• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đầu Xuân Tươi Sáng (1 Viewer)

  • Chương 78

[Em muốn anh làm sếp của em.]

[Vì sao?]

[Vì em thích được làm việc với anh. Em cảm thấy em có thể học được rất rất nhiều thứ khi làm việc cùng anh, anh có thể cho em rất nhiều động lực để em không ngừng trưởng thành. Điều quan trọng nhất là, em có thể nhìn thấy anh thường xuyên. Những cảm giác này đều rất tuyệt.] Thượng Chi Đào gõ chữ mà cũng hơi đỏ mặt, cô chỉ thiếu điều nói thẳng ra: Em muốn ở bên anh mỗi ngày, mãi mãi ở bên anh.

[Tracy đã nói gì với em?]

[... Chẳng nói gì cả, chị ấy có biết quan hệ của chúng ta đâu.]

[Quan hệ gì?] Loan Niệm hỏi cô: [Mối quan hệ dù có xảy ra chuyện cũng giấu đến cùng hả?] Loan Niệm đúng là một người bụng dạ hẹp hòi và ghi thù, Thượng Chi Đào biết thừa.

[...]

Thượng Chi Đào không để ý đến anh nữa, tập trung tìm hiểu về chuyện cạnh tranh chức vụ. Cô muốn chuyển vị trí công tác, vì cô muốn thử thách mình bằng công việc chuyên nghiệp hơn. Lumi kiếm được bài báo cáo cạnh tranh của Grace năm trước, gửi cho cô để cô tham khảo. Thượng Chi Đào đọc qua, cảm thấy đúng là có không ít chỗ để tham khảo, thế là cô bắt chước viết một bài báo cáo hoàn chỉnh.

Loan Niệm cũng chẳng được thảnh thơi, điện thoại của anh đổ chuông không ngừng, thế là anh dứt khoát quăng nó sang một bên không ngó ngàng đến nữa. Tuy vậy vẫn phải nhận điện thoại của bác sĩ Lương. Dường như tâm trạng của bác sĩ Lương cực kỳ tốt, bà nói với Loan Niệm: “Con có chuyện gì giấu mẹ phải không?”

“Ví dụ?”

“Con đang yêu?”

Loan Niệm nghĩ một hồi rồi trả lời bà: “Mẹ mong con yêu đương đến vậy sao? Muốn con lấy vợ sinh con đến vậy sao? Nóng lòng được gặp cháu gái đến vậy sao?”

“Sao không phải cháu trai?”

“Con thích con gái.” Loan Niệm cố tình đùa bà ấy.

“Con gái dĩ nhiên tốt hơn. Vậy là con yêu rồi hả?”

“Yêu rồi.” Loan Niệm trả lời nửa thật nửa đùa, khiến bác sĩ Lương phải nghĩ ngợi. Tuy nhiên, bà cảm thấy ít nhiều cũng có chút manh mối, nếu không thì vì sao hôm nay con trai mình lại kỳ lạ như vậy? Thế là bà lại hỏi: “Cô bé kia làm gì? Mặt mũi thế nào? Tính cách có tốt không?”

Bác sĩ Lương hỏi như vậy, Loan Niệm cũng nghiêm túc nghĩ ngợi, “Làm nhân viên công chức bình thường, ngoại hình cũng thuận mắt, tính tình rất tốt.”

“Thuận mắt là kiểu nhận xét gì thế?” Bác sĩ Lương không hiểu hàm nghĩa của từ “thuận mắt” lắm, chỉ biết là xinh hoặc không xinh thôi.

“Thuận mắt chính là con nhìn thấy dễ chịu.”

Bỗng dưng bác sĩ Lương cảm thấy vui mừng phần nào, không biết vì sao. Bà cho là một người khó tính và cổ quái như Loan Niệm có thể sẽ cô đơn đến già, chưa biết chừng cánh con gái sẽ yêu nó vì gia thế và ngoại hình của nó, nhưng ở bên nhau thời gian dài thì nhất định sẽ không chịu nổi tính khí của nó. Huống hồ, nhìn nó có vẻ cũng không phải một người biết yêu đương gì, “Tốt quá, mẹ cứ tưởng con sẽ cô đơn đến già.”

“Làm mẹ thất vọng rồi.”

Bác sĩ Lương bật cười, “Ở bên nhau bao lâu rồi? Có dịp gặp nhau cái nhỉ?”

“Vâng, chờ bố mẹ về nước. Thế nên là đừng giới thiệu con gái cho con nữa, con không có sức để ứng phó đâu.”

“Được được được.” Hồi sáng giáo sư Cung vô tình nói với ba Loan rằng hình như Loan Niệm đang yêu, mới thế mà tâm trạng của bác sĩ Lương đã tốt lắm rồi. Bà vô cùng cởi mở, bất kể con trai yêu ai, chỉ cần nó thích là được. Yêu đương vốn chính là một chuyện rất hạnh phúc, con trai mình có thể nếm trải hạnh phúc thì chuyện này có gì xấu? Thậm chí bà còn nghĩ rằng, dù Loan Niệm bảo với bà rằng nó thích đàn ông, bà cũng chấp nhận được.

“Như này đi, con có thể gửi ảnh cô bé đó cho mẹ xem không?”

“Vâng.”

“Vậy nhé, chờ ảnh của con, tạm biệt.”

Bác sĩ Lương muốn xem ảnh, Loan Niệm kiếm đâu ra ảnh, bèn lên mạng tìm đại một bức ảnh gửi cho bà. Bác sĩ Lương thật thà còn lấy kính lão ra xem ảnh, nhìn thấy logo của trang web trên ảnh, tức đến nỗi đập bộp điện thoại lên bàn, “Cái thằng này!”

Bố Loan ngước mắt lên từ trang báo, cười nhạo bà: “Chỉ lo chuyện bao đồng.”

“Chỉ là tôi tò mò thôi mà.”

“Lúc nào cũng tò mò, lúc nào cũng bị nó đối phó cho có.”

“Ông đừng nói tôi nữa được không? Sao ông khiến người ta bực mình vậy?” Bác sĩ Lương tức lên, xoay người bỏ đi.

Loan Niệm ứng phó với bác sĩ Lương xong, nhìn thấy Luc đang lè lưỡi nhìn mình, như thể đã nhìn thấu suy nghĩ nào đó của anh, thế là anh véo mặt nó, “Mi nhìn cái gì?”

Luc tỏ vẻ vô tội: Tôi nhìn ông á? Tôi có nhìn đâu nhỉ?

Loan Niệm cảm thấy có nói với con chó ngốc này nữa thì cũng chẳng có kết quả gì, đành dẫn nó về nhà.

Ngày mà các thành viên trong hội đồng quản trị đến, Loan Niệm đã biến mất.

Tracy gọi điện cho anh, tắt máy.

Gọi vào số điện thoại bàn của anh, đường dây bận.

Anh đã tỏ rõ thái độ bỏ mặc tất thảy, ai thích làm thì làm. Người của hội đồng quản trị ngồi trong phòng họp của Lăng Mỹ, mặt người này khó coi hơn người kia. Áp suất không khí trong công ty rất thấp, mọi người đều không dám thở mạnh. Lumi lén nói với Thượng Chi Đào: “Sớm biết có ngày hôm nay thì sao trước đây còn làm? Lừa Ngang Ngược của chị có tính nết gì chẳng lẽ họ không biết? Dám chọc giận anh ấy như vậy, đáng đời. Lừa Ngang Ngược mà kiên trì thêm hai ngày nữa, giá cổ phiếu chạm đáy mẹ nó luôn, đến lúc đó chẳng có ma nào chơi nữa đâu.”

“Anh ta đi đâu rồi?” Người của hội đồng quản trị hỏi Tracy.

Tracy nhún vai, “Thú thực là tôi không biết.”

“Cử người đi tìm.”

“Trong nhà không có ai, điện thoại tắt máy, không tìm được.” Ngữ khí của Tracy cũng không mấy tốt lành, im lặng gõ tay vào mặt bàn. Cô ấy cũng biết nổi cáu, những tên khốn nạn này rõ hơn hai hết vì sao sự việc lần này lại ra nông nỗi này. Lúc này cũng cuống lên rồi, sao lúc đầu còn làm như vậy?

Thượng Chi Đào biết Loan Niệm đang ở đâu, chắc chắn anh đang ở quán bar.

Cô lấy cớ mua cà phê để xuống bên dưới, tìm một chỗ không người rồi gọi điện đến quán bar, quả nhiên có người bắt máy.

“Cho hỏi Loan Niệm có ở đó không ạ?”

“Về phe địch rồi đấy à?” Đầu bên kia của điện thoại vọng lại giọng nói đùa cợt của Loan Niệm.

Thượng Chi Đào đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Không phải, em chỉ tò mò không biết anh có ở quán bar không thôi. Họ đến cả rồi, đang ở trong phòng họp, bầu không khí trong công ty rất tệ.” Thượng Chi Đào không hề nhận ra hành vi phủ nhận của mình cực kỳ giống một tai mắt nhỏ.

“Tôi biết.”

“Dạ?”

“Tôi có tai mắt.” Dường như tâm trạng Loan Niệm không tệ, anh nói với Thượng Chi Đào: “Hôm nay quán bar có hoạt động, tôi và Luc ngủ lại trên núi. Tối em về chỗ tôi hoặc về chỗ em cũng được.”

“Ừm. Em muốn nghe Luc sủa một cái.”

“Tôi bắt cóc nó hả?” Loan Niệm không hài lòng vì Thượng Chi Đào không tin tưởng anh, nói với Luc đang ngồi bên cạnh: “Cô chủ mi gọi mi kìa, sủa cho cô ấy nghe một cái.”

Thượng Chi Đào nghe thấy Loan Niệm nói như vậy, đúng là sau đó cô đã nghe thấy Luc sủa một tiếng, cô cười ha ha, “Vậy thì hẹn gặp lại nhé.”

“Ừm.” Trước khi cúp máy Loan Niệm nói thêm: “Không phải lo lắng, tôi đang luyện ưng!”

Mấy con ưng già này ắt phải luyện, nếu không lần sau không biết họ lại giở trò gì. Luyện một lần cho họ hiểu, luyện đến khi họ chịu quả đắng thì lần sau mới biết kiêng dè khi định chơi chiêu bẩn.

- -

“Đã đủ độ lửa chưa? Đừng làm thái quá, không là hội đồng quản trị sẽ tìm ngay người khác thay thế cậu đấy.”

“Thế thì tốt quả, để tôi mở công ty khác tranh mối làm ăn với Lăng Mỹ.” Con người Loan Niệm quả là một người khó chơi, nếu chọc phải anh, bạn mà không để anh trút hết cơn giận thì chuyện này chắc chắn không thể trôi qua.

Dĩ nhiên là Tracy cũng biết điều này, cô ấy nghĩ ngợi giây lát rồi hỏi anh: “Cậu có người trong hội đồng quản trị đúng không? Nếu có thì cậu tự nắm lấy thời cơ, tôi không gọi điện cho cậu nữa.”

Mối quan hệ của Loan Niệm và Tracy trước kia chỉ đơn thuần là bạn cùng trường và đồng nghiệp. Kể từ khi hai người bắt tay nhau đối phó với một tên cặn bã, họ đã cảm thấy đối phương quả là người đáng để tin tưởng.

“Được, tạm biệt.”

Loan Niệm bận bịu trong quán bar, hôm nay cũng có hoạt động của trường đại học.

Cô nàng Cung Nguyệt này cũng khá thú vị, Loan Niệm xóa liên hệ với cô ấy, cô ấy cũng không luống cuống, đúng là chỉ thông qua quản lý quán bar để đặt chỗ, không hề chủ động liên lạc với anh một lần nào, hẳn cũng là một người kiêu ngạo.

Loan Niệm dẫn Luc đi ngắm cảnh thu bên ngoài quán bar, Cung Nguyệt bước ra khỏi xe, vẫy tay chào Loan Niệm từ đằng xa rồi đi vào quán bar. Đám sinh viên của cô ấy lén lút nhìn Loan Niệm, họ thật sự nghĩ rằng đây chính là bạn trai của cô giáo Cung.

Loan Niệm gật đầu chào họ, dẫn Luc đi lên núi. Cảnh thu trên núi rất đẹp, anh tìm một tảng đá rồi ngồi ngây ngẩn ở đó, có người đứng bên cạnh mà anh cũng chẳng hay biết. Cuối cùng Luc “gâu” một cái, Loan Niệm mới ngoảnh lại, nhìn thấy Cung Nguyệt.

“Chẳng phải cô đang tổ chức hoạt động sao?”

“Hoạt động được bắt đầu rồi, tôi không cần theo dõi nữa. Ra ngoài đi dạo một chút.” Cung Nguyệt thấy Loan Niệm nhíu mày, bèn bước một bước sang hướng ngược lại với anh, giữ một khoảng cách nhất định với anh, rồi mới nói: “Tôi biết vì sao anh xóa liên hệ của tôi, nhưng thực ra tôi không có cái ý kia. Mới gặp nhau một lần thì có ý gì được? Đàm Miễn cũng biết, mặc dù tôi dạy học trong trường nhưng thực ra cũng có ít máu giang hồ. Anh đừng để vẻ ngoài của tôi lừa tình, tôi không phải cô gái trẻ đỏng đảnh, tôi chỉ thích kết bạn.”

Loan Niệm vẫn không nói một lời, nhưng Luc thì không nhịn nữa, ngồi đó sủa Cung Nguyệt, có lẽ nó đang muốn nói: Yên lặng đi, đừng nói nữa. Hoặc có thể nó đang nói: Tránh xa Luke ra.

Cung Nguyệt thấy Luc sủa, thoáng ngẩn ra, hết nhìn Luc rồi lại nhìn Loan Niệm. Loan Niệm quay sang vỗ đầu Luc, nói với Cung Nguyệt: “Luc không cho tôi nói chuyện với người khác giới.”

“Thế nên giang hồ mới đồn thổi cậu ấm Loan mặt lạnh bị một chú chó quản thúc?”

“Nói vậy không đúng.” Loan Niệm hết vui rồi, “Đây không phải con chó bình thường, đây là bạn của tôi.” Nói xong còn chêm thêm một câu: “Con trai chó của tôi.”

“Cảnh thu đẹp đấy, ngắm thêm một lát đi.” Loan Niệm ra lệnh cho Luc: “Đi nào!”

Loan Niệm vừa đi vừa nhìn Luc, chỉ dựa vào mi mà cũng xứng làm bạn của tao hả? Con trai chó? Ngay cả não mi cũng chẳng có, suốt ngày chỉ biết sủa lung tung. Kể cũng lạ, tao nói chuyện với đàn ông thì mi không sủa, nói chuyện với phụ nữ là mi giận ngay. Mi giận cái gì? Tao còn không được nói chuyện với phụ nữ à?

Đi một mạch về quán bar, nhìn thấy nhóm sinh viên đang tổ chức buổi đọc sách, mỗi người đặt một cuốn sách trước mặt, người chủ trì đang kêu gọi mọi người tiến hành trao đổi. Mấy năm đó đột nhiên nổi lên trào lưu này, cứ như không tham gia một buổi đọc sách thì coi như không đọc những cuốn sách kia vậy. Loan Niệm “xùy” một tiếng, dẫn Luc vào phòng nghỉ, đánh một giấc.

Lúc anh dậy thì hoạt động đã kết thúc từ lâu, sương mù giăng kín trên núi. Loan Niệm ngồi trước cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài y như cảnh phim “Ngọn đồi câm lặng”. Cho tới khi nhìn thấy mấy chiếc xe từ từ đi tới, đỗ lại trước cửa quán bar, Loan Niệm nhếch môi. Đám ưng không chịu nổi nữa, tự bay đến đây, chắc họ sợ giá cổ phiếu lại chạm giới hạn giá xuống hai lần liên tiếp đây mà.

Anh vẫn ngồi yên ở đó, nhìn những người bạn cũ đi vào quán bar. Ai cũng là người có thể diện, đi vào quán cũng chưa vội nói những lời không đúng lúc, đầu tiên là gọi rượu từ nhân viên phục vụ rồi mới ngồi đối diện Loan Niệm. Họ cũng chẳng lạ gì hành động không đứng lên đón tiếp họ của Loan Niệm, họ đã quen với chuyện này rồi.

Trong ba người của hội đồng quản trị, có hai người Mỹ và một người Trung Quốc. Người Mỹ ưa đi thẳng vào chủ đề, người Trung Quốc thích nói tình nghĩa trước tiên. Thế là lời mở đầu mang hai phong cách khác nhau, một là câu mở đầu của người Mỹ, hỏi Loan Niệm: “Lúc nào quay lại làm việc?”

Câu thứ hai là của người Trung Quốc, hỏi anh: “Kinh doanh quán bar như này chắc phải đầu tư không ít tiền nhỉ.”

Loan Niệm bị họ chọc cười, trả lời người Trung Quốc trước: “Vẫn còn ít vốn, vẫn trả được.” Sau đó mới trả lời người Mỹ: “Không về.”

Người Mỹ cười đáp: “Sau này Lăng Mỹ Trung Quốc nghe theo anh hết.” Biết co biết duỗi.

Loan Niệm không tiếp lời, chỉ nói: “Rượu hôm nay tôi mời, các vị bay từ Mỹ qua đây hẳn là khá vất vả. Uống nhiều một chút, về đánh một giấc ngon lành.”

“Đưa ra yêu cầu đi.” Người Mỹ nói.

“Mau chóng làm xong thủ tục từ chức cho tôi.”

Con người Loan Niệm thật sự không biết tốt xấu là gì, nhưng nếu biết tốt xấu thì không phải là anh rồi. Lần này người ta mới hoàn toàn hiểu được tính tình của anh, đàm phán đi vào bế tắc, người này đưa mắt nhìn người kia, uống rượu mà Loan Niệm mời.

Uống xong một chén rượu, Loan Niệm mới nói: “Những gì mà gã Dony làm đã gây tổn thương rất lớn đến nhân viên kia, vậy mà công ty không có ý xin lỗi, thế thì làm sao có thể để nhân viên an tâm làm việc?”

“Đề xuất của anh là gì?”

“Tôi đề xuất hai điều, thứ nhất, lập tức thực hiện quyền chọn cổ phiếu, coi như thành ý của công ty; Thứ hai, bắt tên cặn bã kia quay video xin lỗi.”

Mọi người không ngờ Loan Niệm lại đưa ra yêu cầu này, họ quay sang nhìn nhau, cảm thấy những yêu cầu này không có gì khó. Thế là một người Mỹ khác lên tiếng: “Cổ phiếu tương đương một trăm ngàn tệ?”

Loan Niệm gật đầu: “Có thể cho những nhân viên cung cấp chứng cứ, người tố cáo đầu tiên từng bị bóp cổ, nguy hiểm đến tính mạng, nếu cô ấy phơi bày tình tiết này cho truyền thông, giá cổ phiếu có thể sẽ chạm giới hạn dưới năm lần liên tiếp.”

“Vậy anh có đề xuất gì?”

“Đề xuất của tôi là, người tố cáo đầu tiên nhận được phần cổ phiếu tương đương hai trăm ngàn tệ, bốn nhân viên khác mỗi người được phần cổ phiếu một trăm ngàn.” Dứt lời, anh bổ sung thêm một câu: “Coi như là phần thưởng đặc biệt, không cần công bố.” Nếu công bố tin này, e là lại có người nói rằng: Xem kìa, chuyện này đâu có đơn giản, chưa biết chừng có ẩn tình gì đó. Loan Niệm không muốn những cô gái kia bị cuốn vào làn sóng dư luận một lần nữa.

“Được.”

Mấy người đã đạt được thỏa thuận chung, người Mỹ hỏi: “Lúc nào quay lại làm việc?”

“Trước tiên phải giải quyết chuyện xin lỗi nhân viên trong ngày mai. Giải quyết xong xuôi tôi sẽ quay lại làm việc” Anh thoáng dừng lại, sợ tay cổ đông người Mỹ này không hiểu hết ý, lại bổ sung thêm một câu: “Ý của tôi là, tôi cần phải nhìn thấy nhân viên ký tên vào giấy chấp thuận trao tặng cổ phần và video xin lỗi của tên cặn bã kia.”

Đây chính là thái độ của Loan Niệm.

Anh đứng dậy, tiễn khách.

Anh đã tính toán đâu vào đấy từ lâu, cổ phiếu sẽ còn rớt giá thêm một ngày nữa, các cô gái nhận được cổ phiếu với điểm thấp nhất, cổ phiếu sẽ tăng trở lại mức cao trong vòng chưa đầy nửa năm sau khi quyền chọn được thực hiện. Hi vọng các cô gái có thể ngủ ngon.

Trước đây Loan Niệm không hề nhận ra rằng thi thoảng anh cũng có lòng tốt như này. Anh những tưởng mình là một con người máu lạnh.

Ngày hôm sau, Thượng Chi Đào ngồi trong phòng làm việc của Tracy, nhìn thấy Tracy mang ra một xấp giấy tờ dày cộp, cô có phần ngơ ngác: “Công ty muốn cho em thôi việc ư?”

Tracy bật cười vì sự khờ khạo của cô, “Em xem đi đã.”

Thượng Chi Đào đọc tài liệu, giấy chấp thuận trao tặng cổ phần? Gì thế này?

Tracy nhận ra sự nghi hoặc của cô, giải thích cho cô hiểu: “Em có biết hàng năm công ty sẽ thưởng cho một số ít nhân viên bằng cổ phiếu không?”

Thượng Chi Đào gật đầu, cô biết. Nhưng chỉ có chuyên gia trở lên mới được nhận.

“Đây là phần cổ phiếu đặc biệt mà công ty thưởng cho em, khen thưởng em gan dạ dũng cảm, một mình chiến đấu để mang lại môi trường làm việc an toàn cho các đồng nghiệp nữ.”

“Dạ?” Suy nghĩ đầu tiên của Thượng Chi Đào là cô không thể nhận, nếu nhận phần thưởng này người khác sẽ nói cô làm vì tiền.

Tracy đặt bút trước mặt cô: “Thưởng cổ phần được trao tặng bí mật, em không phải lo bất cứ ai biết được chuyện này, chỉ có em và chị biết thôi. À phải rồi, có cả Luke, đây là điều kiện thứ nhất để cậu ấy quay lại làm việc.”

Loan Niệm ư?

Loan Niệm chưa từng nói chuyện này cho cô biết. Thượng Chi Đào nhìn đơn chấp thuận trao tặng, đó là một khoản tiền không nhỏ, tận 200 ngàn tệ. Bấy giờ là năm 2012, 200 ngàn tệ đã là một khoản tiền thưởng cực lớn đối với rất nhiều người làm công ăn lương bình thường.

“Em nhận đi.” Tracy nói: “Cũng coi như vì lợi ích của tất cả đồng nghiệp, em mà không nhận thì Luke sẽ không quay lại làm việc, cổ phiếu tiếp tục rớt giá, thế thì phần thưởng cuối năm nay của mọi người đều đi tong rồi.”

Thượng Chi Đào cầm bút mà tay còn run run, Tracy đặt tay lên tay cô và nói: “Mới thế này đã run rồi, mấy năm nữa cạnh tranh vị trí chuyên gia rồi nhận được cổ phần mấy triệu tệ, thì chẳng không ngất xỉu?”

Thượng Chi Đào bị cô ấy chọc cười, ký tên mình mình vào văn bản một cách nắn nót.

Tiếp đến là ký thỏa thuận bảo mật, rồi hỏi Tracy: “Thế này là xong rồi ạ?”

Tracy gật đầu, “Sẽ có người liên hệ với em để mở tài khoản cổ phiếu, thời hạn quyền chọn của phần cổ phiếu này là ba ngày, đúng, không phải ba năm mà là ba ngày. Ba ngày sau toàn bộ cổ phiếu sẽ là của em. Và cuối cùng là, chú ý bảo vệ tài sản của mình nhé.”

“Em cảm ơn ạ.”

“Đừng khách sáo.” Tracy nói: “Làm tốt lắm, Flora.”

Thượng Chi Đào ra khỏi phòng làm việc của Tracy, nhìn thấy trên các màn hình ti vi trong công ty đều đang phát một video, Dony ở trong khung hình, nói: “Tôi xin lỗi những cô gái từng bị tôi quấy rối, xin lỗi.”

Anh ta còn đứng dậy cúi người xin lỗi.

Cả công ty im phăng phắc, mọi người quay sang nhìn nhau, đột nhiên có người dẫn đầu vỗ tay cổ vũ. Có lẽ đây chính là công ty hoàn hảo gần giống với hình mẫu công ty lý tưởng trong lòng mỗi người.

Tracy tắt loa ngoài điện thoại, nói với Loan Niệm: “Nghe thấy rồi chứ?”

“Nghe thấy rồi.”

“Nguôi giận chưa?”

“Tàm tạm.”

“Quay lại làm việc chứ?”

“Thứ Hai tuần sau.”

Loan Niệm cúp máy, tâm trạng khá khẩm hơn một chút, huýt sáo gọi Luc, nó lập tức dỏng tai lên: Ăn thịt? Đi chơi?

Đúng là chỉ nghĩ được mấy chuyện này.

Loan Niệm vỗ đầu nó, “Xem đầu óc của mi kìa, giống hệt cô chủ mi vậy.”

Vừa mới nói xong, cô chủ không có đầu óc đã gọi điện tới, giọng cô có vẻ nghẹn ngào: “Tracy nói...”

“Cảm động phát khóc rồi à?”

“... Không phải... phải, em muốn cảm ơn anh.”

“Khỏi khách sáo.”

Loan Niệm không thích Thượng Chi Đào nói cảm ơn, đây vốn chẳng phải chuyện gì đáng cảm ơn, chẳng qua chỉ là cái nhấc tay của anh. Mặc dù cái nhấc tay của anh được thực hiện bằng một ván cờ đầy liều lĩnh, nhưng Loan Niệm vẫn thấy xứng đáng.

Anh vốn chẳng thiếu tiền, mà đây cũng chỉ là một công việc nhỏ nhoi, không làm cũng chẳng sao.

Thắng thì cũng tốt.

Dù sao anh cũng là một người hiếu chiến.

“Hôm nay Luc có nghe lời không?”

Loan Niệm nhìn Luc đang nhai thịt, nói: “Cũng được.”

“Thế tối nay em mời anh đi ăn được không?”

“Tôi không thích ăn cơm ngoài.”

“Em nấu!”

Loan Niệm im bặt, cơm mà Thượng Chi Đào nấu đúng là không thể nuốt nổi, “Thôi vẫn nên ra ngoài ăn đi.”

“Em đã học nấu mấy món tủ rồi mà...” Thượng Chi Đào nói.

“Lần trước em cũng nói như vậy.” Loan Niệm nhắc cô nhớ.

Hai người không thể đi đến ý kiến thống nhất, đành cúp máy.

Một lúc sau, Loan Niệm nhắn tin cho cô: [Chuẩn bị tài liệu tranh chức đến đâu rồi?]

[Vẫn đang chuẩn bị, em cứ cảm thấy chưa đủ tốt.]

Loan Niệm nghĩ bụng, em đúng là ngốc. Đã đến lúc này rồi còn ngồi đó mà tìm tài liệu. Ban giám khảo đều là đồng nghiệp trong công ty, lúc cần chơi bài tình cảm thì em lại đi tìm tòi tài liệu? Thế là, anh nói thẳng cho cô: [Leader của phòng kế hoạch là những ai? Họ có phong cách gì? Quan hệ với em như thế nào? Yếu tố cốt lõi trong kỳ tranh chức nội bộ là các mối quan hệ. Giờ em không đi nhờ người thì định lúc nào đi nhờ người? Chờ sau khi thất bại à?]

Thượng Chi Đào suy nghĩ thật kỹ, cảm thấy Loan Niệm nói rất đúng. Các trưởng nhóm trong phòng kế hoạch mỗi người có một phong khách và sở thích, lĩnh vực sở trường cũng khác nhau. Tài liệu có chuẩn bị đầy đủ hơn nữa, đến lúc đó bạn không trả lời được câu hỏi của người ta thì cũng coi như xong. Có lẽ đây cũng là một kiểu văn hóa nơi làm việc.

Thượng Chi Đào chột dạ thừa nhận những lời phê bình của Loan Niệm, cô hỏi anh: [Vậy em phải tìm ai đây? Ai có quyền quyết định trong chuyện này? Anh có đề xuất gì không?]

Mãi một lúc sau Loan Niệm mới trả lời cô:

[Tôi.]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom