiếp tục ôm cô. Luc đã chờ một lúc lâu, cứ tưởng sắp được vào trong ăn thịt, vì trong những ngày Thượng Chi Đào đi công tác, Loan Niệm thường dẫn nó đến quán bar. Loan Niệm đã chuẩn bị sẵn hộp pate và thịt sấy khô cho nó ở trong quán bar, đó đều là những món Luc thích ăn nhất. Vậy mà hai người này cứ đứng đó mà ôm ấp, chẳng có ý vào cửa gì sất, nó cũng thấy hơi sốt ruột, cắn ống quần Thượng Chi Đào kéo cô về phía quán bar: “Ư ư.”
Thượng Chi Đào nhìn nó với vẻ thắc mắc: “Em sao vậy?”
Tất nhiên Loan Niệm biết Luc bị làm sao, vậy mà anh ngoảnh đi làm như không biết gì. Thượng Chi Đào không cho Luc ăn quá nhiều thịt, cô bảo ăn nhiều thịt không tốt cho chó. Mỗi ngày chỉ được ăn hai quả trứng gà, hoặc một miếng thịt sấy khô. Loan Niệm không đồng tình, anh sẽ cho Luc ăn rất nhiều thịt vào những lúc cô không có ở đó.
Luc nhả gấu quần của Thượng Chi Đào, chạy mấy bước về phía quán bar, thấy cô vẫn đứng im tại chỗ, nó lại chạy lại sủa: “Gâu ~ uu~” Sau đó lại hất cổ về phía quán bar, chỉ thiếu điều nói chuyện mà thôi.
Loan Niệm bật cười vì bộ dạng ngốc nghếch của Luc, còn không quên cười nhạo nó: “Đúng là chó ai nuôi thì giống người đó.” Anh sải đôi chân dài, đi khỏi đó.
Hôm nay quán bar vừa tổ chức hoạt động xong, lúc này đã chẳng còn ai khác, chỉ có quản lý đang trực ban, thấy Loan Niệm đi vào là nói ngay: “Sao anh lại tới đây?”
Loan Niệm nhìn Thượng Chi Đào, nói: “Đưa cô chủ của Luc đến đây uống rượu.”
Quản lý cười chào Thượng Chi Đào: “Chào cô.”
Luc đã rất thân với quản lý, đứng cạnh quản lý sủa: Thịt đâu?
Quản lý trực ban cũng hiểu ý của Luc, vẫy tay gọi nó: “Đến đây.”
Thượng Chi Đào nghiêng đầu ra chiều thắc mắc: “Nó hay đến đây lắm à? Nó dựa vào cái gì mà thường xuyên tới đây? Đến em còn chưa tới nữa là.”
“Em quản được à?”
Loan Niệm nhìn cô, hỏi: “Đói chưa?”
“Rồi!” Cả ngày nay Thượng Chi Đào chưa ăn được là bao, thật sự đói ngấu lên rồi.
“Chờ chút.”
Loan Niệm vào trong bếp. Quán bar của anh, ngay cả bếp ăn cũng sạch sẽ gọn gàng, bít tết, sườn cừu, mì ý được bày biện ngay ngắn trong tủ thực phẩm, đều là những nguyên liệu thượng hạng.
Thượng Chi Đào ngồi trên ghế chân cao ngắm nghía quán bar, thầm nghĩ nơi này phải đập vào bao nhiêu kể là tiền đây. Còn chưa nghĩ xong, bên ngoài đã xuất hiện mấy chiếc xe, nam nữ thanh niên xuống xe, đi vào quán bar.
Hai nhân viên phục vụ đi ra từ trong cánh cửa ẩn như làm ảo thuật, nhân viên phục vụ mà Loan Niệm tuyển toàn là người ưa nhìn, mang khuôn mặt đẹp trai lai láng đứng ở đó, hưỡng dẫn khách nam nữ vào bên trong: “Mọi người ngồi tùy ý.”
“Ngồi trước cửa sổ đi.” Mấy người nọ ngồi trước cửa sổ, một người trong số đó hỏi nhân viên phục vụ: “Lát nữa có thể tắt đèn để ngắm sao không?”
Nhân viên phục vụ đáp: “Được ạ.”
Còn có thể tắt đèn ngắm sao ư?
Loan Niệm mang hai phần ăn đơn giản ra, để một phần trước mặt Thượng Chi Đào. Nam nữ bên kia ngoảnh lại nhìn hai người.
Loan Niệm mỉm cười với họ, lấy dao dĩa đưa cho Thượng Chi Đào, sau đó ngồi bên cạnh ăn cùng cô.
Thượng Chi Đào nghe thấy một cô gái nói: “Có nên nói cho cô giáo Cung không?”
“Thôi đừng.”
“Nhưng chẳng phải người ta nói chủ quán là đối tượng xem mắt của cô giáo Cung sao?”
“Người đó chắc gì đã là chủ quán? Dù đúng đi chăng nữa, cô gái kia chắc gì đã là bạn gái của người ta?”
Thượng Chi Đào ăn một miếng mì Ý, khóe miệng dính nước sốt, Loan Niệm chỉ vào khóe môi mình rồi chỉ vào khóe môi Thượng Chi Đào.
Thượng Chi Đào tròn xoe mắt với vẻ nghi hoặc, không hiểu ý của Loan Niệm.
Loan Niệm lại chỉ chỉ, Thượng Chi Đào cũng chỉ vào môi mình, Loan Niệm gật đầu.
Hôn nhau chỗ công cộng không hay lắm nhỉ? Hay Loan Niệm gặp phải phiền phức gì rồi chăng? Sau khi kết hợp những gì mà mấy người kia vừa nói, cô mới bừng tỉnh, có lẽ Loan Niệm đã trêu ghẹo cô gái khác, bây giờ khó thoát thân.
Thế thì hi sinh một chút vậy.
Cô dướn người về phía trước, chạm khẽ vào khóe môi anh, còn nghiêm túc hỏi anh: “Như vầy được rồi chứ?”
Loan Niệm đơ người vì sự ngốc nghếch của Thượng Chi Đào, anh cầm khăn giấy lau mạnh khóe môi cô. Thượng Chi Đào biết mình làm chuyện ngu ngốc, đỏ mặt ngồi về chỗ, miệng còn lẩm bẩm: “Thế thì anh nói thẳng luôn là được rồi sao?”
“Em thấy tên nào bảo phụ nữ lau khóe môi ở chỗ công cộng bao giờ chưa?”
“Ồ.” Thượng Chi Đào đỏ mặt, còn Loan Niệm thì nhếch khóe miệng.
Bartender đang pha chế rượu, Thượng Chi Đào nhoài người trên quầy bar ngắm người ta, cô cảm thấy bartender thật đẹp trai, hẳn là chỗ rượu kia cũng ngon lắm đây, thế là cô hỏi Loan Niệm: “Pha chế rượu cho khách xong, có thể pha cho em một ly không?”
“Không thể.”
Loan Niệm bưng đĩa ăn đi, sai nhân viên phục vụ đặt mấy cây nến trước mặt mấy nam nữ thanh niên kia, những ly cocktail đặt xung quanh các ngọn nến, quán bar tắt đèn, chỉ có chỗ cửa sổ sáng tờ mờ, những chỗ khác đều nhập nhoạng tối.
Thượng Chi Đào nắm lấy tay Loan Niệm trong bóng tối, lí nhí đưa ra yêu cầu: “Em cũng muốn uống cocktail ngắm trăng.”
“Không được.”
“Một cốc thôi mà.”
“Được.”
Loan Niệm cũng chẳng có lập trường gì, anh vào trong quầy bar pha rượu cho Thượng Chi Đào. Anh bật một ngọn đèn nhỏ. Anh pha rượu trong quầy bar, Thượng Chi Đào ngồi bên ngoài quầy bar nhìn anh pha rượu. Một lúc sau, anh đưa ra một ly rượu, trong ly có một trái tim điêu khắc từ đá.
“Rượu này tên là gì?” Thượng Chi Đào hỏi anh.
“Trái tim dũng cảm.” Loan Niệm đáp.
Bình luận facebook